Chương 39: VI TIỂU BẢO LẦN MÒ HUYỆT ĐẠO
Vi Tiểu Bảo thấy Tiền lão bản ra chiều bẽn lẽn.Gã ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu chuyện, miệng lẩm bẩm:- Té ra hắn cho mình là thái giám thì đem tiểu Quận chúa giao cho mình trông coi không ngại gì đến tiếng thanh bạch của thị.Nguyên gã không phải là thái giám thực sự, nên phải nghĩ một lúc mới hiểu.Bằng không Tiền lão bản chỉ hở ra một câu đầu là gã biết ngay.Nên biết trong Thiên Ðịa Hội chỉ mình Cận Nam đã sờ vào người gã nên hiểu gã không phải là thái giám.Cả đến Mao Thập Bát cũng cho là gã bị hoạn rồi bắt buộc phải sung chức tiểu thái giám.Hắn còn hối hận không thể bảo vệ chu toàn cho gã, cứu gã ra khỏi Hoàng cung để gã bị liên luy thành phế nhân.Mỗi lúc hắn nghĩ tới nghĩa vụ này lại tự thẹn với mình.Tiền lão bản lại nói:- Lúc thuộc hạ đem tiểu Quận chúa vào trong cung chỉ điểm huyệt thần đường, huyệt dương cương trên lưng và huyệt thiên trụ sau gáy cô để cô không cựa cạy và nói năng gì được.Khi nào Vi hương chủ buông tha cho cô ăn cơm thì chỉ việc giải khai huyệt đạo cho cô.Nhưng hay hơn hết là điểm vào huyệt Hoàng Khiêu trên đùi cô để cô khỏi trốn chạy.Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:- Bọn người trong Mộc vương phủ bản lỉnh rất cao thâm.Vị tiểu cô nương này tuy dường như không hiểu võ công, song cũng nên đề phòng.Vi Tiểu Bảo toan hỏi:- Huyệt Thần đường, huyệt Hoàn khiêu là gì? ở chỗ nào? Ðiểm làm sao? Giải thế nào?Nhưng gã lại nghĩ:- Ðã làm Hương chủ Thanh Mộc đường, lại là đệ tử của Tổng đà chủ mà cách điểm huyệt cùng giải huyệt cũng không hiểu, há chăng để cho bọn thuộc hạ khinh thường? Vả lại đối phó với một vị tiểu cô nương chẳng có chi là khóGã liền gật đầu đáp :- Tiểu đệ biết rồi !Tiền lão bản nói:- Xin Vi hương chủ cho mượn thanh đao .Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:- Hắn lấy đao làm chi?Tuy nhiên gã cũng rút thanh truỷ thủ ở ống giầy ra đưa cho Tiền lão bản.Tiền lão bản đón lấy đao rạch vào lưng con heo một cái .Không ngờ lưỡi truỷ thủ này sắc bén vô cùng !Ðao thịt cắt heo như cắt đậu hũ.Mũi đao vừa đâm vào đã ngập tận chuôi.Tiền lão bản giật mình kinh hãi, cất tiếng khen:- Thanh đao này quý quá !Lão cắt hai miếng thịt lưng và hai đùi trước con heo rồi nói:- Hương chủ để lại chỗ này nướng ăn. Còn bao nhiêu kêu mấy vị tiểu công công khiêng xuống bếp.Bây giờ thuộc hạ xin cáo từ. Tình hình trong bản hội thế nào, hay có việc gì cần, thuộc hạ sẽ tuỳ thời đến báo cáo với Hương chủ.Vi Tiểu Bảo đón lấy thanh truỷ thủ đáp :- Ðược rồi!Gã quay lại ngó tiểu Quận chúa nắm trên giường một cái rồi hỏi:- Bao giờ Tiền đại ca đến đón tiểu Quận chúa ra?Gã toan nói:- Ðể cô này ở trong cung lâu ngày nguy hiểm lắm, nếu có người phát giác thì thật hỏng bét.Nhưng gã lại nghĩ đã là anh hùng hảo hán trong Thiên Ðịa Hội thì còn sợ gì nguy hiểm?Nếu nói như vậy là để người ta coi thường mình.Vi Tiểu Bảo nhất tâm muốn làm hảo hán, nên tuy trong lòng sợ sệt mà ngoài mặt vẫn ra bộ thản nhiên như mình là bậc đại anh hùng chẳng biết sợ trời đất là gì.Tiền lão bản xuống bếp rồi, Vi Tiểu Bảo cài then cửa lại và tr.a xét các ngõ thấy không còn kẽ hở nào mới ngồi xuống bên giường ngó tiểu Quận chúa thì thấy cô giương cặp mắt tròn xoe ngó ra bên giường, cô vội nhắm mắt lại, nhưng cũng đã bị Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rồi.Vi Tiểu Bảo cười nói :- Cô nương đã không nói được lại không thể nhúc nhích thì cứ nằm yên là hay hơn hết.Gã thấy áo cô không bị lem luốc thì nghĩ ngay đến Tiền lão bản đã rửa sạch trong bụng con heo và lau chùi khô khan không còn chút huyết tích nào.Gã liền kéo chăn đắp lên người cho cô.Vi Tiểu Bảo ngắm nghía thấy nước da tiểu Quận chúa trắng như tuyết, mặt không chút huyết sắc.Cặp lông mày dài không ngớt rung động thì biết là cô đang khiếp sợ vô cùng.Gã liền cười tìm lời an ủi :- Cô nương bất tất phải sợ hãi. Tại hạ không giết cô đâu. Cô chỉ ở đây mấy ngày rồi sẽ thả cho cô về.Tiểu Quận chúa lại giương mắt lên ngó gã một cái, song nhắm lại ngay.Vi Tiểu Bảo lấy làm đắc ý nghĩ thầm:- Trong Mộc vương phủ nhà cô oai phong lừng lẫy trên chốn giang hồ.Ngày trước ta đang đi đường Cô Bắc chỉ nói mấy câu lỗi lầm với một tên gia tướng ở Mộc vương phủ mà tên tiểu quỷ nhát gan Mao Thập Bát đánh ta một trận nhừ đòn. Con bà nó...Gã nghĩ tới đây giơ tay lên thì thấy cổ tay còn vết tròn đen tím chưa hết và hãy còn ngâm ngẩm đau, gã lại lẩm bẩm:- Thằng cha Bạch Hàn Phong ch.ết mất người anh, khí tức không nơi phát tiết, gã nắm đầu xương lão gia cơ hồ muốn gẫy.Không ngờ Quận chúa nương nương ở Mộc vương phủ lại lọt vào tay lão gia.Bây giờ lão gia muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng. Quận chúa nương nương cũng không nhúc nhích được. Ha ha