Chương 8: Chương 8
Số 17 lại ngẩng đầu lên, trên cằm đã đầy máu.
Alpha tóc húi cua vây cậu vào một góc, không ngừng đấm vào mặt cậu, số 17 chỉ giơ tay đỡ mà không đánh trả.
Hạ Uý nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đưa ra kết luận: “Hôm nay số 17 hồn phách đi đâu mất thế.”
“Chắc là do đánh với võ sĩ mới.” Cố Quân Trì nói, “Mỗi khi có võ sĩ mới đến, trận đầu tiên luôn là đánh với số 17.”
Suốt cả trận, số 17 hầu như không tung nổi một cú đấm nào, khi trọng tài bảo dừng lại, cậu nằm lặng lẽ dưới hàng rào, mặt bê bết máu.
Alpha đầu húi cua định đấm vào đầu cậu thêm mấy phát nhưng bị trọng tài ngăn lại——suy cho cùng đây cũng là một trận đấu giải trí thôi, không cần phải làm quá.
Alpha đầu húi cua đứng ở trung tâm lồng bát giác, đấm vào tay bằng tư thế của người chiến thắng, ngẩng cao đầu nhìn xung quanh, sau đó rời sân.
Số 17 nằm trên đệm một hồi, sau đó chậm rãi ngồi dậy, tựa như vô thức, cậu liếc mắt nhìn khán phòng một lần nữa.
Thuốc màu trên mặt cậu trộn lẫn với máu, thê thảm đến mức khó coi, hai má đã sưng tấy và gần như không thể nhìn rõ nhân dạng.
Lục Hách Dương ngồi ở vị trí cao hơn lồng bát giác một mét, hơi cúi đầu nhìn xuống.
Cách một hàng rào dây thép đen, số 17 ngồi bên trong, giống như một con thú mắc kẹt bị đánh gãy nanh vuốt.
Ánh mắt hai người giao nhau nửa giây, số 17 khó khăn quay đầu đi.
Trọng tài nghiêng người hỏi cậu vài câu, số 17 lắc đầu, ngón tay chống vào hàng rào rồi đứng dậy.
Máu mũi còn đang chảy xuống, số 17 dùng động tác cứng nhắc lau khóe miệng cùng cằm, cúi đầu đi ra khỏi lồng bát giác.
“Cay thật đấy.” Hạ Uý trông rất tiếc nuối, “Số 17 rõ ràng có thể đánh lại, nhưng kết quả lại thua thế này, kỹ năng diễn xuất của cậu ta tệ quá.”
“Hôm nay cậu ta thực sự không quá chú tâm.” Cố Quân Trì nhận xét.
Lục Hách Dương nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi: “Cậu ta đến đây từ bao giờ vậy?”
“Nghe nói là năm ngoái.” Cố Quân Trì uống một ngụm đồ uống, “Trước đây từng đánh ở những chỗ khác.”
Bóng lưng số 17 biến mất ở lối vào hành lang, Lục Hách Dương thu hồi tầm mắt, mở điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, dừng lại ở một tin nhắn trong vài giây, cuối cùng anh tắt màn hình rồi nói: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Hạ Uý phát ra một tiếng kêu vô cùng âm hiểm: “Ai vậy, omega hả?”
Lục Hách Dương đứng dậy, vô cùng thản nhiên: “Ừm.”
Sau khi dạo quanh câu lạc bộ một vòng, Lục Hách Dương nhận ra không có nơi nào yên tĩnh thích hợp để gọi điện thoại.
Anh cũng không rõ mình đang đi đâu, trước mặt có một cái thang máy, Lục Hách Dương nhấn nút rồi đi vào.
Đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Lục Hách Dương bước ra ngoài, đi qua một đoạn hành lang ngắn rồi đi ra ngoài tòa nhà.
Đó là một con hẻm nhỏ với ánh đèn đường mờ ảo.
Lục Hách Dương đứng dựa vào tường bấm một dãy số, ước chừng mười giây sau, cuộc gọi được kết nối.
Đối diện truyền tới một giọng nữ thuần thục: “Ra ngoài chơi rồi à?”
“Ừm.”
“Nghe nói Hạ Uý vừa trở về mỗi ngày đều dẫn em ra ngoài điên cuồng.”
Lục Hách Dương cười khẽ một tiếng: “Trước khi cậu ta trở về em và Quân Trì cũng thường ra ngoài chơi mà.”
“Trưa ngày mai đi Loan Sơn không?” Omega nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ, “Sáng sớm chị xuống máy bay.”
“Đi.” Lục Hách Dương dừng một chút, nói: “Đừng hút thuốc nữa.”
“Không còn cách nào khác, không muốn cai.” Thanh âm của omega có vẻ mệt mỏi, “Ngủ trước đây, em về sớm chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hách Dương vẫn đứng đó, nhìn hai alpha đang đi về phía mình.
Bên cạnh là cửa bên hông của tòa nhà, nơi anh vừa bước ra, nhưng Lục Hách Dương liếc mắt liền nhìn thấy một alpha đã chặn ở đó.
Lúc này Lục Hách Dương đã có một cái nhìn thực tế hơn về độ “loạn” ở phía Tây thành phố này.
Sau lưng là một bức tường, ba alpha chặn anh từ phía trước, bên trái và bên phải, rất thành thạo và lão làng trong việc chặn người, trừ khi Lục Hách Dương có khả năng một chọi ba, nếu không sẽ không thể trốn thoát.
Nhưng cho dù có năng lực này đi chăng nữa, Lục Hách Dương cũng không có ý định đấu một chọi ba, đối đầu trực diện với ba tên côn đồ lai lịch bất minh đang cầm dao và gậy không phải là một cách làm thông minh.
Đối với những người từ nhỏ đã nhận được gia huấn như anh, Hạ Uý và Cố Quân Trì mà nói, bốc đồng và kiêu ngạo là hành vi ngu xuẩn nhất.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, điều quan trọng nhất là tìm cách đảm bảo an toàn cho chính mình.
“Vòng tay này chắc phải một hai vạn nhỉ?” Alpha tóc vàng nhìn Lục Hách Dương từ trên xuống dưới, sau đó lại liếc nhìn cổ tay anh, xác nhận đây là một học sinh nhà giàu sống trong nhung lụa.
Gã dùng giọng điệu giễu cợt, “Ở đâu ra một tiểu thiếu gia thế này, có mang theo ví không?”
Lục Hách Dương không nói gì, lấy ví tiền từ trong túi quần ra.
Anh và Hạ Uý có một thói quen, bình thường ra ngoài không mang theo thẻ, chỉ cầm theo tiền mặt, điện thoại di động cũng là đồ dự phòng, bên trong không có thông tin quan trọng, có làm mất hay bị trộm cũng không sao.
Một alpha khác giựt ví tiền từ trong tay Lục Hách Dương, mở ra xem, lấy ra toàn bộ tiền mặt, lại lật qua lật lại, hỏi anh: “Thẻ đâu?”
Lục Hách Dương vừa định trả lời thì ở bên trái, cánh cửa hông đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh.
Trong nháy mắt, alpha đứng ở bên trái Lục Hách Dương phát ra một tiếng rên rỉ, trên cổ gã có thêm một bàn tay mảnh khảnh hữu lực.
Một alpha mặc áo hoodie màu đen nhanh chóng chặn trước mặt Lục Hách Dương, trên đầu đội mũ áo, dáng người cao gầy, Lục Hách Dương nghe thấy cậu lạnh giọng nói: “Trả tiền lại cho cậu ấy.”
Alpha bị bóp cổ đột nhiên ngây người tại chỗ, tóc vàng bên cạnh chửi tục một câu, chĩa mũi dao về phía alpha mặc áo đen: “Mày là cái gì mà chõ mõm vào chuyện của người khác?”
Một alpha khác đưa tay lấy điện thoại di động, Lục Hách Dương biết gã muốn gọi người nên nói: “Không có thẻ, chỉ mang theo tiền mặt thôi.”
Anh vỗ nhẹ vào vai alpha áo đen, đối phương thông minh lập tức hiểu ý anh, buông bàn tay đang bóp cổ alpha ra, lui về sau nửa bước, vẫn đứng trước mặt anh.
Thấy mình lại chiếm được ưu thế, tóc vàng cười lạnh một tiếng, dùng dao chỉ vào Lục Hách Dương: “Ngồi dựa vào tường, tháo vòng tay ra, còn điện thoại di động nữa, lấy ra hết đi.”
“Đưa đồ xong thì để bọn tôi đi đi.” Lục Hách Dương bình tĩnh nói, “Tôi chỉ mang nhiêu đây thôi.”
“Chậc, tao bảo mày ngồi xuống thì ngồi đi.” Alpha bên phải mất kiên nhẫn duỗi chân đá vào đầu gối Lục Hách Dương, muốn ép anh ngồi xổm xuống.
Trước khi ngón chân của người đó chạm vào quần của Lục Hách Dương, alpha mặc áo đen không hề báo trước đột nhiên giẫm lên bắp chân của gã, sau đó là một cú phản đòn bằng cùi chỏ, khiến gã ngã lăn ra đất, cuộn người lại hét lên, cây gậy trong tay lăn ra xa một mét.
Động tác của cậu nhanh đến kinh ngạc, thân thủ chuyên nghiệp và mạnh mẽ, hai tên lưu manh còn lại thấy vậy thì co chân chạy về phía đầu ngõ, alpha áo đen nhanh chóng tóm lấy một tên, đấm vào sống mũi tên còn lại, túm lấy cổ áo đem người đập vào tường.
Cậu quay lại xử lý tên cuối cùng thì phát hiện Lục Hách Dương đã đè alpha xuống đất và đá con dao sang một góc.
“Cửa Nam bên này, gọi người đến đi!” Alpha ngã xuống đất đầu tiên không biết đã gọi điện thoại từ lúc nào, khàn giọng hét lên.
“Đi.” Lục Hách Dương nói.
Alpha áo đen xoay người đem người đang ngồi co ro bên tường nhấc lên, trầm giọng nói: “Tiền.”
Người đó run lẩy bẩy đưa tiền trả cho Lục Hách Dương, alpha mặc áo đen vừa nhận tiền, Lục Hách Dương đã nắm lấy tay cậu chạy về phía trước: “Đừng quan tâm đến tiền nữa.”
Lục Hách Dương nắm lấy cổ tay alpha áo đen đi vào cửa hông, đối phương lại kéo anh lại nói: “Bọn họ sẽ từ bên trong đi ra.”
Cậu dẫn Lục Hách Dương quay lại, chạy sang bên kia con hẻm, đêm mùa hè trong con hẻm vắng phía sau tòa nhà luôn tối om xộc lên một mùi ẩm mốc.
Ánh đèn vàng mở ảo theo bước chân lắc lư điên cuồng, Lục Hách Dương nhìn alpha trước mắt, áo khoác và mũ trên đầu cậu lay động, nhưng lại không hề tuột xuống.
Sau khi quẹo qua hai ba khúc cua, alpha mang theo Lục Hách Dương trốn vào một gian phòng nhỏ, đóng cánh cửa đổ nát lại rồi cẩn thận khóa lại.
Hai người đều đang khắc chế hô hấp, nhưng sau khi vận động kịch liệt cũng không dễ dàng bình tĩnh lại như vậy, tiếng hít thở trong bóng tối vô cùng nặng nề.
Trong gian phòng nhỏ này dường như có rất nhiều đồ đạc, chỉ còn lại một khoảng trống rất nhỏ cho bọn họ.
Bọn họ đứng đối mặt nhau, dán vào rất gần, Lục Hách Dương có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người đối phương, còn có mùi tin tức tố alpha rất nhạt.
“Bị thương rồi à?” Lục Hách Dương đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Alpha vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mãi đến khi Lục Hách Dương mở miệng cậu dường như mới ý thức được hai người cách nhau quá gần, theo bản năng lui về phía sau nhưng lập tức đụng phải thứ gì đó, phát ra âm thanh chói tai.
Lục Hách Dương kéo ống tay áo cậu: “Cẩn thận.”
Trầm mặc một hồi, alpha mới trả lời: “Không có.”
“Cám ơn cậu.” Lục Hách Dương nói.
Lại rơi vào trầm mặc, hô hấp của hai người quấn lấy nhau, Lục Hách Dương có thể cảm giác được đối phương đang ở trạng thái cực kỳ không thoải mái.
Sau nửa phút, alpha rốt cục nói: “Điện thoại của cậu hẳn là rất quan trọng, không thể để bị cướp mất.”
“Đúng là rất quan trọng, nên là cảm ơn cậu.” Ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Lục Hách Dương có thể nhìn thấy chóp mũ của đối phương, gương mặt của alpha hoàn toàn được giấu bên trong mũ.
Xoẹt, một thứ gì đó được nhét vào tay Lục Hách Dương ——là một cuộn tiền giấy đã bị xiết đến nhàu nát.
“Tiền của cậu.” Alpha nói.
Đầu ngón tay cậu lướt qua lòng bàn tay Lục Hách Dương, mát lạnh.
Lúc Lục Hách Dương cầm lấy cuộn giấy bạc thì ngón tay không cẩn thận nắm phải một phần ngón tay của alpha, chỉ là chạm nhẹ thôi nhưng Lục Hách Dương nghe thấy hô hấp của đối phương trở nên rối loạn, trong hoàn cảnh hiện tại vô cùng rõ ràng, huống chi là bọn họ đã dựa vào nhau gần đến vậy.
Lúc này đây, Lục Hách Dương gọi cậu: “Số 17.”
Hơi thở gấp gáp dừng lại mất hai giây, sau đó trở nên hỗn loạn hơn.
Có tiếng côn trùng kêu yếu ớt truyền tới, một đạo ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở dưới cửa.
“Ừm.”
Thật lâu sau, cậu trả lời lại Lục Hách Dương bằng một chữ vừa trầm vừa khàn như vậy..