Chương 3: Bóng hình mờ ảo

"Bốn năm. Suốt bốn năm qua. Bọn họ đều vì nỗi nhớ nhung từ sâu trong đáy lòng ám ảnh mà quyết định cùng chờ, cùng đợi cho đến bây giờ…"


Đứng xuất thần nhìn hình bóng vừa qua, trong trí nhớ xa xôi thoáng chốc trở lại, từng hình ảnh mơ hồ bắt đầu rõ ràng từng chút một, im lặng chảy vào tim. Giản Nặc bi thương phát hiện, từng nghĩ lúc bắt đầu sẽ có điểm kết thúc, bướng bỉnh chờ đợi chung quy chỉ đối lấy khoảng cách chân trời góc bể. Khẽ chớp đôi mắt đang mờ sương, cô cố ngăn những dòng lệ chực chờ tuôn rơi. Cô nói với chính mình, không thể khóc, phải kiên cường, kiên cường lên.


Lạc Nghệ Hằng nhìn theo ánh mắt của cô, cửa khép kín đã sớm không còn một khe hở. Anh nghiêng đầu nhìn cô, trái tim bỗng thấy run lên, không kiềm chế được nhẹ giọng gọi, “Tiểu sư muội?”.


Tiếng gọi vẫn chưa đẩy tất cả những đám sương mờ phân tán đi, lúc này cô giống như đang bước chân vào mây mù dày đặc, cảm giác không chân thật. Giản Nặc cúi đầu dường như tự hỏi chính mình, “Đã bao lâu rồi?”
“Cái gì?” Lạc Nghệ Hẳng ngẩn ra.


“Anh ấy rời đi đã bao lâu rồi?” Tiếng nói nhỏ hơi khàn khàn, khi lời nói vừa bật ra cũng là lúc những dòng kí ức vụn vặn trở về làm trái tim mỏng manh của cô xúc động, cô chợt cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, thoáng chốc bao nhiêu chua xót đắng cay, bao nhiêu nhớ nhung phong trần cũng không cam lòng chảy ra cuồn cuộn.


Môi mấp máy, Lạc Nghệ Hằng nhìn ánh mắt cô trong phút chốc hiện lên đau xót, lồng ngực bị đè nén đến ngột ngạt khó chịu. Cô gái trước mặt đang mờ mịt nhìn anh, dáng vẻ mảnh mai khiến người ta đau lòng, đút tay vào túi quần để kiềm chế xúc động muộn được ôm cô, anh lựa chọn cách im lặng, câu hỏi đó nếu như nói rõ con số cho cô, hay cho chính mình, có lẽ đều là một tổn thương sâu sắc.


available on google playdownload on app store


Bốn năm. Suốt bốn năm qua. Bọn họ đều vì nỗi nhớ nhung từ sâu trong đáy lòng ám ảnh mà quyết định cùng chờ, cùng đợi cho đến bây giờ.


Sắc mặt Giản Nặc bỗng nhiên trắng bệch, cuối cùng không chịu được mọi cảm xúc hỗn độn tràn về trong lòng, đôi đồng tử nhanh chóng bị nỗi ưu thương chiếm cứ, cô từ từ nói, “Là một ngàn năm trăm hai mươi sáu ngày.”


Không cố ý tính toán, nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ tự nhiên lại cầm cây bút đánh dấu vào quyển lịch, âm thầm đếm từng ngày anh rời đi, cho đến tối hôm qua, vừa tròn một ngàn năm trăm hai mươi sáu ngày, bốn năm hai tháng.


Trả lời một đáp án chính xác như vậy khiến cho vẻ mặt nhu hòa mà Lạc Nghệ Hằng cố nén chịu từ nãy đến giờ tan biến mất, thay vào đó là một nỗi cô đơn hoang vắng. Tâm ý của cô, từ đầu đến cuối anh đều biết rõ. Nhưng anh vẫn không ngờ, cô lại có thể kiên trì đến ngày hôm nay. Vốn tưởng trải qua nhiều năm như vậy, có lẽ cô sẽ thay đổi, rồi có một ngày cô sẽ không cố chấp với lựa chọn ban đầu của mình, nhưng đến hôm nay cuối cùng anh cũng hiểu được, bọn họ kỳ thật chưa từng thay đổi. Mặc dù mệt mỏi từng ngày như vậy, nhưng vẫn chưa từng muốn từ bỏ. Người kia đã rời xa bao năm rồi, còn anh và cô, cũng đã phải đợi bao năm rồi!


Rất nhiều lúc nhớ đều cảm thấy thực sự không thể khác được. Người một khi đã cố chấp quyết định, đúng là không có thuốc nào cứu chữa!
Kế tiếp lại là khoảng không gian trầm mặc, hai người không ai nói câu gì.


Đến bãi đỗ xe, Lạc Nghệ Hằng dùng chìa khóa điện tử mở cửa xe, Giản Nặc vòng qua anh muốn chui vào ghế sau. Cửa xe vừa mới đóng sau đó lại nhẹ nhàng mở ra, anh nói với Lâm San đang ngồi đó: “Cô ngồi phía trước.”


Ngồi vào trong xe, Lạc Nghệ Hằng khẽ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Giản Nặc cúi đầu nhẹ nhàng lau mắt, vẻ mặt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, cô ngồi im bất động, nghiêng đầu nhìn cảnh vật qua ô cửa kính.


Lạc Nghệ Hằng hít sâu một hơi, im lặng rẽ xe ra ngoài. Cho đến khi điện thoại của anh có tiếng reo, lúc đó mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh khiến người ta khó thở này. Anh cầm điện thoại nhìn tên người gọi hiện lên, nhấn nút nhận, “Ưu Lý?”.


Một giọng nam thô vang truyền đến từ đầu điện thoại bên kia, giọng lớn đến mức ngay cả Giản Nặc ngồi sau cũng có thể nghe rõ, “Nghệ Hằng, cậu đang làm gì đấy? Bây giờ có thời gian không?”.
Lạc Nghệ Hằng bình tĩnh nói, “Đang trên đường về văn phòng luật. Có việc gì không?”.


“Xe tớ bị hỏng rồi.” Giọng nói của Diệp Ưu Lý vô thức phóng đại một chút, chửi thề, “Cái nơi quỷ quái này không gọi được xe, cậu đến đón tớ đi.”


Có vẻ như đã quen với kiểu lớn giọng của anh ta, vẻ mặt Lạc Nghệ Hằng không hề thay đổi, hỏi vị trí của anh ta, rồi không đợi phản ứng của bên kia, thẳng tay ngắt điện thoại.


Lâm San vốn bị bầu không khí khác thường trong xe tr.a tấn đến căng thẳng, mơ hồ nghe hiểu Lạc Nghệ Hằng muốn vòng đường đi đón người, cô nhẹ nhàng mở miệng, “Luật sư Lạc, anh cho tôi xuống chỗ kia, tôi ngồi xe về là được rồi.”


Lạc Nghệ Hằng gật đầu, “Vậy tôi không tiễn nữa. Buổi chiều sắp xếp lại tư liệu về vụ án hôn nhân đó, tôi có hẹn với đương sự vào ngày mai.” Lâm San gật đầu nhanh nhẹn, lại nghe anh nói tiếp, “Buổi chiều tôi và luật sư Giản sẽ không quay về nữa.” Sau đó đỗ lại bên lề đường, chờ cô ấy đi xuống, xe mới chậm rãi lăn bánh.


Trời càng ngày càng tối, mây đen ùn ùn kéo đến, ngay lúc đó trời đổ mưa như trút. Giản Nặc ngồi thẳng người hướng ra ngoài cửa kính, đưa ngón tay mảnh mai khẽ xoa cửa kính thủy tinh lạnh băng, như vuốt dọc theo dòng nước mưa thầm lặng rơi.


Sâu trong kí ức của mình, nhớ lại ngày người ấy rời đi trời cũng mưa rất to, cô đứng trong làn mưa bụi, đón nhận thứ chất lỏng lạnh như băng chảy vào hai bên má, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, tim trầm xuống, sau đó lại không ngừng trầm xuống, cho đến khi rơi xuống vực sâu không đáy, không thể cứu rỗi.


“Vì sao không nói?” Cuối cùng Lạc Nghệ Hằng cũng mở miếng, đôi mắt sâu thẳm dường như không mang một tình cảm nào, hoặc có thể nó đã tích tụ quá nhiều cảm xúc phức tạp khó hiểu, trong lúc nhất thời khiến người ta không phân biệt rõ là vui hay buồn.


Giọng nói trầm ấm gọi cô trở về từ dòng suy nghĩ xa xôi của mình, Giản Nặc nhướng mắt nhìn về phía anh, ánh mắt trong không khí ngưng tụ thành một đường, cô cong môi nở nụ cười nhạt, nhìn cười nhưng rõ ràng không phải nụ cười, có vẻ cay đắng và mỏi mệt, anh nghe thấy cô từ từ nói, “Cái em muốn là đáp án, không phải lời tự bào chữa.”


Đúng vậy, nói cái gì đây? Đáp án cô ấy muốn anh ta không thể cho, anh biết, anh đều biết cả. Nhưng càng biết nhiều, càng không thể buông tay. Lạc Nghệ Hằng điều chỉnh tầm mắt, hướng thẳng về phía trước.
Lại một bầu không khí trầm mặc.


Kỳ thật từ bốn năm trước lúc người ấy bắt đầu rời đi, cùng thời gian đó cô đã bắt đầu trầm mặc. Nhưng trước mặt người ngoài cô vẫn sáng sủa hoạt bát như trước. Cô đã từng nói, cô không thể mang nỗi đau khổ của mình để trút lên người người khác được, không có ai phải gánh vác nỗi đau khổ của cô, cũng như không có ai phải trả tiền cho hạnh phúc của cô, bao gồm cả anh vẫn luôn ở phía trước.


Cô nói thẳng ra như vậy, không để lại một đường sống cho người khác. Cái kiểu cứng đầu kiên cường thế này, thật khiến người ta bất lực.


Mưa càng lúc càng to, tùy ý cọ rửa vạn vật. Tầm mắt nhìn phía trước không được tốt, nhưng tốc độ xe lại chỉ tăng không giảm. Đổi lại người khác đã sớm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, nhưng Giản Nặc vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nhìn. Cô thích cảm giác nhìn đường phố rất nhanh đã chạy lui về thế này, cô thích tốc độ phi xe như thế này, giống như có thể vứt bỏ mọi phiền não sang một bên, càng xa và xa hơn nữa …


Khi xe dừng lại, cơ thể cao lớn Diệp Ưu Lý đứng ven đường chạy lên, ngồi vào ghế sau Lạc Nghệ Lắng lớn giọng nói, “Không hổ là cao thủ đua xe, kiểu này chắc tốc độ vượt quá 120km/h.” Hoàn toàn không để ý đến không khí ảm đạm bên trong xe, làm như không phát hiện sắc mặt nặng nề hai người, anh nghiêng người nhìn về phía Giản Nặc đang mặc bộ trang phục nghề nghiệp, mày nhíu lại như trẻ em tức giận nói, “Này ngốc kia em tên gì? Lai lịch xuất thân thế nào? Sao lại xuất hiện trên xe bạn thân của tôi?”.


Biết anh ta không dễ buông tha cho mình, Giản Nặc không thể không đóng gói tâm trạng ban nãy, điều chỉnh sắc mắt bắt đầu phối hợp cãi lại: “Anh nói ai là ngốc? Muốn ch.ết hả?”.
Thấy cô khôi phục chút tinh thần, Diệp Ưu Lý giãn lông mày, khuôn mặt mỉm cười khiêu khích, “Ai không nói câu nào là ngốc.”


Giản Nặc trừng mắt lườm anh, để ý đến quần áo anh ta, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, cô mỉa mai cười, “Anh mặt âu phục kiểu gì mà thấy kì lạ thế nhỉ, giống như người bán trứng luộc trong nồi nước trà đầu cổng trường học ấy.”


Nghe vậy, hai hàng lông mày Diệp Ưu Lý nhíu lại như sắp gắn với nhau, thấy Lạc Nghệ Hằng cũng nhìn anh bằng con mắt kỳ lạ, lườm cả hai người nói, “Em là tiểu nha đầu lừa đảo, ánh mắt quả nhiên có vấn đề.” Anh mặc đồng phục cùng lắm trông quen hơn mà thôi, đổi thành mặc thường phục có khoa trương như vậy không?


“Lại gọi em là tiểu nha đầu lừa đảo, em sẽ giở tuyệt học ‘Phật sơn vô ảnh cước’ đạp ch.ết anh.” Giản Nặc lườm anh..


“Lại còn ‘Phật sơn vô ảnh cước’ nữa, nhìn em gầy, người không kéo ra nổi. Chân có thể với tới sao? Hả? Haha.” Nghiêng người, Diệp Ưu Lý khẽ gần đầu cô, làm vẻ mặt đau lòng như gỗ mục không thể điêu tạc.


Giản Nặc thuận thế nắm lấy tay anh ta há mồm nghiến răng cắn, chọc cho Diệp Ưu Lý kêu oa oa trời đất, “Cậu nhìn đi này, Lạc Nghệ Hằng, cô ấy đúng là cầm tinh con chó mà.”
Lạc Nghệ Hằng thấy hai người bắt đầu làm loạn trong không gian nhỏ hẹp, đường nét lạnh băng trên khuôn mặt dịu lại, anh khẽ mỉm cười.


Diệp Ưu Lý và Lạc Nghệ Hằng là bạn thời trung học, là anh em có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Sau khi tốt nghiệp, Lạc Nghệ Hằng thi đỗ vào trường đại học C - Nghi Thành khoa Công pháp quốc tế, Diệp Ưu Lý đỗ vào trường Học viện cảnh sát. Còn về Giản Nặc, tất nhiên là quen biết thông qua Lạc Nghệ Hằng. Tính tình trong sáng thuần khiết của Giản Nặc rất hợp với Diệp Ưu Lý, quen biết vài lần cậu ấy còn theo đuổi người ta, trong lúc trêu đùa đã có không ít kỷ niệm buồn cười, sau đó hai người trở thành bạn tốt, rồi bắt đầu lúc hòa thuận lúc cãi nhau, có qua có lại cũng được vài năm.


Lúc nhận được điện thoại của Diệp Ưu Lý, không hiểu sao Lạc Nghệ Hằng nhẹ nhàng thở ra, cơ hồ là không hề do dự mà quyết định đưa cô cùng đến đây. Anh biết, lúc tâm tình Giản Nặc không tốt, chỉ có cậu ấy mới giải tỏa được tâm trạng của cô, giúp cô mỉm cười nghĩ khác đi, còn anh chỉ dám im lặng nhìn những nỗi buồn vây quanh cô từ từ xua tan, đôi khi anh không khỏi nghĩ, nếu khi đó anh có thể tác thành cho hai người họ bên nhau, có lẽ sau này tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.


Nhưng là, chữ “nếu” kia cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi. Dù sao, tất cả mọi chuyện không thể bắt đầu lại được nữa.
Đang trôi nổi theo những suy nghĩ của mình, bỗng nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của Diệp Ưu Lý sau khi nghe điện thoại xong, “Quay xe, Nghệ Hằng.”
“Cái gì?”. Lạc Nghệ Hằng ngẩn ra.


“Đi đến con đập nhỏ gần trạm thu phí.” Diệp Ưu Lý bắt đầu thu lại vẻ cợt nhả lúc trước, sắc mặt lúc này chuyển sang u ám, “Tớ canh giữ cây cầu phía tây cả ngày, vậy mà nó lại chạy về phía con đập bên kia.”


Lạc Nghệ Hằng hiểu rõ, biết anh đang chấp hành nhiệm vụ, giương mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, rồi mạnh mẽ vòng tay lái. Bánh xe vẽ lên một đường vòng cung dài, trực tiếp chuyển hướng!


Diệp Ưu Lý nhận được điện thoại của cấp dưới, được biết hai phút trước có người thấy nghi phạm đang lẩn trốn trên chiếc xe Bingley thể thao màu bạc đi qua con đập gần trạm phu phí, trong lòng tính toán kỹ năng phi xe của Lạc Nghệ Hằng bao nhiêu phút nữa có thể đuổi kịp, sau đó thúc giục, “Nhanh lên.”


Lạc Nghệ Hằng nhíu mày, nhìn không chớp mắt đến tình hình giao thông, dưới chân đạp mạnh chân ga.
Xe tăng tốc chạy như bay trong làn mưa bụi mờ sương, đi qua nơi nào là nơi đó bắn lên tầng tầng nước mưa.


Đến con đập gần trạm thu phí, xe phóng nhanh trên đường cao tốc, hai tay Giản Nặc bám vào ghế tựa lưng phía trước, đôi mắt đen không chớp nhìn về phía con đường xa ngoài cửa kính, thấy một chiếc Bingley thể thao màu bạc mơ hồ xâm nhập vào tầm mắt, cô kêu to: “Ở phía trước.”


“Ánh mắt tiểu nha đầu này tốt thật đấy.” Diệp Ưu Lý nheo mắt nói, “Chính là nó, vượt qua rồi chặn xe lại.”


Có lẽ do mưa to, xe cộ trên đường không nhiều, nhưng vì an toàn tránh cho một số va chạm không cần thiết, Lạc Nghệ Hằng vẫn nhìn mọi hướng, ra tín hiệu nhắc nhở những chiếc xe phía trước phía sau xe mình muốn vượt qua, sau đó đạp chân ga, quyết đoán tăng tốc vượt lên.


Chiếu xe Bingley có vẻ cảm nhận được xe Lạc Nghệ Hằng muốn vượt qua, xe cũng tăng tốc như muốn nghênh đón cuộc đua, tốc độ mạnh mẽ còn hơn cả ngựa hoang thoát cương. Mặc dù đóng chặt cửa kính xe nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió gào thét xẹt qua xé rách màng nhĩ.


Diệp Ưu Lý tức giận, không nhịn được chửi, “MD, không muốn sống nữa à!!” Khi nói tay còn nắm chặt thành quyền.


“Như vậy chỉ sợ không dừng lại được, người của cậu bao giờ đến? Hai chiếc xe này trước sau cũng khó đoán được phần thắng.” Như vậy rất mạo hiểm, đối với niềm đam mê yêu thích đua xe của Lạc Nghệ Hằng mà nói gần như chắc chắn điều này, điều kiện quyết định đầu tiên khi thi đấu là xe đối thủ phải có cùng kỹ thuật và tốc độ tương đương mình, nếu không rất dễ gây nguy hiểm.


Diệp Ưu Lý nhìn chằm chằm vào chiếc xe Bingley phía trước, nhanh chóng gọi điện thoại cho cấp dưới xác định vị trí chính xác, đưa ra cách để chặn nghi phạm.


Người đàn ông trong xe thương vụ theo đuôi xe Lạc Nghệ Hằng đi vượt qua phía trước nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt ngưng động lạnh lùng dịu xuống, thái độ thờ ơ lạnh nhạt khẽ dấy lên một cái nhìn khác thường, bàn tay thon dài nhanh đánh tay lái, xe vững trãi trượt ra làn đường bên trái chiếc Bingley, bấm còi ba tiếng sau đó tăng tốc.


Sau khi nghe được tiếng còi xe, hình ảnh chiếc xe thương vụ mờ ảo lập tức xẹt qua trước mắt. Thần sắc Lạc Nghệ Hằng thoáng chốc biến đổi, tay im lặng nắm mạnh lên vô lăng, tâm tư nháy mắt trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng lạnh giọng nhắc nhở, “Ngồi yên.” Sau đó vướt lên đi sang phía bên phải chiếc xe Bingley.


Vì thế tạo nên một khung cảnh: xe thương vụ bên trái, Lexus bên phải, Bingley ở giữa. Khi ba chiếc xe cơ hồ đạt đến vị trí song song, Lạc Nghệ Hằng đáp lại bằng những âm thanh bóp còi xe liên tục, sau đó hai người ăn ý đạp chân ga, xe tăng tốc chạy như bay trên đường mưa. Xác định khoảng cách hợp lý, xe thương vụ và Lexus bỗng nhiên quay đầu đồng thời.


Trong phút chốc, đầu hai xe gần như phóng vào đối phương. Nhưng lúc gần chạm, đột nhiên dừng lại.


Hai chiếc xe phía trước Bingley vẽ một đường cong hoàn mỹ, thẳng tắp ở phía trước. Lái xe giữ chặt vô lăng đến toát mồ hôi, hoàn toàn không ngờ có người dám chặn xe như vậy, bối rối đạp mạnh phanh xe, khoảng cách cách hai xe không đến một mét đã phanh gấp lại gây ra tiếng ma sát chói tai.


Vẻ mặt Giản Nặc thoáng đóng băng, môi hé mở, mắt mở to tròn, rõ ràng vừa mới xảy ra một màn khiếp sợ.


“Xe thương vụ sao có thể lái được tốc độ này? Khó hiểu thật.” Diệp Ưu Lý phản ứng đầu tiên, không cần biết rõ người hỗ trợ là ai đã nhanh chóng mở cửa xe, bất chấp bên ngoài tầm tã mưa to, vội vã lấy súng vọt đến trước xe Bingley.


Trong làn mưa bụi mờ sương, đầu hai xe đối nhau nên hai người trên xe không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng bọn họ vẫn giữ chặt tư thế lái xe, nhìn nhau qua làn kính.


Giản Nặc tỉnh táo lại, khó hiểu giương mắt nhìn qua. Những giọt nước mưa to lớn đậu lại trên cửa kính xe, làm ngăn cách tầm mắt của cô, khi cô đang muốn mở miệng gọi Lạc Nghệ Hằng, đã thấy anh cởi dây an toàn, đưa tay mở cửa xe.


Phía chân trời hỗn độn vang lên tiếng sấm rền, mưa càng to hơn, chỉ thoáng chốc anh đã bị bao phủ bởi làn nước mưa lạnh băng ẩm ướt.


Giản Nặc nhìn anh đứng trước xe, mang vẻ mặt lạnh lùng như hàn băng, đột nhiên như hiểu được cái gì, tim chợt đập mạnh hơn, run run vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, ngay sau đó, dáng người mảnh mai cũng hòa nhập trong làn mưa bụi.


Ánh mắt bị vương đầy nước mưa dừng lại vào hình bóng người đàn ông ngồi bên trong xe thương vụ, tim chợt thấy nặng nề như bị vũ khí lợi hại đâm vào, cái loại đau đớn này, đã luôn bên cô trong suốt những năm qua. Nước mắt Giản Năc không khống chế được rơi xuống, một giọt lại một giọt, hòa với nước mưa, chảy vào tim, cuối cùng bị nghiền nát dưới bàn chân, tựa như trái tim yếu ớt mỏng manh bỗng nhiên bị xé rách thành nhiều mảnh.


Người ngồi trong xe mải miết nhìn theo hình bóng người phía trước, đôi đồng tử sâu thẳm như đáy biển lạnh lẽo dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia, khuôn mặt lạnh lùng phút chốc che giấu biểu cảm khó làm cho người ta phân biệt được đâu là bi thương, đâu là nỗi bất lực.


Thời gian đóng băng vạn vật. Tất cả đều lặng yên như thế.
Mưa to, và còn rất to, cơ thể mỏng manh của cô gái như hóa đá tại nơi đây, đứng bất động không có ý muốn tránh mưa.


Thật lâu sau, người đàn ông từ từ khởi động xe, bắt đầu với một tốc độ rất chậm rồi phóng nhanh, Giản Nặc nhìn chăm chú khi chiếc xe dần đi xa.


Gió táp mưa sa điên cuồng đổ xuống từ phía bầu trời, Giản Nặc bàng hoàng đứng đó, cô đã nhìn thấy khuôn mặt mang nét lạnh lùng cứng cỏi của anh, khuôn mặt ấy suốt bốn năm trời đã không được nhìn ngắm. Bên cạnh vẫn có một người đứng lặng yên nhìn cô, một người đứng ở phía sau chứng kiến, mang hai ánh mắt khác nhau một lạnh lùng khó hiểu một đau thương mất mát.


Người đàn ông rời khỏi tầm mắt cô, hòa vào làn mưa bụi thê lương.
Cuối cùng, cô cũng tìm được giọng nói của mình, cất giọng kêu thét lên:
“Cốc Trì!”.






Truyện liên quan