Quyển 1 - Chương 2: Khu chợ đêm
Câu chuyện của chúng ta được bắt đầu vào một đêm không trăng ngày vừa lập hạ, tại khu chợ họp sát làng Kỳ Diệu ở Trảng đất Bắc, địa danh cổ kính đứng hàng thứ sáu của thế giới pháp thuật. Chẳng biết chợ họp từ bao giờ cũng không biết ai là người đã mở chợ, người ta chỉ thấy nơi đây mỗi ngày một đông đúc nhộn nhịp với hàng vạn những mặt hàng đa dạng, từ đồ dùng hàng ngày tới vật phẩm quý hiếm, bùa phép, thông tin và cả nô lệ. Bình thường chợ họp một tháng hai lần, du khách bốn phương ùa tới đông như trẩy hội, mùa này hội thật, chợ họp tới bốn lần mỗi tháng mà số lượng khách chỉ tăng không giảm. Còn hội là hội gì thì không bằng chúng ta ghé vào một quán nước nghe xem mọi người nói sao.
- Đương nhiên là hội Siêu trăng rồi, cậu hỏi vớ vẩn gì vậy! - Một lão già mặt nhăn nheo nghi ngờ nhìn cậu thanh niên vừa hỏi - Mặt mũi có tới nỗi nào mà sao cậu kém thế? Chẳng phải giới Tiên tri đã thông cáo với toàn bộ thế giới pháp thuật sao? Cậu thuộc tộc nào? Từ núi xuống à?
Không ngờ là cậu thanh niên lại gật đầu. Ông lão chép miệng.
- Ở trên đó lâu chưa? Tôi nói chứ lớp trẻ các cậu nên đổi mới tư duy, đừng đi theo mấy lão già cổ hủ phí cả đời trên chốn khỉ ho cò gáy ấy giờ ngay cả hội Siêu trăng sắp tới rồi cũng không biết...
Lão cằn nhằn, cậu thanh niên mặt không biểu tình đưa lão một cái chân gà trong đĩa rồi hướng mắt chờ mong lão nói tiếp. Lão gật gù tay nhận lấy tay nâng bát rượu uống liền vài hơi.
- Siêu trăng lần này có thể coi là Siêu siêu trăng trong vòng một ngàn năm trở lại đây, người ta đồ rằng mặt trăng có thể to gấp vài chục lần bình thường, năng lượng nó tỏa ra đương nhiên cũng không vừa. Đã lâu lắm rồi chúng ta mới có một dịp tận hưởng sự ân sủng của ánh trăng như vậy. Hội đương nhiên cũng sẽ được mở đúng đêm trăng tròn đẹp nhất...
- Rằm tháng tám?
- Phải. – Ông lão gật đầu - Địa điểm tổ chức hội thì ngay đằng kia rồi, cậu có biết không?
Lão chỉ tay về phía xa, người thanh niên quay đầu nhìn theo tay lão, trên cao khuất sau những rặng núi là cả một công trình đồ sộ rực rỡ ánh đèn.
- Học viện Dark Deity?
- Ừ. Người ta đã lựa chọn phù thủy là chủng tộc được đăng quang tổ chức lễ hội năm nay, còn phù thủy thì lại lựa chọn gia tộc Allen làm chủ nhà lễ hội như để chúc mừng cho sự hưng thịnh và quật cường của họ - Ông lão uống một hớp rượu nhỏ rồi khà một tiếng – Cũng không sai, tộc Allen rất xứng đáng!
- Chúng ta có quyền được mơ về một lễ hội để đời dưới sự tổ chức của họ - Từ bàn kế cạnh, một giọng nam bất chợt xen vô – Nhà Allen chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng.
- Phải rồi – Thêm một người nữa kê ghế lại gần - Tôi còn nghe nói nhà Allen sẵn sàng chi ra một phần ba gia nghiệp của mình để tổ chức sự kiện này thật hoành tráng mà không nhận bất kỳ sự tài trợ nào.
- Nhà Allen đủ giàu có để làm thế - Câu chuyện thu hút mỗi lúc một thêm nhiều sự chú ý, người vừa lên tiếng là một người phụ nữ ăn mặc quý phái - Họ không thiếu tiền, thứ họ cần là danh tiếng nhất là sau sự kiện mười sáu năm trước, họ càng cần phô trương ra cho thế giới thấy sức mạnh của mình.
- Dù gì thì đó cũng là một gia tộc bản lĩnh. Mười sáu năm trước có ai nghĩ họ có thể quật khởi như vậy.
- Tôi còn tưởng chúng ta sẽ phải xóa đi một đại gia tộc ấy chứ...
- Thì có ai không tưởng thế đâu – Đám đông hưởng ứng ngày một nhiều - Giờ thì sao chứ, đẳng cấp vẫn mãi là đẳng cấp!
Ngồi một bên, chàng thanh niên khởi đầu cho câu chuyện vẫn chậm rãi cắn chân gà, có vẻ những điều người ta đang bàn tán không phải là điều cậu quan tâm, nhưng cậu cũng chẳng nói gì, đôi mắt chăm chăm hướng về phía xa, nơi được giới thiệu là học viện Dark Deity, học viện nữ sinh lớn nhất thế giới pháp thuật do nhà Allen sáng lập và cũng đồng thời là nơi gia tộc này cư trú đã lâu đời. Người xung quanh vẫn cứ bàn tán, họ hồ hởi vì mùa lễ hội sắp tới, hồ hởi đón chào một dấu mốc cho thời kỳ thịnh vượng của thế giới pháp thuật, không khí vui vẻ tràn ngập nơi nơi.
- Lượng khách tới quá nhiều đến độ họ phải mở ra rất nhiều cổng không gian khác nhau để đáp ứng - Một bà phù thủy tí hin kể chuyện – Cháu gái tôi học trong trường mà, nó kể trường giờ phải mở rộng diện tích gấp năm lần vậy mà vẫn không đủ chỗ cơ đấy!
- Mà không phải ai muốn đến cũng được đâu, họ chỉ mời những nhân vật nổi tiếng của mỗi giới làm khách mời danh dự, đã thế rồi vẫn phải chia nhau tới. Các nhà nghiên cứu học giả, nghệ thuật gia, thương nhân và các thành phần trí thức khác được mời tới trong ngày hai tuần đầu tiên. Kế tới là tầng lớp quý tộc danh gia vọng tộc cũng như người đứng đầu các giới được mời vào tuần tiếp theo. Các tầng lớp khác chuẩn bị cho lễ hội sẽ được mời tới cuối cùng. Chỉ cho tới rằm tháng tám hội mới hoàn toàn mở cửa cho du khách bốn phương tới thăm quan. Mà tới khi ấy chẳng biết có được bao nhiêu người chen được vào.
- Giá chăng có một tấm vé mời chúng ta sẽ đường hoàng được bước vào đó...
- Cô tưởng dễ mà có sao. Vé mời chỉ được gửi tới những người cực kỳ quan trọng thôi!
- Ôi dào, tới cùng thì vẫn là bọn quý tộc được ưu tiên hơn, lũ bay cứ sồn sồn lên, lễ hội này tổ chứ cho lũ bay ấy à...- Một lão người lùn đầu hói nhổ toẹt mớ vỏ hạt dẻ trong miệng mình – Rõ ảo tưởng!
- Dù gì ấy cũng là niềm tự hào của chúng ta, lão nói cái gì mà kỳ!
- Cứ nhìn đời bằng gọng kính hồng đi quý cô, sống tới bằng tuổi như ta cô sẽ thấy, chả có đếch gì tốt đẹp cả!
Mọi người chẳng ai thèm để ý một lão già gàn dở như vậy, họ vẫn háo hức châu đầu với nhau bàn tán về cái lễ hội sẽ tới trong hơn hai tháng nữa. Cậu thanh niên nghe thêm một lát nữa nhưng mãi dường như vẫn chưa đến chủ đề mình muốn, cậu phiền muộn đặt ly rượu xuống bàn...
- Có ai biết Fleur Allen không?
- Cô nghĩ xem chúng ta liệu có nên ra chợ đen săn vé không nhỉ? Được vào đó một lần là đủ vốn khoe khoang hết nửa đời còn lại rồi.
- Biết đâu còn có thể kiếm được một anh chàng tốt nữa, vậy bỏ một mà lãi mười rồi...
Câu hỏi của cậu thanh niên nhanh chóng chìm sâu trong câu chuyện của mọi người xung quanh chẳng ai buồn để ý. Nghĩ nghĩ chốc lát, cậu rút ra từ trong túi áo một tấm phong bì nhỏ rồi đập xuống bàn. Kỳ thay hành động này lại được tất cả mọi người chú ý, họ chăm chăm nhìn, âm thanh chộn rộn ngưng bặt rồi ngay giây sau chợt vỡ òa.
- Giấy mời?
- Cái gì thế này! Là thật!
- Chàng trai, cậu có giấy mời!
- Ở đâu ra thế này!
- Các vị... – Cậu thanh niên giơ hai tay lên ra dấu mọi người im lặng.– Thứ này sẽ thuộc về một trong số các vị! Nào, giờ thì ai nói cho tôi biết, Fleur Allen là ai?
Lần này mọi người vẫn im lặng nhưng sự im lặng thậm chí còn lạ lùng hơn trước. Ông lão này giờ vẫn ngồi bên dè dặt lên tiếng.
- Chàng trai trẻ, sao cậu lại muốn biết về Fleur Allen?
Cậu thanh niên nhìn lão nhún vai.
- Vì tôi không thể tìm thấy một lời giới thiệu nào về cô ấy trên sách cả. Nên tôi cần một ai đó giới thiệu cho nghe... Cô ấy là tiểu thư nhà Allen đúng không? Vì sao lại không ai nói tới cô ấy?
- Vì cô ta chẳng có gì để nói tới chứ sao!
Ít ngờ nhất lão người lùn lại là kẻ lên tiếng, giọng lão vẫn đầy châm biếm và chế nhạo.
- Đám người ở đây cũng không dám nói gì về con ả đó đâu, như cậu nói đó, ả là tiểu thư nhà Allen cơ mà! Kể cả cậu có cho họ tấm vé đó họ cũng không dám nói ra đâu, họ sợ mạo phạm đến gia tộc tôn quý đó. May cho cậu gặp ta, ta thì ta đếch sợ gì cả!
Lão rít dài một hơi thuốc rồi hả họng cười to.
- Sao các người lại không dám nói chứ! Fleur Allen, cái con ả tật nguyền què quặt, các người lại sợ nó à! Cứ nói ra đi! Nó là nỗi thất bại của gia tộc Allen, là vết nhơ không thể xóa bỏ, đến họ còn muốn giấu nhẹm nó đi! Sao các người không dám nói! Chỉ là một con thiểu năng pháp thuật!
Tiếng lão mỗi lúc một to cũng là khi đám đông xung quanh lão giãn ra xa dần. Ông già ngồi kế thì thầm với cậu thanh niên.
- Tấm vé này cậu cứ giữ lấy, tốt nhất là đi thôi, đừng nghe lão ta nói, chẳng may lại chuốc họa vào thân. Fleur Allen không đáng cho sự trả công này của cậu đâu!
Nhưng càng như thế cậu thanh niên dường như lại càng muốn biết, cậu gọi thêm một bình rượu nữa cho lão người lùn rồi bảo.
- Lão nói đi, tôi muốn nghe!
- Ha ha, luôn có những người đáng mến như cậu, thanh niên ạ. Được thôi, nếu cậu muốn, cậu biết gì về Fleur Allen ngoại trừ cô ta là tiểu thư nhà Allen?
Cậu thanh niên lắc đầu, lão người lùn hỏi tiếp.
- Thế vụ thảm sát mười sáu năm trước của nhà Allen cậu chắc biết chứ?
Kỳ thay, cậu ta vẫn lắc đầu. Lão người lùn nhìn cậu trân trân lẩm bẩm.
- Từ trên núi xuống à?
- Tôi không biết gì cả, lão nói đi! Thảm sát mười sáu năm trước và Fleur Allen có liên quan gì?
- Đương nhiên là có, vì cô ta là kẻ cuối cùng sống sót mà! Khi mọi người ngỡ tưởng không ai còn tồn tại trong vụ đó thì bảy năm sau nhà Allen đột nhiên đưa về một đứa trẻ và tuyên bố đó là tiểu thư của họ... Tò mò đúng không? Cả thế giới pháp thuật cũng vậy, một đứa bé sơ sinh thế mà lại sống sót trong khi ông bà cha mẹ nó, những người pháp thuật hùng mạnh thế nào thì đều ch.ết cả, đứa bé này phải có gì hơn người chứ! Và đáp lại cho thắc mắc này của chúng ta nhà Allen không đưa ra một sự giải thích nào cả, họ im lặng cho đến tận bây giờ! Điều gì làm những kẻ đó phải im lặng, không ai nói ra được chính xác, nhưng có thể chắc chắn, đó chẳng có gì tốt đẹp hết!
Cậu thanh niên rót thêm cho mình một ly rượu. Lão người lùn thì rất hào hứng, có vẻ lâu rồi mới có người nghe lão nói.
- Người ta bắt đầu đưa ra phỏng đoán, lâu dần những lời đồn bắt đầu tỏa ra khắp nơi. Người ta nói, lý do bảy năm đầu cô ta không trở về là vì khoảng thời gian đó cô ta còn phải chữa bệnh ở nhà Ivient...
- Nhà Ivient?
Cậu thanh niên hơi giật mình, lão người lùn ngó cậu.
- Này, đừng nói nhà Ivient cậu cũng không biết nhé!
- Không, tôi biết. Lão nói tiếp đi.
- Chữa bệnh hết bảy năm mới về, cậu nghĩ cô ta còn ra hồn người à? Nhà Allen tổ chức một lễ đón rước rất trân trọng nhưng từ đầu tới cuối người ta không hề trông thấy cô ả, vừa về tới là ả bị tống lên tháp Bắc, nơi ấy cũng biến thành cấm địa luôn. Cậu nói xem con ả ấy thuộc dạng gì? Một là nó quá nguy hiểm nên phải giam giữ lại không để xổng ra hại người, hai là quá đáng xấu hổ không thể để ai thấy, mà ba là cả hai.
- Nhưng cũng có thể chỉ là cô ấy thích một mình, ngại tiếp xúc thì sao?
Cậu thanh niên vừa nói lão người lùn đã gạt phắt đi.
- Ngại gì, là không dám gặp người thôi! Cậu biết, độ tuổi lấy chứng chỉ pháp thuật trung cấp của phù thủy là tầm mười lăm, không nói tới lũ quý tộc ấy, chúng phải hoàn thành chứng chỉ cao cấp từ nhỏ ấy chứ, vậy mà cho tới giờ đã mười sáu tuổi Fleur Allen vẫn chưa hề có một chứng chỉ nào. Thậm chí, ta còn nghe người ta kể, khi cô ta cầm đá Nhận Dạng viên đá còn không sáng lên cơ. Điều này nghĩa là gì – Lão người lùn cười khà khà – Có nghĩa cô ta là đứa thiểu năng pháp thuật!
Đây là một lời miệt thị đáng sợ nhất trong thế giới mà bất cứ ai cũng sở hữu một quyền năng riêng biệt, việc chẳng có thứ gì giống như lột trần mình ra và đương nhiên sẽ không bao giờ nhận được sự tôn trọng tối thiểu. Cư dân pháp thuật tôn sùng sức mạnh, trong thâm tâm họ coi thường những kẻ không bằng mình, cũng bởi vậy kẻ sinh ra với cái danh “thiểu năng pháp thuật” chắc chắn sẽ không thể sống dễ dàng.
- Như thế đấy chàng trai – Lão người lùn vỗ vai cậu thanh niên bằng bàn tay nhỏ xíu của mình – Cũng chẳng đáng ngạc nhiên, cậu biết mẹ cô ta không, ả cũng là kẻ không có pháp thuật, mẹ sao con vậy thôi mà. Không chỉ thế, cậu cũng biết nhà Allen trước nay luôn tự hào về việc họ mang trong mình rất nhiều dòng máu quý tộc các giới có được từ việc liên hôn. Giờ thì sao, ai biết vụ án không lời giải mười sáu năm trước có phải là một vụ bùng phát pháp thuật từ một kẻ điên rồ nào đó trong số chúng, chẳng phải ngẫu nhiên cả nhà Allen lại cùng ch.ết trong ngày Fleur Allen được sinh ra, có khi chính cô ta lại là hung thủ cũng nên. Như thế này này... “Bùm” một cái, mọi người đều ch.ết còn cô ta tiêu hết pháp thuật của bản thân mình, hợp lý không?
-...
- Giờ cô ta bị nhốt một mình trên tháp Bắc, ngay cả nhà Ivient cũng phải xây một bệnh viện kế cạnh đây, chắc để chữa bệnh cho cô ta cả đời. Ta đồ rằng con nhỏ ấy chắc điên rồi, có khi còn không có bộ dáng bình thường ấy chứ...
Sau cả một buổi tối nghe lão người lùn kể chuyện, để lão uống say bí tỉ nằm gục trên bàn, cậu thanh niên đứng dậy tính tiền rồi rời đi. Bóng áo xanh thấp thoáng rồi nhanh chóng lẩn khuất giữ chốn đông người.
Cùng lúc ấy, có một đôi trai gái mặc áo chùm kín cũng rời khỏi quán theo hướng ngược lại, cô gái vẫn không ngừng ngó ra sau nhìn theo bóng cậu thanh niên xa lạ, miệng không nhịn được lẩm bẩm.
- Anh có thấy cậu ta quen quen không?
- Anh dám chắc với em cậu ta không thuộc những người mà anh biết!
- Sao em lại thấy cậu ấy quen thế nhỉ? Là em ảo giác à?
- Em có thể quay lại hỏi...
- Nhưng cậu ta đi xa mất rồi! Thôi, cũng không quan trọng, nếu cậu ta cũng tới hội thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.
- Ừ, vì là em nên sao phải lo lắng, đúng không?
- Không, em đang lo đây! Mai em đã hẹn gặp Fleur Allen rồi, nhưng anh nghe xem... một cô gái như vậy lại là nữ thần tình yêu ư? Không phải có nhầm lẫn gì ấy chứ!
- Mai gặp không phải sẽ biết sao. Đi, muộn lắm rồi, chúng ta phải tới học viện Dark Deity thôi!
Chàng trai phẩy nhẹ cây đũa phép, tức thì một cỗ xe ngựa vụt xuất hiện từ không thinh. Phút chốc sau, bóng hai người đã biến mất.
... Nửa đêm, chợ cũng sắp tàn...