Chương 5
Editor: Gà
Một tháng sau, Đỗ Trình Trình có anh trai, tên là Đỗ Hoành.
Đỗ Trình Trình, Trình là mỹ ngọc.
Đỗ Hoành, là một loại Hương Thảo.
Theo trung y nói về Đỗ Hoành: vị cay, nóng, không độc. Có tác dụng trục hàn, tiêu đàm, hoạt huyết, thở gấp, trị đau, trị gió rét cảm, ho đàm, bệnh phù, phong thấp, bị thương, nhức đầu, sâu răng, đau bụng đầy hơi.
Từ tên của Đỗ Hoành và Đỗ Trình Trình có thể nhìn ra được, Đỗ Thành Nghĩa yêu cầu Đỗ Hoành điều gì, chính là hoàn toàn bảo vệ Đỗ Trình Trình không điều kiện để cô không chịu một chút tổn thương, đây là mục đích ông thu dưỡng nó, cũng là yêu cầu.
Đỗ Hoành đến Đỗ gia, khắp nơi cẩn thận, dù với người làm như Đinh tẩu, nó đều vô cùng khéo léo lấy lòng.
Nửa năm trước khi đến Đỗ gia, nó đều vùi trong góc, không nói lời nào, chỉ cẩn thận quan sát mỗi người xung quanh, buổi tối nó và Đỗ Trình Trình chia phòng ngủ, nhưng buổi sáng Đỗ Trình Trình tỉnh lại, luôn có thể nhìn thấy Đỗ Hoành rú ở mép giường trong góc trên tấm thảm lông dê.
Chân nó bị lạnh rất nghiêm trọng, nhất định phải bảo dưỡng thật tốt mới có thể hoàn toàn tiêu trừ bệnh thấp [1], nói trong một trăm ngày không thể thương cân động cốt, nhưng nó ngủ dưới đất khi trời lạnh như vậy, thật không tốt với thân thể, cũng may phòng Đỗ Trình Trình ấm áp, so với hoàn cảnh nó lưu lạc bệnh ngoài, đã tốt hơn gấp một vạn lần rồi.
[1] bệnh thấp: các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn
Dù nó không có cảm giác gì, nhưng Đỗ Trình Trình rất lo lắng, cho dù tuổi còn nhỏ, cô bé cũng có thể hiểu những gì chị y tá nói, chân nó phải được chăm sóc thật tốt.
Cho nên mỗi lần Đỗ Trình Trình tỉnh lại đều hết sức bất đắc dĩ hỏi nó: “Anh trai, không phải anh cũng có phòng riêng sao? Tại sao muốn nép vào đây? Như vậy chân của anh sẽ không tốt lên được đâu."
Đỗ Hoành chỉ mở to đôi mắt đen kia yên lặng nhìn cô bé, ngày tiếp theo vẫn không thay đổi.
Đỗ Trình Trình thật sự bó tay, vì vậy một tối nọ, khi nó như âm hồn đến phòng cô, chuẩn bị tối đó tiếp tục làm ổ dưới giường, cô bé mở mắt: "Anh, anh lên đây ngủ đi."
Người cô bé rất nhỏ, nhưng giường rất lớn, là một cái giường công chúa hình tròn hai thước, vốn cô bé muốn nó ngủ ở phía bên kia giường, nhưng mỗi buổi sáng tỉnh lại, cô đều bị nó ôm thật chặt, giống như một con gấu Koala.
Ba Đỗ rất bận, không có quá nhiều thời gian chú ý đến chút chuyện này, cộng thêm Đỗ Hoành nhìn qua chỉ là đứa bé khoảng 5, 6 tuổi, nên không quá để ý vấn đề này.
Ban đầu Đỗ Trình Trình rất không quen, cảm giác bị ôm có chút hít thở không thông, nhưng đứa nhỏ có khả năng thích ứng rất tốt, vài ngày sau, cô bé cũng kệ nó.
Nhưng thân thể nó không có nhiệt độ giống đứa trẻ bình thường, cảm giác nhiệt độ hơi thấp, có chút lạnh, cô bé bèn bảo tài xế ra cửa hàng mua cho nó thật nhiều quần áo đồ dùng.
Những thứ này Đỗ Thành Nghĩa đều không nghĩ đến.
Không phải con ruột của mình, sẽ không thật sự quan tâm.
Nuôi khoảng nửa năm, mới có thể nuôi đứa bé ăn xin trở thành một con khỉ con, gương mặt dài ra, vóc dáng như có kích thích tố mạnh mẽ phát triển.
Để ý kỹ sẽ thấy nhìn Đỗ Hoành mi thanh mục tú, nhưng hành động cử chỉ có vài phần sợ hãi.
Trong ánh mắt của nó luôn có sợ hãi và lo lắng, hình như lo sợ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Khi nó còn bé là một đoạn thời gian rất tốt, nó bị bán cho người ta làm con, sau đó nữ chủ nhân kia mang thai, nó lập tức xuống dốc không phanh.
Nó hiểu chuyện rất sớm, đến bây giờ vẫn nhớ rõ, gia đình kia không nuôi nổi hai đứa bé, liền xem nó như lao động trẻ em miễn phí, nấu cơm quét sân giặt quần áo, tất cả chuyện nhỏ đều để cho nó làm, còn không cho nó ăn no, nhiều lần bị hai vợ chồng kia đánh đập và nhục mạ, khi đó, nó mới có mấy tuổi đâu? Nhưng cuối cùng nó vẫn bị đuổi đi.
Khi đó nó biết, chỉ có cha mẹ ruột thịt mới sẽ không dễ dàng vứt bỏ người nhà, nhưng những người này, đều không có liên hệ máu mủ gì với nó.
Lúc đầu, nó giúp người làm của Đỗ gia, mỗi sáng sớm đều lau nhà thật sạch sẽ, khéo léo bưng bữa ăn sáng lên bàn ăn, sau đó quét dọn bên ngoài.
Đỗ Thành Nghĩa chỉ nhìn, không nói gì, chỉ có Đỗ Trình Trình thấy, sẽ lôi kéo tay nó, kéo nó về nhà, bắt nó ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, nghiêm túc nói: "Trong nhà những chuyện này, đều có người làm, bây giờ anh nên ngoan ngoãn dưỡng chân thật tốt, không cho phép làm gì hết!"
Ngày thứ hai nó vẫn không thay đổi.
Ngắn ngủn nửa năm, nó từ quét dọn vệ sinh cho Đỗ gia, đến lau xe rửa chén đều học hết, còn cả xuống bếp.
Ngoại trừ việc này khiến Đỗ Trình Trình vô cùng bất mãn, mỗi ngày ngoài mặt đều rất giận nó, nhưng đa phần là dáng vẻ của nó có vấn đề.
Có lẽ trong lòng không tự tin, cũng có lẽ làm đứa bé ăn xin trong thờì gian quá dài, nó có thói quen khom lưng khi đi, đi lại không tiếng động vả lại rất nhanh, cảnh này khiến mỗi lần Đỗ Trình Trình thấy nó, đều như tiểu đại nhân nghiêm túc nói một câu:
"Anh, đứng thẳng lên!"
"Anh, ngồi thẳng lên!"
"Anh, không được khom lưng!"
"Anh, ngẩng đầu ưỡn ngực!"
"Anh, ăn nhiều một chút!"
Nếu không để nó làm một ít việc nó sẽ lén lén lút lút làm, còn lại cái gì nó cũng đều nghe lời Đỗ Trình Trình, hơn nữa luôn cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.
Trải qua nửa năm, cuối cùng nó không khom lưng khi đi nữa, nhìn ngoài mặt đã không khác biệt gì lắm với đứa trẻ bình thường.
Ngoài ra, chính là việc học tập của nó.
Đỗ Trình Trình có chút thích thú lên mặt dạy đời.
Khi phát hiện người anh trai này một chữ cũng không biết, lập tức cô bé bắt đầu, cô bé cũng không biết dạy nó cái gì, cũng may bé biết chữ, biết thơ Đường, tiếng Anh là chuyện nhỏ vẫn chưa làm khó được cô bé.
Hơn nữa làm lão sư bé rất có cảm giác thành tựu, người học sinh này không chỉ học giỏi, vả lại cực kỳ thông minh, rất nhiều thứ dạy một hai lần là nó có thể nhớ thậm chí có thể giải thích được luôn.
Lúc này Đỗ Trình Trình vẫn chưa ghen tỵ, chưa có cảm giác nguy cơ tiêu cực, cô bé chỉ cảm giác bản thân là lão sư nên rất kiêu ngạo, do chính bé dạy tốt, đương nhiên, học sinh học được không tồi.
Lúc Đỗ Trình Trình lên đại ban, rốt cuộc Đỗ Hoành cũng qua tiểu ban, trực tiếp lên lớp chồi, chỉ một học kỳ, nó đã nhảy qua lớp chồi, lên đại ban, học cùng lớp với Đỗ Trình Trình.
Ở phương diện nào đó Đỗ Trình Trình là một công chúa nhỏ không dính khói bụi trần gian, được nuôi dưỡng trong điều kiện rất tốt, nhìn thấy anh trai nhảy lớp lên đại ban, lập tức hóa thân thành thần bảo vệ của Đỗ Hoành, nghiễm nhiên trở thành một tiểu đại tỷ, nghiêm túc tuyên bố với các bạn trong lớp: "Đây là anh trai của tớ, các cậu không được khi dễ anh ấy!"
Điều này làm Phùng Gia Thụ từ trung ban vẫn luôn đi theo phía sau mông Đỗ Trình Trình vô cùng bất mãn: "Anh trai gì chứ, thật sự cho rằng tớ không biết hả, rõ ràng nó chỉ là một thằng ăn xin!"
Những bạn nhỏ khác cũng ồn ào theo: "Thằng ăn xin!"
"Chúng ta không thể học chung lớp với thằng ăn xin!"
"Đúng rồi, ăn xin! Ăn mày thối này!"
Phùng Gia Thụ ngồi ở phía dưới hả hê cười.
Đỗ Trình Trình giận đến đôi tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận như tiểu Bao Tử, trợn mắt nhìn Phùng Gia Thụ: "Phùng Gia Thụ! Tôi nói anh ấy không phải ăn xin, là anh trai tôi, các cậu còn dám thử gọi anh ấy là ăn xin nữa xem!"
Bạn học cùng lớp thấy Đỗ Trình Trình nổi giận, nhất thời khuất phục dưới uy quyền của cô bé, không dám lên tiếng nữa.
Đỗ Trình Trình nhìn phản ứng của các bạn cùng lớp, hài lòng hừ hừ, khí phách nói nhỏ với Đỗ Hoành sau lưng: "Anh trai, không cần sợ, nếu bọn họ dám khi dễ anh, thì nói cho em biết, em bảo vệ anh!"
Tác giả có lời muốn nói:
"Không cần sợ, em bảo vệ anh!" Lần thứ ba xuất hiện, cũng là lần cuối cùng, tiền diễn kết thúc, bắt đầu đi vào vấn đề chính.