Chương 1
Lam đứng chôn chân tại cửa, mắt cô mở to nhìn một màn trước mắt.
Bố cô thờ ơ hút thuốc lá, tay ông sờ soạng vali tiền to. Miệng ông cười lộ hàm răng nhuốm đen, chân gác lên bàn rung rung.
Mẹ cô sụt sịt, mặt đỏ gay, lặng lẽ xếp quần áo vào một cái túi cho con gái, một bên má của bà đỏ ửng do vừa bị đánh.
Thằng em 5 tuổi của cô bị ăn 3 phát roi vào mông, lằn đít, mũi nó thò lò, nước mắt không ngừng chảy ra, cái giọng ấm ức nỉ non không cho Lam đi.
Thiếu niên vét trắng với gương mặt hoàn mĩ thờ ơ dựa lưng vào khung cửa cũ nát, theo sau là 2 vệ sĩ lực lưỡng mặc vét đen. Cậu ta tầm 18 tuổi, tóc đen, mắt xanh lam đậm, mũi cao, da trắng, trên tay cầm con iphone đời mới, nhìn qua là thấy nét con việt kiều.
Sao trên đời này vẫn còn có việc bán con trả nợ nhỉ? À mà không, chẳng qua là cô đã quá tin vào cuộc đời màu hồng mà thôi.
Trong suốt quá trình rời nhà đến khi bị thân ảnh cao gần mét 8 của cậu thiếu niên kéo lên xe, Lam không hề khóc cũng chẳng hề tỏ ra bất ngờ khi bị bán đi.
-Tên?
Cậu thiếu niên gác tay lên thành xe hơi, mặt hướng ra cửa kính hỏi cô gái đang cúi gằm mặt bên. Lam giật mình, mặt vẫn cúi gằm mà trả lời.
-Bảo Lam.
-Tuổi?
-16.
-Họ?
-Theo họ anh.
Người thanh niên nhíu mày với Lam. Cô gái này quá ngoan, biết thân biết phận, không hề khóc lóc ăn vạ hay làm loạn trên xe. Cậu ta nhếch nhẹ môi tạo ra một nụ cười bán nguyệt, đưa cho Lam một gói khăn giấy rồi đeo tai nghe vào:
-Gọi là "cậu chủ". Em có thể khóc một chút.
Lam sững người nhận gói giấy được đưa đến gần mặt. Mũi cô ửng đỏ, dần dần tiếng khóc nỉ non vang lên quanh xe, sau đó to dần, to dần rồi tắt lịm. Lam ngủ gục trên xe, đầu dựa vào cửa kính trong suốt.
Cậu chủ thấy vậy tháo tai nghe ra, vén lên lọn tóc loà xoà trước mặt Lam và cười. Cái tai nghe... vốn không hề bật nhạc.
Khi được đưa về dinh thự của cậu chủ, do sự khôn khéo biết điều của mình mà Lam vinh dự được bà chủ cho làm người hầu riêng của cậu chủ. Toàn bộ học phí của cô đều được bà chủ đóng hộ, lương tháng 5 triệu, cơm ngày 3 bữa, còn được cấp hẳn phòng riêng. Cuộc sống xa hoa trái ngược với cuộc sống luôn vì tiền trước đây của cô. Hơn nữa công việc của cô vô cùng đơn giản, làm mọi việc liên quan đến cậu chủ, cậu sai gì làm nấy, ngày ngày được giáp mặt với cậu chủ khiến đám hầu gái bĩu môi ghen tị. Kì lạ là trai gái đến tuổi động dục thường xuyên tiếp xúc như thế mà Lam chẳng có bất kì ý nghĩ trèo cao nào đến cậu chủ đẹp trai phong độ, điều này khiến bà chủ rất đỗi hài lòng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua đã được 1 tháng. Lam theo sắp xếp công việc cầm túi quà nhỏ đến gõ cửa phòng cậu chủ.
-Vào đi!
Được sự cho phép mới dám bước vào, đó là cách ứng xử của một cô hầu chuẩn.
-Thưa cậu chủ, dây chuyền vàng nạm 5 cara kim cương cậu đặt đã có.
-Ừ, để đấy.
Cúi đầu 45° để nói chuyện, Lam theo lời cậu chủ đặt túi quà nhỏ ở bàn làm việc-nơi cậu đang lạch cạch gõ bàn phím laptop. Cậu chủ mắt vẫn không rời màn hình cất giọng lạnh nhạt hỏi Lam:
-Em chắc là người yêu tôi sẽ thích món đồ này chứ?
Cậu chủ có một cô người yêu tóc vàng rất xinh, đặc biệt vòng một và vòng ba của cô ta cực kì khủng bố. Tính tình cô ta điệu đà ỏn ẻn, thể loại bánh bèo mê trang sức. Nghĩ vậy, Lam cúi đầu khẽ đáp:
-Vâng.
Cậu chủ không quan tâm đến câu trả lời đầy cung kính của cô, mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop. Lam biết điều lẳng lặng lui ra cửa, đến khi chuẩn bị bước ra thì bị gọi giật lại:
-Đứng lại!
Lam quay qua nhìn theo hướng tay cậu chủ chỉ, thấy trên bàn trà có một chiếc bánh matcha trà xanh phủ kem béo ngậy.
-Ăn sạch.
Lam nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống ăn. Ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên thân hình bé nhỏ của cô hầu khiến da cô trở nên hồng hào. Mái tóc dài thướt tha của cô hầu nhuốm màu nắng. Mắt to khép hờ, mi cong vút, đôi môi hồng dưới chiếc mũi cao hé mở đón miếng bánh. Khi lớp kem phủ thơm ngon chạm vào đầu lưỡi cô không nhịn được mà thốt lên:
-Ngon quá.
Cậu chủ đang gõ phím đằng kia không nhịn được cười nhạt một cái.
Sau khi cô hầu của mình đã ra khỏi phòng, cậu chủ mới nhấc máy gọi cho một dãy số. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh cực ngọt của con gái:
-Gì thế anh yêu?
-Cái bánh đó... tôi thích. Lần sau làm nhiều một chút.
-Vậy hả? Tốt...
Đường chuyền được cậu chủ cúp ngay sau đó.
Cậu chủ nuốt khan. Vừa nãy xương quai xanh của cô hầu như ẩn như hiện trước mặt khiến cậu rấm rứt dưới thân. Cái cảm giác ham muốn chiếm đoạt này chắc chỉ là phản ứng sinh lí dậy thì thôi nhỉ?