Quyển 3 - Chương 24: Tam phong hồi
Sương mù mỗi lúc một dày đặc. Rõ ràng không có gió, nhưng trong làn sương vẫn kèm theo tiếng gió rất quái dị, nghe âm u hun hút như tiếng ma quỷ thầm thì.
Cơ bắp trên khuôn mặt lão mù lai bắt đầu co giật liên hồi. Tiếng gió quái dị đã quấy nhiễu tư duy, cũng ảnh hưởng tới thính giác của lão.
– Ai?
Đôi tai nhạy bén của lão mù không nghe được động tĩnh gì, song thị lực siêu phàm của Quỷ Nhãn Tam đã phát hiện ra một cái bóng bờm xờm như một quả cầu đầy lông lá, song hắn không lao về phía dó. Trong tình cánh này, tách khỏi mọi người để tấn công đối phương là hành động rất thiếu sáng suốt.
– Lỗ Nhất Khí! – Lỗ Nhất Khí không quên ám hiệu đã giao hẹn trước khi chia tay, lập tức lớn giọng xướng tên mình.
– Tùng Đắc Kim! – Đối phương lập tức đáp lời.
Đúng là Tùng Đắc Kim. Tên vừa xướng ra, mọi người đã nhận ra gã qua trang phục trên người. Song kỳ lạ là Tùng Đắc Kim không tiến về phía họ, cũng không dừng bước hay ngoảnh dầu lại, mà chỉ giơ tay vẫy vẫy, rồi thoắt một cái đã biến mất vào một ngã rẽ khác.
– Là hắn! – Lỗ Nhất Khí bất giác chau mày, một chi tiết trong ký ức bất chợt hiện về khiến trí não cậu bỗng nhói buốt như thể bị kim châm.
– Đúng là hắn! Đang làm chuyên ngu ngốc gì không biết? Tôi phải đi gọi hắn lại! – Thuỷ Băng Hoa nói đoạn lập tức nhấc chân định tiến lên.
Lão mù vung tay chụp lấy cô ta, cú chụp rất mạnh, khiến cô ta đau đến tê dại. Song cô ta chịu đựng rất giỏi, chỉ bặm môi cắn răng mà không kêu lên tiếng nào.
– Ở đó còn có động vật sống, đừng cử động! – Lão mù nói rất nhỏ, song mọi người đều nghe rõ.
Lại thêm một cái bóng lông lá hiện ra, song lần này là rạp trên mặt đất mà bò đi. Thứ đó ngoảnh đầu nhìn về phía họ, trong ánh mắt sáng xanh có lẫn vài lằn máu đỏ, tràn ngập vẻ khát máu và ch.ết chóc.
Không ai dám lên tiếng, đến thở cũng không dám thở mạnh, cho tới khi con quái vật cũng biến mất vào trong ngả rẽ mà Tùng Đắc Kim vừa lẩn vào.
Sương mù càng dày đặc hơn, hơi nước ẩm ướt lởn vởn trên da thịt, song lại mang đến một cảm giác ấm nóng.
– Chốn ma quỷ! Mẹ kiếp, giống y lỗ đít! – Quỷ Nhãn Tam bật ra một câu chửi thô thiển, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
– Ngươi nói gì? – Thuỷ Băng Hoa chắc hẳn đã nghe thấy, nếu không cô ta đã không hỏi lại. Tuy giọng điệu của cô ta không hề có vẻ trách móc hay giận dữ, song Quỷ Nhãn Tam lại ngại ngần không dám nhắc lại.
– Đều đi về phía kia, vậy hướng đi của chúng ta đã sai? – Lỗ Nhất Khí tự lẩm bẩm một mình, song đã có người trả lời giúp cậu:
– Có lẽ không sai đâu, mà là chứa đi đến nơi! – Thủy Băng Hoa khẽ ɭϊếʍƈ vào vết răng hằn trên môi dưới, xoa nhẹ cánh tay vừa bị lão mù túm chặt, rồi nói tiếp:
– Lời của Nghê Tam đã khiến tôi nhớ ra môt điều, vị trí mà chúng ta đang đứng chính là chỗ giao nhau của hai ngọn núi Đầu Gối, cũng chính là vị trí hạ bộ của hình người đàn bà, điều này làm tôi nhớ tới một kỹ xảo trong “Ngự nữ bí quyết” có tên là “tam phong tam hồi”. Tức là tiến năm phần, rút về ba phần; tiến tiếp tám phần rút về năm phần; cuối cùng tiến mười phần, rút về tám phần. Lặp đi lặp lại ba bước như vậy cho đến cao trào.
Mấy câu đầu, Lỗ Nhất Khí nghe lơ mơ chẳng hiểu gì, cho tới tận câu cuối cùng, cậu mới hiểu ra. Quả không hổ danh là bà chủ cầm đầu đám đàn bà hành nghề buôn hương bán phấn, am tường chuyện trai gái cũng là điều đương nhiên.
Quỷ Nhãn Tam khẽ cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Thuỷ Băng Hoa phản ứng vô cùng dữ dội:
– Cười cái gì mà cười! Ngươi hiểu thì nói đi. Các người nghĩ rằng Kim gia trại dễ làm ăn lắm à? Đám đàn bà ở đấy nhan sắc tầm thường, không thông thạo mấy chuyện này, làm sao giữ chân được đám đàn ông thối tha các người?
Lỗ Nhất Khí gượng cười nhăn nhó. Chỉ một câu nói, mấy người bọn họ đã bị quy tập vào trong hàng ngũ “thối tha”.
Thuỷ Băng Hoa ngừng lại, nhổ một bãi nước bọt tỏ rõ sự bất mãn, rồi mới nói tiếp:
– Đường đi ở đây tôi cảm thấy cũng giống như vậy, không phải cứ vào thẳng ra thẳng, mà là có tiến có lùi, lặp đi lặp lại cho đến khi chấm dứt. Hiện giờ, có lẽ chúng ta đang đứng trên khúc đường lui lại, hơn nữa đã lùi đến hết. Nên lúc này cần tìm bước chân đi lên.
Quy luật bước đi mà Thuỷ Băng Hoa vừa nói, Lỗ Nhất Khí vẫn chưa thể hiểu ngay. Song một gã giang hồ không từ tửu sắc như Quỷ Nhãn Tam đã có phản ứng ngay lập tức. Hắn nhanh chóng tìm ra dấu chân ở rìa bên kia của con đường, đó là những dấu chân nối liền bước về phía trước. Có thể nhận ra, điểm xuất phát của hàng dấu chân này chính là ở đây, chứ không phải từ bên ngoài tới.
Lần theo hàng dấu chân, bọn họ đã đi vào một lối rẽ, chính là lối rẽ mà Tùng Đắc Kim vừa lẩn vào.
Tiếp tục đi về phía trước lại gặp một ngã ba nữa. Sau khi vượt qua thêm hai ngã ba, lại không thấy dấu chân đâu. Y theo lời của Thuỷ Băng Hoa, họ đã tìm ra một hàng dấu chân giật lùi tại mé bên kia của con đường. Phương pháp của cô ta quả thực không sai, đây lại là một chỗ lùi lại nữa. Lỗ Nhất Khí đi giật lùi dẫn ba người tiếp tục đi ngược theo dấu chân. Khi đến ngã ba mà họ vừa đi qua, họ lại lùi vào một ngả rẽ mới.
Sau khj lùi vào bên trong lối rẽ, Lỗ Nhất Khí cảm thấy hơi lo lắng, bèn nói:
– Liệu có phải đối thủ cố tình tạo ra vết chân để dụ chúng ta không?
Nếu thực sự là mồi nhử của đối thủ, Thuỷ Băng Hoa chắc chắn sẽ có liên quan, vì lối đi hoàn toàn toàn khớp với nguyên tắc “tam phong tam hồi” mà cô ta vừa nói. Một khảm diện lại được thiết kế theo kỹ xảo giường chiếu của nam nữ, chuyện này quả là kỳ quặc.
Một cái bóng màu xám đột ngột vụt qua phía trước khiến mọi người giật thót mình, cây Vũ Kim Cương trong tay Quỷ Nhãn Tam bật ra đánh “keng” một tiếng.
– Là thú! Nghê Tam, có nhận ra giống thú gì không? – Lão mù đã nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ vừa lướt qua, bốn chân thoăn thoắt chạm nhẹ trên mặt đất, chỉ có thể là thú.
Quỷ Nhãn Tam cũng chưa kịp nhìn rõ nó là giống gì, Cái bóng xám xuất hiện và biến mất quá nhanh và bất ngờ, lại thêm sương mù đã dày đặc hơn rất nhiều so với lức trước. Hắn chỉ lờ mờ cảm thấy có vẻ giống như con sói mắt xanh lè vừa nãy bám theo sau lưng Tùng Đắc Kim.
Họ tiến về phía trước một cách vô cùng thận trọng. Sương dày đặc đến nỗi không thể nhìn xa quá mười bước. Theo hướng lan toả của khói sương, Lỗ Nhất Khí bắt đầu cảm thấy bên trong vòng ma vẽ quái đản có rất nhiều thứ đang âm thầm tiến sát lại gần.
– Ai?
Lần này Quỷ Nhãn Tam đã phát hiện ra sự bất thường trước cả lão mù. Tiếng quát vừa bật ra, hắn đã giương ngay Vũ Kim Cương chắn trước mặt Lỗ Nhất Khí.
Mười bước, đối với cao thủ võ thuật chỉ là một cự ly cực ngắn, còn đối với kẻ ngoại đạo như Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa, lại là một khoảng cách vô cùng nguy hiểm. Cách đó hơn mười bước, thấp thoáng có một bóng đen lờ mờ đứng sừng sững.
Cái bóng không nói gì, cũng không cử động, đầu nghiêng sang một bên, dường như đang kinh sợ, cũng giống như đang quan sát.
Trong mắt Lỗ Nhất Khí, bóng người trông nhoè nhoẹt hơn rất nhiều so với trong mắt Quỷ Nhãn Tam, cậu chỉ nhìn thấy sương mù ở phía đó có vẻ dày hơn những chỗ khác một chút. Cậu giương cao súng trường, nhắm vào đúng khoảng sương dày đặc, sau đó mới bình tĩnh xướng tên:
– Lỗ Nhất Khí! – Cậu nói không lớn, song vừa dứt lời, cơ thể của đối phương bỗng giật nảy lên một cái
– Nhậm Hoả Cuồng! – Từ trong đám sương mù vang lên giọng nói của ông thợ rèn.
Bóng người nhanh chóng tiến lại gần, quả nhiên là Nhậm Hoả Cuồng.
– Mình ông à? Bọn họ đâu? – Quỷ Nhãn Tam ngạc nhiên khi thấy ông ta chỉ có một mình.
Nhậm Hoả Cuồng đi thẳng đến trước mặt Lỗ Nhất Khí, không nói câu nào, giật phăng bó đuốc, vung tay quăng thật xa về phía sau lưng. Sau đó chụp lấy cổ tay cậu, kéo cậu bước phăm phăm về phía ngã ba mà họ vừa đi qua. Bước được bốn năm bước mới kịp mở miệng mà nói:
– Mau lên, đi theo tôi!
Hành vi đột ngột của Nhậm Hoả Cuồng khiến cả đám đều ngạc nhiên ngơ ngác, song cũng quay người sải bước theo ông ta. Chỉ có một người vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ bất động. Vào lúc bó đuốc bay vụt qua không trung, ánh mắt của người này đã phát giác ra một phương vị.
– Đợi đã! – Thuỷ Băng Hoa kêu lên, giọng đầy hưng phấn. Cả đám đã đi được một đoạn khá xa, lúc này mới phát hiện ra Thuỷ Băng Hoa chưa hề nhúc nhích. Cô ta giơ tay lên chỉ về một chỗ phía trước. Bó đuốc vừa rơi xuống đất vẫn chưa tắt, ánh lửa bập bùng hắt cái bóng của cô ta in trên vách đá, thành một hình thù to lớn quái dị, lay động liên hồi.
– Đằng kia! Mọi người nhìn kìa!
Bọn họ không nhìn thấy vị trí cô ta đang chỉ, càng không biết ở đó có thứ kỳ quái gì khiến cô ta hưng phấn tới vậy, vì lúc đó ánh lửa đã sắp tàn, bó đuốc chỉ còn hai đốm lửa nhỏ còn ngoan cố cháy leo lét.
Lỗ Nhất Khí không nói gì, song đã quả quyết quay người bước lại. Bởi lẽ cậu cảm thấy nơi mà Thuỷ Băng Hoa đang chỉ chính là nơi mà cậu buộc phải đến trong sự an bài của vận mệnh.
Quỷ Nhãn Tam cũng không nói gì. Khi lửa đuốc lụi dần, con mắt cú đêm của hắn lại tinh tường hơn rất nhiều. Và ở một chỗ không xa phía trước, hắn đã nhìn thấy điểm giao hội của hai vách đá. Nơi đó có lẽ là điểm tận cùng của con đường, bên trên không có lớp băng bao phủ, mà mọc chi chít cây cỏ tạp nham, sương mù trắng xoá đang phả ra nghi ngút từ phía đó.
– Chỗ đó không có đường đâu! Ba người bọn tôi lòng vòng mãi ở đó mà vẫn không ra được, đành phải chia nhau đi tìm, kết quả là tôi đã sa vào ngõ cụt này. Hai người kia không biết bây giờ ra sao, hy vọng là đã thoát được! – Câu nói cuối cùng của Nhậm Hoả Cuồng tràn đầy lo lắng.
Thuỷ Băng Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào vách đá, nói:
– Ở đây có lẽ dễ đi hơn chăng? Nhìn xem chỗ đó giống cái gì?
Trong giọng nói của cô ta, Lỗ Nhất Khí nghe thấy có chút gì như ngượng ngập.
– Không biết! – Quỷ Nhãn Tam trả lời rất dứt khoát.
– Có giống cái quái gì thi cũng không phải là đường đi! – Nhậm Hoả Cuồng có phần bực bội, vì Thuỷ Băng Hoa có vẻ đang muốn chứng minh ông ta đã sai, cũng là cho thấy ông ta không đáng tin cậy.
Thuỷ Băng Hoa không để ý tới thái độ của Nhậm Hoả Cuồng, thản nhiên nói tiếp:
– Các người mang tiếng là đã biết mùi đời, rõ ràng đến thế mà còn nhìn không ra! Nếu lúc nãy tôi không nhìn nhầm thì cái góc cuối ngõ cụt phía trước giống như cái âʍ ɦộ của đàn bà.
Cả mấy người đều đứng đực cả ra. Quỷ Nhãn Tam đưa tay dụi dụi mắt, rồi bước lên hai bước cẩn thận quan sát vị trí đó.
– Theo truyền thuyết, mấy ngọn núi này là do người phụ nữ sinh ra rồng hoá thành. Nếu quả thực có bảo bối cất giấu ở vùng đất mẹ này, cũng chính là giấu ở trong cơ thể của người mẹ. Vậy thì đi qua khe giữa hai đầu gối dựng lên để vào bên trong cơ thể người mẹ, lối vào sẽ là chỗ nào?
Mở lối vào một ám cấu vốn chẳng có gì khó khăn đối với con cháu Nghê gia vốn có bản lĩnh dời non phá núi, huống hồ lối vào ở đây chỉ bị che chắn qua loa sau đám cây cối tạp nham. Lối vào không lớn, chỉ đủ cho một người chui qua. Từ trong lối đi, sương mù liên tục phả ra dày đặc. Lúc nãy còn có cây cối che phủ, sương mù luồn lách qua khe hở của đám cỏ cây mà lọt ra ngoài thành từng dải phất phơ. Sau khi Quỷ Nhãn Tam vung xẻng phạt bay hết cây bụi, sương mù tuôn ra cuồn cuộn như tháo cống.
Lão mù mò mẫm tới mé bên của lối vào, thọc cây gậy vào sâu bên trong một lát, sau đó rút ra, đưa ngón tay vuốt dọc trên gậy. Trên đầu ngón tay lão đọng lại hai giọt nước. Lão nhỏ giọt nước lên đầu lưỡi, chép chép mấy cái rồi nhổ liền ra, nói:
– Hơi nước, có mùi lưu huỳnh, là nước trong tầng khoáng thạch, không độc, không hại.
Quý Nhfln Tam tuy không ưa gì lão mù, song rất khâm phục bản lĩnh của lão. Lão mù đã nói vậy, hắn liền chui ngay vào bên trong không chút đo dự. Lối vào rất hẹp, Vũ Kim Cương không thể sử dụng, nên hắn đưa cây xẻng lưỡi cày về phía trước, khua đập lên xuống một hồi, không thấy có dấu hiệu gì bất thường, mới tiến thêm hai bước vào trong. Hắn tiếp tục lặp di lặp lại trình tự này để tiến lên, di chuyển tuy chậm, song rất an toàn.
Địa thế của con đường dốc dần xuống dưới. Đừng nói là cao thủ trộm mộ như Quỷ Nhãn Tam, mà đến cả Lỗ Nhất Khí củng đã nhận ra họ đang đi xuống.
Khi lối đi đã thu hẹp đến độ một người cũng sắp không lách được qua, lưỡi xẻng đang khua khoắng phía trước của Quỷ Nhãn Tam bỗng đập vào khoảng không. Lối đi phía trước đã đột ngột mở rộng. Ở đó có thứ gì? Không ai biết được. Quỷ Nhãn Tam cúi người hết cỡ khua xẻng xuống dưới, hắn muốn thăm dò nền đất. Nếu thấy được nền đất, thì phía trước họ chỉ là một đoạn đường nở rộng. Nhưng nếu không thấy nền đất thì rất khó nói, chưa biết chừng đây chính là một giếng đá ngầm trong núi, hoặc là một vực sâu khổng lồ.
Lão mù vốn lão luyện giang hồ, Quỷ Nhãn Tam vừa dừng bước, lão đã cảm thấy phía trước có biến. Cũng như nghề trộm cướp của lão trước đây, hành động của khảm tử gia tuyệt đối không cho phép liều lĩnh, mà cần phải kiên nhẫn. Để đạt được mục đích, phải biết rút lui kịp thời, dù có phải lặp đi lặp lại cùng một hành động nhiều lần cũng không được nản chí.
– Lui ra ngoài! Lui ra rồi tính tiếp!
Lão mù cất giọng khàn đục hét thật lớn với Quỷ Nhãn Tam. Quỷ Nhãn Tam còn chưa kịp nghe xem lão mù nói gì, thì từ phía trước vọng lại hàng tràng những tiếng oang oang vang dội, át mất hoàn toàn mấy tiếng sau cùng.
Những tiếng âm vang vẫn tiếp tục ầm ù không dứt, càng lúc càng vang, đến cả vách núi cũng chấn động theo, bùn đất rơi xuống lả tả.
Mọi người đều cảm thấy bất ổn, tiếng hét của lão mù không thể vang vọng liên tục như vậy được. Lão mù cũng thấy bất thường, không hiểu tại sao tiếng kêu của lão lại trở nên ầm ào vô nghĩa tựa như tiếng thú gầm hỗn loạn.
Chính xác là có tiếng thú gầm! Có tiếng rống hung dữ, lại có cả tiếng hú não nuột. Chúng đều vọng lại từ phía cửa vào, ồn ào hỗn loạn và quái đản tựa như đang ở trong một cuộc săn rừng quy mô lớn.
– Không ra được nữa! Không ra được nữa! – Nhậm Hoả Cuồng kêu lớn. Quả thực bọn họ đã không còn đường thoái lui, lối vào con đường nhỏ mà họ vừa đi qua giờ đấy đã lúc nhúc những thú lớn thú bé.
Lũ thú hoang đang đua nhau gầm rống, tiếng gầm vang động rung chuyển cả vách núi, khiến những người đang chen chúc trong đường hầm nhỏ hẹp màng nhĩ đau buốt muốn thủng, tim đập thình thình như trống.
– Gì thế này? Không phải là bầy sói đã giúp chúng ta ư? – Lỗ Nhất Khí hỏi lớn.
– Không phải! – Nhậm Hoả Cuồng chỉ đáp một tiếng mà không hề giải thích gì thêm.
– Vậy thì dấu chân của chúng ta khi tiến vào rất có thể đã bị đám muông thú kia ɭϊếʍƈ mất! – Lão mù đã từng trải qua sự việc tương tự.
Tình hình trước mắt cho thấy bọn họ chỉ còn một cách duy nhất, đó là mạo hiểm xông lên phía trước. Người hiểu rõ nhất điều này đương nhiên là Quỷ Nhãn Tam, hắn biết mình phải hành động lập tức, nếu còn chần chừ, ác thú theo dấu đuổi tới, chỉ còn nước bó tay chờ chúng xơi thịt.
Tình thế đã cấp bách tới nước này, Quỷ Nhãn Tam thậm chí không còn cả thời gian để hạ quyết tâm, lập tức hóp bụng thu mình, lách người qua khe đá hẹp, bật tung người lao vào bóng tối thăm thẳm trong màn sương dày đặc, tựa như muốn hoà mình vào trong những tràng tiếng vang liên tu bất tận.
Quỷ Nhãn Tam đã ngã một cú trời giáng, bộ dạng thảm hại vô cùng. Đó là một cú ngã hết sức bất ngờ, vì phía sau khe hẹp, nền đất chỉ hạ thấp xuống chừng nửa thân người, trong khi Quỷ Nhãn Tam đã chuẩn bị tinh thần để rơi xuống một khoảng cách rât sâu. Mũi chân của hắn nện xuống đất, toàn bộ cơ thể giáng thẳng cánh xuống một tảng đá phẳng lì.
– Vào! Mau vào đi! – Quỷ Nhãn Tam ngã bất ngờ mà vùng dậy cũng chớp nhoáng, tách một cái đã bật người đứng thẳng lên, thò đầu qua khe đá gọi lớn.
Lão mù không hiểu vì sao, khi bước vào cũng suýt nữa thì ngã bổ chửng như Quỷ Nhãn Tam, may mà đươc Quỷ Nhãn Tam đỡ lấy.
Nhậm Hoả Cuồng đi vào sau cùng, do cơ thể to cao vạm vỡ, phải len lách vùng vẫy một hồi mới chen qua được, quần áo và cả mảng da trước ngực đều bị cọ xát đến trầy sứt.
Thấy mọi người đã vào cả, Quỷ Nhãn Tam liền móc từ trong người ra một lá bùa vẽ trên giấy vàng, bắt đầu lầm rầm tụng niệm:
– Dữ tới dữ đi, ác có ác chế, mượn lực bốn phương, nặn hình tám hướng, nạp khí tại đây, pháp lực vô hạn, ma núi tại vị, rụt cổ cúp đuôi. Thái Thượng Lão Quân, gấp rút như luật lệnh!
Niệm xong, rũ lá bùa một cái, lửa lập tức bùng lên. Hắn liền cầm lá bùa cháy bừng bừng trên tay, vẽ một tự quyết “kinh” vào khoảng không phía trước khe đá.
Tự quyết viết xong, hắn thu thế bằng cách dùng hai ngón tay búng non nửa lá bùa còn lại chếch lên không, ngụ ý chỉ xin một nửa sức mạnh của trời, không làm phiền tới thần tiên ở xa xôi. Khi đốm lửa vọt lên không trung, mọi người theo phản xạ đưa mắt nhìn quanh, muốn quan sát kỹ hơn tình hình quanh họ.
Song ngoài bóng tối, họ chỉ nhìn thấy có sương mù dày đặc, không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì. Nhưng Thuỷ Băng Hoa vẫn có thói quen nhìn theo đốm lửa cho đến khi nó rơi xuống đất.
Đột nhiên, cô ta túm chặt lấy tay Lỗ Nhất Khí, bấu mạnh tới mức cậu cảm thấy móng tay cô ta sắp xuyên thủng cả da thịt. Lỗ Nhất Khí không biết đã xảy ra chuyện gì, vội quay đầu lại, và nhìn thấy bàn tay còn lại của Thuỷ Băng Hoa đang chỉ chếch xuống dưới.
Lỗ Nhất Khí vội nhìn theo hướng chỉ. Chỗ đó, lá bùa đã cháy hết, chỉ còn chút tàn lửa đang loé lên đốm sáng yếu ớt cuối cùng. Thuỷ Băng Hoa đang chỉ tay vào một đôi chân xỏ trong ủng da thú. Đôi ủng quả là tuyệt tác, da phẳng phiu, lông dày dặn, dế mềm mại, lại được khâu bằng sợi da, vô cùng bền chắc. Đôi ủng này từ khâu săn thú, lột da, thuộc da, chế tác hẳn đều cần đến kỹ nghệ cực cao siêu, người bình thường tuyệt đối không thể sở hữu được.
Tất cả bọn họ không ai có đôi ủng này, vậy thì nó là của ai? Lẽ nào đã có người đứng sẵn ở đây? Hay là trong một lúc không ngờ nào đó đã có kẻ lén lút trà trộn vào bọn họ, mà cảm giác của Lỗ Nhất Khí, đôi tai của lão mù và con mắt của Quỷ Nhãn Tam đều không nhận thấy.
Ngọn lửa đã tắt lịm hoàn toàn. Lỗ Nhất Khí không nói gì, Thuỷ Băng Hoa càng không dám lên tiếng. Còn Quỷ Nhãn Tam vẫn đứng đó lảm nhảm không ngừng, nghi lễ của hắn vẫn chưa đến hồi kết thúc. Tên này bình thường kiệm lời như vàng, song hễ niệm chú thì một chữ cũng không chịu bỏ, chẳng quản rườm rà.
Không biết có phải bùa chú của Quỷ Nhãn phát huy tác dụng hay không mà tiếng thú gầm gừ ở bên ngoài đã thưa dần, tiếng vọng cũng dần dần im ắng
– Hắn đang làm gì thế? – Lão mù hình như đắn đo đến hai lần mới hạ giọng thì thào hỏi Nhậm Hoả Cuồng. Lão biết ở đây không được nói lớn, vì tiếng vọng rất vang, nói to một chút là không thể nghe thấy gì.
– Hình như đang yểm tự quyết “kinh” của phái Mao Sơn! – Nhậm Hoả Cuồng đáp.
– Ở đây có ma à? Nên hắn mới giở chiêu doạ ma đuổi quỷ! – Giọng lão mù có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Không phải! Hình như hắn đang niệm huyền ngữ “doạ linh sống” để hù doạ vật sống! – Nhậm Hoả Cuồng nói.
– Ồ, ta hiểu rồi! Thằng nhãi Nghê Tam muốn hù doạ bầy thú hoang bên ngoài, khiến chúng tạm thời không thể tiến vào… tiến vào… tiến vào… – Giọng lão mù càng lúc càng lớn hơn, nên những tiếng sau cùng lại kéo theo một chuỗi tiếng vọng.