Chương 105

Mấy đệ tử của Vạn Mai Sơn Trang thấy Kim Như Khuê tấn công trang chủ rồi định chạy thì lập tức bày ra thế trận Văn gia hay dùng để ngăn địch. Bọn họ định dùng Hàn Mai kiếm pháp ngăn Kim Như Khuê lại.


Nhưng kiếm pháp bực này có thể ngăn võ lâm cao thủ bình thường chứ làm sao ngăn được Kim Như Khuê. Chỉ nghe thấy tiếng binh khí vang lên leng keng, Kim Như Khuê lộn vài vòng quanh trận pháp đã phá tan nó. Bản thân hắn thì híp mắt cười, ngực ôm nàng kia, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi trận kiếm.


Mấy đệ tử của Vạn Mai Sơn Trang mãi không đứng dậy được, Kim Như Khuê thấy thế thì cười châm chọc nói: “Văn Nhất Minh, nhìn đám giá áo túi cơm ngươi nuôi đi!”


Nói xong sắc mặt hắn trầm xuống, cả người đột nhiên lao xuống theo. Kiếm của mọi người bị hắn đánh rơi trên đất, bản thân hắn đánh xong lại bay vọt lên, liên tiếp giẫm qua vai và đầu mọi người và túm lấy Văn Tranh đang đứng dưới hành lang. Hắn đoán trên người cha con Văn gia ắt có mảnh Thản Nhi Châu nên quyết định tạm thời không để ý tới chuyện khác mà đoạt khối bảo bối trước đã.


Nhưng đệ tử trên danh nghĩa của Vạn Mai Sơn Trang đâu chỉ có mấy trăm người. Không đợi Hàn Mai kiếm pháp bị phá đã có hơn 10 đệ tử bày kiếm trận, đồng thời đâm về phía Kim Như Khuê. Mà lúc này chị em Tần Yến Thù cùng Lý Do Kiệm cũng đã lĩnh đệ tử giết tới.


Kim Như Khuê bị cản trở nên chỉ đành nhẫn nại đối phó với làn sóng tấn công thứ hai này. Ngoài điện so với trong điện trống trải hơn nhiều vì thế mọi người đánh nhau thoải mái hơn. Bấy giờ liên tục có người bay ra ngoài điện, từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ đám giáo đồ của Chiêu Nguyệt Giáo.


available on google playdownload on app store


Bình Dục cực kỳ mong Kim Như Khuê đấu với Văn Nhất Minh nhưng tên kia lại ngoài dự đoán bắt cả Phó Lan Nha giả đi nên để tránh hoài nghi hắn đành phải làm cho đủ, dùng chiêu thức quấn lấy tên ma đầu kia.


Vì mọi việc quá mức khẩn cấp nên hắn thậm chí còn không kịp chào hỏi anh mình. Bình Hạ đứng ở đài rộng trước điện rút kiếm đâm ch.ết một đệ tử Chiêu Nguyệt Giáo, sau đó chĩa kiếm lên không trầm giọng quát: “Chặn kín cửa ra vào sơn trang, không cho bất kỳ ai ra vào! Đề phòng người đốt lửa!”


Quân sĩ của phủ Đô Úy huấn luyện nghiêm ngặt, vừa nghe lệnh đã tuôn đến như thủy triều. Bình Hạ vừa dứt lời đã dựa đúng theo ước định trước đây của Bình Dục mà lĩnh tinh binh dưới quyền lướt qua đám đông đi vào trong điện.


Lúc Bình Hạ xông vào Đặng An Nghi và Lý Du vừa lúc một trước một sau đi ra ngoài. Thời cơ quả là vừa vặn. Người khác chỉ coi như Bình Hạ cố tình vào đại điện bày trận chứ không ai nghĩ tới hắn vào là để bảo hộ Phó Lan Nha “giả” ở phía sau rèm.


Đặng An Nghi thấy Bình Hạ thì không quên chào hỏi nhưng vì nôn nóng muốn xem tình hình bên ngoài nên hắn chỉ vội chắp tay đã cất bước ra khỏi điện. Tuy hắn đã nhận định Phó Lan Nha trong tay Kim Như Khuê là thật nhưng với bản tính thận trọng đa nghi nên đi tới cửa điện hắn lại dừng bước nghi hoặc nhìn nữ tử ngồi bất động sau rèm. Để phòng vạn nhất hắn tính nhân lúc loạn lạc sẽ để thủ hạ lặng lẽ tới sau rèm xác nhận. Ai ngờ mới vừa quay người đã thấy Lý Du từ cạnh rèm châu bước xuống, lập tức đi ra ngoài cửa, hồn nhiên không ở lại bảo vệ người sau rèm.


Đặng An Nghi không biết bên ngoài rèm đã rải Thất Tuyệt Phấn nên khi thấy Lý Du bỏ ra ngoài hắn ngẩn ra, trong lòng càng thêm xác định phán đoán của mình. Lúc này hắn không lãng phí thời gian nữa mà quay đầu đi ngay ra ngoài.


Lý Du cười toét miệng, dù bận nhưng vẫn ung dung đi đến cửa đại điện. Hắn và Bình Hạ trao đổi ánh mắt hiểu rõ rồi đi theo người của Vĩnh An Hầu phủ ra ngoài.


Phó Lan Nha ngồi sau rèm lo sợ bất an mà nhìn cửa đại điện. Mắt thấy Bình Hạ dẫn người đi đến trong diện ngồi xuống, một tay hắn cầm chén rượu, một tay chống trường kiếm, mọi thứ đều theo đúng sắp xếp của Bình Dục lúc trước nên nàng cũng nhẹ thở ra.


Lúc này chưởng môn các phái đều đã ra ngoài đánh đấm mù mịt, bọn họ lệnh cho đệ tử nhà mình tụ lại một chỗ. Một đám hỗn tạp vừa nãy lúc này mới coi như có trật tự, ai nấy nghe theo chưởng môn nhà mình dẫn dắt mà hợp lực nghênh địch. Lại có thêm sự hỗ trợ của binh lính phủ Đô Úy nên cục diện bên ngoài coi như có thể khống chế.


Chẳng qua đám đệ tử Chiêu Nguyệt Giáo hành sự vốn bỉ ổi, chiêu thức khó phòng bị lại khá đông đảo nên nhất thời vẫn khó đánh lui.


Lục Tử Khiêm thấy nữ tử bị Kim Như Khuê bắt vẫn chưa được cứu thì lòng nóng như lửa đốt. Đáng tiếc hắn không có võ công nên đến tự vệ còn khó, không có cách nào đành quay qua Hồng Chấn Đình chắp tay nhờ cậy: “Hồng bang chủ, Kim Như Khuê thủ đoạn tàn nhẫn, qua thời gian dài sợ hắn sẽ gây bất lợi cho Phó tiểu thư. Mong ngài hỗ trợ mau chóng cứu nàng ấy ra.”


Hồng Chấn Đình đánh bay một tên giáo đồ của Chiêu Nguyệt Giáo, quay lại thấy mặt Lục Tử Khiêm hoảng loạn thì đáp: “Kim Như Khuê đúng là cái hại của võ lâm, ta làm sao trơ mắt nhìn hắn hại người vô tội được? Lục công tử không cần lo lắng.”


Khi nói chuyện ông ta để đệ tử của mình bảo vệ Lục Tử Khiêm, còn mình thì đột ngột nhảy lên đánh về phía Kim Như Khuê. Tên kia cũng bị cao thủ các phái vây quanh, dù hắn võ lâm cái thế nhưng lâu rồi cũng có chút cố không nổi. May nhờ có đám hộ pháp chạy tới nhiều lần giúp hắn giải vây thì hắn mới rảnh tay. Sau khi ra hư chiêu túm Văn Nhất Minh theo hắn lập tức đổi hướng mà túm lấy kiếm của Văn Tranh lúc này đang tấn công hắn. Không đợi Văn Tranh buông tay hắn đã kéo cả người về phía mình.


Trong tiếng kinh hô của đám đệ tử Vạn Mai Sơn Trang, Kim Như Khuê túm cổ Văn Tranh, tay phải ôm chặt “Phó Lan Nha” rồi bay như mũi tên lên trên mái hiên. Văn Nhất Minh kinh hoảng vội đuổi theo.


Kim Như Khuê lại bóp cổ Văn Tranh, cả người đứng trên mái ngói cười lạnh nói: “Văn Nhất Minh, con trai độc nhất của ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn hắn sống lâu một chút thì mau trả lời ta vài câu. Nếu ngươi dám nói dối thì chờ nhặt xác con ngươi đi!”


Văn Nhất Minh thấy sắc mặt Văn Tranh đỏ tím thì biết Kim Như Khuê tuyệt không nể tình. Từ góc độ và vị trí của bàn tay đang đặt trên cổ Văn Tranh cũng biết chỉ cần hắn dùng thêm chút lực là có thể vặn đứt cổ con ông ta ngay. Lòng ông ta như muốn nứt ra, vội dang tay ngăn đám đệ tử phía sau, cắn răng nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?!”


“Hồng Đường có phải do ngươi giết hay không?”
Lời này vừa ra Văn Nhất Minh đã cảm giác có vô số ánh mắt phóng về phía mình, mí mắt ông ta giật giật, tay nắm thành quyền, mặt xám như tro tàn nói: “Đúng vậy.”


Chung quanh tức khắc phát ra tiếng ong ong bùng nổ. Bình Dục ở một bên lạnh mặt nhìn thấy thế thì nhếch khóe miệng.
Ánh mắt Kim Như Khuê lập tức lạnh lẽo, con ngươi nheo lại nói: “Trên người của ngươi có mấy khối Thản Nhi Châu?”
Văn Nhất Minh đột nhiên lạnh lùng ngẩng đầu nói: “Một khối cũng không có!”


Kim Như Khuê tăng thêm lực tay, Văn Tranh bị hắn siết cổ thì mắt trợn lên, mũi phập phồng vì khó thở. Văn Nhất Minh run run, xanh mặt gằn từng chữ: “Một khối ta cũng không cầm! Nếu không tin sao ngươi không trực tiếp giết ta luôn đi!”


Bình Dục không nghĩ Văn Nhất Minh đang nói dối, hắn buồn bực nghĩ chẳng lẽ trong tay kẻ này không có Thản Nhi Châu ư? Vậy một khối cuối cùng kia đang ở trong tay ai?


Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người xung quanh. Lúc này hắn nghe thấy Kim Như Khuê mắng: “Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Mấy năm nay ngươi đối nghịch với ta khắp nơi, sau lưng không biết đã chơi bẩn bao nhiêu lần, giết người cướp của không hề nương tay. Ai cũng nói ngươi là đại thiện nhân nhưng ta biết tỏng ngươi chỉ là kẻ ngụy quân tử. Chờ ta giết ch.ết đứa con bảo bối của ngươi rồi sẽ lấy tính mạng ngươi!”


Ngón tay hắn gập lên muốn cắt đứt cổ Văn Tranh, Văn Nhất Minh thấy thế thì mắt đỏ ngầu quýnh lên mắng: “Tên ma đầu kia, ta liều mạng với ngươi!”


Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, chỉ thấy cách đó không xa trên một cái cây đại thụ vang lên tiếng rít. Có thứ gì đó phóng vèo tới sau lưng Kim Như Khuê. Hắn khẽ vểnh tai, không đợi mũi tên kia bắn trúng ngực mình hắn đột nhiên cúi người về phía trước để tránh. Dù động tác của hắn nhanh nhưng mũi tên kia cũng xẹt qua đầu hắn.


Chờ hắn đứng dậy được và quay đầu lại thì thấy có bóng người lướt qua cái cây rồi biến mất, nhìn qua thì chính là người của phủ Đô Úy. Bởi vì biến cố này nên cái tay của hắn đang kiềm chế Văn Tranh cũng bị nới lỏng ra vài phần. Bản thân Văn Tranh không yếu, thừa dịp này hắn hất khuỷu tay ra sau rồi chật vật lăn một vòng. Trước khi Kim Như Khuê kịp túm lấy hắn thì hắn đã lăn xuống dưới.


Đám đệ tử của Vạn Mai Sơn Trang vội vây quanh, Văn Nhất Minh lập tức kéo con mình ra sau bảo vệ, rồi ra lệnh cho người đưa hắn nhanh chóng trốn ra sau hậu viện để tránh hắn gặp nguy hiểm.


Kim Như Khuê không thể mượn Văn Tranh để lấy mảnh Thản Nhi Châu trong tay Văn Nhất Minh thì nghi ngờ bản thân lúc trước phán đoán sai. Hắn trầm mặc đứng trên mái ngói nhìn quanh điện. Bỗng nhiên hắn thoáng nhìn thấy Đặng An Nghi đang đứng một bên, trong lòng nhớ tới đủ loại hành động mờ ám của kẻ này từ khi đến Kim Lăng, chẳng lẽ thằng nhãi này……


Hắn nhảy xuống, lướt qua mọi người nhắm thẳng đến Đặng An Nghi. Bình Dục đuổi theo hai bước thấy Kim Như Khuê quả nhiên nhắm ngay về phía Đặng An Nghi thì trong lòng rất vừa ý, không nhịn được ra hiệu cho Lý Du còn bản thân thì cầm đao chạy theo quát: “Kim Như Khuê, mau buông Phó tiểu thư ra!”


Đặng An Nghi không nghĩ tới Văn Nhất Minh không có mảnh Thản Nhi Châu nào. Hắn kinh ngạc mất một khắc lại thấy Kim Như Khuê trở mặt dẫn theo đám đệ tử Chiêu Nguyệt Giáo đánh về phía mình thì vội vàng lui về phía sau hai bước thấp giọng nói: “Nghênh địch.”


Hắn rút kiếm, bày chiêu lạnh lùng nhìn Kim Như Khuê tới gần. Hắn vốn tưởng tên kia hơn phân nửa sẽ đẩy đám hộ vệ ra trước mới đối phó với mình. Ai ngờ tên kia đến đó rồi lại đột ngột xoay người đạp mạnh lên trụ hành lang, nương sức bật mà vụt lên từ dưới đất như măng mọc mùa xuân. Kim Như Khuê vọt lên trời sau đó lập tức xông qua đầu hộ vệ của Vĩnh An Hầu phủ mà đánh thẳng đến chỗ Đặng An Nghi.


Cái này khiến Đặng An Nghi khó lòng phòng bị, mắt thấy Kim Như Khuê đánh tới nên hắn không thể tránh. Để phòng bị tên kia ra sát chiêu hắn đành phải theo bản năng đánh ra một chưởng cùng đối đầu đồng thời cầm kiếm đâm vào vai Kim Như Khuê.


Mấy người Hồng Chấn Đình đuổi tới thấy Đặng An Nghi võ công trác tuyệt thì trong mắt xẹt qua một tia nghi ngờ. Đặc biệt Bạch trưởng lão và chị em Tần Yến Thù đã có kinh nghiệm giao chiến với Trấn Ma Giáo nhiều năm lúc này thấy thủ pháp ra đòn của tên này quen thuộc thì đều kinh ngạc dừng bước.


Bình Dục và Lý Du thấy thế thì ngờ vực lúc trước càng thêm nồng đậm, tên Đặng An Nghi này quả nhiên rất cổ quái.


Sau một buổi chiến đấu kịch liệt, bởi vì Đặng An Nghi miễn cưỡng đua ngang được với Kim Như Khuê, lại thêm hộ vệ của Vĩnh An Hầu phủ cũng đều không phải tay mơ nên tên ma đầu kia chẳng chiếm được chỗ lợi nào. Đám đệ tử Chiêu Nguyệt Giáo cũng bị tổng tấn công nên có chút không chịu nổi. Qua một buổi chiều bọn chúng đã tử thương không ít.


Đến hoàng hôn, một nửa đám hộ pháp đã bị Tần Dũng và Lý Do Kiệm suất lĩnh hai phái chém giết. Kim Như Khuê như mất đi một cánh tay, bị hơn mười cao thủ vây quanh. Hắn hỗn chiến một buổi trưa lại thấy Bình Dục trước sau không đến gần nữ tử hắn ôm trong lòng thì rốt cuộc cũng nghi ngờ.


Hắn bay vọt lên muốn thử Bình Dục, tay hắn chợt móc ra một mảnh lưu hỏa đạn ném về phía đại điện. Thứ này vừa dính lửa là lập tức đốt cháy cả đại điện. Sau khi ném xong hắn lập tức quan sát biểu tình của Bình Dục. Quả nhiên thấy sắc mặt Bình Dục trầm xuống, người cũng không ham chiến nữa mà lập tức nhảy về sau lao vào trong điện.


“Bình lang, ngươi dám chơi ta!” Kim Như Khuê biết mình mắc mưu thì gân xanh nổi lên, đột ngột đánh một chưởng lên ngực nữ tử trong lòng muốn kết thúc tính mạng người này rồi tính sổ với Bình Dục. Ai ngờ người nọ đã sớm có chuẩn bị, không đợi hắn ra chiêu đã cầm chủy thủ đâm vào bụng hắn. Chiêu thức bất ngờ lại ở khoảng cách gần nên khó ngăn cản.


Kim Như Khuê là nhân vật lợi hại, thấy nguy là bụng hắn lập tức theo bản năng co rụt lại. Rốt cuộc hắn không còn tâm duy trì sát chiêu. Đằng sau còn có đám người Hồng Chấn Đình đánh tới khiến hắn khó đối phó hai bên cùng lúc, cái này tạo điều kiện cho người trong ngực hắn lẩn một cái trốn luôn. Hắn không kịp nhìn kỹ xem người nọ là ai, bởi vì lúc này Bình Dục đã cõng Phó Lan Nha chạy ra từ biển lửa.


Tần Dũng thấy hành động của Bình Dục mới xác định người ngồi sau rèm che mới là Phó Lan Nha thật. Thấy Bình Dục liều mình lao vào biển lửa cứu Phó Lan Nha nên lòng nàng ta hơi chua xót. Lại thấy đám người Bình Hạ chạy theo phía sau hắn nên nàng ta cũng đoán được Phó Lan Nha được anh trai của Bình Dục bảo vệ nên không bị chút thương tổn nào, lòng cũng hơi nhẹ thở phào.


Lý Do Kiệm ở một bên nhìn thấy hết mọi biểu tình của Tần Dũng, ánh mắt hắn vì thế mà lạnh xuống.


“Bình lang! Ngươi lừa ta đến thảm!” Kim Như Khuê xưa nay cực kỳ tự phụ, chỉ có hắn đùa bỡn kẻ khác nên bây giờ bị người ta xoay quanh thì rất tức giận. Mắt thấy Bình Dục xuất hiện thì sao hắn nhịn được, cả người lập tức xông ra khỏi trùng vây tìm người tính sổ. Ngặt nỗi những kẻ vây hắn đều là cao thủ nên nhất thời hắn không thể di chuyển được.


Mà lúc này cách hắn gần nhất là Vương Thế Chiêu cùng Lý Do Kiệm. Thấy Kim Như Khuê hùng hổ muốn đối phó với Bình Dục nên Vương Thế Chiêu rất vừa ý, cả người không đánh nữa mà lui về sau tạo một khe hở lớn, miệng hắn còn không quên nói: “Tần đương gia, mau tới bảo vệ Bình đại nhân, ta không ngăn được đâu.”


Lời này vừa nói ra lòng Lý Do Kiệm đã trầm xuống, động tác cũng hơi ngừng lại. Kim Như Khuê là kẻ lợi hại, hắn lập tức lợi dựng khắc này mà đánh Lý Do Kiệm văng ra ngoài còn bản thân lại rảnh rang phá vây chạy về phía Bình Dục.


Biến cố này quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Bình Dục vì phải cõng Phó Lan Nha nên không còn tay nào để chống đỡ. Tuy có Bình Hạ ở phía sau nhưng tầm mắt hắn bị ngăn cản nên không thể phát hiện sự việc kịp thời.


Kim Như Khuê không gặp trở ngại gì mà bay tới trước mặt Bình Dục. Nhân lúc mọi người còn đang hỗn loạn hắn đã nhéo cổ áo Bình Dục xách lên cao, miệng cười lạnh nói: “Hôm nay ta nhất định phải tính toán xong sổ sách với Bình lang.”


Bình Dục thấy có biến thì sợ Phó Lan Nha bị rơi xuống đất. Ai ngờ tên ma đầu kia nhân lúc hắn phân tâm mà phóng thứ gì về phía mũi hắn. Phó Lan Nha ở phía sau nhìn thấy rõ, nàng không biết là gì nhưng vẫn giơ tay muốn ngăn lại. Nhưng nàng làm sao là đối thủ của tên kia, chỉ thấy Kim Như Khuê không có ý tốt nói: “Thứ này chuyên để đối phó với kẻ không chịu nghe lời như ngươi. Lát nữa hoặc ngươi để ta được toại nguyện hoặc huyết mạch cả người sẽ đứt mà ch.ết.”


“Cái rắm nhà ngươi!” Bình Dục vội vàng nín thở nhưng vẫn chậm một bước, trong lúc nhất thời hít phải thứ kia. Hắn cảm giác một cỗ cay độc xông vào họng mình. Nhưng hắn không có thời gian nghiên cứu kỹ, chỉ nhìn quanh sau đó nhanh chóng ném Phó Lan Nha xuống, miệng nói: “Tần đương gia, đón lấy Phó tiểu thư!”


Phó Lan Nha không biết thứ kia là gì nên cực kỳ sợ. Sau đó nàng đột nhiên bị thả xuống đúng hướng Tần Dũng. Nàng kia nghe Bình Dục giao phó thì không dám chậm trễ mà vội đón lấy Phó Lan Nha.


Phó Lan Nha chỉ có thể hốt hoảng cảm tạ sau đó đỡ tay Tần Dũng, lòng nôn nóng nhìn lên trên thấy Bình Dục và Kim Như Khuê đang giao tranh. Nàng lại nhìn quanh một vòng thấy lửa đã mất khống chế lan dọc theo đại điện nhanh chóng bắt lên đám hoa cỏ. Lúc này lửa đã nuốt hết ban công và đình đài.






Truyện liên quan