Chương 47
Phó Lan Nha đứng bên cạnh bàn đối diện với Bình Dục nên thấy ánh mắt và giọng điệu của hắn giống hệt nhau, đều lạnh như băng, không có đường thương lượng. Hơn nữa trong lúc nhìn nàng sắc mặt hắn càng kém hơn, cho thấy kiên nhẫn đã chạm đáy. Thấy thế nàng không thể không thu ánh mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Ta đã biết, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Nàng rời khỏi cạnh màn đi tới mép giường, để nguyên áo lên giường rồi buông màn trướng. Lúc này nàng mới cởi áo ngoài đưa cho Lâm ma ma sau đó kéo chăn cao đến ngực, lặng lẽ nhìn chằm chằm đỉnh màn.
Quan hệ của nàng và Bình Dục trước giờ đều không ngang hàng. Khoảng thời gian này nàng trăm phương ngàn kế thiết lập cách thức nói chuyện với hắn, nhưng chỉ cần hắn nhẹ nhàng nói một câu là có thể hất đổ hết.
Nhưng nàng không hiểu, rõ ràng lúc ở Đồng Dương hắn còn nguyện ý cùng nàng thảo luận về cuốn sách cũ mẹ nàng để lại, thậm chí chiều nay trước khi ra cửa hắn còn chủ động tới báo cho nàng buổi tối mình sẽ về muộn, lại nói rõ có chuyện muốn nói với nàng. Sao mới chỉ có nửa ngày mà cả người hắn lại mọc đầy gai thế kia, giống như không muốn ai tới gần vậy.
Nàng trở mình, thở dài gần như không thể nghe thấy. Mắt thấy đã đến Hồ Nam mà chuyện bên người nàng vẫn cực kỳ không rõ ràng. Thật vất vả mới có hy vọng mở một cánh cửa tới bí mật kia từ chỗ Bình Dục nhưng nàng còn chưa thu được gì thì cánh cửa đó đã đóng sầm lại. Tiếp theo phải làm thế nào nàng thật sự không có nửa điểm manh mối.
Bên ngoài trướng truyền đến tiếng hắn cởi áo ngoài, sau đó ánh sáng vốn đang chiếu rọi lập tức tắt. Nàng nghe thấy thế thì cắn cắn môi, gác tay phải lên mặt nhìn chằm chằm một mảnh đen ngòm phía trước.
Bình Dục không hề có nửa điểm cảm tình với Phó gia, từ trước đến giờ hắn luôn lúc nóng lúc lạnh trước mặt nàng. Hắn có cơ sở để tùy ý như thế nhưng nàng lại không có đạo lý mà chán nản thất vọng. Bất kể vì cái gì mà thái độ của hắn lại thay đổi, cũng mặc kệ tiếp theo hắn có nguyện ý cùng nàng trao đổi tin tức hay không nhưng chỉ cần một ngày chưa vào kinh thì nàng luôn có thể tìm cơ hội tìm hiểu chân tướng. Chuyện thành công là do người, chỉ cần chậm rãi tính toán, không sợ không có cơ hội chuyển biến.
Nghĩ thế nên cảm giác rầu rĩ trong lòng nàng lại chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Hơn nữa nàng đã ngây người một buổi, rốt cuộc không ngăn được cơn buồn ngủ nên nhanh chóng thiếp đi.
Hôm sau Phó Lan Nha tỉnh lại thì trong phòng đã không có bóng dáng Bình Dục. Cả ngày hôm đó sân viện của bọn họ rất an tĩnh. Mãi đến chạng vạng Lý Mân mới đến truyền lời nói ngày mai trời chưa sáng bọn họ sẽ lên đường, chủ tớ các nàng nên nghỉ sớm.
Phó Lan Nha nói đã biết. Sau khi ăn cơm tối nàng vội giúp Lâm ma ma thu dọn hành lý sau đó chủ tớ hai người nói chút chuyện và đi ngủ mà không chờ Bình Dục tới.
Vì buổi tối ngủ sớm nên sáng hôm sau lúc Phó Lan Nha tỉnh lại trời vẫn là một mảnh xám xịt, Lâm ma ma ở bên cạnh cũng đang ngủ rất say. Nàng đoán sắp đến giờ rời giường nên dụi dụi mắt, bò qua người Lâm ma ma để đến phòng vệ sinh. Ai ngờ mới vừa xốc màn lên nàng đã thấy trong phòng có một bóng dáng thon dài. Tập trung nhìn lại thì thấy là Bình Dục, xiêm y trên người hắn nửa hở, còn bản thân hắn thì đứng trước giường mặc quần áo, sắc mặt không tốt lắm.
Phó Lan Nha không hề nghĩ Bình Dục vẫn ở trong phòng. Lúc này cơn buồn ngủ của nàng tức khắc tiêu tan không còn chút gì. Không đợi hắn quay đầu nhìn qua nàng đã vội rũ màn xuống.
Bình Dục liếc nhìn động tĩnh bên kia, sau đó mặt không biểu tình tiếp tục mặc quần áo. Tiếp theo hắn đi tới mở cửa ra ngoài.
Phó Lan Nha nghe thấy hắn đóng cửa rời đi mới vén màn lên để xuống giường. Nàng vừa đi tới phòng vệ sinh vừa thầm nghĩ: Thật kỳ quái, xưa nay Bình Dục rất cảnh giác và có kỷ luật, không nghĩ hắn cũng có lúc ngủ quên.
Bình Dục trở lại phòng mình thu dọn một phen sau đó cùng ăn sáng với Lý Du. Tiếp theo hắn triệu tập mọi người tập hợp trước phủ, không bao lâu sau đám người Tần Dũng cũng đi ra.
Nhìn thấy Bình Dục, Tần Yến Thù chỉ lãnh đạm chắp tay chào một cái rồi đi xuống, lên ngựa của mình. Lý Do Kiệm thì cười chào hỏi Bình Dục, sau đó lẽo đẽo đi theo Tần Dũng.
Tần Dũng nhìn Bình Dục, ôn nhu nói: “Bình đại nhân, theo lời ta nói hôm qua thì sớm hay muộn chúng ta cũng đối mặt với Nam Tinh phái nhưng Hồ Nam nhiều núi, nếu trên đường gặp phải bọn họ thì so với gặp phải bọn họ trên núi sẽ dễ đối phó hơn. Lúc này chúng ta xuất phát, vừa lúc có thể đuổi tới trạm dịch tiếp theo trước khi mặt trời lặn.”
Lúc nói chuyện nàng ta để ý thấy mắt Bình Dục có quầng thâm thì trong lòng hơi kinh ngạc, quan tâm hỏi: “Bình đại nhân, đêm qua ngài ngủ không ngon ư?”
Bình Dục không đáp lại, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Đặng An Nghi đang thân thiết trò chuyện với Vương Thế Chiêu ở cách đó không xa.
Tần Dũng theo ánh mắt hắn nhìn qua sau đó không nhịn được ngẩn ra. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà giọng của vị Vương Đồng Tri kia đã to hơn vài phần, con ngươi bắn tinh quang bốn phía, chứng tỏ nội lực tiến bộ không ít.
Bình Dục chợt hỏi Tần Dũng: “Thuốc của quý phái không biết khi nào có thể có tác dụng?”
Tần Dũng hiểu ý, âm thầm quét mắt nhìn Vương Thế Chiêu nói: “Bình đại nhân yên tâm, tại hạ không dám nói chắc chắn có hiệu quả, nhưng theo quan sát về người này mấy ngày nay thì chúng ta cũng có 7,8 phần nắm chắc. Thuốc đã dùng thì việc người này tập loại bí thuật nào sẽ lộ ra trong vài ngày nữa.”
Bình Dục vừa nghe vừa nhìn chằm chằm Vương Thế Chiêu và gật gật đầu nói: “Vậy làm phiền Tần đương gia.”
Tần Dũng nghiêm mặt nói: “Công phu này quá mức tà môn, nếu để vị Vương Đồng Tri kia luyện được thì đúng là hậu hoạn vô cùng. Hắn có thể không bị đao thương tổn hại thì thôi, chỉ sợ để duy trì công lực này hắn sẽ không ngừng làm những việc tàn nhẫn. Thân là người trong Tần Môn, bất kể thế nào ta cũng không thể ngồi yên không làm gì. Cho dù Bình đại nhân không mở miệng chúng ta cũng sẽ nghĩ biện pháp thử xem thế nào.”
Đang nói thì chủ tớ Phó Lan Nha đi ra. Xuyên qua rèm mũ Phó Lan Nha nhìn thấy Bình Dục khoanh tay đứng ở cửa, bên cạnh có không ít người, giống như đang nghị sự. Nàng rũ mắt, vịn tay Lâm ma ma rồi cẩn thận đi qua ngạch cửa, muốn lướt qua người hắn.
Ai ngờ Lý Do Kiệm lại rất có hảo cảm với Phó Lan Nha sau khi nàng cứu Tần Yến Thù nên vừa thấy nàng tới hắn đã lập tức chắp tay cười nói: “Phó tiểu thư, tại hạ là Lý Do Kiệm, là thiếu trang chủ của Hình Ý Tông, xin đa tạ tiểu thư đã ra tay cứu Yến Thù lần trước.”
Phó Lan Nha đã găp người này vài lần. Nàng thấy hắn mi thanh mục tú, cả người thon dài, tiếng nói sang sảng, tay cũng khác người thường, vừa to vừa đỏ. Lúc này nàng tự nhiên hào phóng nói: “Lý Thiếu trang chủ.”
Tần Dũng thấy thế thì trong lòng vừa động, chuyển mắt nhìn về phía Bình Dục. Ai ngờ Bình Dục chỉ hờ hững, đừng nói là nhìn Phó Lan Nha, đến hứng thú lưu ý động tĩnh bên cạnh cũng không có. Hắn lập tức bước xuống nói với đám Cẩm Y Vệ: “Đã không còn sớm, mau chóng khởi hành thôi.”
Trong lòng Tần Dũng thấy kỳ quái, đang muốn cẩn thận đánh giá Bình Dục thì lại thấy vị Vương Đồng Tri kia nhìn chằm chằm Phó Lan Nha, ánh mắt không hề kiêng nể và che giấu gì, khác hẳn quá khứ.
Phó Lan Nha sớm đã phát hiện ra có người nhìn mình. Nàng không cần quay đầu lại cũng biết là cái tên Vương Thế Chiêu kia. Trong lòng nàng cười lạnh, đáng tiếc lúc này nàng còn cách xe ngựa một khoảng, một chốc một lát không thoát được ánh mắt hắn nên chỉ đành nén khó chịu mãnh liệt trong lòng để đi về phía xe ngựa.
Tần Dũng thấy Vương Thế Chiêu càn rỡ như thế thì nhớ tới tốc độ tăng tiến nội lực thần tốc của hắn, trong lòng nàng ta có tiếng chuông cảnh báo lan xa. Nàng ta liếc nhìn Bình Dục lại thấy hắn giống như chưa phát hiện gì, cũng không có ý nhúng tay thì đành ho nhẹ đi về phía trước, cố tình che chắn cho Phó Lan Nha một hai.
Không nghĩ tới nàng mới vừa nhấc chân thì em trai nàng đã đi trước một bước, giục ngựa chắn trước mặt Vương Thế Chiêu. Hắn ở trên cao nhìn xuống, nửa thật nửa giả nhắc nhở tên kia: “Vương đại nhân, đã không còn sớm nữa, đám Bình đại nhân đã lên ngựa rồi kìa, chỉ thiếu mỗi ngài thôi đó.”
Nàng nhíu mày, em trai nàng vẫn quá mức thẳng tính. Dù muốn bảo vệ Phó tiểu thư thì cũng không cần lộ dấu vết như thế. Tội gì phải cùng loại tiểu nhân như Vương Thế Chiêu đối đầu chứ?
Quả nhiên sắc mặt Vương Thế Chiêu lúc này trầm xuống. Hắn ngước mắt nhìn Tần Yến Thù chằm chằm, biểu tình như lập tức muốn phát tác. Tần Dũng thấy thế thì ánh mắt cũng lạnh xuống, vốn nàng ta muốn đi đến cứu vãn nhưng cuối cùng chỉ chậm chạp đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn Vương Thế Chiêu.
Vương Thế Chiêu đang muốn giáo huấn Tần Yến Thù vài câu, ai ngờ còn chưa mở miệng đã cảm giác được mấy chục ánh mắt của người trong Tần Môn đều đang nhìn mình. Nhận thấy bầu không khí xung quanh không đúng, hắn nhớ tới hiện tại không phải ở kinh thành, Tần Môn lại khó đối phó vì thế hắn đành nắm chặt tay, nuốt lời xuống bụng sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người lên ngựa.
Khóe mắt Bình Dục thấy Vương Thế Chiêu cuối cùng đã thu lại khí thế mới chậm rãi thu sát khí trong mắt lại. Hắn giục cương ngựa rồi nói với đám người Lý Mân: “Đi.”
Dọc theo quan đạo bọn họ nhanh chóng di chuyển. Vì ánh nắng ngày hè chưa tiêu tan hết nên đến trưa bụng mọi người đều đói kêu vang, cũng khát đến khô cổ. Đến một chỗ rừng cây ở chân núi, Bình Dục không thể không ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ tạm.
Vì thời gian nghỉ ngơi ngắn nên chủ tớ Phó Lan Nha không xuống xe, chỉ dùng chút lương khô và nước tại chỗ.
Tần Dũng sắp xếp mọi việc xong lại nhìn quanh thì thấy Bình Dục đang dựa lưng vào một thân cây uống nước. Trên mặt hắn không có ý cười, ánh mắt nặng nề, không biết hắn đang nghĩ cái gì. Nàng ta thấy hắn đứng cách xe của Phó Lan Nha khá xa thì không biết có phải hắn cố ý không. Nàng ta nghĩ một lát rồi đi tới gần, cười gọi: “Bình đại nhân.”
Bình Dục liếc nhìn nàng một cái, nhếch khóe miệng nói: “Tần đương gia.”
Tần Dũng ngồi xếp bằng bên người hắn, ôn nhu nói: “Sắc mặt Bình đại nhân không tốt lắm, hai ngày này ngài làm việc vất vả nên không kịp nghỉ ngơi ư?”
Bình Dục cười cười nhìn Tần Dũng nói: “Vẫn đề này Tần đương gia đã hỏi ta sáng nay rồi.”
Tần Dũng nghẹn họng, mãi sau mới làm như không có gì cười đáp: “Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Nói xong nàng ta nhìn sườn mặt của Bình Dục một cái, thấy con ngươi của hắn bị màu áo xanh đậm tôn lên càng thêm đen nhánh, môi mỏng vì vừa uống nước nên lộ ra chút hồng hào khiến đáy lòng nàng ta như có gió thổi qua, không sao bình tĩnh lại được. Nàng ta hơi ngẩn người sau đó cố cười hai tiếng nói: “Để ta đi xem đám Yến Thù ở đâu.”
Tần Dũng chật vật đứng dậy, vừa muốn rời khỏi thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân rồi có người thấp giọng cười nói: “Hiện tại thân phận nàng ta là tội quyến, nếu huynh muốn cưới nàng chỉ sợ không dễ đâu.”
Một người khác ngượng ngùng khụ một tiếng, trịnh trọng nói: “Chỉ cần nàng nguyện ý thì ta chắc chắn sẽ nghĩ được cách giúp nàng thoát thân phận quan nô, rồi đàng hoàng đón nàng vào cửa. Nếu không thể thì đời này ta cũng chỉ nguyện cưới mình nàng mà thôi.”
Tần Dũng sớm đã nghe ra đó là giọng em trai mình và Lý Do Kiệm. Cả người nàng ta bất động, mắt nhanh chóng liếc Bình Dục.