Chương 44
Sau khi Lâm Thanh Nhạc ra khỏi phòng, còn cẩn thận giúp anh đóng cửa lại.
Sau đó, cô thật sự không có rời đi mà ngồi ở phòng khách làm việc.
Lúc cô làm xong công việc thì cũng đã đến giờ ăn tối, cô đoán hôm nay Hứa Đinh Bạch cũng chưa ăn uống gì nhiều nên cô tắt máy tính, sau đó đi vào nhà bếp của anh.
Hôm nay anh không ăn được đồ nhiều thịt và nhiều dầu mỡ, nên cô vẫn nấu cháo, rồi làm thêm hai món ăn kèm với những nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, cô gõ cửa phòng và mở cửa bước vào.
“Hứa Đinh Bạch, cậu dậy ăn chút gì đó đi.” Cô hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói.
Hứa Đinh Bạch ngủ không hề sâu giấc, anh đã tỉnh dậy khi cô vừa gõ cửa: "Được rồi, tôi ra ngay đây."
"Không, cậu cứ nằm đi, tớ sẽ mang đồ ăn vào."
Lâm Thanh Nhạc vừa nói vừa chạy lon ton vào bếp, mang cháo và đồ ăn kèm đã chuẩn bị vào trong phòng.
Hứa Đinh Bạch dựa lưng vào giường, nhìn cô cẩn thận sắp xếp đồ ăn trên tủ đầu giường, sau đó bưng cháo lên: "Hai ngày nay tốt nhất là cậu vẫn nên ăn cháo thôi."
Hứa Đinh Bạch rũ mắt xuống và nhận lấy nó, "Làm phiền cậu rồi."
Lâm Thanh Nhạc: "Nấu cháo cũng dễ mà... Nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể ăn được gì nhiều, đúng không."
Hứa Đinh Bạch cho một muỗng cháo vào miệng, hạt gạo dẻo và mềm trôi xuống cổ họng, còn có chút ngọt ngào, "Cậu đã ăn chưa?"
Lâm Thanh Nhạc: "Chút nữa tớ sẽ ăn."
"Cậu có thể ăn cái khác, không cần cùng tôi ăn cháo đâu."
"Tớ đã nấu rất nhiều, nếu không ăn sẽ rất lãng phí."
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, "Nhưng trong tủ lạnh có thịt bò bít tết và thịt đó."
"Được, tớ biết rồi."
Hứa Đinh Bạch đang ăn cháo chậm rãi từng ngụm một, Lâm Thanh Nhạc cũng ở bên cạnh nhìn anh.
Vốn dĩ cô muốn đợi một lúc để xem anh có cần thứ gì khác hay không. Nhưng ngồi một lúc vẫn chưa thấy anh có yêu cầu gì khác, ngược lại là cô nhìn anh đến xuất thần.
Ánh đèn trong phòng ấm áp dịu dàng, khi anh cụp mắt xuống ăn cháo, bóng dáng lông mi rơi trên mặt anh.
Lông mi của anh thực sự dày... Còn cả làn da kia, ngay cả khi cô ngồi gần anh như vậy, cũng không nhìn ra một lỗ chân lông nào.
“Nhìn đến đói bụng rồi à?” Anh đột nhiên nhướng mắt nhìn sang cô.
Lâm Thanh Nhạc không kịp đề phòng mà đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt: "Không có... Nhìn cậu ăn rất vui vẻ, chắc cháo tớ nấu cũng không tồi."
Trong quá khứ, cô thường có thói quen nhìn thẳng vào anh, cô dựa vào việc anh không nhìn thấy nên mới thoải mái làm như vậy.
“Cho dù nó không ngon thì tôi cũng có thể ăn một cách vui vẻ.” Hứa Đinh Bạch nói.
"Hả? Vậy là không ngon sao?"
Hứa Đinh Bạch mỉm cười: "Không phải, ý tôi là, chỉ cần là do cậu làm, tôi đều có thể ăn một cách vui vẻ."
Lâm Thanh Nhạc sững sờ: "...Ồ."
——
Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Nhạc thu dọn bát đĩa và ăn một chút trong bếp. Khi cô đang ăn, những lời của Hứa Đinh Bạch cứ xuất hiện trong tâm trí cô: chỉ cần là do cậu làm, tôi đều có thể ăn một cách vui vẻ.
Cô cảm thấy nó giống như khi cô còn nhỏ. Lúc đó, cô nghĩ chỉ cần là thứ mà anh tặng, cô đều sẽ rất thích, rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Thanh Nhạc vẫn không an tâm lắm, lại quay về phòng của anh, "Cậu đo nhiệt độ cơ thể đi."
Hứa Đinh Bạch gật đầu, lấy từ ngăn kéo ra một cái nhiệt kế đo tai rồi đưa cho cô.
Lâm Thanh Nhạc cầm lấy nó và đo cho anh, 37 độ.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Cậu hết sốt rồi."
Nghe vậy, đôi lông mày của Hứa Đinh Bạch khẽ nhăn lại: "Ồ."
"Vậy thì tớ..."
"Cậu có muốn xem phim không?" Hứa Đinh Bạch đột ngột nói.
"Hả?"
Hứa Đinh Bạch chỉ vào màn hình chiếu lớn trong phòng của mình, "Tôi đã ngủ cả một buổi chiều nên bây giờ tôi không biết phải làm gì. Sống một mình cũng nhàm chán. Cậu có thể ở lại xem một bộ phim với tôi được không?"
Lâm Thanh Nhạc thật sự muốn nói với anh rằng nếu anh đã hết sốt thì cô cũng đến lúc phải ra về, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt mong đợi của anh, cô lại ngại không dám nói ra.
Sống một mình, đôi khi thực sự rất cô đơn.
Hứa Đinh Bạch: "Cậu có hẹn tối nay rồi sao?"
Lâm Thanh Nhạc: "Không có..."
"Vậy ngồi xuống đây đi." Hứa Đinh Bạch nở nụ cười, ném cái gối tựa xuống dưới giường, đi tìm điều khiển từ xa, "Cậu muốn xem cái gì?"
“À... sao cũng được."
"Được, tôi đi tìm thử."
Hứa Đinh Bạch xốc chăn lên rồi rời khỏi giường, thản nhiên ngồi xuống sàn. Nói là ngồi trên sàn nhà, thật sự cũng không phải vậy, vì trên sàn nhà đã được trải một tấm thảm dày vô cùng lớn, trước mặt còn có một cái bàn nhỏ.
Họ ngồi đối diện bức tường trống và máy chiếu, Lâm Thanh Nhạc cảm thấy hình như anh rất thích xem phim ở vị trí này.
"Ngồi đi." Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Được..."
Hứa Đinh Bạch đưa cho cô một cái chăn, sau khi đưa nó xong, anh đứng dậy đi ra ngoài lấy nước trái cây vào. Lâm Thanh Nhạc thấy anh đi tới đi lui, nhịn không được mà ngăn anh lại: "Này, cậu muốn cái gì thì cứ nói với tớ, không phải cậu còn đang ốm sao..."
Hứa Đinh Bạch hoàn toàn không nghe lời cô, hai mươi phút sau khi bộ phim bắt đầu, anh lại đi ra ngoài, khi quay lại, anh mang theo một túi thức ăn trên tay.
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh đặt một ít đồ ăn nhẹ và bánh ngọt lên trên bàn nhỏ, ngẩn người.
Lâm Thanh Nhạc: "Cậu mua nó khi nào vậy?"
"Vừa gọi điện đặt, có người ship đến đây."
Lâm Thanh Nhạc nói: "Nhưng bây giờ cậu không thể ăn những thứ này."
Hứa Đinh Bạch nhìn sang cô: "Tôi biết rồi, đây là mua cho cậu ăn."
“Nhưng mà tớ cũng không ăn hết..."
"Không ăn hết được thì để đó đi. Lần sau cậu tới lại ăn."
Cô hẳn là... không có chuyện gì cũng không nên chạy tới nhà anh ăn vặt.
Hứa Đinh Bạch thấy cô ngồi im không nhúc nhích, liền đưa tay mở gói khoai tây chiên ra đưa cho cô: "Không thích à? Hay là cậu muốn cái khác, cậu nói cho tôi đi, tôi kêu người đưa đến đây."
Lâm Thanh Nhạc liên tục lắc đầu: "Không cần không cần, cậu đừng mua, những thứ này đủ rồi."
"Được."
Hứa Đinh Bạch lại giúp cô lấy bánh ra, sau khi đặt bánh ra ngoài, anh ngả người ra sau, cuối cùng cũng nghiêm túc xem phim.
Lâm Thanh Nhạc nhìn đống đồ ăn trước mặt, lẳng lặng cầm túi khoai tây chiên lên.
Này cũng quá nhiều rồi...
Nhưng phải nói Hứa Đinh Bạch rất biết chọn chỗ để xem phim, ban đầu cô nghĩ xem phim ở đây sẽ rất kỳ cục, lát sau mới thấy ngồi như thế này rất thoải mái, màn hình cũng đủ lớn để xem phim.
Lâm Thanh Nhạc rất hiếm khi xem mấy phim thể loại này, bản thân cô cũng không đặc biệt thích chủ đề chiến đấu giả tưởng. Hơn nữa mấy bộ phim này quá dài... mới xem được một lúc, cô đã chán đến mức suýt nữa thì ngủ gật.
Nhưng thỉnh thoảng cô sẽ nhìn trộm người bên cạnh, anh rất tập trung xem phim và có vẻ khá thích bộ phim này. Cho nên cô cũng ngại nói bộ phim này khó xem, mà tập trung hết tinh thần xử lý đống đồ ăn vặt.
Hai giờ trôi qua...
Bộ phim có vẻ vẫn còn lâu mới kết thúc.
Lâm Thanh Nhạc đổi tư thế ngồi, ôm cái gối nhỏ, tay chống cằm, mí mắt bắt đầu đánh nhau...
Nhưng lần này chỉ kéo dài có mười phút, khi bài hát chiến tranh phát ra màn hình, cuối cùng cô cũng không chịu nổi, ngả người ra sau ngủ quên.
Hứa Đinh Bạch từ nãy giờ vẫn chú ý rằng cô đang gật gù, sau đó nhìn thấy cô ngả người ra sau ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ anh không muốn cô đi quá nhanh nên cố tình chọn một bộ phim dài tập, nhưng không ngờ lại... đưa cô vào giấc ngủ.
Hứa Đinh Bạch giảm âm lượng và đắp chăn cho cô. Anh không xem phim nữa, mà thay vào đó là chuyển ánh mắt vào gương mặt cô.
Cô ngủ rất ngoan, ngả đầu vào thành giường, cả người cuộn tròn.
Nhìn một lúc, anh không nhịn được muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng khi tay anh sắp chạm vào mặt cô, anh lại dừng lại.
Anh biết điều đó vào thời điểm này không thích hợp cho lắm, hơn nữa anh cũng sợ sẽ đánh thức cô.
Reng reng——
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên, Hứa Đinh Bạch nhanh chóng xoay người ấn nút trả lời để không làm phiền cô.
“Nói đi.” Anh hạ giọng xuống mức thấp nhất.
Bên kia điện thoại, Hạ Đàm hỏi: "Tối nay như thế nào? Tám giờ được không?"
Hứa Đinh Bạch: "Chuyển sang ngày mai đi."
"Hả, tại sao?"
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn người nào đó đang ngủ ngon lành, nói: "Tôi bị bệnh, không thể lái xe."
Hạ Đàm: "Bị bệnh? Thật không, có nghiêm trọng không?"
"Hơi sốt, nhưng giờ tốt hơn rồi."
"Cậu đang ở nhà sao?"
"Ừm."
Hạ Đàm: "Vậy thì cậu phải nói với tôi sớm hơn chứ. Nếu cậu nói với tôi sớm hơn thì tôi đã qua chăm sóc cậu rồi. Nếu cậu bị gì nghiêm trọng, tôi làm sao có thể giải thích với dì của cậu đây? Chờ một chút, tôi sẽ qua đó ngay..."
"Không cần đến đây đâu."
Hạ Đàm: "Sao, sao vậy?"
Hứa Đinh Bạch: "Trong nhà có người, không tiện."
"…"
Hạ Đàm ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi phản ứng lại, "Ai ở nhà cậu? Đừng nói với tôi là Lâm Thanh Nhạc nhé."
Hứa Đinh Bạch cười, không nói gì.
Nhưng đối với Hạ Đàm thì đây chính là cam chịu, "Đệch mợ... cậu được lắm. Vậy, vậy bây giờ cô ấy đang làm gì?”
"Ngủ rồi."
Hạ Đàm hiểu sai ý: "Cái gì? Ngủ rồi? Cậu, hai người..."
"Lúc đang xem phim, cô ấy ngủ quên."
Hạ Đàm thở phào một hơi, vừa nãy suýt chút anh ta đã bị nghẹn ch.ết: "Tôi còn tưởng... Ôi, cậu làm tôi sợ muốn ch.ết, tôi còn tưởng cậu cầm thú như vậy."
Hứa Đinh Bạch hơi dừng lại, liếc nhìn người đang ngủ bên cạnh mình, cô không hề phòng bị chút nào.
Sau đó anh kiềm chế mà chuyển tầm mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng: "Được rồi, cậu chuẩn bị đi, chiều mai mở họp.”
——
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy mình đã có một giấc mơ dài, trong giấc mơ, cô quay trở lại thời điểm lần đầu tiên gặp Hứa Đinh Bạch ở trường trung học. Cô mua một phần bún ở đầu hẻm rồi đến nhà anh.
Cánh cửa mở ra, Hứa Đinh Bạch khi đó mới mười sáu tuổi, anh đang đứng sau cánh cửa và bảo cô đi đi.
Khi nói chuyện, anh rất hung dữ, nói rằng anh không muốn nhìn thấy cô chút nào.
Trong mơ cô rất buồn, cô nghĩ, tại sao Hứa Đinh Bạch lại hung dữ như vậy với cô? Khi nào anh mới có thể dịu dàng với cô một chút?
“Đồ cậu mang đến, tôi sẽ không ăn!” Anh gạt phần bún trong tay cô ra, khiến phần bún gạo đột ngột trào ra ngoài, đổ vào tay cô.
Vì là trong mơ nên cô cũng không cảm thấy nóng, nhưng Lâm Thanh Nhạc vẫn rất sợ hãi, sau đó giật mình tỉnh lại.
Cô vội vàng mở mắt, nhìn trần nhà, hơi thở không ổn định.
Chỉ là mơ mà thôi.
Lâm Thanh Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng xa lạ trong phòng lại khiến cô lo lắng.
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, trong phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ, ánh sáng vô cùng dịu nhẹ, dựa vào ánh sáng cũng đủ để cô có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Đây là nhà của Hứa Đinh Bạch...
Chờ đã, không phải là đang xem phim sao?
Haiz, cô lại ngủ quên mất.
Nhưng tại sao cô lại chạy tới trên giường ngủ?
Lâm Thanh Nhi lập tức xuống giường, cô đi dép lê bước nhanh ra khỏi phòng.
"Cậu tỉnh rồi?"
Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn tấm chăn trên ghế sofa, ngây người.
Cô đã chiếm giường của người bệnh, còn để anh phải ngủ trên ghế sô pha.
Mặt Lâm Thanh Nhạc nóng lên: "Tớ, tớ ngủ quên mất."
"Tôi biết." Hứa Đinh Bạch đứng dậy đi đến, "Thấy cậu ngủ không thoải mái, nên tôi đã ôm cậu lên giường ngủ."
Lâm Thanh Nhạc hơi trố mắt, vậy mà cô cũng không tỉnh! Cô ngủ sâu đến vậy sao!
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn mái tóc bù xù sau khi ngủ dậy của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đã khuya rồi, cậu ngủ tiếp đi, nhường phòng cho cậu đó."
“Không không không, không cần đâu.” Lâm Thanh Nhạc nghiêm túc nói, "Tớ sẽ về, bây giờ sẽ về ngay."
"Bây giờ đã muộn lắm rồi."
"Không sao đâu! Tớ đi taxi!"
Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ kiên trì của cô, đành phải thỏa hiệp: "Vậy tôi đưa cậu về."
"Cậu là bệnh nhân, không được đâu."
"Cậu sờ thử đi."
"Cái gì?"
Hứa Đinh Bạch đột nhiên cúi xuống, lấy tay cô đặt lên trán mình, "Có phải hết nóng rồi hay không?"
Giọng anh trầm thấp, trong màn đêm như vậy, dường như có chút mê hoặc.
Lâm Thanh Nhạc nhìn vào đôi mắt chuyên chú lại dịu dàng của anh, đã quên mất mình nên nói gì, chỉ ngây người gật đầu.
Hứa Đinh Bạch cười nói: "Thế bây giờ tôi có thể đưa cậu về rồi chứ?"