Chương 58: TRĂM TỘI ĐỔ LÊN ĐẦU THÁI GIÁM
Vi Tiểu Bảo cười đáp:- Cái đó cũng có lý do. Nào mời các vị hãy uống một chung này nữa, rồi tiểu đệ hãy nói cho các vị nghe .Trương Khang Niên nâng chung rượu lên nói theo:- Xin mời Ðổng công công !Ðổng Kim Khôi đáp :- Tại hạ không có thì giờ để uống mãi.Hắn vừa dứt lời, bỗng người lảo đảo .Vi Tiểu Bảo biết là thuốc mê đã bắt đầu phát tác . Ðột nhiên gã co rúm người lại, bật tiếng la :- Trời ơi! Ðau bụng quá !Bọn thị vệ đều cảm thấy choáng váng đầu. Một tên hỏi:- Sao? Chắc thứ rượu này làm sao rồi?Vi Tiểu Bảo lớn tiếng:- Ðổng công công ! Phải chăng công công vâng mệnh Thái Hậu ban rượu độc cho chúng ta uống? Tại sao công công lại bỏ thuốc độc vào rượu?Ðổng Kim Khôi ấp úng đáp :- Làm... làm gì có chuyện đó?Vi Tiểu Bảo lại xẵng giọng hỏi:- Có phải công công vì muốn báo thù cho bốn tên thái giám ch.ết đêm qua mà hạ độc?Chúng vị huynh đệ ! Anh em liều mạng với hắn đi!Bọn thị vệ đầu nhức mắt hoa, chân tay lóng cóng .Bỗng nghe "huỵch, huỵch" hai tiếng vang lên.Hai tên thái giám không chống nổi thuốc mê, ngã lăn ra trước.Tiếp theo Ðổng Kim Khôi, Trương Khang Niên, cả bọn thị vệ và tên thái giám còn lại cũng lục tục té nhào. Chúng xô đổ bàn đá đĩa bát tung toé rớt xuống đất.Vi Tiểu Bảo nhảy xổ lại đá Ðổng Kim Khôi một cước.Ðổng Kim Khôi la lên một tiếng, chân tay khẽ cử động một chút rồi hai mắt nhắm lại không mở ra được.Vi Tiểu Bảo cả mừng. Gã đóng cửa lại rút gươm truỷ thủ ra đâm Ðổng Kim Khôi và ba tên thái giám mỗi người một đao vào trước ngực.Lưu Nhất Chu "úi" lên một tiếng ra chiều kinh ngạc .Vi Tiểu Bảo lại dùng gươm truỷ thủ chặt đứt hết dây gân bò cột chân tay bọn Ngô Lập Thân, Lưu Nhất Chu và Ngao Bưu. Thanh truỷ thủ của gã chém sắt như cắt bùn nên chặt đứt gân bò chẳng khó khăn gì.Bọn Ngô Lập Thân ba người võ công không phải tầm thường, nhất là Ngô Lập Thân càng cao thâm hơn. Ba người tuy bị khảo đả, nhưng chỉ bị thương ngoài da thịt, không tổn hại gì đến gân cốt. Chúng thoát ra khỏi vòng trói buộc liền cử động được tự do.Lưu Nhất Chu mừng quýnh, líu lưỡi lại nói:- Công công ! Bây giờ chúng ta... chúng ta làm sao trốn ra được?Vi Tiểu Bảo nói:- Ngô lão gia! Ngao sư huynh! Hai vị kiếm hai tên thị vệ tương tự như mình đổi lấy quần áo của chúng mà mặc vào.Gã lại bảo Lưu Nhất Chu:- Lưu sư huynh! Sư huynh không có râu, giả làm thái giám được. Vậy sư huynh đổi lấy quần áo của họ Ðổng.Lưu Nhất Chu hỏi:- Tiểu đệ cũng giả làm thị vệ được chăng?Vi Tiểu Bảo đáp:- Không được ! Lưu sư huynh phải giả làm thái giám.Lưu Nhất Chu không dám trái lời, gật đầu luôn mấy cái.Ba người hối hả thay đổi y phục.Vi Tiểu Bảo lại dặn:- Các vị đi theo tiểu đệ, bất luận là ai ở trong cung nói gì, các vị cũng giả vờ làm người câm, chớ có đáp lời với họ .Gã lấy trong bọc ra gói thuốc Hoá thi phấn, rồi kéo xác Ðổng Kim Khôi vào góc sảnh đường. Gã lại cầm gươm truỷ thủ đâm mấy nhát vào người hắn,rắc thuốc lên cho thi thể tiêu hủy thật mau.Vi Tiểu Bảo mở cửa sảnh đường dẫn ba người đi ra. Gã ra khỏi phòng thị vệ xoay tay khép cửa lại, đi thẳng xuống ngự thiện phòng.Phòng ngự thiện ở mé Ðông Càn Thanh cung, cách phòng thị vệ rất gần,chớp mắt đã tới nơi.Tại đây, Tiền Lão Bản đã đứng chờ sẵn một cách rất cung kính.Mấy tên hán tử thủ hạ của hắn khiêng đến con heo mổ rồi và làm lông rất sạch sẽ.Vi Tiểu Bảo sa sầm nét mặt, quát lớn:- Lão Tiền kia ! Mỗi ngày ngươi một hư đốn, làm ăn chẳng còn ra gì nữa.Ta bảo ngươi đem đến mấy con heo ngon lành, không ngờ ngươi lại đem heo cái, vừa già vừa gầy cho lão gia. Mẹ kiếp !