Chương 14: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
Hai tháng sau, sắp đến ngày diễn tập quân sự.
Dạo gần đây, Sư đoàn trưởng Sư đoàn D Thẩm Mạnh Xuyên cảm thấy áp lực đè nặng, vốn bởi việc cơ cấu lại biên chế trong quân như một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, cộng thêm Quân khu rất coi trọng cuộc tập trận không có kịch bản giả định lần này, cả Sư đoàn đều hiểu rõ đợt diễn tập tới đây chính là thời điểm quan trọng của họ, nếu không thuận lợi vượt qua lần khảo nghiệm này, hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nổi.
Trước ngày diễn tập chính thức, Sư đoàn D tổ chức lễ tuyên thệ. Thẩm Mạnh Xuyên mặc bộ quân phục dã chiến đứng trên bục, nét mặt không còn vẻ bất cần, trở nên lạnh lùng uy nghiêm. Sau khi kết thúc buổi lễ anh ta mau chóng trở về văn phòng, từ xa đã trông thấy Chính ủy Triệu đi về phía minh. Chỉnh lại chiếc mũ, anh ta hỏi: “Thế nào rồi?”
“Ban chỉ đạo vừa gọi điện tới, nói là Tư lệnh Tịch sẽ đến thị sát diễn tập. Ngoài ra còn có đoàn quan sát gồm người của Quân khu và Học viện Chỉ huy Lục quân đến quan sát…”
Thẩm Mạnh Xuyên chau mày, lơ đễnh đáp: “Ừm, biết rồi.”
Chính ủy Triệu và Thẩm Mạnh Xuyên là chỗ thân tình, lúc này khi đã báo cáo công việc xong xuôi, anh ta cũng thu lại điệu bộ quan cách: “Tôi bảo này, nghe nói đối thủ lâu năm của cậu cũng ở trong đoàn quan sát đấy.”
“Ai?” Anh ta buột miệng hỏi.
“Tham mưu trưởng Sư đoàn A, Cố Hoài Việt.”
Thẩm Mạnh Xuyên tức thì dừng bước, sắc mặt trở nên buồn bực vô cùng.
***
Bên phía Sư đoàn D súng ống đã sẵn sàng, còn ở Sư đoàn A lại chào đón thêm một buổi sáng bình yên như mọi ngày. Sư đoàn trưởng Sư đoàn A Lưu Hướng Đông thi hành chính sách người lính thời bình cũng như thời chiến, yêu cầu cực kì nghiêm khắc với việc huấn luyện các chiến sĩ. Còi báo thức vang lên không bao lâu, từng chiếc xe tăng, xe bọc thép đã nối đuôi nhau ra khỏi doanh trại, đưa các chiến sĩ tới thao trường tập luyện. Cố Hoài Việt vừa bước vào văn phòng đã bị cậu thông tín viên Tiểu Mã gọi lại: “Tham mưu trưởng, Thư ký Lương trên Quân khu vừa gọi tới tìm anh ạ.”
“Có chuyện gì à?”
“Thư ký Lương không nói ạ, bảo là lát nữa gọi lại.”
Cố Hoài Việt mím môi, nối điện thoại tới Thư ký Lương. Ở đầu dây bên kia, Thư ký Lương thông báo với anh, Tư lệnh Tịch yêu cầu anh ba ngày sau lên Quân khu trình diện, theo ông đi thị sát diễn tập.
“Trận này không có việc gì của bên chúng tôi mà?”
“Đây là lệnh của Tư lệnh Tịch.” Thư ký Lương cười rồi ngắt máy.
Hết cách, Cố Hoài Việt chỉ đành phục tùng mệnh lệnh.
Cuộc tập trận lần này được tổ chức tại một khu căn cứ huấn luyện chiến thuật hiệp đồng tác chiến quy mô lớn gần thành phố B, địa điểm được lựa chọn vô cùng thuận lợi cho Quân Xanh, bởi từ doanh trại Quân Xanh chỉ cần di chuyển hơn 280km là đến được căn cứ địa, còn Sư đoàn D cần phải di chuyển gần 500km.
Khi Cố Hoài Việt bước vào đại sảnh của Ban chỉ đạo, Tư lệnh Tịch đã có mặt ở đó, nhìn thấy Cố Hoài Việt, ông vẫy tay về phía anh, Cố Hoài Việt liền đi tới ngồi xuống bên cạnh. Sau khi ngồi xuống chỗ, anh cùng Tư lệnh Tịch chăm chú quan sát bản đồ tình hình chiến sự trên màn hình lớn treo trên tường, theo diễn biến trên bản đồ có thể thấy lực lượng chính của Sư đoàn D vẫn đang trên đường tới căn cứ. Chướng ngại vật nối tiếp nhau được bày ra, Quân Xanh phái đi mấy chiếc máy bay tiêm kích, phát động đợt không kích đầu tiên vào Quân Đỏ đang trên đường đi, chỉ huy Quân Đỏ lập tức triển khai phản kích. Còn chưa áp chế được trận hỏa lực đường không này, Quân Xanh lại phái thêm hàng loạt máy bay tiến hành oanh tạc và bắn phá, Tiểu đoàn Pháo của Quân Đỏ bị bắn hỏng một chiếc xe pháo tự hành. Ban chỉ đạo nhận định đợt tấn công này có hiệu quả, làm cho chỉ huy Quân Đỏ Thậm Mạnh Xuyên tức tối chửi rầm trời.
Ông Tịch Thiếu Phong đổi sang một tư thế ngồi có phần thoải mái: “Thằng nhóc này có thua người cũng quyết không để thua trận đây, ngay trước cửa nhà đã bị thiệt hại rồi.”
Cố Hoài Việt tiếp lời: “Chú yên tâm, cậu ta không dám thua, chẳng có gì để thua, mà cũng không thể thua được.”
Ông Tịch Thiếu Phong nhìn anh thâm ý sâu xa, “Biết sao chú lại gọi cháu đến không?”
“Xem kịch hay ạ.” Cố Hoài Việt cười, “Cháu nghe nói lần tập trận này hai bên thực lực ngang ngửa quyết liệt giằng co, hiển nhiên là có kịch hay để xem rồi.”
Cái thằng này, ông Tịch Thiếu Phong hừ một tiếng, “Can đảm hơn người, quyết đoán dũng mãnh. Hăng hái quyết chiến với kẻ địch mạnh đều thành mãnh tướng, cậu ta có dũng, nhưng về mưu thì còn kém cháu một chút, cần phải rèn luyện thêm nữa.”
Suốt dọc đường, Quân Đỏ liên tiếp gặp phải những chướng ngại vật và các ổ hỏa lực do Quân Xanh bố trí, hiển nhiên Quân Đỏ rút được kinh nghiệm từ đó cũng trở nên khôn ngoan hơn, mở rộng mạng lưới trinh sát, bắt đầu phản kích, áp chế hỏa lực trên mặt đất của Quân Xanh.
“Xem ra, Quân Xanh nắm bắt tốt cơ hội này đấy. Không biết Thẩm Mạnh Xuyên xoay chuyển tình thế ra sao đây.”
Cố Hoài Việt khẽ cười: “Nếu căn cứ của đối phương được bố trí phòng vệ kiên cố, thì lợi thế giành được lúc này cũng chưa chắc đã mang tính quyết định. Đợi mà xem, Thẩm Mạnh Xuyên sẽ không chịu để yên đâu ạ.”
Ông Tịch Thiếu Phong lại nhìn anh, quyết định tạm thời không thảo luận vấn đề này với người chuyên nghiên cứu nhiều về lịch sử chiến tranh kia nữa. Ông nghiêng đầu sang chỗ khác, chốc lát sau một chai thuốc đã được đưa tới. Phản ứng đầu tiên của ông Tịch Thiếu Phong là chau mày nhìn sang phía người đưa thuốc – Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt lập tức tỏ rõ thái độ, “Cháu đi từ Quân khu tới, gặp được cô Chung, cô nhờ cháu mang hộ cho chú, nhắc chú không được quên uống thuốc.”
Ông Tịch Thiếu Phong nhíu mày, nhận lấy.
Cố Hoài Việt thở ra một hơi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, cháu cũng rút quân thôi.”
“Sao đấy?”
“Vợ con đến thăm, cháu đi đón đây.”
Nhìn theo bóng lưng anh, ông Tịch Thiếu Phong lắc đầu cười.
***
Cố Hoài Việt lái một chiếc xe Jeep quân sự phi như bay về Bộ chỉ huy Sư đoàn. Chuyện anh nói với ông Tịch Thiếu Phong quả thực không phải là cái cớ. Bạn Cố Gia Minh được nghỉ mấy ngày, còn Nghiêm Chân nhân dịp đám trẻ được nghỉ nên cũng có vài ngày nhàn rỗi. Hai người bàn tính rồi bay thẳng tới thành phố B. Có điều hiện giờ anh không kịp ra sân bay đón nữa, đành bảo Tiểu Mã đi đón người về.
Giờ đã là tháng Năm, anh xa nhà đã được hai tháng, thời tiết cũng dần dần nóng lên, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đổi sang mặc thường phục mùa hè. Cố Hoài Việt đỗ xe dưới lầu, không vội vào trong, còn đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn. Không ngoài dự đoán, trong nhà sáng ánh đèn. Anh mỉm cười, sải bước đi lên.
Cửa nhà rộng mở, một chiếc vali bé nhỏ bày ra giữa phòng khách, cậu bé nào đó đang nằm bò trước vali lục tìm đồ chơi bên trong, nhóc con này đi đâu cũng không quên vũ khí của mình. Cuối cùng đã lôi ra được một khẩu súng, vui sướng ngẩng đầu, nhìn thấy anh, sững người lại.
Cố Hoài Việt đứng ở cửa nhướng mày nhìn cậu, cậu bé chớp chớp mắt, bò lên tức tốc xông ra cửa: “Hỏng rồi, phòng bị thất bại, địch đánh đến cửa nhà rồi!”
Cố Hoài Việt bật cười, xách cổ áo cậu lôi vào, trong lúc dạy bảo cậu, phát hiện ra nhóc con này lại tăng cân, “To gan nhỉ, dám chống chính quyền à.”
Cậu nhóc kêu lên mấy tiếng, không dám làm càn trước mặt thủ trưởng nữa, ôm cổ anh thơm chụt một cái lấy lòng.
Âm thanh bên ngoài đánh động đến Nghiêm Chân đang bận bịu trong bếp, cô hơi ló đầu ra, thấy hai người đang cùng nhau làm trò lại im lặng quay vào bếp.
Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt đấu mắt với cậu bé Cố Gia Minh một lúc, Cố Gia Minh thầm thì mật báo: “Cô Nghiêm vẫn còn giận bố đấy.”
Cố Hoài Việt nhướng mày, đặt cậu bé xuống rồi đi vào trong bếp.
Có một nồi canh đang hầm, rau đã được rửa sạch đặt trên bệ chỉ đợi chế biến. Anh đứng ở cửa bếp, nhìn ngắm bóng hình mảnh dẻ đang bận rộn dưới ánh đèn nhạt vàng. Bỗng nhiên nhận ra, chỉ cần người phụ nữ này tới thì căn phòng tựa như mô hình cứng nhắc, lạnh lẽo của anh sẽ được bao trùm trong không khí đầm ấm của một gia đình, luôn luôn như vậy.
“Nghiêm Chân,” Anh cất tiếng gọi cô, Nghiêm Chân hờ hững đáp lại một tiếng, tiếp tục việc đang làm dở.
“Để anh giúp cho.” Nói rồi liền cởi chiếc áo khoác thường phục định tới bên giúp đỡ.
“Không cần đâu.” Nghiêm Chân vội ngăn anh lại, “Em xong ngay bây giờ đây, anh đi làm cả ngày rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không sao.” Anh cười đáp.
Nghiêm Chân làm bộ tức giận, đẩy anh ra ngoài: “Em bảo anh nghỉ ngơi thì anh nghỉ ngơi đi!”
Quả nhiên, vẫn còn giận sao? Cố Hoài Việt đành cười, nắm lấy tay cô: “Bà xã.”
Nghiêm Chân tức giận là có nguyên do của nó. Lần trước Cố Hoài Việt cùng Phó Sư đoàn trưởng Kiều về thành phố C thăm bố của Chính ủy Cao nằm ở Viện Quân y, vốn dĩ ngày hôm sau phải trở về đơn vị, rốt cuộc hôm đó bị cậu bé quấn chặt lấy không chịu rời, nên lại lùi thêm một ngày nữa, đến hôm sau mới đi. Nghiêm Chân định dậy sớm tiễn anh, rốt cuộc người này sáng sớm thức dậy lén đi mất, cô ngủ rất say giấc, hoàn toàn không hay biết. Cho đến khi cảm giác bên cạnh không còn hơi ấm, cô mới dần tỉnh giấc. Nhìn một bên giường trống vắng, cô thấy bực bội vì mất mát. Dẫu cho lần nào trong điện thoại, giọng nói của cô cũng rất bình thường, nhưng cứ hễ nhìn thấy người này là cảm giác tủi thân ấy lại dâng lên. Nghiêm Chân ra sức rút tay khỏi tay anh, nhưng anh nắm rất chặt, Nghiêm Chân chỉ đành trừng mắt nhìn, “Em còn phải nấu cơm nữa!”
“Không giận nữa, nhé?” Anh cúi nhìn cô, dịu giọng dỗ dành.
Nghiêm Chân hít vào một hơi, quên hết nỗi chua xót vừa dâng lên, “Em thèm vào giận hờn gì với anh! Lãng phí thời gian!” Họ cũng chỉ có được vài ngày bên nhau.
Cố Hoài Việt cười, vuốt tóc mái của cô nói: “Tốt, khả năng giác ngộ tư tưởng cao đấy.”
Dứt lời Nghiêm Chân lại trừng mắt lườm anh, nhưng thật sự không sao tức giận nổi. Thời gian của họ không nhiều, nếu còn dùng để cãi nhau, cô không đành lòng.
Kỳ thực đầu tháng Năm, quân đội cũng có vài ngày nghỉ, nhưng sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Việt vẫn theo lệ thường tới trụ sở Bộ chỉ huy Sư đoàn, vì một số công việc còn dang dở. Anh muốn tranh thủ hoàn tất hết trong hôm nay, dành thời gian còn lại gom thành một kỳ nghỉ ngắn.
Đợt trước Lão Lưu mổ ruột thừa phải nằm viện, Chính ủy Cao về nhà chăm sóc bố, bao nhiêu việc dồn cả lên vai anh, đã rất lâu rồi Tham mưu trưởng Cố chưa có thời gian ngơi nghỉ. Vậy nên đợt nghỉ phép này nói thế nào Lưu Hướng Đông cũng không chịu bố trí để anh trực ban nữa, đuổi thẳng anh về nhà chơi với vợ con, sợ anh không chịu, còn nói là “quân lệnh như sơn”, Cố Hoài Việt buộc lòng phải cảm kích tiếp nhận. Buổi sáng trước ngày về thông báo chuyện nghỉ phép cho Nghiêm Chân và cậu bé. Cố Gia Minh nghe tin xong vô cùng thích thú, không cần Nghiêm Chân thúc giục cũng nhanh nhẹn giải quyết bữa sáng, còn ngoan ngoãn giúp cô rửa bát. Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn cậu nhóc, thấy bàn tay mũm mĩm đầy bọt của cậu đang khua khoắng trong bồn rửa, bộ dạng vui vẻ thoải mái, cũng đành để cho cậu làm.
Tiếng chuông cửa reo lên, Nghiêm Chân ra mở cửa. Gọi cửa là một người đàn ông mặc quân phục trạc tuổi trung niên đứng bên ngoài. Nghiêm Chân thoạt nhìn cảm thấy rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra tên người đàn ông đó, là Khương Tùng Niên.
Khương Tùng Niên bị cô nhìn đến mức lúng túng, lúc này thấy cô gọi ra tên mình, không khỏi mừng rỡ. Nghiêm Chân gặp anh ta cũng rất vui, cô vội khom người cúi chào, mời Khương Tùng Niên vào nhà. Tay anh ta xách theo một vài đặc sản, Nghiêm Chân vừa trông thấy đã bối rối, “Sao anh còn mang cả quà đến thế này?”
Khương Tùng Niên tươi cười, gương mặt đen sạm lộ vẻ ngại ngùng, “Đây mới là lần đầu tôi đến nhà Tham mưu trưởng, chẳng biết tặng gì, có ít sản vật quê nhà, mang tới để cô chú dùng thử.”
Nghiêm Chân vội mời anh ngồi, sau khi ngồi xuống, Khương Tùng Niên đảo mắt nhìn quanh có chút thiếu tự nhiên. Vợ con anh ta cũng ở thành phố B, nhưng là sống trong khu tập thể dành cho gia đình quân nhân được xây ở ngoại ô thành phố mấy năm về trước, sau khi nơi đó đã chật kín mới xây thêm tòa nhà nhỏ đằng sau Tiểu đoàn Trinh sát này. Nhìn cách bày trí, cũng không thua kém gì nhà mình. Ánh mắt dừng lại ở cốc trà nóng hổi trước mặt, anh ta nói: “Được nghỉ mà Tham mưu trưởng cũng không ở nhà à?”
“Anh ấy nói mai mới nghỉ ạ.”
“À.” Khương Tùng Niên gật đầu, “Tôi thấy trong nhà vẫn còn trống trải, cô với cháu chưa chuyển hẳn tới đơn vị sao?”
Nghiêm Chân vén lại tóc, “Không vội, không vội, gia đình Tiểu đoàn phó Khương đã chuyển qua rồi ạ?”
Khương Tùng Niên mỉm cười, nói: “Vâng, qua được mấy năm rồi, con gái đang học lớp mười một, vợ tôi cũng làm việc trong thành phố.”
Nghiêm Chân nghe anh ta nói, có phần ngưỡng mộ: “Vậy thì tốt quá.”
Nhưng Khương Tùng Niên lại thở dài: “Thực ra cũng không có gì, khó khăn lắm vợ con mới ổn định được ở thành phố B, tôi thì lại sắp phải chuyển ngành mà đi rồi.”
Nghiêm Chân không khỏi ngỡ ngàng: “Năm nay ư?”
“Phải.” Khương Tùng Niên gật đầu, “Sắp tròn hai mươi năm rồi, không biết kỹ thuật, không có trình độ, quân đội không giữ nữa.” Doanh trại cố định, quân lính thì di động, phục viên chuyển ngành, đây là chuyện thường tình. Hơn nữa, quân đội cũng đang trong thời kỳ chuyển đổi, công nghệ hóa quân đội, rất cần người tài.
Trầm lặng một lúc, Nghiêm Chân hỏi: “Thế, sau khi chuyển ngành anh có dự tính gì chưa?”
Vấn đề này có hơi phiền toái, Khương Tùng Niên siết chặt đôi tay đang đặt trên đầu gối, “Địa phương sẽ sắp xếp công việc cho cán bộ sĩ quan chuyển ngành, chuyện này thì tôi hoàn toàn không lo, chuyện là vợ với con gái tôi…” Nói xong, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt hơi lưỡng lự. Suy cho cùng, anh ta cũng là người ăn nói vụng về, không biết vòng vo, “Thực ra, hôm nay tôi đến tìm Tham mưu trưởng, là muốn bàn chuyện này.”
Nghiêm Chân ồ lên một tiếng, nghiêm túc lắng nghe anh ta nói.
“Con gái tôi giờ đang học lớp mười một ở một trường cấp ba trong thành phố, nhưng cháu nó không có hộ khẩu ở thành phố B, đợi đến khi thi đại học vẫn phải về quê. Trình độ giáo dục ở quê tôi thì không bằng thành phố B được, thành phố lớn mà, nhân lực phát triển chất lượng cao hơn, thế nên tôi muốn để cháu học ở đây đến trước khi thi đại học mới về. Nhưng nếu tôi chuyển ngành, thì cũng không thể ở lại căn nhà đơn vị cấp cho được nữa, còn phải thuê nhà khác trong thành phố để ở, lại mất một khoản tiền lớn. Vậy nên, tôi tới tìm Tham mưu trưởng, để nói chuyện nhà cửa này.”
Nghiêm Chân nghe xong, nét mặt cứng đờ. Qua rất lâu, cô mới lấy lại được giọng nói: “Nhà cửa có khó khăn gì ạ?”
Khương Tùng Niên chần chừ rồi mới trả lời: “Tôi không mấy khi đề đạt nguyện vọng với đơn vị, lần này cũng là vạn bất đắc dĩ thôi, tôi định tìm Tham mưu trưởng nói chuyện, xem có thể hoãn việc giao nhà lại không?” Thấy Nghiêm Chân lặng im không nói, anh ta vội tiếp lời, “Nếu thực sự phiền phức quá thì thôi vậy, thực ra trước kia đến tôi đã hơi do dự, sợ làm cho lãnh đạo…”
“Không sao đâu ạ.” Nghiêm Chân ngắt lời anh ta, “Chuyện này em sẽ nói lại với Hoài Việt, có thể giúp được sẽ giúp hết sức.”
Khương Tùng Niên mừng rỡ đáp, “Vậy thì cảm ơn cô chú quá.”
Nghiêm Chân khẽ cười, “Không có gì.”
Rối rít cảm ơn xong, Khương Tùng Niên ra về. Sau khi anh ta đi, Nghiêm Chân ngồi ngây người trên sofa. Ngồi đó hồi lâu chỉ cảm thấy hai tay mình lạnh ngắt, mới vội vàng đi rót một cốc nước cầm trong tay. Dần dần, nhiệt độ cơ thể tăng lên, tinh thần cũng ổn định lại. Cậu bé con vẫn đang nghịch nước, chơi không biết chán. Đột nhiên nghe có tiếng loảng xoảng trong bếp, Nghiêm Chân hoảng hồn, đặt cốc nước xuống vội vào xem.
Một chiếc bát hoa sứ đã bị cậu nhóc đánh vỡ, Nghiêm Chân nhìn tay cậu bé, thấy không có thương tích gì mới bình tâm lại. Cô ngẩng đầu nhìn cậu bé đang nép sát vào chân tường, “Không được nghịch nước nữa, về phòng làm bài tập nhanh!”
Cậu bé bĩu môi, miễn cưỡng bước ra ngoài. Nghiêm Chân đứng trong bếp, nhìn một đống ngổn ngang, bỗng cảm thấy sự mỏi mệt tận sâu trong lòng trào dâng.
***
Công việc hôm nay kết thúc sớm, chưa đến sáu giờ Cố Hoài Việt đã về nhà.
Vừa vào cửa lại phát hiện căn nhà yên tĩnh lạ thường. Không thấy bóng dáng Nghiêm Chân đâu, chỉ có cậu bé ngồi một mình chơi với khẩu súng mặt mày buồn thiu.
Cố Hoài Việt đi tới, cốc lên đầu cậu: “Sao thế?”
Cậu bé vòng tay ôm chân anh: “Cô Nghiêm giận con, cả chiều không thèm để ý con nữa.”
Chuyện này thật hiếm có, anh vò tóc cậu bé: “Con lại làm chuyện xấu gì rồi?”
“Con làm vỡ một cái bát.” Cậu bé nhỏ giọng ấp úng, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, “Chuyện xấu này nghiêm trọng lắm hả bố?”
Cố Hoài Việt trầm ngâm, xoa đầu cậu, “Để bố đi xem nào.”
Đèn trong phòng tối om, Nghiêm Chân nằm trên giường, dùng chăn che đầu ngủ. Cố Hoài Việt đứng ở cửa một lúc rồi mới đóng cửa lại nhẹ bước tới bên giường. Người nằm trên giường nhịp thở đều đặn, Cố Hoài Việt thấy cô đã đạp chăn ra, cúi xuống đắp lại cho cô. Động tác của anh rất khẽ khàng, không ngờ lại làm cô giật mình. Nghiêm Chân mở mắt, từ từ tỉnh giấc, nhìn Cố Hoài Việt đang ngồi đầu giường.
“Anh về rồi à?” Cô mơ màng hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Hơn sáu giờ.”
Hơn sáu giờ? Nghiêm Chân cuống quýt ngồi dậy, cô đã ngủ nguyên một buổi chiều sao?
Cố Hoài Việt đỡ cô: “Em mệt thì nằm thêm lúc nữa đi, để anh nấu cơm cho.”
“Em không mệt.” Cô nói nhỏ, giọng nói khi chưa tỉnh ngủ còn hơi líu ríu, đáng yêu hơn hẳn lúc bình thường. Nghiêm Chân lắc lắc đầu, nhìn sang Cố Hoài Việt, “Đúng rồi, hôm nay Tiểu đoàn phó Khương Tùng Niên đến nhà mình.”
“Ồ? Anh ấy có việc gì?”
“Thì anh ấy sắp giải ngũ mà, nhưng con gái anh ấy vẫn đang đi học ở đây.”
Cố Hoài Việt nhớ ra, “Năm nay Lão Khương đã phải đi rồi, chuyện nhà cửa hả?”
“Vâng.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, có phải hễ ai giải ngũ là thu nhà lại ngay đâu, đơn vị sẽ cho anh ấy thời gian khoảng một, hai năm để chuyển giao. Đợi lát nữa anh gọi cho Lão Khương bảo anh ấy không cần lo lắng, tiện thể nói trước một tiếng với bên quản lý nhà.”
Nghiêm Chân nghe anh nói có phần khó tin, mở to mắt, “Giải quyết đơn giản thế thôi sao?”
Cố Hoài Việt bật cười: “Tuy quân đội quản lý nghiêm ngặt, nhưng cũng không phải không có tình người, đều là đồng đội, không thể để họ cảm thấy người đi là không còn tính nghĩa gì nữa.”
Nghe vậy, Nghiêm Chân lặng im. Một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Hoài Việt, em đã kể anh nghe chuyện của bố em chưa?”
Cố Hoài Việt ngẩn người, lắc đầu nhìn cô. Nghiêm Chân ngồi trên giường, gập chân lại nhìn ra cửa sổ: “Bố em là lính năm tám mươi mốt. Năm em chín tuổi thì bố phải chuyển ngành. Kỳ lạ lắm, rất nhiều chuyện trước kia em đều quên hết, riêng có ngày hôm đó lại nhớ rõ.”
Ngày hôm ấy, bố cô mượn một chiếc xe, dọn hết đồ dùng cá nhân của ông từ đơn vị về. Không nhiều nhặn gì, chỉ có một ít sách cùng một chiếc ba lô, và cả cấp hiệu đã tháo xuống. Cô đứng đó, thắc mắc hỏi bố có chuyện gì xảy ra. Trước nay bố đều rất hiền từ, ngay cả giờ khắc này cũng chỉ mỉm cười, cụng đầu vào trán cô: “Con gái, sau này bố không đi lính nữa, về quê với bố được không nào?” Cô lơ mơ gật đầu, chỉ vào đồ đạc bố dọn về, hỏi bố chỉ có chút xíu đồ thế này thôi sao, câu trả lời bố dành cho cô chỉ là nụ cười ôn hòa.
Khi một người quân nhân chân chính rời khỏi quân ngũ, họ phải học cách đối mặt với hiện thực xã hội, thường thì sẽ không yêu cầu gì thêm từ phía đơn vị. Bởi quân đội đã rèn luyện họ thành những người đàn ông chân chính, dạy họ dũng cảm đương đầu với tất cả. Bố của cô, chính là một người như vậy.
“Thời gian đó bố về quê tìm việc, chưa lo được nhà cửa, nên bà nội vẫn ở cùng em trong căn nhà của đơn vị. Cho đến một hôm, người của Phòng Quản lý nhà đến nói với hai bà cháu là phải thu lại nhà, hạn trong ba ngày. Nhưng lúc đó bố vẫn đang ở nhà đợi tin công việc, không thể đích thân đến, bố nhờ bạn bè liên hệ với Trưởng phòng của bên Quản lý, thậm chí tìm đến cả Lữ đoàn phó chuyên phụ trách việc này. Nhưng họ đều nói với bố rằng, đây là mệnh lệnh cho toàn bộ Lữ đoàn, trong ba ngày bắt buộc phải giao lại nhà. Thực ra lúc trước cũng đã giục giã việc giao nhà rồi, vì chuyện này mà còn cắt cả điện nước của nhà em nữa. Sau đó bố lại đi nhờ vả người ta, cho hai bà cháu ở thêm được mấy tháng. Để đề phòng, bố còn nộp trước mấy trăm đồng tiền điện. Nhưng lần này thì không được nữa, ông Trưởng phòng ấy nói, cho dù trả lại hết tiền điện nước thì nhà em cũng phải đi.” Nói đến đây, hàng mi của Nghiêm Chân khẽ run, Cố Hoài Việt chừng như đoán được chuyện gì, liền nắm ngay lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
“Em gọi điện cho bố, sợ hãi khóc lóc trong điện thoại, bố mới dỗ dành em, nói là không sao đâu, bố đến ngay bây giờ, đang ngồi trên tàu rồi. Nhưng mà, lúc em với bà nội đang đóng gói hành lý thì nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, nói bố em bị nhồi máu cơ tim, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã qua đời.” Kể đến đây, bàn tay cô được anh nắm lấy không kìm được run rẩy, “Em không hay biết là bố có bệnh, vả lại em vẫn không thể tin rằng, người mà em tôn kính nhất lại rời xa thế giới này theo cách như vậy. Rất lâu sau khi bố mất em cũng khó lòng chấp nhận sự thật này.” Càng cố kìm chế giọng nói càng nghẹn ngào, Nghiêm Chân cúi đầu, gần như nói không thành lời. Cố Hoài Việt chỉ có thể thở dài, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Anh tha thiết yêu quân đội, cũng trân trọng những con người đổ máu, đổ mồ hôi trên mặt trận đầy nhiệt huyết này, nhưng anh cũng biết rằng, không phải cứ khoác lên mình bộ quân phục là có thể trở thành một quân nhân chân chính.
“Lúc chuyển ngành chắc bố buồn lắm. Đến giờ việc mà em hối hận nhất là, năm xưa khi bố rời khỏi quân ngũ, em chưa từng an ủi ông chút nào. Sau khi bố mất, em chỉ biết hận nơi đó, em hận nơi mà bố đã từng yêu sâu sắc, em nghĩ, nhất định là bố thất vọng về em lắm.”
Anh chưa bao giờ biết cô chôn kín nỗi đau như vậy, nếu không vì chuyện của Khương Tùng Niên, sợ rằng cô sẽ mãi mãi không bao giờ thổ lộ lòng mình. Chỉ nghĩ vậy thôi, anh cũng thấy đau lòng, “Không đâu, bố sẽ hiểu em mà. Vả lại, hiện giờ chẳng phải rất tốt sao? Mình không nghĩ nữa, nhé?”
Anh dỗ dành cô từ từ, Nghiêm Chân cũng dần dần bình thường trở lại. Kỳ thực, cô đã từng muốn cả đời tránh xa những người mặc quân phục, vì hễ thấy họ sẽ không kìm được nhớ tới bố. Đối với họ, cô không có cách gì yêu thương, lại cũng không sao thù hận nổi, vậy nên cô lựa chọn tránh xa. Nhưng trùng hợp thay cô lại lấy một người đàn ông như anh, thậm chí cô còn ngưỡng mộ Khương Tùng Niên, trong lúc anh ta cô độc, bơ vơ có thể gặp được người như vậy giúp đỡ anh ta, Cố Hoài Việt khiến cô thấy êm ấm: “Hoài Việt.”
“Ơi?”
“Cảm ơn anh.” Cảm ơn anh, cuối cùng đã khiến cô được nhẹ nhõm.
Cố Hoài Việt mỉm cười, là một người đàn ông, một người chồng, trách nhiệm của anh là làm cho người phụ nữ của mình được sống hạnh phúc thảnh thơi. Tất cả những gì anh làm, chẳng qua chỉ đơn giản như vậy mà thôi, có gì đâu mà phải cảm ơn? Nghĩ vậy, anh ôm cô thật chặt, đặt nụ hôn lên trán cô: “Ngốc ạ.”
***
Ngày nghỉ thứ ba, cuối cùng Cố Hoài Việt đã có thời gian đi chơi cùng Cố Gia Minh và Nghiêm Chân. Trước khi ra ngoài anh đã cố ý mặc quần áo bình thường, Nghiêm Chân rất ít khi trông thấy anh mặc như vậy. Thực ra cũng không khác gì so với lúc mặc quân phục, nhưng cảm giác anh hiền hòa hơn. Cậu nhóc cũng rất phấn khích, ngồi trên ghế phụ lái ánh mắt long lanh sáng ngời, “Bố ơi, mình đi đâu thế?”
Cố Hoài Việt búng tay lên đầu cậu bé, hỏi: “Con muốn đi đâu? Hôm nay bố chỉ phụ trách lái xe tiến lên, phương hướng “tấn công” cụ thể cho con quyết định.” Có thể thấy rõ, tâm trạng anh rất tốt.
Cậu bé mừng rơn, nhưng đang bị dây an toàn bó buộc, nên chỉ đành kìm nén niềm vui sướng quay đầu nhìn Nghiêm Chân, “Cô Nghiêm, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Nghiêm Chân tươi cười với cậu, “Quyết định là ở con cơ mà. Con bảo đi đâu thì đi đấy.”
Bạn nhỏ Cố bắt đầu ngẫm nghĩ, dần dần, cậu bé bắt đầu mặt ủ mày chau, sau cùng nặn ra một khuôn mặt bánh bao nhăn nhó, vấn đề này đã làm khó cậu rồi. Cố Hoài Việt bật cười liếc mắt nhìn cậu, ngẩng đầu lên tình cờ trông thấy tấm áp phích lớn treo ngoài rạp chiếu phim, cất tiếng đề nghị: “Hay đi xem phim nhé?”
Cậu bé ngó nhìn, vừa trông đã thấy đúng ngay thể loại mà mình yêu thích, hoan hỉ gật đầu.
Rạp chiếu phim nằm trên tầng mười của khu mua sắm, Tham mưu trưởng Cố xếp hàng mua vé, Nghiêm Chân và cậu bé đợi ở ngoài. Cậu bé lúc này đang bốc từng nắm bỏng ngô ăn nhồm nhoàm. Nghiêm Chân lại ngồi ngây ngẩn, nếu như không chú ý tới nhóc con bên cạnh này, thì họ, có coi như là đang hẹn hò không? Nghĩ vậy, Nghiêm Chân không nhịn được trộm cười. Người khác đều hẹn hò, yêu đương rồi kết hôn. Còn họ vừa khéo lại đảo ngược trình tự. Thế nhưng, tuy đường đi có khác thì đến cuối cùng vẫn quy về một đích.
“Cô Nghiêm, con muốn uống coca!” Cậu bé gào lên.
Nghiêm Chân bực bội trừng mắt, có tên nhóc này ở đây, khung cảnh dù lãng mạn đến mấy cũng sẽ bị phá hoại. Cố Hoài Việt bước đến đưa vé cho Nghiêm Chân, nhân tiện cầm luôn tay cô. Trời hôm nay hơi lạnh, Cố Hoài Việt nắm bàn tay cô, chau mày: “Sao tay em lạnh thế này?”
Nghiêm Chân chớp chớp mắt, ánh mắt vốn trầm tĩnh lại lóe lên vài tia tính quái, “Anh nghe câu này bao giờ chưa? Những người tay lạnh chẳng ai thương.” Cố Hoài Việt ngớ người một lúc, mới nhận ra cô đang nói đùa, bàn tay nắm tay cô siết chặt hơn, tựa như truyền cho cô hơi ấm.
Đúng giờ bộ phim bắt đầu. Cậu bé xem rất hào hứng, còn Nghiêm Chân lại dần dà buồn ngủ. Cố Hoài Việt cũng chăm chú xem, đến khi thấy bên vai có cảm giác nằng nặng mới phát hiện ai kia đã ngủ mất rồi. Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi để cô ngủ được êm ái. Từ ngày đi lính, những dịp hẹn hò như hôm nay chỉ cần đếm trên một bàn tay đã hết, anh không biết liệu có bản mẫu tiêu chuẩn nào có thể đem ra tham chiếu được hay không, tuy nhiên, cảm giác giống nư lúc này đây đúng là rất tuyệt. Đang lúc mạch suy nghĩ trôi đi rất xa thì chiếc di dộng trong túi rung lên, Cố Hoài Việt nhìn số gọi đến, chần chừ giây lát mới ấn nút nghe máy.
Giọng nói bên đầu kia điện thoại có phần gấp gáp, anh không nghe rõ được, định đứng dậy ra ngoài thì nhớ ra Nghiêm Chân còn say ngủ, nghiêng đầu qua nhìn, mắt cô đã mở hé. Nghiêm Chân thấy anh cầm điện thoại biết ngay là có việc, “Anh nge máy đi.” Cố Hoài Việt nở nụ cười bất đắc dĩ, bước ra phía ngoài.
Là điện thoại từ cậu thông tín viên Tiểu Mã, nói Thượng tá Triệu – Phó Ban chỉ đạo diễn tập – vừa gọi cho cậu ta báo rằng Tư lệnh Tịch đã nhập viện vì lao lực, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, muốn gặp anh. Cố Hoài Việt nhắn rằng đã biết rồi ngắt máy, hai đầu lông mày vốn giãn ra thoải mái giờ đây hơi nhíu lại. Đúng lúc bộ phim kết thúc, người trong phòng chiếu ùa ra ngoài, anh ngẩng đầu lên liền thấy Nghiêm Chân cùng Cố Gia Minh.
Cô trông sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng, không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Anh đặt tay lên vai cô, nhìn cậu bé, lại nhìn cô, rồi mới lên tiếng: “Chú Tịch nhập viện rồi.”
Nghiêm Chân lập tức thấy căng thẳng, “Có nghiêm trọng không?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Nói là đã kiểm soát được tình hình, đợt này đơn vị tham gia diễn tập, chú Tịch quan tâm sát sao, chắc cả tinh thần lẫn sức khỏe đều mệt mỏi quá độ đây mà.”
“Vậy giờ mình đi thăm chú ấy chứ?”
“Hôm nay chưa đi vội, chú Tịch vừa tỉnh lại, không được gặp nhiều người, anh đưa em với con về nhà trước, rồi lên viện thăm chú ấy.”
Cũng chỉ đành như vậy. Nghiêm Chân gật đầu đồng ý.
Thực ra, ông Tịch Thiếu Phong không phải là người đã kinh qua trăm trận. Nửa thế kỷ trước, khi Thập bát tiến quân vào Tây Tạng, cắm lá cờ đỏ năm sao lên đỉnh nóc nhà thế giới thì ông vẫn còn nhỏ. Đến khi lớn lên, trở thành chàng thanh niên mười bảy, mười tám tham gia vào quân ngũ thì Tây Tạng đã được giải phóng từ lâu, thời kỳ hòa bình cũng được thiết lập. Thời điểm đó, phiên hiệu của Thập bát quân đã bị xóa bỏ, ông Tịch Thiếu Phong đi lính trong một Đoàn vốn thuộc Thập bát quân. Theo lời ông nói, xương cốt của người đóng quân trên vùng cao nguyên này cứng rắn gấp ba lần những người lính khác, thế mà giờ đây ông nằm trên giường bệnh lại vì lý do ốm đau bệnh tật, quả thực khiến ông bất mãn vô cùng. Ông nhận lấy cốc nước bà Chung Lê Anh đưa tới để uống thuốc, nhìn sang Cố Hoài Việt đang đứng nghiêm trước mặt mình: “Chú gọi cháu tới, cháu có ý kiến gì không?”
“Báo cáo Tư lệnh, không ạ.”
Không có mới lạ! Ông trừng mắt với anh, riêng cái bộ dạng đứng nghiêm bất động kia đã tỏ rõ là anh rất có ý kiến. Cố Hoài Việt thả lỏng đôi chút, giảm bớt áp lực từ ánh nhìn của Tư lệnh Tịch.
Ông Tịch Thiếu Phong khoát tay, nói vẻ mệt mỏi: “Mặc kệ cháu có ý kiến hay không, ngay bây giờ cháu tới căn cứ diễn tập đi.”
Nói dứt lời, bà Chung Lê Anh liền lên tiếng phản đối: “Nghiêm Chân vẫn còn ở đây đấy, ông đừng có hành hai đứa nó nữa.”
Ông Tịch Thiếu Phong tươi cười, nhướng mày nhìn Cố Hoài Việt, còn Cố Hoài Việt im lặng mấy giây, đứng nghiêm giơ tay chào: “Tuân lệnh.”
Tuy khẩu lệnh hô rất dõng dạc, nhưng lúc chỉ còn một mình, trên gương mặt Cố Hoài Việt là một nụ cười khổ. Anh gọi điện báo cho Nghiêm Chân biết nơi mình sẽ tới. Cô ở đầu dây bên kia yên lặng lắng nghe, đợi anh nói hết mới lên tiếng: “Anh đi đi, trên đường cẩn thận nhé, em với Gia Minh ở nhà đợi anh.”
“Ừ.” Ngắt điện thoại, Cố Hoài Việt nắm chặt tay lái, hít một hơi thật sâu, lái về phía căn cứ diễn tập. Quãng đường đi dài ba tiếng đồng hồ, bị anh rút ngắn một cách thần tốc chỉ còn nửa tiếng. Nhảy khỏi xe, Cố Hoài Việt sải bước đi về phía đại sảnh Ban chỉ đạo. Tư lệnh Tịch đã nhập viện, hiện giờ đổi thành Phó tư lệnh Lộ đang ngồi đây, chau mày nhìn lên màn hình lớn, Cố Hoài Việt ngồi xuống cạnh Phó Ban chỉ đạo Triệu Nguy, “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Phó ban Triệu lắc đầu, “Không khả quan cho Sư đoàn D lắm, Phân đội tác chiến điện tử của Quân Xanh đã gia tăng cường độ chế áp điện từ lên Quân Đỏ, còn thả virus làm gián đoạn thông tin. Xem chừng giờ Tư Lệnh Quân Đỏ Thẩm Mạnh Xuyên đang cuống lên đây, cậu ta mất liên lạc với quân của mình năm tiếng rồi.” Phó ban Triệu nhận định, bất chợt nghiêng đầu qua hỏi Cố Hoài Việt: “Cậu nói xem, Sư đoàn D bây giờ liệu có bát nháo lên không?”
“Không đâu.” Cố Hoài Việt trả lời dứt khoát, “Thẩm Mạnh Xuyên là cao thủ diệt virus, lại giỏi đánh những trận bất ngờ nữa.”
Quả thực, từ trên bản đồ có thể thấy, tuy quân của anh ta bị xé lẻ, có chỗ thậm chí còn bị xáo trộn đội hình, nhưng xưa nay Thẩm Mạnh Xuyên vẫn luôn chú trọng rèn luyện khả năng tập trung tác chiến đơn độc, vào thời điểm này, đã có được ưu thế. Quân Đỏ một mặt tiến hành chống sóng gây nhiễu đẩy lùi chế áp, mặt khác điều chỉnh lại bố trí đội hình, ép Quân Xanh phải lùi về khu đồi số ba. Song, Thẩm Mạnh Xuyên còn chưa kịp đắc ý thì từ bên cánh trái, Quân Xanh đã điều một Tiểu đoàn xe tăng cùng pháo tự hành ra đáp trả, tạo thành thế gọng kìm giáp công từ hai phía, Quân Đỏ bị dồn ép bắt đầu xây dựng phòng tuyến đánh úp kẻ địch.
Cố Hoài Việt than thở: “Cậu ta đúng là cuống lên thật.”
Phó Tư lệnh Lộ nghe vậy quay sang nhìn anh, “Nói tiếp đi.”
Cố Hoài Việt đành tiếp tục phân tích: “Cho dù bị dồn đến bờ sông cũng chưa chắc sẽ tiêu diệt được, Quân Xanh bên đó có người, chỉ cần hy sinh một cơ số ít binh lực là có thể dựng được một chiếc cầu phao nổi.”
Phó Tư lệnh Lộ mỉm cười, vỗ vỗ vai anh, “Đi, lên Sư đoàn D xem thế nào.”
Đến khi họ tới được Sư đoàn D, Quân Xanh đã chiếm giữ đồi số ba, đây là cột mốc đánh dấu thất bại của Quân Đỏ trong giai đoạn một cuộc diễn tập, lúc Cố Hoài Việt cùng Phó Tư lệnh Lộ vào trong lều bạt, Thẩm Mạnh Xuyên đang khom người nhìn sa bàn(1), trông thấy Phó Tư lệnh Lộ lập tức đứng nghiêm giơ tay chào.
(1) Là thuật ngữ chuyên môn dùng để chỉ một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu….
Phó Tư lệnh Lộ cười hỏi: “Sư đoàn trưởng Thẩm, giai đoạn tiếp theo phải đánh như thế nào, đã có tính toán chưa?”
Thẩm Mạnh Xuyên đứng nghiêm: “Rồi ạ!”
“Thế thì tốt.” Phó Tư lệnh Lộ gật đầu, đi về phía sau bàn của anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên nhân lúc này bước về phía Cố Hoài Việt quan sát một lượt từ trên xuống dưới bộ quân phục thường dùng không nhuốm khói bụi anh đang mặc, lại cúi đầu nhìn bộ quân phục huấn luyện đã lăn lộn chiến trường của mình, nói: “Không chê thì bắt tay cái nào?”
Tham mưu trưởng Cố ung dung điềm đạm đối mặt với trò gây khó dễ của Thẩm Mạnh Xuyên, anh đưa tay ra, “Lát nữa có rảnh không?”
“Có.” Thẩm Mạnh Xuyên gảy gảy mái tóc, “Diễn tập giai đoạn một thất bại, cấp trên cho đơn vị tôi thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sao?”
Cố Hoài Việt không thể không thừa nhận, tên họ Thẩm này luôn có cách làm cho đơn vị mình không khác gì một đội quân tạp nham, còn bản thân anh ta cũng không giống người đứng đầu Sư đoàn, mà giống thủ lĩnh tướng cướp hơn. “Tư lệnh Tịch nhập viện rồi, nhưng vẫn cực kì quan tâm đến việc diễn tập, nếu cậu có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông ấy, nhân tiện báo cáo tình hình luôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên chừng như nghẹn họng, rủa thầm: “Bảo tôi đi báo cáo ấy à, cậu có còn muốn ông ấy xuất viện không đấy?”
Tuy là nói vậy, nhưng ba tiếng sau, hai chiếc xe Liebao giống nhau đã đậu trước khu điều trị nội trú của bệnh viện. Cố Hoài Việt và Thẩm Mạnh Xuyên kẻ trước người sau lần lượt xuống xe, giữ khoảng cách đội hình hai người đi song hành vào trong, tốc độ cũng đều nhau. Thẩm Mạnh Xuyên thực lòng muốn phá vỡ sự đồng đều hiện có, nhưng cứ thay đổi là anh ta lại lạc nhịp, đành phải tiếp tục duy trì đội hình đội ngũ, rảo bước về phía trước.
Cố Hoài Việt đi rất điềm tĩnh, cho đến khi tới trước cửa phòng đầu mày mới giãn ra, vì anh nghe thấy bên tỏng có tiếng cười nói.
“Ai bên trong đấy?” Thẩm Mạnh Xuyên không kìm được hỏi.
Cố Hoài Việt nhìn anh ta, đáp: “Vợ và con trai tôi.” Nói xong đẩy cửa đi vào. Thẩm Mạnh Xuyên nghe thấy thế thoạt tiên ngây người, qua một lúc đã ý thức được là ai, vò vò tóc, theo anh bước vào trong.
Trong phòng bệnh, Nghiêm Chân đang ngồi bên bà Chung Lê Anh trên sofa, còn ông Tịch Thiếu Phong đang nằm trên giường bệnh được cậu bé bên cạnh chọc cho cười ha ha không ngừng. Nghe tiếng mở cửa, ông đặt tờ báo trong tay xuống, xoa đầu cậu bé, nhìn về phía người đang tới.
Cố Hoài Việt và Thẩm Mạnh Xuyên nghiêm người làm động tác chào, ông Tịch Thiếu Phong khoát tay. Lúc này đã tám giờ tối, ông không ngờ lại gặp Thẩm Mạnh Xuyên ở đây. Trong lòng có lẽ đã phỏng đoán được tình hình diễn tập.
Biết họ phải bàn chuyện, Nghiêm Chân kéo cậu bé theo bà Chung Lê Anh ra ngoài phòng, Cố Hoài Việt gọi cô lại: “Muộn thế này rồi, để anh gọi người đưa về.”
Nghiêm Chân lên tiếng: “Không vội đâu, em ở chơi với cô Chung đã.”
Cố Hoài Việt nhìn bóng bà Chung Lê Anh dắt tay cậu bé ra ngoài, gật đầu.
Nghiêm Chân tươi cười với anh, khi dịch chuyển tầm mắt, trông thấy Thẩm Mạnh Xuyên. Anh ta vừa từ trường diễn tập đến, lớp màu bôi ngụy trang trên mặt còn chưa rửa sạch. Bây giờ nhìn thấy cô, cũng ngây ra một thoáng, sau đó nở một nụ cười hiền lành.
Nghiêm Chân mỉm cười đáp lại, rồi đi ra ngoài.
Cô đi theo xe của Sư đoàn trưởng Lưu Hướng Đông tới đây. Khi đến, đúng lúc Tư lệnh Tịch đang ngủ, còn bà Chung Lê Anh ngồi bên ngoài, len lén chấm nước mắt, thấy cô đi tới lại cuống quýt lau vội nước mắt đi. Nghiêm Chân không biết phải nói gì, bà Chung Lê Anh đã có thâm niên làm vợ lính, ngay cả quãng thời gian mười năm trên Tây Tạng cũng cùng ông Tịch Thiếu Phong vượt qua, đến nay những việc có thể khiến bà rơi nước mắt sợ rằng đã chẳng còn nhiều. Vừa rồi trong phòng bệnh, Nghiêm Chân không hỏi thăm bệnh tình ông Tịch Thiếu Phong, giờ cửa phòng đã đóng lại, không nhịn được hỏi: “Cô Chung, bệnh của chú Tịch có nghiêm trọng không ạ?”
Câu này không hỏi còn không sao, hỏi rồi, bà Chung Lê Anh mới vừa ổn định được cảm xúc đã lại bị chấn động. Bà lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, “Cái ông già này đến ch.ết vẫn bướng, lần này mà không vào viện thì chưa biết sức khỏe là quan trọng đâu. Sớm muộn thế nào rồi cũng hại đến thân.” Thời gian trước, ông Tịch Thiếu Phong từng trải qua một cuộc phẫu thuật ung thư gan, sau phẫu thuật bác sĩ yêu cầu ông kiên trì điều trị bằng thuốc một thời gian, bà Chung Lê Anh cũng theo sau nhắc nhở thường xuyên, lần nào ông Tịch Thiếu Phong cũng gật gù đồng ý, nhưng hễ bận rộn là dễ dàng quên đi.
Nghiêm Chân đưa bà một tờ giấy, nhẹ nhàng an ủi. Bà Chung Lê Anh từ từ hồi phục lại tinh thần, nhìn cô cười: “Để cháu chê cười rồi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, ngồi xuống cùng bà, ánh mắt nhìn về phía cậu bé đang chơi súng gần đó, thấp thoáng nụ cười, “Có cô ở bên, chú Tịch hạnh phúc lắm.”
Bà Chung Lê Anh hừ một tiếng, “Ông ấy chẳng quan tâm đâu, hồi trẻ cũng có lần diễn tập, lúc dẫn dụ mục tiêu tiếp cận sát quá, bị đạn trái phá bắn vào chân với bụng dưới, đến bệnh viện máu bê bết khắp người. Cô trông thấy sợ phát khóc, thế mà cháu biết sau tỉnh dậy ông ấy nói gì không?” Bà Chung Lê Anh ngồi nghiêm trang bắt chước giọng điệu của ông Tịch Thiếu Phong, “Sao lại đưa đến bệnh viện thế này, hy sinh thì cũng phải hy sinh trên chiến trường chứ!” Nói xong bà bật cười, trong đáy mắt còn lóng lánh dòng lệ chưa khô.
Nghiêm Chân khẽ nắm bàn tay bà, “Thực ra thì, chú gạt cô đấy.” Bởi vì trên đời này có một nơi mà không anh hùng nào vượt qua được, đó là ải mỹ nhân.
Chuyện trò thêm một lúc, tâm trạng của bà Chung Lê Anh đã phục hồi lại, đúng lúc cánh cửa phòng bật mở, Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên bước ra ngoài, Nghiêm Chân liền đứng dậy hỏi: “Chú Tịch thế nào rồi?”
“Chú Tịch hơi mệt, đã nằm nghỉ rồi.” Anh nói, nhìn sang bà Chung Lê Anh, “Cô Chung, chú Tịch dặn cháu đưa cô về nhà, muộn thế này rồi, cô cũng phải nghỉ ngơi đi.”
Bà Chung Lê Anh lắc đầu, “Lát nữa Tiếu Tiếu sẽ đến, cô ở lại đây chờ nó.” Tịch Tiếu là con gái nuôi của ông Tịch Thiếu Phong và bà Chung Lê Anh, đi du học ở nước ngoài, vừa về nước thì nghe tin bố nhập viện, lúc này đang vội vã trên đường đến.
Cố Hoài Việt không miễn cưỡng bà thêm nữa, “Vậy cháu xin phép về trước, hôm khác lại đến thăm chú ạ.”
Bà Chung Lê Anh gật đầu, dặn dò họ lái xe cẩn thận, mắt nhìn theo tiễn họ rời đi.
Thẩm Mạnh Xuyên cùng họ ra khỏi phòng bệnh, rõ ràng cậu bé con còn nhớ như in tên miệng quạ Thẩm Mạnh Xuyên này, nghiêng đầu sang cố tình trừng mắt với anh ta. Thẩm Mạnh Xuyên đang gảy gảy mấy sợi tóc sầu não, trừng mắt nhìn lại, “Này tôi bảo, con trai hai người dạy cũng không xoàng nhỉ, bé thế đã biết đồng lòng đối phó người ngoài rồi.”
Nghiêm Chân liếc nhìn anh ta, giữ chặt cậu bé không để cậu gây rối. Cố Hoài Việt đưa mắt nhìn vợ con, nhập vào một phe với họ rồi nói: “Giờ về căn cứ diễn tập nghỉ ngơi hay thế nào?”
“Chuyện này khỏi cần cậu lo.” Anh ta hạ mũ xuống, ánh mắt lạc lõng xa xăm, “Sức nặng ngàn cân đè lên, đổi là cậu có ngủ được không?”
Cố Hoài Việt cười nhạt, “Chỉ có thể đồng cảm với nhau, thật là đáng tiếc.”
Thẩm Mạnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, loáng cái, quay sang nhìn Nghiêm Chân bằng ánh mắt có phần phức tạp. Phản ứng của cô lại bình tĩnh vượt ngoài dự đoán của anh ta, chỉ gật gật đầu và khẽ mỉm cười. Nhã nhặn hơn bất cư khi nào.
Thẩm Mạnh Xuyên không phải ngốc nghếch, anh ta biết rằng trong một vài tình huống, nhã nhặn là một kiểu xa cách. Đột nhiên vành mũ bị ai đó kéo lại, Thẩm Mạnh Xuyên buộc phải quay đầu, tức tối nhìn Cố Hoài Việt.
“Thế tôi phải về tước đây, con trai tôi buồn ngủ rồi.”
Buồn ngủ đâu ra, hai con mắt to đùng còn đang trợn lên nhìn anh ta kia kìa! Thẩm Mạnh Xuyên rủa thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Phải rồi, có vợ có con đầm ấm vui vầy, đương nhiên là phải háo hức về nhà chứ.”
Tham mưu trưởng Cố làm như không nghe ra lời châm chọc trong lời nói của anh ta, khẽ cười, “Vậy tôi xin chúc Sư trưởng Thẩm sớm tìm được mỹ nhân nhé. Đi trước đây.”
Thẩm Mạnh Xuyên lầm bầm rủa, trông theo bóng ba người rời đi, vuốt mặt, mắng thầm: “Khoe mẽ.”
***
Về đến nhà đã rất khuya, mau chóng vệ sinh cá nhân xong là lên giường đi ngủ. Hôm nay, Nghiêm Chân cũng khá mệt, nhưng nằm trên giường lại không ngủ được. Cô chợt cảm thấy thái độ của mình với Thẩm Mạnh Xuyên hơi quá đáng. Anh ta cũng chẳng làm gì sai, dù có sai thì cũng đã xin lỗi, phản ứng của mình như vậy lại thành ra nhỏ mọn. Cô thở dài, liền bị ai kia phía sau lưng ôm chặt lấy eo: “Sao thế?”
Vòng ôm ấm áp khiến cô không khỏi nhích lại gần: “Không sao.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ sớm đi.”
Cô đáp lại một tiếng, nhưng ngẫm nghĩ lại xoay người, “Hoài Việt, lúc nãy ở bệnh viện bọn em làm thế với Thẩm Mạnh Xuyên, có phải là không hay không?”
Cố Hoài Việt mở mắt, nhìn vào đôi mắt cô sáng lên trong màn đêm, mỉm cười, “Không sao đâu, bọn anh đấu nhau thành quen rồi, với cậu ta thì anh nghe châm biếm còn thấy dễ chịu hơn là đồng cảm.”
Nghiêm Chân cười, dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh yên ả, “Em có chuyện còn chưa kể với anh.”
“Chuyện gì?” Anh đùa nghịch mái tóc dài của cô, khẽ hỏi.
“Thực ra em với Thẩm Mạnh Xuyên quen nhau từ hồi còn nhỏ.”
“Ồ?” Cố Hoài Việt hơi nhướng mày, cánh tay ôm cô siết mạnh, “Thành khẩn khai báo.”
Nghiêm Chân đưa mắt lườm anh, “Cũng không coi là quen biết, từng gặp thôi, nhưng mà lần đó anh ta bắt nạt làm em tức phát nghẹn, về sau không gặp lại nữa.” Sau này gặp lại trên thảo nguyên, cô thực sự không còn nhớ gì về anh ta, cho đến khi anh ta đưa Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di đến Sư đoàn, cô mới nhớ ra. Lúc đó cô thực sự ghét anh ta, thù mới lại chồng thêm hận cũ. Nhưng giờ nghĩ lại thì không còn cảm xúc gì nữa. Có lẽ, thời gian thực sự là liều thuốc nhiệm màu chữa lành mọi vết thương. Nghĩ vậy, cô định thần lại, thấy Tham mưu trưởng Cố đang chăm chú nhìn cô.
“Sao thế?” Cô bất giác xoa xoa mặt mình.
“Không sao.” Anh nói, vùi đầu cô vào lòng mình, “May mắn.”
May mắn… may mắn gì cơ? Con người này sao lại chỉ nói nửa chừng? Nghiêm Chân rầu rĩ hỏi: “May mắn gì cơ?”
Người phía trên đỉnh đầu chừng như đã ngủ, rất lâu sau, lúc cô đã từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời, mới nghe anh nói một câu: “May mắn là chúng mình lấy nhau rồi.” Điều này nghĩa là ai có muốn thừa nước đục thả câu cũng đã hết đất diễn!
Nghiêm Chân dở khóc dở cười, thì ra con người này cũng có lúc trẻ con đến thế. Cô đẩy ngực anh, định trở mình xoay người, được nửa chừng đã bị anh chặn lại.
“Anh nói em nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Chưa diễn tập xong, mấy ngày nay anh phải theo Phó Tư lệnh Lộ đi quan sát diễn tập. Vậy nên, mất toi kỳ nghỉ rồi.” Anh nói ngập ngừng.
“Em biết rồi.” Nghiêm Chân đáp lại buồn thiu, điều anh khiến cô ghét nhất đó là luôn có thể duy trì thái độ điềm tĩnh nhắc nhở cô đã đến lúc phải chia ly.
Cố Hoài Việt cũng biết, vậy nên chỉ có thể ôm lấy cô, khẽ nói: “Anh xin lỗi.”
Nghe anh xin lỗi, Nghiêm Chân liền cảm thấy tim mình bị siết lại, âm ỉ đau. Cô níu chặt áo anh, vùi đầu vào lòng anh, không dám ngẩng nhìn. Bởi chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh sẽ thấy được trong mắt cô mọng nước. “Từ sau không được nói ba chữ này nữa. Em ghét lắm
Anh khẽ cười, nói được.
Kỳ thực không nói gì, cứ lặng yên bên nhau như vậy cũng tốt. Thay vì trách oán thời gian chỉ của riêng họ quá ít ỏi, chi bằng mặc sức tận hưởng mỗi phút mỗi giây bên nhau.