Chương 20
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Mười năm trôi qua, người mà mình mỗi ngày vẫn luôn nhung nhớ rốt cục đã trở về bên cạnh mình.
Tuy rằng trí nhớ của y đứt đoạn đã lâu, đối với rất nhiều đồ vật này nọ đều mờ mịt luống cuống, nhưng y có thể chạy có thể nhảy, có thể nói có thể nháo có thể cười, có thể lớn tiếng gọi: “Tiểu Sắt! Tiểu Sắt!”
Đây không phải là hạnh phúc viên mãn mà hắn vẫn hằng mong sao?
Mất đi phụ thân, không thể lại mất đi ca ca duy nhất nữa, huống chi từ nhỏ đã thân nhau như hình với bóng, bất luận kẻ nào trên đời cũng không quý trọng bằng ca ca yêu dấu!
Mộ Sắt nắm tay Mộ Cẩm, đi qua mỗi một nơi trong Quang Hoa giáo, hắn chỉ Mộ Cẩm xem: “Ca ca, huynh nhìn kìa, đó là Nhật Nguyệt điện, ta hao phí nhiều năm rốt cục cũng sửa chữa được, so với năm đó còn cao lớn hùng vĩ hơn, huynh có nhớ hay không, trước kia chúng ta thường xuyên ở sau cột chơi trốn tìm.”
Mộ Cẩm gật đầu, cười nói: “Tiểu Sắt, đệ thật lợi hại.” Y lại hỏi, “Tiểu Sắt, mười năm nay ta bị làm sao vậy? Tại sao cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy giống như ngủ một giấc vừa sâu vừa dài, cơ thể dù đã tỉnh lại nhưng vẫn không thể thức dậy?”
Mộ Sắt nhẹ nhàng nói: “Huynh bị một căn bệnh kì quái, hiện tại đã tốt rồi, không cần lo lắng nữa.”
Mộ Cẩm lại hỏi: “Trên người của ta sao lại có mùi hương thoang thoảng vậy, cẩn thận ngửi thì lúc thấy lúc không, còn đệ, tiểu Sắt, vì sao đệ cũng có mùi hương này?”
Lòng Mộ Sắt căng thẳng khó hiểu, từ trong ***g ngực lấy ra một túi hương nhỏ đã bạc màu: “Đây là ‘Mộ hương’, mùi thơm kéo dài, như ẩn như hiện.”
Mộ Cẩm vỗ tay nói: “Ta nhớ ra rồi! Năm đó Trữ Nhược từng dẫn ta đi xem vực thẳm rất sâu. Ta vốn sợ độ cao, nhìn cũng không dám nhìn, hắn còn chê cười ta nhiều ngày!” Y nhìn túi hương kia, ngửi rồi lại ngửi, sau đó đưa cho Mộ Sắt, “Đây là quà Trữ Nhược tặng cho đệ à? Tiểu Sắt, đệ thật gian trá, trong lúc ta sinh bệnh, đệ dám cướp luôn cả bằng hữu của ta!” Y lại hỏi, “Bệnh của ta là do Trữ Nhược chữa khỏi sao? Ngày đó sau khi nghe các ngươi nói chuyện một lúc lâu, thần kinh ta không được tốt, lúc thanh tỉnh lúc hồ đồ, hơn phân nửa đều quên hết. Ta chỉ hỏi đệ, bệnh của ta có phải do Trữ Nhược chữa khỏi hay không?”
Mộ Sắt lẳng lặng gật đầu.
Mộ Cẩm cười nói: “Vậy nên hảo hảo tạ ơn hắn. Tính ra hắn đã cứu ta hai lần, ta từng hứa rằng, cả đời sẽ đối tốt với hắn.”
Mộ Sắt nắm chặt ngón tay Mộ Cẩm, Mộ Cẩm nghi hoặc nhìn hắn: “Tiểu Sắt, ngươi làm sao vậy? Sao lòng bàn tay lại lạnh ngắt thế?”
Mộ Sắt lắc đầu cười nói: “Không có gì, gió lớn, chúng ta nhanh về đi.”
Mộ Cẩm hỏi: “Mà sao đã nhiều ngày rồi vẫn chưa gặp Trữ Nhược?”
Mộ Sắt nói: “Thân thể của hắn không khoẻ, chờ hắn khỏe rồi chúng ta sẽ đi thăm hắn.”
Trữ Nhược ở trong phòng Âu Dương Huyền Ca, Âu Dương Huyền Ca đã nhiều ngày tìm hết những thứ mới lạ để biễu diễn cho hắn xem, chọn những truyền thuyết lý thú ít ai biết đến để kể cho hắn nghe. Trữ Nhược nghe xong buồn cười, nhịn không được nên mặt giãn ra, tác động vết thương cũ trước ngực, chỉ có thể ôm ngực nhíu mày.
Âu Dương Huyền Ca xông về phía trước đỡ lấy hắn, một bàn tay để ở trước ngực hắn. Trữ Nhược giãy ra: “Đừng xen vào.”
“Để ta chữa khỏi vết thương cũ đã…”
“Không có gì đáng ngại, sớm hay muộn một ngày thì cũng có khác gì đâu?”
Âu Dương Huyền Ca trầm mặc thật lâu sau, rầu rĩ nói: “Với ngươi không có gì khác, nhưng với ta thì có.” Trữ Nhược biểu tình ảm đạm, giữ chặt tay hắn, “Âu Dương, xin lỗi.”
Âu Dương Huyền Ca cười nhìn hắn, trong tròng mắt sáng lóng lánh: “Trữ Nhược, nên xin lỗi phải là ta.”
Âu Dương Huyền Ca ta đây cả đời chỉ yêu một người, nhưng lại vì tình bằng hữu mà phản bội người đó, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn người đó ch.ết đi.
Ngay cả bây giờ đã người đó gần trong gang tấc, có thể chạm vào người đó, nhưng trong lòng người đó lại chỉ muốn một người khác.
Không chiếm được, cũng cầu không được.
Luyến tiếc, cũng không từ bỏ được.
“Trữ Nhược, tại sao người giang hồ đều gọi ‘Có ích gì’ là thiên hạ chí độc?” Âu Dương Huyền Ca đột nhiên hỏi.
Trữ Nhược đáp: “Bất quá là bởi vì ‘Có ích gì’ không có thuốc nào chửa được, cho dù Đại La Kim Tiên tới thì cũng có ích gì. Cả bộ độc dược có thể làm cho người ta lập tức mất mạng, độc tố theo kinh mạch máu lưu chuyển toàn thân. Nửa bộ độc dược nếu gặp người có nội công thâm hậu thì sẽ khiến võ công tẫn phế. Sau đó vài năm, khi trong cơ thể chịu hết tr.a tấn thì cũng ch.ết đi; nếu gặp hài đồng, vì kinh mạch vẫn chưa đả thông, có lẽ có thể kéo dài tánh mạng được ba bốn năm, cuối cùng vẫn là bị độc phát tác rồi vong mạng.”
Âu Dương Huyền Ca lại hỏi: “Vậy ngươi có biết vì sao Mộ Cẩm trúng loại độc này nhưng mười năm chưa ch.ết?”
Trữ Nhược thản nhiên nói: “Ta xem mạch tượng, nhất định có cao nhân dùng hàn khí trầm tích chi chưởng, lấy độc trị độc, dùng ‘Có ích gì’ phong ấn kinh mạch cuối, làm cho Mộ Cẩm lâm vào hôn mê, nhưng phương pháp này trị phần ngọn không trị được phần gốc, mười năm cũng đã là cực hạn.”
Âu Dương Huyền Ca hỏi lại: “Ngươi đoán cao nhân đó là ai?”
Trữ Nhược ngửa mặt nhìn hắn, hắn đứng ở phía sau Trữ Nhược, nhẹ nhàng giúp Trữ Nhược sửa sang lại đầu tóc, chính mình đáp: “Người đó chính là trang chủ tiền nhiệm của Ngự Kiếm sơn trang, phụ thân ta – Âu Dương Trầm.”
Thế nhân giai nói Ngự Kiếm sơn trang chế tạo kiếm là nhất tuyệt trên đời, biết bao nhiêu anh hùng hiệp khách dốc hết vàng bạc chỉ cầu có được một thanh thần binh lợi khí, nhưng không mấy ai biết được, Âu Dương Trầm còn có một tuyệt chiêu độc môn đó là “Hàn Băng chưởng”.
Người trúng chưởng này, kinh mạch phong bế, giống như bị hàn băng đông lại, máu ngưng chảy mà ch.ết.
Âu Dương Huyền Ca đương nhiên cũng có tuyệt kỷ này.
Hắn nói: “Trữ Nhược, ta có thể dùng phương pháp đồng dạng để phong ấn kinh mạch của ngươi, khiến ngươi lâm vào hôn mê giống như Mộ Cẩm. Nhưng ngươi lại không thể kiên trì mười năm giống hắn, cố gắng lắm chỉ được năm năm, nhưng năm năm vậy cũng đủ rồi. Trong thời gian năm năm này, ta nhất định có thể tìm được một cao nhân, thay ngươi giải kỳ độc ‘Có ích gì’!” Hắn nhẹ giọng, như đang cầu xin, “Ngươi xem, như vậy có được không?”
Trữ Nhược nhìn hắn vẻ mặt giống như muốn khóc. Hắn cầu xin không biết đã bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi mình cũng không đành lòng cự tuyệt, nhưng Trữ Nhược vẫn nói: “Âu Dương, xin lỗi.”
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng đáp ứng Âu Dương Huyền Ca một lần.
Tình nghĩa của Âu Dương Huyền Ca, kiếp này không thể đền đáp. Nếu có kiếp sau, nhất định báo đáp. Nếu có kiếp sau, nếu còn có thể gặp gỡ, có lẽ yêu thương hắn sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng cả đời này, không muốn lặp lại lần nữa, không muốn khiến trên đời này có thêm một người, mang theo vui mừng cùng hy vọng kiên định, không ngừng tìm kiếm, nhìn thời gian mỗi ngày trôi qua, sau đó thất vọng chậm rãi trở nên vừa sâu vừa nặng, cuối cùng đè người suy sụp.
Nỗi đau dài sao bằng nỗi đau ngắn, bi thương cùng cực với tử tâm.
Trữ Nhược giữ chặt tay Âu Dương Huyền Ca đứng dậy, đi ra ngoài phòng, vịn vào lan can, hắn cười nói: “Tối nay ánh trăng thật đẹp.”
Hoa rơi người cô độc, mưa nhẹ đôi yến bay, lúc ấy trăng sáng tỏa, bèn chiếu áng mây về.
Mộ Sắt cùng Mộ Cẩm ngủ chung giường, Mộ Cẩm cười hắn: “Lúc trước đệ không thích ngủ cùng với ta, vẫn luôn oán giận ta cướp chăn của đệ, bây giờ không để bụng nữa à?”
Mộ Sắt hơi hơi nhấc thân mình, áp sát mặt lên, ôm chặt lấy Mộ Cẩm, vùi đầu vào hõm vai y: “Ca ca, huynh đã trở lại, thật tốt.”
Mộ Cẩm cười ha ha, lúc quay sang đã đối diện với đôi môi Mộ Sắt. Mộ Sắt khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên.
Trước kia, cũng rất thích dùng phương thức như thế nói một tiếng ngủ ngon, sau đó ôm nhau ngủ.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc, bỗng dưng có cảm giác khác lạ. Trong đầu đột nhiên xẹt qua gương mặt Trữ Nhược, Mộ Sắt cả kinh, theo bản năng đứng phắt dậy, Mộ Cẩm kinh ngạc: “Tiểu Sắt, đệ làm sao vậy?”
Mộ Sắt ấn ấn ngực, cười nói: “Không có gì.”
Lúc đôi môi vẫn còn một chút cảm giác ấm áp, tưởng tượng ngọt ngào trong đầu thế nhưng lại không như mong đợi. Vốn tưởng rằng có thể hôn môi, từ hôn nhẹ đến hôn sâu, sau đó có thể ôm, muốn da thịt gắt gao dán vào nhau, sau đó có thể cùng nhau dây dưa, cho dù ca ca lần này không chấp nhận cũng không sao cả, dù gì bọn họ sẽ còn rất nhiều thời gian tốt đẹp.
Nhưng ngay cả chút ham muốn cũng không có, chỉ có gương mặt người nọ, đôi mắt của hắn, một thân áo trắng của hắn, cánh tay gầy gò của hắn, ***g ngực trơn nhẵn của hắn, thân thể nóng rực của hắn, đầu ngón tay lạnh thấu xương của hắn khiến mỗi một tấc da, mỗi một sợi thần kinh của mình đều hồi tưởng lại.
Rốt cuộc ngủ không được, cho dù người mình mong nhớ mười năm đã ngay tại bên cạnh, nhưng vẫn không thể nào ngăn được dòng suy nghĩ hỗn loạn đến nỗi mồ hôi ướt đẫm y phục.
Không muốn nhớ đến, hàng năm chỉ có năm ngày, chỉ là diễn trò mà thôi, nếu gộp lại cũng mới có năm mươi ngày, chưa tới hai tháng, sao đủ khiến hắn sinh tình cảm?
Cần được quý trọng, chỉ có người đang trong vòng tay này, người tưởng chừng mất đi nhưng cuối cùng đã trở lại.
Thời gian thấm thoát trôi, trời đông giá rét, vạn vật tiêu điều, nơi nơi đều trụi lủi, ban đêm, có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Mộ Sắt vẫn luôn ngủ không ngon, mới vừa nghe được động tĩnh liền thức dậy, mở cửa ra vừa thấy, là Âu Dương Huyền Ca.
Âu Dương Huyền Ca mang theo một bầu rượu, đầu ngón tay cầm hai cái ly, hướng Mộ Sắt cười nói: “Cùng ta uống một ly được không?”
Mộ Sắt quay đầu lại nhìn Mộ Cẩm, y vẫn đang ngủ say, liền gật đầu nói: “Đương nhiên là được.”
Hai người ngồi vào chỗ của mình, ngoài phòng gió lạnh thấu xương, thở ra cả khói trắng. Âu Dương Huyền Ca hưng trí, tự rót một ly uống một hơi cạn sạch, rồi mới rót cho Mộ Sắt một ly đầy.
Hắn nhìn Mộ Sắt cười, Mộ Sắt nhíu mày hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Hắn nói: “Ta cười ngươi ngốc.”
Mộ Sắt nói: “Nguyện ý nghe ngươi nói rõ.”
Âu Dương Huyền Ca nói: “Ta đã nhiều ngày vẫn luôn suy nghĩ, ngươi lúc trước vì dụ dỗ Trữ Nhược đi vào Quang Hoa giáo, tại sao lại phải tốn công phí sức tạo ra một màn kết hôn khôi hài, không phải còn có nhiều cách đơn giản hơn sao?”
Ngoại trừ Âu Dương Huyền Ca cùng Mộ Sắt, trên thế gian cũng chỉ có Sở Vô Sương hiểu được, võ lâm đệ nhất mỹ nhân không gả cho giáo chủ của Quang Hoa giáo, mà là dưới sự bày mưu đặt kế của Mộ Sắt, Sở Vô Sương cùng người trong lòng trốn tới nơi không ai tìm được.
Thế nhân giai nghĩ rằng Sở Vô Sương gả cho Mộ giáo chủ, Sở Vô Sương cũng vui vẻ khi chứng kiến tình huống như vậy, có thể tự mình sống những ngày khoái hoạt tiêu dao, từ nay về sau không còn là đệ nhất mỹ nhân khiến người khác phải ngoái nhìn nữa.
Thân ảnh thướt tha xuất hiện trên hôn lễ, dưới khăn voan đỏ cũng chỉ là một nữ giáo đồ của Quang Hoa giáo mà thôi.
Bữa thịnh yến chung quy chỉ là một màn kịch được sắp đặt kĩ lưỡng, thấy được lại sờ không được, có rực rỡ tươi đẹp cỡ nào thì đều chỉ là bọt nước.
Mộ Sắt không muốn nói về chuyện này, phất tay nói: “Đừng nói đến, thật ra trước tiên nói xem, hôm nay ngươi sao lại đột nhiên muốn cùng ta uống rượu?”
Âu Dương Huyền Ca mỉm cười nói: “Bởi vì ta khổ sở.”
Mộ Sắt căng thẳng trong lòng, cười ngắn ngủi: “Ngươi khổ sở còn có thể cười nổi sao?”
Âu Dương Huyền Ca nói: “Vì quá khổ sở, tự nhiên liền cười.” Hắn uống một ly, “Trữ Nhược sống không quá đêm nay.”
Tay Mộ Sắt run rẩy, ly rượu lập tức rơi xuống mặt đất, văng tung tóe vào chân.
Âu Dương Huyền Ca đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn rồi ném vỡ trên mặt đất ở hoa viên, sau đó vội vã rời đi. Mộ Sắt đứng dậy đuổi theo, Âu Dương Huyền Ca đi đến cửa phòng, quay đầu lại cười: “Ngươi nên gặp hắn một lần cuối.”
Hắn đẩy cửa ra, trong phòng đốt lửa củi nên dị thường ấm áp, Trữ Nhược khoanh chân ngồi ở trên giường, sắc mặt vẫn trong suốt như trước.
Âu Dương Huyền Ca gọi hắn: “Trữ Nhược, Trữ Nhược.”
Trữ Nhược mở mắt ra, khẽ cười với hắn, ánh mắt lại lướt qua hắn, nhìn vào gương mặt Mộ Sắt.
Trữ Nhược nói: ” Sắc mặt ngươi vàng vọt, tinh thần kém, nhất định là đã nhiều ngày không hảo hảo nghỉ ngơi.”
Giọng nói đó vẫn như xưa.
Trong tay của hắn ôm một bình thủy tinh, trong bình còn lại mười hai con “Hoa tam nguyệt”, bởi vì mấy ngày nay không có máu tươi nuôi sống, đám côn trùng cũng bị mất tinh thần, nhưng vẫn luôn cố sức đâm vào thành bình.
Trữ Nhược nói: “Âu Dương, ngươi giúp ta mở ra cái bình này ra đi.”
Miệng bình vừa mở, tất cả “Hoa tam nguyệt” đều bay về phía Mộ Sắt, tụ lại ở trên túi hương mà hắn đeo ở ngực.
Mộ Sắt cúi đầu, nhìn đám côn trùng màu đỏ nhạt kia, chỉ cảm thấy hình dáng chúng nó giống như trái tim.
Trữ Nhược cười nói: “Mộ Sắt, ngươi có thích mùi của ‘Mộ hương’ không?” Hắn lại tự mình trả lời, “Ngươi nhất định là thích, bằng không ngươi tại sao còn mang nó tới bây giờ?”
Hắn nói: “Thừa quân nhất nặc, tất thủ nhất sinh. Ta đáp ứng ngươi, cả đời sẽ đối tốt với ngươi, ta sẽ có thể làm được. Nhưng còn ngươi lại không làm được.” Hắn nhẹ nhàng khẽ động khóe miệng, như đang cười, lại như đang khóc, “Bất quá, câu nói kia cũng không phải ngươi nói, vậy nên cũng không sao cả.”
Hắn nhắm mắt lại, bình thủy tinh trong tay lăn ở trên giường rồi rơi xuống mặt đất. Mộ Sắt đột nhiên cảm thấy trái tim phút chốc bị đè nát thành vô số mảnh nhỏ, sợ hãi, nghi ngờ, đau đớn đồng loạt dồn lên đầu, hắn đau đớn hét lên: “Trữ Nhược!”
Trên đời, không còn Trữ Nhược nữa.
Trên đời, cũng sẽ không còn ‘Có ích gì’.
Tình có ích gì, yêu có ích gì, ngộ có ích gì, hối có ích gì?
Âu Dương Huyền Ca rời khỏi phòng, hắn cảm thấy nước mắt của mình đã ngưng kết thành băng ở đáy mắt, làm thế nào cũng không chảy ra được.
Hắn nhớ đến ngày hôm trước, lúc vịn lan can nhìn ra xa xa, Trữ Nhược cười cùng hắn nói: “Âu Dương, ngươi có biết, ta từng nghĩ trước khi hoán huyết với Mộ Cẩm sẽ dùng kịch độc, làm cho Mộ Sắt vui mừng sau đó lại phát hiện đây hoàn toàn là công dã tràng, khiến hắn không đạt được bất kì thứ gì, đời này chỉ có thể sống trong phẫn hận cùng đau khổ.”
“Nhưng mà, lương y tâm như từ mẫu, ta không thể hạ thủ giết người được.”
Mấy chục năm sau, không biết Mộ Sắt có còn nhớ tới, từng có một người tên là Trữ Nhược, sẽ mặc bộ quần áo màu trắng mà hắn yêu thích nhất, ở trên núi Kỳ Lân ôm bình thủy tinh chờ đợi, chờ đợi mùi “Mộ hương” như có như không, theo người đạp nguyệt mà đến.
Thùy niệm tây phong độc tự lương,
Tiêu tiêu hoàng diệp bế sơ song,
Trầm tư vãng sự lập tàn dương.
Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng,
Đổ thư tiêu đắc bát trà hương,
Đương thì chích đạo thị tầm thường.
(*Tạm dịch: Ai bảo gió tây lạnh lẽo cô độc,
Lá vàng đìu hiu che mờ khung cửa trống rỗng,
Trầm tư suy nghĩ về chuyện đã qua dưới ánh chiều tà.
Nhờ rượu mà lại chìm trong giấc ngủ xuân không hoảng hốt,
Giọt trà thơm vẩy trên trang sách,
Khi ấy chỉ nói là chuyện thường
-Theo tukhidonglai)