Chương 22

Thu dọn hành lý xong, anh em nhà họ Thạch cùng Hàn Trác Vũ tạm biệt huyện Phương Trung. Hai anh em cùng sĩ quan phụ tá đi một xe, Hàn Trác Vũ tuy rất không tình nguyện, nhưng bé con dính chặt lấy đùi cậu, không cách nào gỡ ra được, cuối cùng cậu không thể không ngồi cùng xe với Lôi Đình.


Tiến vào trong không gian xe chật hẹp, Lôi Sâm, chính là bé con, bắt đầu run lên, thông báo tít tít tít của hệ thống vang lên liên tục.
“Tiểu Sâm làm sao vậy? Lạnh à?” Lôi Đình nhíu mày, vươn tay định ôm con trai vào trong lòng.


Bé con tránh tay của anh, leo đến bên người thiếu niên đang ngồi trong góc, nằm xuống cạnh thiếu niên, co người lại thành quả cầu. Không gian chật hẹp này khiến bé nhớ tới căn phòng nhỏ xíu bốc mùi cùng cốp xe khiến người không thể nào hít thở, bé chỉ có thể nhắm chặt mắt, co người lại, mới phần nào chống đỡ được nỗi sợ hãi không ngừng bốc lên trong lòng. May quá, may mà có anh trai ở bên, không giống bố, gọi mãi mà bố vẫn không xuất hiện.


“Tít tít tít…” Thông báo của hệ thống tiếp tục vang lên, khiến Hàn Trác Vũ quên mất bất an khi ở trong xe cùng Lôi Đình, nghiêng đầu nhìn quả cầu đang không ngừng run run cạnh người. Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bé, chẳng lẽ vì đang ngồi trong xe sao?


“Kí chủ, nhịp tim của đồng chí Tiểu Chính đang tăng vọt, hô hấp dồn dập, toàn thân đổ mồ hôi, qua phân tích, rất có thể vì bị bắt cóc nên bé mắc bệnh sợ không gian hẹp.” 9527 lắc đầu thở dài. Vốn đã bị tự kỷ, giờ lại thêm bệnh sợ vật nhọn và không gian hẹp, sau này phải sống sao! Đồng chí Tiểu Chính đáng thương quá!


Hàn Trác Vũ nhíu mày, chậm rãi vươn tay đặt lên lưng bé con. Bé con đang run rẩy bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.


available on google playdownload on app store


Lôi Đình cầm chăn trong tay định đắp cho con, nhìn thấy động tác dịu dàng cùng vẻ mặt không biểu tình của thiếu niên thì trong lòng phức tạp vô cùng. Chỉ một ngày một đêm ngắn ngủn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho con trai từ trước đến nay luôn kháng cự tiếp xúc người lại tin tưởng đối phương như vậy? Ngay cả người bố này muốn xoa đầu con trai cũng không được nữa.


Cảm giác vô lực cùng chua xót ập tới, Lôi Đình nhìn chằm chằm thiếu niên tên Hàn Trác Vũ.


Hàn Trác Vũ cúi đầu né tránh ánh mắt lợi hại của người đàn ông, lùi ra ngoài cửa xe. Ở cùng người nghiêm túc như vậy, cảm giác bất an còn hơn cả khi cậu đứng giữa dòng người tấp nập. Cậu thật sự rất hi vọng đường về ngắn hơn đôi chút.


Phát hiện anh trai cách xa mình, bé con cũng nhích theo, nằm xuống trên chân cậu.
Cục bông tròn tròn ấm áp rúc vào người mình, cảm giác có người làm bạn xóa tan bất an dưới đáy lòng. Hàn Trác Vũ khẽ nhếch môi, động tác vỗ lưng càng thêm dịu dàng.


“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!”
Kỳ thật, người cảm thấy biết ơn là mình mới đúng. Hàn Trác Vũ hạ mắt, thầm nghĩ.


“Tăng nhiệt điều hòa lên một chút.” Lôi Đình vẫn yên lặng quan sát một lớn một nhỏ nói với lái xe, sau đó đưa chăn cho thiếu niên, chậm rãi nói, “Tiểu Sâm hiện giờ rất kháng cự chú, có lẽ vì chú không thể bảo vệ bé. Cảm ơn cháu đã chăm sóc bé trong thời gian qua. Cháu lấy chăn này mà đắp cho cả hai, đừng có để cảm lạnh.”


“Miệng thì nói cảm ơn, vậy mà chẳng cho hệ thống giá trị cảm ơn nào!” 9527 hầm hừ.
Hàn Trác Vũ không hề để ý việc Lôi Đình có thật lòng cảm ơn hay không, cậu rất sợ ở cùng người đàn ông này, vậy nên ngoan ngoãn nhận chăn, đắp lên người mình và bé con.


“Nhìn phía trước sẽ không sợ nữa.” Kéo bé con ngồi dậy cạnh mình, thiếu niên sắc mặt tái nhợt chỉ cảnh ngoài cửa kính. Bé con dùng sức nắm chặt tay cậu, nhìn về phía trước.


Một lớn một nhỏ mặt không biểu tình nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả lòng đen cũng không dịch chuyển, đi ngang qua một cánh đồng, có đàn trâu gặm cỏ liền máy móc quay đầu, nhìn chằm chằm đàn trâu, rõ ràng tò mò vô cùng, mắt cũng như sáng lên, nhưng hai khuôn mặt nhỏ lại không có chút biểu cảm dư thừa, hành động giống nhau đến kỳ lạ.


Lôi Đình vẫn luôn lặng yên quan sát thiếu niên, nghi ngờ trong lòng chưa bao giờ buông lỏng. Đối phương nói rất ít, ngoài con trai mình và anh em nhà họ Thạch ra, chẳng bao giờ thấy cậu giao tiếp bằng mắt với người khác, đi đâu cũng tìm góc yên lặng nhất, núp vào, sau đó cúi đầu rụt vai, ra vẻ kháng cự. Đây là hành vi chỉ người mắc bệnh tự kỷ mới có.


Có lẽ mình trông gà hóa cuốc rồi, thiếu niên xuất hiện tại đó hoàn toàn là trùng hợp. Lôi Đình xoa mày, mệt mỏi nghĩ như vậy.


Ba giờ chiều, đoàn xe đã tới bệnh viện thành phố H, giám đốc bệnh viện nhận được điện thoại xong liền dẫn vài bác sĩ, vội vàng nghênh đón. Bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người lạ như vậy, bé con hoảng sợ, nắm chặt ống quần Hàn Trác Vũ, cúi thấp đầu. Hàn Trác Vũ cũng hạ mắt, tránh ánh mắt của tất cả mọi người.


Nhờ phúc của Lôi Đình, anh em nhà họ Thạch đi theo một bác sĩ chuyên khoa tim mạch làm kiểm tr.a miễn phí.


“Đừng sợ, bố ở đây rồi.” Lôi Đình xoay người, dùng giọng dịu dàng nhất để an ủi con trai, nhưng hiệu quả lại không lớn. Con trai chỉ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn anh, sau đó tiếp tục bám chặt ống quần thiếu niên.


Hàn Trác Vũ muốn rời đi, lại không thể nào rút chân ra được, bé con khóc lóc trong đầu, “Anh ơi, đừng bỏ em lại!”
“Kí chủ, chúng ta ở lại với đồng chí Tiểu Chính đi!” 9527 cũng cầu khẩn. Đứa bé này thật đáng thương, khóc đến tim nó cũng muốn vỡ tan.


Lôi Đình đứng thẳng, dùng giọng cầu khẩn nói, “Hàn Trác Vũ, cháu có thể ở lại cùng con chú được không? Bé dường như rất cần cháu.” Cùng lúc đó, anh bất giác nghĩ, nếu mình là người tìm được con đầu tiên, rồi cứu con ra khỏi tuyệt vọng, vậy mình có được con trai tin tưởng như vậy không?


Nhưng, trên đời này không có nếu, bỏ lỡ là bỏ lỡ, không thể nào đền bù được…
“Tít tít tít…” Tín hiệu xin giúp đỡ yếu ớt đến từ chính người đàn ông vững chãi trước mắt này.
Hàn Trác Vũ nhanh chóng liếc anh một cái, yên lặng gật đầu.


“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!” Thông báo của hệ thống vang lên.
“Cái này còn tạm chấp nhận được.” 9527 hơi hài lòng, sau đó lại ghét bỏ ngay lập tức, vì bé con lập tức tặng cho nó 10 điểm giá trị cảm ơn.


Hàn Trác Vũ theo sự dẫn dắt của Lôi Đình đến khoa xét nghiệm, cậu vừa đi, bé con liền không thể không buông tay, nhắm mắt theo đuôi. Anh trai không đi thật tốt quá, dù có đi đâu bé cũng không sợ!


Nhưng rất nhanh, bé con cảm thấy mình yên tâm quá sớm, chỉ thấy hai y tá đi tới chỗ bé, một người ôm bé lên ghế, một người khử trùng trên tay bé, sau đó lấy kim tiêm ra, đầu kim nhọn hoắt lóe lên.
Bé con bật lên như điện giật, bật ra tiếng rên rỉ khàn khàn, hoảng sợ tới cực điểm.


“A, mau giữ bé lại, nếu không lúc lấy máu kim tiêm sẽ đứt mất!” Y tá phụ trách lấy máu sợ hãi kêu lên.


Y tá xung quanh không ai dám đụng vào vị tiểu thiếu gia tôn quý này, Lôi Đình cùng sĩ quan phụ tá vội vàng một trái một phải bắt lấy cánh tay bé, đặt bé lên ghế. Qua hơn nửa tháng bị bắt cóc, đứa trẻ nho nhỏ đã sớm gầy yếu vô cùng, tay ôm lấy mà toàn thấy xương cốt, như thể đụng nhẹ cũng vỡ tan.


Lôi Đình cảm thấy đau xót, bất giác buông lỏng tay. Sĩ quan phụ tá bên kia cũng vậy.
Bé con thừa cơ giãy dụa, nhảy xuống ghế chạy thẳng tới thiếu niên đang đứng trong góc tường, nhào vào trong lòng cậu, ôm chặt hai chân cậu.
“Không muốn tiêm đâu, sợ lắm…” Giọng trẻ con non nớt khóc nức nở.


Lôi Đình cùng sĩ quan không dám ép sát, đứng cách hơn năm bước, bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn bé con đang lạnh run.


“Cháu có cách nào khiến bé nghe lời không? Nếu không lấy máu kiểm tra, bác sĩ không thể nào loại bỏ hết những thứ được tiêm vào cơ thể bé. Như vậy rất nguy hiểm với bé.” Giọng Lôi Đình khàn khàn, lộ rõ sự mệt mỏi của anh.


Hàn Trác Vũ cúi đầu nhìn bé con dù mặt không biểu tình nhưng nước mắt lại lăn dài, một lúc sau dùng sức giữ chặt đầu bé, phun ra hai chữ, “Xem anh!”
Thiếu niên vén ống tay áo lên, đi đến trước mặt y tá ngồi xuống, giơ cánh tay trắng nõn ra.
Y tá sững sờ nhìn cậu.


“Lấy máu cho cậu bé.” Lôi Đình kịp phản ứng, trầm giọng ra lệnh.
“Vâng!” Y tá vội vàng khử trùng cho thiếu niên, rồi lấy một ống máu đỏ tươi.
Thiếu niên quay người, vẫy vẫy với bé con đang hoảng sợ núp trong góc.
Bé con dịch từng chút một theo chân tường, định chạy rốn.


Thiếu niên xụ mặt, buông ống tay áo, đứng dậy làm bộ chuẩn bị đi.
Bé con mím môi, vội vàng chạy tới, dùng sức ôm lấy đùi thiếu niên.
“Lấy máu.” Thiếu niên trong trẻo phun ra hai chữ.


Bé con run rẩy, giằng co một hồi thì tự giác bò lên ghế, vươn cánh tay mảnh khảnh ra. Đôi môi hồng nhạt của thiếu niên khẽ nhếch lên một cái lại hạ xuống, dùng tay nhẹ nhàng che khuất mắt bé con.


Cảnh này đáng yêu vô cùng, mấy y tá trong phòng cảm giác tim mình như sắp mềm nhũn. Sĩ quan bất giác nở nụ cười, quay đầu nhìn thủ trưởng bên cạnh, chợt phát hiện khuôn mặt lạnh lùng trước giờ của anh nay dịu dàng vô cùng.


Lấy máu xong, thông báo của hệ thống đúng lúc vang lên, “Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Bố Tiểu Chính đúng là chậm nhiệt! Chẳng thân thiện chút nào!” 9527 dùng giọng tang thương cảm thán.


Hàn Trác Vũ không hề quan tâm giá trị cảm ơn của Lôi Đình, dùng sức xoa đầu bé con, nhẹ giọng khen, “Ngoan!”
Bé con mặt không biểu tình giữ chặt bông, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng lại thay thế bằng sự hân hoan ríu rít. Chỉ cần có anh trai ở bên, mình ngay cả tiêm cũng không sợ! Anh ấy còn khen mình ngoan, vui quá!


Lấy máu xong còn phải xét nghiệm nước tiểu, chụp X-quang, đo huyết áp… Bé con phải làm gì, Hàn Trác Vũ đều làm mẫu trước một lần, mãi đến 5h30 chiều mới xong, một lớn một nhỏ đã kiệt sức.


Lúc này, một bác sĩ tâm lý đi vào phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, thôi miên đứa bé, để bé có thể yên ổn ngủ một giấc. Khuôn mặt trắng bệch cho thấy bé con sớm đã kiệt sức, nếu không nghỉ ngơi, hệ miễn dịch yếu ớt vô cùng sẽ sụp đổ, bệnh càng thêm nghiêm trọng.


“Chào thủ trưởng!” Thạch Hâm cũng đã kiểm tr.a xong, hai anh em cùng đi tìm Hàn Trác Vũ.


Lôi Đình nhìn hai người chào theo nghi thức quân đội nhưng động tác lại sai bét, khóe môi đang mím chặt nhịn không được khẽ cong lên. Anh đưa ngón trỏ lên bên môi, làm động tác đừng lên tiếng, hai anh em vội vàng che miệng lại, áy náy nhìn về phía giường bệnh.


Bé con ngủ rất say, tay lại nắm chặt ống tay áo thiếu niên, mặt mang đầy sự quyến luyến.
“Hàn Trác Vũ, mày về với bọn tao hay là…” Thạch Lỗi không dám hỏi hết, cảm thấy đứa bé dính bạn mình như vậy, cậu muốn thoát thân chỉ sợ cũng khó.


Lôi Đình lập tức nhìn qua, mày khẽ nhíu lại, nhưng không nói gì. Con nhà người ta cũng là trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay của cha mẹ, anh không thể vì con mình mà ép đối phương ở lại.


Hàn Trác Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay bé con, để bé dần dần bình tĩnh lại, sau đó cẩn thận rút ống tay áo ra. Đây là định về cùng anh em nhà họ Thạch luôn.
Lôi Đình cũng không ngăn cản, dặn lái xe đưa họ về nhà bình an.






Truyện liên quan