Chương 101
Dù lấy thành tích đứng đầu vào lớp liên thông, Hàn Trác Vũ nhận ra thái độ của Tống Liên Thành với mình chẳng thay đổi chút nào, ngược lại càng tệ hơn. Nhưng ông ta dù sao cũng là học giả nổi tiếng trong giới Y học cả nước, sẽ không trù dập một học sinh, chỉ là sẽ cố tình phớt lờ cậu.
Nếu vẫn là lớp 30 người hoặc 300 người học cùng nhau như trước, sự phớt lờ này cũng không quá ảnh hưởng. Nhưng giờ chỉ còn 15 người, bị giảng viên bỏ mặc chẳng khác gì tai nạn. Hết giờ học, giảng viên trả lời câu hỏi của một số người nhưng lại không bao giờ chọn bạn, hiếm lắm mới nhìn bạn, thì ánh mắt lạnh lùng mang theo miệt thị kia như thể không chút lưu tình nói với bạn – Cậu không đủ tư cách!
Mỗi lần như vậy, Hàn Trác Vũ đều cúi gằm mặt.
“Kí chủ, ông ta đang ám thị tâm lý với cậu, đừng có để ông ta ảnh hưởng!” 9527 đã nhận ra ánh mắt Tống Liên Thành có chút kỳ lạ, sau khi tìm tư liệu mới biết đối phương học tiến sĩ về tâm lý học. Chỉ vì chút ân oán cá nhân mà dùng thủ đoạn độc ác như vậy để hủy diệt niềm tin của một người trẻ, người như vậy sao lại có tư cách mặc áo blouse trắng đại diện cho sự thánh khiết?
Hàn Trác Vũ vươn tay đỡ trán, không dám đối mặt với giảng viên khí chất dịu dàng đang chậm rãi giảng giải trên đài, cơ thể lạnh như băng như thể đang ngâm dưới biển, từng giây từng phút đều như dày vò cậu. Lòng người quả nhiên là thứ khó đoán nhất trên thế giới, lúc lại dịu dàng như đóa hoa mùa xuân, lúc lại lạnh lùng như gió bắc, cậu suy nghĩ cả đời chắc cũng không thể nào đoán được.
Nếu sau này, gặp phải ai cũng phải tính toán trước sau, cẩn thận đề phòng, vậy không bằng sống trong thế giới nhỏ của cậu…
“Kí chủ, cậu phải giữ vững tinh thần! Cậu còn Đại Chính Tiểu Chính mà!” 9527 đúng lúc an ủi, “Lớp liên thông này áp dụng chính sách học tín chỉ, chúng ta kỳ thật không cần đi học lớp ông ta, dù sao chuyên cần chỉ chiếm 20%. Chỉ cần đến kì thi cậu lấy được điểm tối đa, cậu vẫn có thể qua. Phải nhớ, cậu có giáo viên xuất sắc nhất vũ trụ!” Dứt lời, nó kiêu ngạo ưỡn ngực.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt đột nhiên mắt sáng rực, “Đúng vậy, tôi có giáo viên xuất sắc nhất thế giới.”
Tiếng chuông tan học vang lên, thoáng nhìn thiếu niên đang nằm gục trên bàn, Tống Liên Thành khẽ nhếch khóe môi. Trả lời qua loa vài câu hỏi của sinh viên, ông ra hiệu với học trò của mình, bảo cậu ta theo mình.
Lúc Hàn Trác Vũ tỉnh táo lại, trong phòng đã chẳng còn ai, mọi người túm năm tụm ba dần đi xa.
Đến giờ ăn cơm rồi.
Cậu chậm rãi thu dọn sách vở đồ dùng, lúc cậu đi ngang qua một chiếc bàn, làm rơi thứ gì đó từ ngăn bàn, nhặt lên nhìn thì là một túi hồ sơ dán kín.
Trên túi hồ sơ không có tên của bất kì ai, giờ muốn tìm được người bị mất chỉ có thể dán thông báo ở cửa phòng học. Hàn Trác Vũ sờ thử, bên trong hình như là một tập tài liệu, nhưng không mở ra xem thì tốt hơn.
“Làm ơn trả lại cho tôi!” Một nam sinh đứng ở cửa phòng hét lên, hơi thở dồn dập, hiển nhiên là vừa chạy tới.
Hàn Trác Vũ đưa túi hồ sơ cho cậu ta, trùng hợp làm sao, người kia lại là học trò của Tống Liên Thành.
“Có bị người nào cầm không?” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tống Liên Thành xuất hiện sau lưng nam sinh kia, nhìn thấy Hàn Trác Vũ trong lớp, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Sao cậu có thể quên thứ quan trọng như vậy hả?!” Giọng ông bỗng dưng nghiêm khắc hơn hẳn, thở hắt một hơi rồi nói, “Thôi, tài liệu này không dùng được nữa rồi, cậu tìm cái khác đi.”
Nam sinh dùng ánh mắt nghi ngờ và đề phòng lườm Hàn Trác Vũ, nhanh chóng đuổi theo.
“F*ck, thái độ gì vậy hả? Đúng là làm ơn mắc oán!” 9527 giận đến giơ chân. Có những người Trái Đất xấu tính thật!
“Được rồi, mình gặp chuyện này cũng nhiều rồi mà. Bình tĩnh!” Tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hàn Trác Vũ lại như phủ kín mây đen, sắp sửa mưa. Hơi thở cũng vừa ẩm ướt lại vừa nặng nề…
Xoa xoa trán, cậu lấy di động ra, ngẩn người, đầu ngón tay bất giác ấn một dãy số, khi tiếng chuông du dương vang lên, cậu mới hoàn hồn, chần chờ đưa điện thoại lên bên tai.
“Đợi một lát, tôi nghe điện thoại.” Lôi Đình đang nghe báo cáo ra hiệu với Lục Bân.
“Tiểu Vũ…” Chỉ một cuộc gọi thôi, không chỉ giọng điệu, mà ngay cả gương mặt lanh lùng cũng dịu đi.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như nguồn sáng chiếu thẳng vào tim, xua tan mây đen nặng nề. Thiếu niên khẽ mím môi, lúc định nói mới sực nhớ ra mình không nên quấy rầy anh chỉ vì việc nhỏ thế này.
Đầu kia mãi không trả lời, Lôi Đình khẽ nhíu mày, giọng thấp hơn hẳn, “Gặp chuyện gì đúng không?”
“Không ạ.” Hàn Trác Vũ nhanh chóng phủ nhận, mấp máy môi, nói khẽ, “Chỉ là em nhớ anh thôi.”
“A ~” Lôi Đình sung sướng cười nhẹ, dịu dàng thổ lộ, “Anh cũng nhớ em.”
Màu đỏ ửng bỗng chốc phủ kín hai má, Hàn Trác Vũ xoa xoa hai tai, mắt hạ xuống suy nghĩ xem nên nói gì để cuộc điện thoại này kéo dài lâu hơn.
Lôi Đình lại cảm thấy thiếu niên chẳng cần nói gì, chỉ cần hơi thở nhẹ nhàng kia truyền qua điện thoại, đến tai anh lại càng thêm động lòng người. Người yêu đang nhớ mình, chỉ một suy nghĩ này thôi cũng đủ để anh vui cả ngày.
“Em, em muốn hôn anh.” Những lời này không hề qua não, từ đáy lòng chạy thẳng lên miệng.
“Ha ha ha…” Tiếng cười nhẹ biến thành cười to, Lôi Đình đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Đế đại, “Nhưng mà chúng ta cách xa nhau thế này, làm sao giờ?” Đáng yêu quá, chỉ muốn nuốt chửng người ở đầu bên kia điện thoại luôn thôi.
“Anh chờ một lát.” Hàn Trác Vũ rẽ vào rừng trúc ven đường, thấy bốn phía không có người, cậu liền hôn vào lòng bàn tay, tạo thành một tiếng ‘chụt’, “Nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Cái hôn tưởng tượng vang lên bên tai, từ tai chạy vào trong lòng, tạo thành từng đợt sóng dâng trào mạnh mẽ. Lôi Đình kìm nén rung động trong tim, khàn giọng nói, “Tối nay anh sẽ về sớm.” Sau đó nuốt chửng em luôn!
Liếc nhìn Lục Bân một cái, anh hôn chụt lên mu bàn tay mình.
“Em, em cũng nghe thấy rồi. Đến giờ ăn cơm, em cúp đây.” Hàn Trác Vũ nhanh chóng cúp điện thoại, hai má đỏ bừng.
9527 cười lăn lộn trong đầu cậu.
Phiền muộn, bất an, suy sụp lúc trước đã bị thay thế bởi ngọt ngào.
“A…” Người đàn ông nhìn chằm chằm điện thoại, vừa hồi tưởng vừa cười khẽ, sự uy nghiêm lạnh lùng ngày thường đã biến mất hoàn toàn.
Cục trưởng, đang giờ làm việc, làm ơn đừng có phát xuân! Biểu cảm bình tĩnh của Lục Bân dần rạn nứt. Anh chưa bao giờ ngờ tới người được xưng là binh khí hình người như Boss cũng có lúc buồn nôn như vậy.
Hàn Trác Vũ vào căn tin, bên trong đông nghìn nghịt, khắp nơi toàn người là người, còn đáng sợ hơn hồi học quân sự. Hơn một tháng rồi, cậu vẫn không quen, lấy cặp lồng ra rồi chọn một chỗ ngồi, đợi mọi người về bớt rồi mua sau.
“Hàn Trác Vũ, để tớ mua cơm cho cậu.” Một nam sinh chạy tới, cầm cặp lồng trước mặt thiếu niên.
“Cảm ơn!” Cậu ta cúi người chào, sau đó vội vàng chạy đi.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Ngô Lâm Nghĩa!”
“Cậu ta mua cơm cho tôi, vì sao còn cảm ơn tôi?” Thiếu niên ngơ ngác.
“Học bổng Hàn thị vừa trao cho các sinh viên xong. Cậu ta nhận sự giúp đỡ của cậu, đương nhiên phải cảm ơn cậu rồi.” 9527 giải thích cho kí chủ.
Hàn Trác Vũ bừng tỉnh, cầm đũa gắp một ngụm rau lại một ngụm cơm, một miếng thịt lại một thìa cơm.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Phương Vĩ Thân”
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Văn Tùng Hạc!”
“Đinh ~ Nhận được 15 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Hạo.”
“Đinh…”
“Đinh…”
Thông báo vang lên liên hồi, kéo dài suốt chừng ba bốn phút. Sinh viên được giúp đỡ không đi đến trước mặt thiếu niên để bày tỏ lòng biết ơn hoặc lân la làm quen, chỉ yên lặng ghi nhớ ơn huệ này dưới đáy lòng, lúc đi ngang qua cậu thì lặng lẽ trao cho cậu ánh mắt cảm kích.
Nhưng mà, như vậy là đủ với thiếu niên rồi. Cậu cúi đầu tập trung ăn cơm, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy mắt cậu tràn ngập vui mừng.
Có khó khăn, có vất vả, nhưng đằng sau nó lại có hạnh phúc, cuộc sống đại học kỳ thật cũng không khó khăn như cậu nghĩ.
Qua hai năm, thiếu niên tuấn tú lúc trước đã được tháng năm rửa tội, trở thành một thanh niên khí chất xuất sắc. Chiều cao 185cm khiến cậu mặc gì cũng rất cuốn hút, thực tế khi cậu mặc áo blouse trắng, cài đến cúc cao nhất, cả người liền tỏa ra nét đẹp cấm dục rất đặc biệt.
“Luận văn ‘Phương pháp trị liệu chứng tự kỷ do khiếm khuyết não bộ’ hồi trước của cháu được SCI công nhận rồi, đồng thời cũng lọt vào danh sách đề cử luận văn xuất sắc nhất.” Khúc Tĩnh vội vàng đi vào phòng thí nghiệm, giơ điện thoại trong tay lên, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo. Thiếu niên quả nhiên không khiến ông thất vọng, cậu còn đi xa hơn cả ông dự đoán. Chỉ trong hai năm ngắn ngủn, ông đã không còn gì để dạy đối phương nữa rồi.
“Dạ.” Thanh niên đẹp trai ngời ngời kia chỉ khẽ gật đầu, lại tập trung nhìn kính hiển vi. Đã có bước đột phá rồi, bước tiếp theo là tìm kiếm trẻ tự kỷ đồng ý phối hợp điều trị. Nhưng làm gì có bậc phụ huynh nào muốn con mình mạo hiểm như vậy? Đường cậu phải đi còn rất dài, không có gì đáng để vui mừng cả.
“Nồng độ oxi hòa tan sao rồi?” Thấy học sinh của mình bình tĩnh như vậy, Khúc Tĩnh cũng thu lại nụ cười trên mặt, đeo bao tay.
“Cao hơn hai điểm so với kì vọng. Tiến hành thí nghiệm lâm sàng được rồi.” Thanh niên lùi sang một bên, ghi chép lại số liệu mới nhất.
“Đây chính là máu tươi có nồng độ oxi hoa tan rất cao đấy, hơn nữa có thể truyền cho tất cả các nhóm máu. Một khi công bố, cả thế giới sẽ chấn động.” Nhìn huyết cầu nhân tạo tươi mới dưới kính hiển vi, Khúc Tĩnh kích động đến mặt đỏ bừng.
“Nó không thể vận chuyển chất dinh dưỡng, cũng không thể đông lại, càng không có khả năng miễn dịch với các nhân tố gây bệnh bên ngoài, bởi vậy muốn nghiên cứu chế tạo máu nhân tạo thì còn cần rất nhiều thời gian nữa.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh nói.
“Ông tin cháu có thể làm được, tương lai ở trong tay cháu.” Khúc Tĩnh im lặng một lát, dùng sức vỗ vai học sinh của mình.
Tương lai ở trong tay cháu sao? Hình như là vậy. Thanh niên không chút khiêm tốn gật đầu.
Khúc Tĩnh cười ha hả, đẩy cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, ghét bỏ nói, “Đi đi, phòng thí nghiệm của cháu bị ông trưng dụng, trước ba giờ chiều đừng có đến quấy rầy ông!”
Thiếu niên cười nhẹ, cởi áo blouse trắng, cầm tập tài liệu ra về. Thầy lúc nào cũng vậy, rõ ràng muốn nhắc nhở mình ăn cơm đúng giờ, vậy mà chẳng bao giờ nói được câu dễ nghe.