Chương 16: Tự Cho Mình Là Đúng
Bách Nhật bước vào tháng tám, nhiều loài hoa đua nhau nở rộ. Muôn màu muôn sắc khiến người nhìn cũng bị say đắm, dưới khu vườn hoa anh đào, một cảnh tượng càng khiến thị giác người khác thực sự bị chi phối đó là…
Một cô gái ăn mặc giản dị, đứng giữa biển hoa hồng nhuận. Đôi mắt cô tĩnh lặng như thể vừa chứa sự cao ngạo lại như không thèm để ý tới bất kì ai, có đôi lúc đôi mắt đó khẽ nhắm lại như muốn khảm sâu hình ảnh vườn hoa tuyệt đẹp trước mắt này vào trí nhớ. Cô còn nhớ chị gái cô rất thích trồng hoa đào, trong biệt thự Yunus có hẳn một mảnh vườn lớn hơn rất nhiều so với nơi này, đó là nơi chị gái thích lui tới nhất. Có một lần lúc nhỏ cãi nhau với chị, cô đã tức giận chạy ra bẻ gãy toàn một nhánh hoa trong vườn, lần đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy chị gái rất đau lòng…
Kể từ đó Trân Trân không tới vườn hoa nữa, cô cực kì ghét việc phải nhìn thấy hoa anh đào. Tại sao những nhánh hoa vô tri kia có thể khiến chị gái mà cô luôn yêu thương đau lòng như vậy? Cô mãi cũng không hiểu, sau này khi trưởng thành cô mới hỏi chị gái lý do vì sao chị lại thích hoa đào. Chị gái nhìn cô một lúc rồi mỉm cười nhẹ, trong ánh mắt đều là sự dịu dàng. Chị nói bởi vì mối tình đầu của chị hiện đang ở xứ sở hoa anh đào nở rộ, là Nhật Bản. Thế nên chị muốn xây dựng một viễn cảnh, để khi người đó có thể đến gặp chị, cả hai người cũng nhau đứng dưới gốc hoa đào, viễn cảnh đó thật ngọt ngào biết bao.
Thế nhưng sau đó, người đàn ông kia báo tin mình đã đính hôn, chị gái suy sụp ngay lập tức, toàn tự nhốt mình trong phòng, ngay cả cô cũng không muốn gặp. Sau đó thì âm mưu của Lý Gia Hân ập đến, chị gái cô đã vĩnh viễn biến mất cõi đời này.
“Triệu Trường Bách.”- Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh đang đứng bên cạnh.
Triệu Trường Bách hơi quay qua nhìn cô, Trân Trân vẫn chăm chú ngắm nhìn khu vườn hoa trước mắt, chỉ là giọng nó cô tràn ngập nghi vấn: “Rốt cuộc thì, mối tình đầu có gì đặc biệt hơn các mối tình khác?”
Triệu Trường Bách đưa mắt nhìn qua, quan sát một lúc rồi hỏi lại: “Em rất thích hoa sao?”
Trân Trân lắc đầu, Triệu Trường Bách lại nói: “Hoa anh đào, nở mùa đầu tiên sẽ rất đẹp, hương thơm có thể từ thành phố này truyền đến một nơi khác rất xa, mối tình đầu cũng như vậy.”
“Tôi không hiểu.”
Triệu Trường Bách mỉm cười rất lâu sau đó nhìn cô: “Không sao, anh có thể dạy em.”
…
Cô loáng thoáng ngửi được một hương thơm rất lạ, dù chỉ là nhẹ nhàng nhưng vẫn đặc biệt, để lại cho người ngửi một cảm xúc rất lạ lẫm. Trước mắt cô hiện ra một khung cảnh âm u, từng ngôi mộ được nằm gần nhau, cỏ riêu xanh đã phủ đầy lên nấm mồ. Tiếng khóc thảm thương vang lên càng làm không khí thêm rụng rợn. Một tên cao to cầm chiếc roi quất mạnh xuống, đứa trê lại càng khóc lóc thảm thiết hơn, không ngừng cầu xin nhưng mỗi một lúc chỉ là cơn đau xé da thịt.
Khi đứa bé kia mất đi ý thức, nó cảm nhận được từng nhúm cát được hất lên người nó, dần dần khiến nó ngạt thở. Nó muốn giơ tay vùng vẫy, thế nhưng cát quá nặng, cả người nó bị vùi chôn trong phút chốc.
Xung quanh lại vang lên tiếng cười man rợn của đám đàn ông kia…
“không, đừng…đừng.”- Trân Trân ngồi bật dậy, cô hoảng sợ theo thói quen chạy đến góc tường ngồi co người lại. Bên ngoài trời đang mưa, sấm rất lớn, cái lạnh từ bên ngoài cửa sổ ùa vào khiến da thịt cô rét buốt.
Giấc mơ đó, lại là giấc mơ đó… đã rất lâu rồi cô không mơ thấy nó, sao hôm này lại… Những người đàn ông đó bọn họ là ai, đứa trẻ đó là ai, tại sao họ lại muốn hại nó? Tại sao cô hoàn toàn không có chút ký ức nào về giấc mơ này?
Tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng dữ dội, cái cây ven đường kia đồng thơi ngã xuống. Trân Trân rụt người lại, mười đầu ngón tay cơ hồ khảm vào trong da thịt.
Lúc này, cửa nhà mở ra, chút ánh sáng len lỏi rọi vào. Ngay sau đó Âu Giãn Tình bật đèn, nhìn thấy đồ vật trong nhà hơi lộn xộn, lại thấy Trân Trân mặt mày trắng bệch ngồi phía xa thì hoảng sợ chạy đến cạnh cô.
“Trân Trân, em sao vậy? Có trộm vào sao? Em có làm sao không?”
“Giãn Tình, Giãn Tình…mau, đóng cửa sổ lại…đóng hết cửa sổ lại…”- Trân Trân giơ bàn tay lạnh ngắt của mình kéo tay Âu Giãn Tình, giọng nói cô run run, ánh mắt chứa đầy sự hoảng loạn.
Âu Giãn Tình nhìn qua khủng cửa kính vẫn luốn khép chặt phía xa, sau đó khó hiểu nói: “Cửa sổ vẫn luôn đóng mà.”
“Vẫn luôn đóng sao…luôn đóng thì tốt…luôn đóng thì tốt.”- Trân Trân dường như là đã đảm bảo được an toàn cho bản thân, cô thở dài, thoáng chốc hốc mắt lại đỏ ửng lên: “Bọn họ… rất đáng sợ, họ đã chôn sống đứa bé ấy…”
Âu Giãn Tình đối với lời nói của cô cũng bị khiếp sợ lây: “Ai cơ, bọn họ là ai?”
“Em không biết…không biết.”
Âu Giãn Tình thở dài, nàng cảm nhận được độ lạnh của tay tt, điều này cho thấy con bé đang hoảng sợ thế nào. Nàng cũng không gặng hỏi, định đứng lên lấy một ít nước ấm cho con bé uống, nào ngờ Âu Giãn Tình vừa đứng lên Trân Trân lại túm lấy tay nàng kéo lại, như một đứa bé mà nhào vào trong lòng nàng nức nở: “Đừng đi…đừng đi mà…huhu, đừng đi.”
“Chị đi lấy cho em ít nước…”
“Không muốn, đừng đi…”
Âu Giãn Tình như bị một tầng mây mờ che phủ, ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trân trân thường ngày không phải như vậy, nàng luôn cảm nhận được cô rất ít khi nói chuyện, cũng ít khi chủ động giao tiếp với người khác, là một người tương đối trưởng thành hơn so với độ tuổi. Vậy mà tối hôm nay sao lại như một đứa trẻ, khác hoàn toàn so với thường ngày.
Âu Giãn Tình thở dài vỗ nhẹ lưng cô: “Được rồi, chị đưa em về phòng ngủ, được không?”
Trân Trân gật đầu, những vẫn túm lấy tay của Âu Giãn Tình không buông, cứ như thể chi cần buông ra thì cô sẽ mất mạng. Âu Giãn Tình càng lúc càng mù mịt, tối này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Buổi sáng ngày hôm sau, Trân Trân tỉnh lại trong tình trạng cái đầu đau buốt. Cô đấm câm nhẹ vào đầu vài cái rồi xuống giường xỏ dép rời khỏi phòng, lúc đi ngang qua nhà bếp thì thấy Âu Giãn Tình đang làm đồ ăn, Trân Trân không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh một lúc sau trở ra trên bàn đã có vài món điểm tâm đơn giản.
Âu Giãn Tình vừa nhìn thấy cô thì mỉm cười, kéo tay cô lại bên bàn ăn: “Tỉnh rồi sao, nào ngồi xuống đi.”
Trân Trân khéo léo gạt tay nàng ra, nhàn nhạt nói một cậu: “Cảm ơn.”
Âu Giãn Tình dường như cũng không để ý tới, nàng vui vẻ ngồi xuống đối diện dùng điểm tâm. Trân Trân chần chừ một lúc rồi lại hỏi: “Tối qua là chị đưa tôi về phòng sao?”
Cô rõ ràng nhớ rằng mỉnh ngủ quên đi ở sofa, vậy mà sao lúc tỉnh lại lại là nằm trên giường ngủ?
Âu Giãn Tình gật đầu, rồi lại quan sát cô rồi hỏi: “Tối qua có chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì cơ, à tối qua mưa rất lớn thì phải.”
Âu Giãn Tình gật đầu tỏ ra đã hiểu, cũng không hỏi gì thêm. Câu hỏi của nàng ý là tối qua có chuyện gì mà Trân Trân lại sợ như thế, câu trả lời của Trân Trân khiến nàng mặc nhiên hiểu rằng là vì trời mưa nên cô hoảng sợ. Điều này cũng khá hợp lý nên Âu Giãn Tình không nói gì thêm.
Còn về phía Trân Trân, cô không biết ẩn ý trong câu hỏi của Âu Giãn Tình thế nên khi nhắc về chuyện tối qua Trân Trân chỉ ấn tượng với chuyện trời mưa rất lớn mà thôi.
…
Vừa bước vào cửa lớn Hoàng Thịnh Khải Ca đã từ xa đi tới nói rằng Hạ Dĩ Niên muốn gặp cô. Trân Trân nghi ngờ nhưng cũng đi theo anh, lúc vừa bước vào phòng làm việc của Hạ Dĩ Niên, bên tai cô vang lên tiếng rầm khá lớn.
Trân Trân hết hồn quay lại nhìn xem việc gì đang diễn ra, Hạ Dĩ Niên đang ngồi phía su cái bàn lớn, tư thế vẫn hết sức lạnh lùng nhìn người đàn ông đang hỏa khí ngút trời đứng trước mặt
Người đàn ông đó quay lưng lại với cô nên Trân Trân không nhìn thấy mặt, có điều cô vẫn cảm nhận được sự tức giận của anh ta
“Cậu hai, công ty ZI dù gì cũng là chi nhánh của Hoàng Thịnh, cậu nói rút vốn là rút vốn, có biết rằng quyết định này của cậu khiến bao nhiêu người thất nghiệp hay không? Trên dưới công ty có hơn hai trăm nhân viên, gia đình của họ phải sống thế nào? Chuyện lạm dụng tiền công cũng là do ban quản trị của công ty, nhân viên bọn họ thì có tội gì chứ?”- Giọng nói Hà Duy Tâm vô cùng cao, nói ra một tràn dài đạo lý trước mặt Hạ Dĩ Niên một cách vô cùng khí thế, nhưng lại thấy Hạ Dĩ Niên vẫn không hề tức giận, còn thong thả gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn thì a liền có linh cảm không lành.
Phải là những người thân cận của Hạ Dĩ Niên mới có thể hiểu được, cái cách hắn gõ nhịp ngón tay như thế phản ánh rằng hắn đang mất kiên nhẫn.
Hạ Dĩ Niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt cực kỳ khó đoán định, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc: “Thứ nhất, Hoàng Thịnh mở chi nhánh là để kiếm lời chứ không phải để làm từ thiện. Thứ hai, bộ phận quản trị của ZI sở dĩ có thể che mắt Hoàng Thịnh bao nhiêu năm qua thì công lao lớn nhất thuộc về nhân viên của công ty, một khi đã là như vậy thì những nhân viên đó đối với tôi đã không thể tiếp tục tin dùng nữa. Thứ ba, xin anh Hà đây ghi nhớ kỹ một điều, anh bây giờ không còn là trưởng phòng quan hệ công chúng của ZI mà là Hà quản đốc của Hoàng Thịnh, tôi không hy vọng anh vì một tập thể đã không còn liên quan gì tới mình mà làm ảnh hưởng đến công việc hiện giờ ở Hoàng Thịnh.”
Sau một phút, nét mặt Hà Duy Tâm như là vừa ăn phải đồ bẩn nhìn Hạ Dĩ Niên, nói từng chữ một: “Ngài điều tôi đến Hoàng Thịnh là vì muốn trong mắt các đồng nghiệp cũ tôi chính là người bán đứng họ, khiến họ mất việc?”
“Đúng vậy.”- Hạ Dĩ Niên thừa nhận, càng khiến Hà Duy Tâm tức tối.
Rốt cuộc thì anh đã đắc tội gì với ông thần này, anh chỉ đơn thuần là đến xin viện trợ vốn, rốt cuộc là đã đắc tội gì? Hà Duy Tâm suy đi nghĩ lại, không lẽ là do lần đó mình đứng ra nói giám đốc ZI không hề tham ô, phản bác suy luần của hắn nên hắn ghi thù trong lòng?
Bản tính nhỏ mọn như Hạ Dĩ Niên…hừm, có thể lắm.
Lúc này Khải Ca bước lên, lịch sự nói với Hà Duy Tâm: “Quản đốc Hà, bộ phận thiết kế vừa có bản thảo mới, anh nên xuống dưới cùng mọi người thảo luận.”
Hà Duy Tâm cười khẩy, quản đốc Hà? Hừ, ba chữ này đủ chế giễu, đủ mỉa mai.
Hà Duy Tâm rời đi, vì tức giận nên không để ý tới Trân Trân đang đứng ở cửa, anh đi qua vô tình đụng vào người cô một cái. Lúc này Hà Duy Tâm mới ngừng lại, lịch sự nói một câu xin lỗi. Trân Trân cũng không định chấp nhặt, cô gật đầu cho có lệ rồi né sang một bên nhương lại đường cho anh đi, Khải Ca sau đó cũng ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn bỗng chút còn lại chỉ có cô và hắn. Hạ Dĩ Niên tựa lưng vào ghế đưa ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào cô, bộ dáng như có chút suy tư khó nhìn thấy. Hắn ngồi đó bất động một lúc lâu khiến Trân Trân bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô bước lên từng bước, cô gắng đè nén cái cảm giác gần như là sợ hãi trong lòng xuống, giọng nói bình thản hỏi: “Cậu hai gọi tôi lên có chuyện gì?”
Hạ Dĩ Niên cuối cùng cũng chịu cử động, hắn giơ tay lấy trong ngăn kéo ra một xấp hình dầy cộm ném lên bàn về phía cô. Trân Trân chần chừ giây lát rồi cầm lên mở ra xem, bên trong là tổng hợp những hình ảnh đẹp của các siêu mẫu nổi tiếng.
Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi đã xem qua concept mà cô chụp, cảm thấy không hài lòng lắm với cách tạo dáng của cô. Đem mớ ảnh này về xem kỹ, sang concept thứ hai tôi muốn nhìn thấy sự cải thiện của cô.”
“Cảm ơn anh.”- Trân Trân gật đầu, lịch sự nói tiếng cảm ơn rồi hỏi: “Vậy concept thứ hai khi nào mới bắt đầu chụp?”
“Khi nãy cô không nghe Khải Ca nói sao, bản thảo mới được đưa lên, khoảng hai ngày nữa sẽ bắt đầu chụp.”- Hạ Dĩ Niên không tiếp tục nhìn cô, hắn cúi đầu ghi chép gì đó.
“Nếu không còn việc gì tôi về trước…”
“Chậm đã.”
Bước chân Trân Trân khựng lại khó hiểu quay qua nhìn hắn, Hạ Dĩ Niên đan hai tay vào nhau, bày ra tư thế nhàn nhã nhưng cũng tạo cho người khác cảm giác cực kì nguy hiểm. Hắn nhìn cô, ung dung nói: “Tôi muốn mở một cuộc họp với cô.”
“Cuộc họp?”- Trân Trân ngày càng không hiểu ý của hắn, Hạ Dĩ Niên này thuộc tuýp người chỉ nói ba phần giữ lại bảy phần, nói chuyện với hắn nếu như lơ đãng bỏ qua một chi tiết nào đó thì người đó sẽ hoàn toàn rơi vào sương mù ngay.
Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Cô biết rồi đó, concept đầu tiên vừa hoàn thành xong, đang đi vào giai đoạn quảng bá. Giai đoạn này rất quan trọng đối với hậu đề phía sau, cô là người mẫu phụ trách đại diện cho concept này, cô nói xem, hình thức quảng bá nên diễn ra thế nào là hợp lý?”
“Anh xác định thật sự muốn nghe ý kiến của tôi?”- Chiến dịch PR thì phải giao cho bên bộ phận truyền thông đảm nhận, sao lại bắt một người mẫu như cô ra ý kiến? Trân Trân nửa tin nữa ngờ không hiểu ý của Hạ Dĩ Niên là gì, muốn kiếm tr.a cô sao?
Hạ Dĩ Niên không nói gì, chỉ gật đầu.
Trân Trân hít một hơi sâu, thôi được rồi, bây giờ cô đang nằm trong lòng địch, nếu không tỏ ra được việc một chút chỉ sợ sau này bị đè lên đầu lên cổ cũng nên.
“Tôi cảm thấy vẫn là đi theo lối truyền thống, tạo dựng sự khác biệt. Chúng ta có thể dụng nạp những loại trang phục mang đậm tính truyện thống của các quốc gia trên thế giới, cổ điển một chút thì sẽ hợp với xu hướng thị trường hiện nay hơn.”- Trân Trân cũng nhìn ra, việc sử dụng xường xám làm trang phục chủ đạo là chủ ý của Hạ Dĩ Niên, điều này chứng minh hắn và cô có cùng một suy nghĩ về chủ đề truyền thống lần này. Nếu đã là vậy, trước tiên cô vẫn nên tỏ ra tán đồng một chút thì tốt hơn.
Quả nhiên Hạ Dĩ Niên hài lòng gật đầu, song lại im lặng như muốn đợi cô nói tiếp.
Nhưng Trân Trân lại im lặng, cô biết nói gì nữa bây giờ, chuyên ngành của cô là đá quý. Nếu bảo cô liệt kê tính chất và cách quảng bá cho một hạng mục trang sức thì có thể nhưng cô đâu có học về thời trang.
“Vừa rồi các cổ đông có lo ngại về vấn đề này, phong cách cổ điển vốn không phải là sở trường của Hoàng Thịnh.”- Hạ Dĩ Niên nói.
Trân Trân có cảm giác như mình đang bị thầy giáo khảo bài vậy, Hạ Dĩ Niên liên tục đưa ra tình huống bắt cô phải động não: “Tôi nghĩ chúng ta nên sáng tạo được một chủng loại mà mình là người đầu tiên trong lĩnh vực này. Những công ty khác đều theo kiểu cổ điển thời thượng, chúng ta khác họ, chúng ta đang xây dựng lối đi theo kiểu cổ điển truyền thống. Nhãn hiệu dẫn đầu trong bất kỳ phong cách sản phẩm nào luôn luôn là nhãn hiệu đầu tiên trong trí nhớ của khách hàng tương lai.”
Trân Trân hăng say nói, ánh mắt cô cũng dần trở nên đầy nhiệt huyết. Cô nhớ tới những ngày tháng còn ở Yunus, mọi người đều nghe theo những đường lối mà cô đặt ra, họ xem cô như thần thánh mà tin tưởng. Nhưng cuối cùng chính vị thần thánh này đã mù quáng đẩy Yunus vào thảm cảnh như hôm nay. Lúc Trân Trân thuyết trình xong thì mới nhận ra nãy giờ Hạ Dĩ Niên vẫn luôn dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn mình…
Hạ Dĩ Niên nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Tạo dựng sự khác biệt, lối quảng bá này là phong cách rất đặc trưng của Yunus lúc trước. Cô Trân Trân rất hâm mộ Yunus phải không?”
Hạ Dĩ Niên là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, hắn luốn để ý nhìn vào những cách thức hoạt động của các đối thủ tầm cỡ xung quanh. Chỉ cần nghe thôi đã biết đó là sở trường của ai, và cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Trân Trân nghe hắn hỏi, trong lòng dĩ nhiên có chút hoảng hốt. Nhưng cô cảm thấy mình cũng không có gì cần phải chột dạ cả, cô hơi mỉm cười: “Đúng vậy, tôi rất hâm mộ vị chủ tịch tài ba của Yunus.”
“Ồ.”- Hạ Dĩ Niên nóimột tiếng rồi ánh mắt có chút suy ngẫm, sau đó khóe miệng khẽ nâng lên một đường lạnh lẽo: “Là Dương Anh Thi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”- Trân Trân gật đầu, đó vị hôn thê lúc trước của anh đấy, anh chưa từng đi gặp mặt người ta nhưng cũng xem như là còn chút suy nghĩ có thể nhớ ra tên cô. =.= Trân Trân lúc này lại có chút tò mò hỏi: “Anh cảm thấy cô ấy là người như thế nào?”
Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ kiếp trước cô và hắn cũng chưa từng gặp mặt, làm sao Hạ Dĩ Niên có thể biết cô là người thế nào được.
Nào ngờ Hạ Dĩ Niên nói ra một câu khiến Trân Trân suýt nữa thổ huyết, hắn nói: “Tự cho mình là đúng.”
Trân Trân nghĩ chắc do kiếp trước cô ăn ở thất đức, từ Triệu Trường Bách tới Hạ Dĩ Niên ai cũng dùng câu này để tả về cô, Trân Trân tức mà không thể làm gì được bởi vì giờ cô là Trân Trân chứ không phải Dương Anh Thi, lấy tư cách gì giận.
Lúc rời khỏi căn phòng mang toàn hơi lạnh của hắn, Trân Trân mới cảm thấy được sự sống đã quay lại. Cô đi xuống cửa chính, đón một chiếc xe buýt về nhà. Trân Trân hiện giờ chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, nếu không có cô ngủ chắc chắn cô sẽ phát điên mất.
Lúc đang tìm chìa khóa mở cửa, cô nghe thấy bên trong có tiếng khóc thút thích. Trân Trân lại nhận về một tràng rợn gai óc, cô khẽ mở cửa đi vào trong phòng khách, tiếng khóc phát ra từ phía phòng của Âu Giãn Tình ngày càng rõ hơn.
Chính xác mà nói là nàng đang khóc.
“Bà ơi, cháu cầu xin bà, cháu biết rằng mình không nên xuất hiện trước mặt bà, nhưng mà…nhưng mà Dĩ Niên đã cả tuần này không nghe điện thoại của cháu, cháu quá lo lắng cho nên…cho nên…”
Giọng nói Âu Giãn Tình im hẳn, có thể là lão phu nhân bên kia đã cúp máy. Trong phòng chỉ còn vang ra tiếng nấc nghẹn, Trân Trân chưa bao giờ nhìn thấy một người nào thương tâm như vậy. Chẳng phải chỉ mới không gặp một tuần thôi sao, đâu phải sinh ly tử biệt.
Nhưng nhìn nàng đau lòng như vậy, có phải nên vào an ủi vài câu không? Nhưng an ủi cái gì, cô trước giờ là chuyên gia đi xát muối lên vết thương của người khác đấy.
Trân Trân nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định gõ cửa phòng, một lúc lâu vẫn không thấy có tiếng trả lời bên trong. Cô lại gõ thêm vài cái, bên trong vẫn im lặng, quyết định một lúc liền mở cửa nhìn vào trong. Âu Giãn Tình thẫn thờ ngồi trên giường ngủ, sắc mặt nhợt nhạt y như người ch.ết, trên tay nàng còn cầm một lo thuốc ngủ.
Trân Trân khẩn trương chạy đến giật lấy lọ thuốc ngủ ném xuống đất, từng viên thuốc màu vàng văng tung tóe trên nền ghạch.
“Giãn Tình, chị điên sao? Chị định làm cái gì thế?”- Trân Trân hét vào mặt Âu Giãn Tình, cô đối với hành vi tự xem thường mạng sống của bản thân này cực kì bài xích, hơn nữa Âu Giãn Tình lại vì một người vốn dĩ không xem mình ra gì mà chọn cái phương pháp này để giải thoát càng khiến Trân Trân phẫn nộ.
Nào ngờ Âu Giãn Tình òa lên khóc hệt như một đứa trẻ, giọng nói cũng lạc đi: “Tại sao anh ấy lại tắt điện thoại, anh ấy muốn chia tay có thể nói, muốn rời xa chị có thể nói, chỉ cần đừng tắt điện thoại, đừng tránh mặt chị…làm như thế chị sẽ rất lo lắng…”
Trân Trân chỉ biết thở dài, cái gọi là tình yêu rốt cuộc có bao nhiêu hèn mọn, bao nhiêu nhẫn nhịn?
Kể từ sau ngày hôm đó, ác cảm của Trân Trân đối với Hạ Dĩ Niên càng tăng lên một phần. Là một người đàn ông tốt nhất nên dứt khoát một chút, nếu đã không yêu thì hà cớ gì phải giữ lại Âu Giãn Tình bên cạnh? Bản thân mình không sợ đau khổ thì cũng không nên để người khác chịu phần đau khổ đó.
Nhưng biết sao được, cô vẫn là không nên lo chuyện bao đồng thì hơn. Thứ nhất, Hạ Dĩ Niên là người khó đối phó, cô căn bản không nên dây vào hắn, thứ hai cô không thân với Âu Giãn Tình là mấy, chuyện của nàng cô dù bất mãn cũng tốt nhất là đừng nên xen vào.
Đừng nói cô ích kỷ, người không vì mình trời chu đất diệt.