Chương 63: CUNG TỪ NINH XẢY CUỘC PHONG BA
Mộc Kiếm Bình cười nói:- Ðể tiểu muội búi tóc cho sư tỷ, còn đại ca búi tóc cho tiểu muội !Vi Tiểu Bảo nắm lấy mớ tóc dài trên đầu Mộc Kiếm Bình quấn bừa vào thành một búi to tướng.Mộc Kiếm Bình la lên:- Trời ơi! Ðại ca làm xấu quá coi không được. Tiểu muội phải làm lại.Vi Tiểu Bảo đáp :- Ðể lúc nào rảnh hãy làm lại. Bây giờ trời tối rồi, chưa ra khỏi cung được . Mụ điếm già không thấy con heo mập về báo, e rằng mụ sẽ phái người tới bắt ta ngay . Chúng ta trước hết hãy tìm nơi ẩn mình. Sáng sớm mai sẽ ra khỏi Hoàng cung.Phương Di hỏi:- Thái Hậu không phái người đi tr.a xét các nơi ư?Vi Tiểu Bảo đáp:- Mình hãy biết ra khỏi nơi đây rồị sẽ tuỳ cơ ứng biến.Gã sực nhớ tới căn phòng ngày trước đã cùng vua Khang Hy tỷ võ là một nơi tĩnh mịch. Trước nay chưa có người thứ ba nào bước vào.Gã liền dìu hai cô đi về phía căn nhà đó.Mộc Kiếm Bình bị thương ở chân không nặng lắm còn gắng gượng đi được . Nhưng Phương Di hễ cất bước là trước ngực đau nhói lên không chịu nổi.Vi Tiểu Bảo đưa tay mặt ra giữ lấy lưng nàng nửa đỡ nửa ôm, tiến về phía trước. May lúc này trời đã về đêm, gã hết sức tránh né, tìm những đường vắng mà đi. Thỉnh thoảng gặp mấy tên thái giám, nhưng chẳng ai chú ý.Ba người vào căn nhà đó rồi mới thở phào một cái nhẹ nhõm!Vi Tiểu Bảo xoay tay đóng cửa cài then, đoạn đỡ Phương Di ngồi xuống ghế, khẽ nói:- Chúng ta ở trong này đừng có lên tiếng, vì bên ngoài là dãy hành lang, chứ không tĩnh mịch vắng vẻ như gian phòng của tại hạ.Bóng tối mỗi lúc một dày đặc. Ban đầu ba người nhìn còn rõ mặt nhau, về sau chỉ thấy bóng người lờ mờ.Mộc Kiếm Bình nhớ tới búi tóc Vi Tiểu Bảo quấn không coi được, cô liền tháo ra búi lại.Phương Di nắn búi tóc của nàng đột nhiên khẽ bật tiếng la:- Ô hay!Vi Tiểu Bảo khẽ hỏi: .- Chuyện gì vậy?Phương Di đáp :- Không có chuyện gì đâu. Tỷ tỷ rớt mất cành thoa.Mộc Kiếm Bình nói ngay:- À phải rồi! Tiểu muội cởi mớ tóc của sư tỷ, đã cầm cây ngân thoa đặt xuống bàn. Khi búi tóc xong cho sư tỷ, quên chưa cài vào đầu. Thế thì hỏng bét ! Có phải cành thoa này của Lưu sư ca đã tặng cho sư tỷ không?Phương Di gạt đi:- Cành ngân thoa có chi đáng kể? Mất thì thôi.Vi Tiểu Bảo nghe nàng bảo không cần gì mà thực ra thanh âm có vẻ luyến tiếc. Gã nghĩ bụng:- Ðã là người tử tế thì làm việc gì cũng phải cho đến nơi. Ta phải lén về phòng lấy cho y mới được.Gã nghĩ vậy, ngồi lẳng lặng một lúc lâu mới nói:- Ðói bụng quá rồi. Chờ đến sáng mai e không còn sức để lên đường. Tại hạ đi kiếm gì về ăn mới được.Mộc Kiếm Bình dặn:- Ðại ca đi mau rồi trở về nghe !Vi Tiểu Bảo đáp:- Ðược rồi!Gã đứng tựa cửa nghe ngóng bên ngoài không có người, mới mở cửa bước ra.Gã bước lẹ về phòng mình, chỉ sợ Thái Hậu đã phái thủ hạ tới canh giữ rồi.Gã quanh ra phía sau, lắng tai nghe hồi lâu, biết đích xác trong nhà cũng như bên ngoài không có người mới đẩy cửa sổ chuồn vào.Lúc này ánh trăng chênh chếch chiếu vào, soi rõ cành ngân thoa để trên bàn.Vi Tiểu Bảo cầm lấy cành thoa bạc thấy cách chế tạo thô sơ không đáng mấy đồng cân bạc thì nghĩ bụng :- Lưu Nhất Chu là một thằng lỏi nghèo kiết mới dùng thứ lễ vật rẻ tiền này tặng Phương cô nương.Gã nhổ nước miếng vào cành thoa ra chiều khinh bỉ. Sau gã lại lau đi bỏ vào bọc.Vi Tiểu Bảo thò tay vào đầu giường nhắc lấy cái bình thiếc đựng bánh hãy còn đến quá nửa. Gã cầm bình bánh toan bò ra ngoài cửa sổ ra ngoài, nhưng dưới ánh trăng gã nhìn rõ trước giường có một đôi hài thêu màu hồng chìa ra ngoài còn cả chân người xỏ vào.Ngưyên thi thể Liễu Yến bị chất hoá thi tán làm cho tiêu tan rồi, nhưng mặt đất gần giường lại không bằng phẳng dốc vào phía trong. Nước vàng ở xác ch.ết tan ra đọng xuống cuối giường