Chương 10


Editor: Lệ Cung Chủ


Trữ Nhược ngửa đầu uống hết chén nước thuốc hôm nay, thứ nước đen đặc đắng nghét này đã theo mình từ năm 13 tuổi đến bây giờ, hàng ngày vẫn uống không gián đoạn. Mới đầu tin lời sư phụ nói, chỉ cho là thuốc bổ cường thân kiện thể, tuy rằng mùi vị kinh khủng những vẫn mỗi ngày nhẫn nại bịt mũi nuốt xuống, hôm nay mới hiểu được, đây nguyên lai là giải dược.


Nước thuốc hòa với máu, trải qua mười năm mới có thể ủ thành giải dược.
Đó chính là giải dược của kịch độc đệ nhất thiên hạ—— “Có ích gì”.


Hoắc thần y nói: “Trữ Nhược, ngươi còn nhớ rõ lời Tả hộ pháp của Quang Hoa giáo nói ngày đó không?’ ‘Dạ ca’ cho dù là kịch độc, nhưng cũng có thuốc giải, sao bằng một phần của ‘Có ích gì’ chứ?’ ” Ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bụm ngực, “Người trong thiên hạ đều nói ‘Có ích gì’ không thuốc nào chửa được, chỉ có ta và ngươi biết, những lời nói đó hoàn toàn không đúng.” Ông ấn mạch máu của Trữ Nhược, đau buồn nhìn hắn: “Xin ngươi hãy tha thứ cho sư phụ, gạt ngươi nhiều năm như vậy, chỉ để dùng máu của ngươi điều chế giải dược.”


Trữ Nhược bối rối cầm thật chặt hai tay của Hoắc thần y, lắc đầu thật mạnh.
Sư phụ, năm đó nếu không phải người cứu ta, ta đã sớm đói ch.ết ở ven đường, người để ta ch.ết, ta cũng không một câu oán hận, sao có thể bởi vì chuyện giải dược mà trách người được.


Trước mắt Trữ Nhược một mảnh mơ hồ, chỉ nhớ rõ Hoắc thần y nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết, ‘mộ hương’ vốn có hai gốc cây, cùng sinh trưởng trên vách đá ở vực sâu, đến khi hoa tàn, có thể chế thành hương liệu kéo dài nhất trên đời này, nhưng nếu vẫn chưa nở hoa, thì rể cây chính là độc dược đáng sợ nhất trên đời này.”


available on google playdownload on app store


“Ta từng nói với hắn, muốn cùng nhau đợi ‘mộ hương’ nở hoa, hoa tàn, hắn giúp ta hái nó, sau đó ta nghiền nát thành bột… Lại không nghĩ rằng, ‘mộ hương’ thế nhưng trở thành ‘Có ích gì’.”


Bên tai còn vang tiếng Hoắc thần y thì thào tự nói: “Tình có ích gì? Yêu có ích gì? Nhớ có ích gì? Quên có ích gì? Sinh có ích gì? Tử có ích gì? Trữ Nhược Trữ Nhược, nếu có một ngày, ngươi phát hiện trong người nào đó có chứa kịch độc khó giải đệ nhất thiên hạ, nếu ngươi cảm thấy đáng giá, hay dùng máu của mình đổi cho người đó, thay người đó giải độc này.”


Bởi vì người ở lại, so với người đã ch.ết còn đau khổ gấp trăm ngàn lần.
Từ nay về sau, không còn thiên hạ đệ nhất thần y Hoắc Nhiên, chỉ có thiên hạ đệ nhất thần y Trữ Nhược.
************
Mộ Cẩm không chút bất ngờ khi thấy Trữ Nhược đứng đã ở ngoài phòng chờ y.


Trên người hắn mặc đúng bộ quần áo trắng mà năm trước mình đưa cho hắn. Gió thổi qua, vạt áo lụa mỏng manh tung bay, hắn đứng dưới ánh trăng nhàn nhạt, phảng phất tựa như tiên giáng trần.
Nhưng bộ quần áo thoáng hơi nhỏ, một năm qua đi, hắn dù sao cũng đã cao lớn hơn.


Nhưng thân thể vẫn gầy yếu đến mức khiến lòng người sinh thương tiếc.
Mộ Cẩm tiến lên, cầm tay Trữ Nhược, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương theo lòng bàn tay len lỏi vào tim phổi.
Y lẳng lặng cầm tay Trữ Nhược bỏ vào trong ngực mình, nhẹ nhàng lại chặt chẽ ôm lấy hắn.


Lần này không hỏi: “Ngươi có nhớ ta không?” Cũng không hôn hắn nói: “Đợi ta đã lâu chưa?”
Trữ Nhược không nói một lời, chỉ tựa vào trên vai y nhắm mắt lại.
Hiện giờ, trên trời dưới đất, chỉ còn một mình người này là người thân, người yêu.


Trữ Nhược không biết mình ngủ từ khi nào, khi tỉnh lại, Mộ Cẩm bưng một cái bát ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên thìa, nhìn hắn cười.
Ánh mặt trời sáng ngời, cuối thu không khí trong lành, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt.


Một bát cháo gà, một tấm ván gỗ, một người trong lòng.
Trữ Nhược vươn tay đến, sờ sờ lưng Mộ Cẩm, chậm rãi ôm lấy.
Mộ Cẩm ngừng tay, hơi khựng lại, ôn nhu nói: “Trữ Nhược, cùng ta đi đi.”


Trữ Nhược bình tĩnh nhìn y, nhìn vẻ mặt vừa chờ mong vừa phấn khởi của y, sau đó nói: “Hiện tại không được.”
“Ta muốn chịu tang sư phụ ba năm.”
Sau ba năm, ta sẽ đi theo ngươi đến chân trời góc biển.


Mộ Cẩm nhìn hắn cười: “Được.” Y buông bát xuống, khẽ hôn lên gò má và khóe miệng hắn: “Ba năm thôi mà, ta chờ ngươi.”
================
Lệ Nhi: Vâng, chuỗi ngày ngọt ngào đến đây là kết thúc, mọi người chuẩn bị bước vào thời kì ngược tan ngược nát:v






Truyện liên quan