Chương 87
"Cậu hai, cánh tay của cậu..."- Barbara phát hiện Hạ Dĩ Niên có chút khó khăn khi cử động cánh tay, cô ấy nhìn vào bả vai của hắn, biết chắc là đang bị thương: "Là Uyển Khanh làm sao? Tôi đã nói là cậu phải cảnh giác với cô ấy rồi."
"Người khác có thể cảnh giác, chỉ có cô ấy là không thể."- Hạ Dĩ Niên thở dài, hắn và Barbara đang ngồi trên phòng sách của tầng một, nơi này nhìn qua cửa sổ chính là vườn hoa, bên dưới vườn hoa là dáng hình nhỏ nhắn đang đu đưa trên chiếc xích đu của của Uyển Khanh.
Vây quanh cô là Lạc Nhân, Vu An Di, Nhật Anh, Hạ Dĩ Tường đang không ngừng tìm đề tài nói chuyện vui vẻ, vừa rồi Barbara nói với bọn họ, trong thời gian này cần phải khiến cho Uyển Khanh vui vẻ, không được để tinh thần của cô chịu bất kì đả kích nào, nếu như không cẩn thận có thể nhân bản thêm nhiều nhân cách khác trong tâm lý của cô.
Vì vậy bọn họ không ngừng sôi nổi vây quanh Uyển Khanh trò chuyện với cô.
Nhưng có vẻ Uyển Khanh không hứng thú, cô như một đứa trẻ hướng nội nhút nhát ngày đầu đi học và gặp rất nhiều bạn mới, chỉ biết đưa mắt nhìn mọi người.
"Cô đã có thể xác định tình trạng của Khanh nhi chưa?"
Barbara gật đầu: "Có thể rồi, Uyển Khanh hiện giờ mang trong mình ba nhân cách khác nhau. Một là cô ấy, Lôi Uyển Khanh. Hai là một đứa trẻ bảy tuổi và ba là..."- Cô ấy nhìn sang bả vai của Hạ Dĩ Niên: "Người đã làm cậu bị thương. Nhìn chung, hai nhân cách đầu không có gì nguy hiểm, một đứa trẻ bảy tuổi khá là dễ khắc chế, nhưng mà... trong người cô ấy sao lại có thể tồn tại một loại nhân cách chống cự mãnh liệt như vậy? Cô ấy tấn công người, đây chính là biểu hiện của bản năng tự vệ... Nếu như chỉ đơn thuần là suýt bị chôn sống, vậy thì cô ấy chỉ mang trong mình một nhân cách của đứa trẻ bảy tuổi thì mới hợp lý."
Hạ Dĩ Niên im lặng, đầu mày khẽ nhíu lại.
Barbara nói tiếp: "Cậu hai không cần lo lắng, tình trạng của Uyển Khanh không hẳn là không thể chữa khỏi, tí nữa tôi sẽ làm một phương trình điều trị tâm lý cho cô ấy, kết hợp với việc dùng thuốc đầy đủ, sẽ rất nhanh cô ấy sẽ khỏi bệnh thôi. Cậu thấy đó, mới chỉ có một buổi sáng điều trị mà tình trạng của Uyển Khanh đã chuyển biến tốt hơn, ít ra nãy giờ cũng không còn kích động như trước nữa."
...
"Bà xã nhỏ, em xem đây là con gì nào?"- Lâm Tư Phàm vừa gấp thủ công được một con hạt giấy xinh đẹp, vội vàng chạy tới đưa ra trước mặt Uyển Khanh.
Uyển Khanh không trả lời.
Lâm Tư Phàm chật lưỡi: "Đây là chim sẻ đấy, con chim sẽ chăm chỉ."
Vu An Di xen vào: "Cái gì mà chim sẻ? Anh xếp ra nó chẳng lẽ còn không biết nó là gì à?"
Nhật Anh gật đầu: "Tôi thấy nó là con đại bàng cơ."
Lạc Nhân không đồng ý: "Rõ ràng là con đà điểu, cậu xem, cái cổ nó cao như vậy, ngoài đà điểu ra thì còn có thể là con gì nữa?"
Thao Thao đứng tựa vào xích đu, đưa mắt nhìn sang, ngờ nghệch nói: "Ủa... nó là hạt giấy mà."
Vu An Di vỗ tay: "Đúng! Mấy người các anh xem đi, ngay cả Thao Thao còn nhìn ra được đó là hạt giấy, là con hạt giấy đấy các vị đại gia."
Lâm Tư Phàm nhíu mày: "Vu An Di, Thao Thao, hai người không hiểu được tuyệt đỉnh của nghệ thuật chính là sự liên tưởng, nhìn vào thứ này, các người nhìn ra nó là cái gì thì nó chính là cái đó."
"Cái gì chứ? Tôi chỉ nhìn thấy đó là con hạt giấy đấy, thì sao nào?"- Vu An Di không chịu thua.
Lạc Nhân cười lớn: "Đó chứng minh em không có trí liên tưởng như bọn anh, bởi vậy, em chỉ có thể làm luật sư, đâu thể làm cảnh sát được."
"Liên tưởng khác với hoang tưởng."- Hạ Dĩ Niên từ phía xa đi tới, lạnh nhạt buông một câu.
Vu An Di gật đầu: "Đúng vậy, liên tưởng nó khác với hoang tưởng nhé, như mấy người các anh là đang hoang tưởng những thứ không có thật, nói không chừng cũng có vấn đề về tâm lý rồi, có cần tham gia điều trị cùng với Uyển Khanh không? Sẵn tiện có Barbara ở đây, tránh cho tình trạng bệnh tình của các anh càng thêm trầm trọng."
Lâm Tư Phàm ai oán: "Anh họ, phái nam bọn em đang bị áp đảo, anh không bênh vực thì thôi còn buông lời đối phó bọn em nữa."
Hạ Dĩ Niên không trả lời anh, hắn đi tới trước xích đu ngồi xuống: "Sao rồi Khanh nhi, đói bụng chưa?"
Uyển Khanh lắc đầu.
Mọi người đều nhìn nhau, nãy giờ họ còn nghĩ Uyển Khanh không biết phản ứng là gì, cô cứ như một pho tượng ngồi ở đó, mọi người các nói gì cũng chỉ biết đưa mắt nhìn, không gật đầu cũng không lắc đầu. Nếu không phải tròng mắt của cô còn chuyển động để quan sát bọn họ thì bọn họ đã nghĩ người trước mắt chắc chắn là một cái tượng đá chứ không phải Uyển Khanh nữa.
Vậy mà bây giờ cô đối với câu hỏi của Hạ Dĩ Niên lại có phản ứng, tuy rằng là vẫn không chịu trả lời nhưng ít ra cũng biết lắc đầu một cái.
Lâm Tư Phàm nhìn thấy mà không cam tâm: "Hơ, hay rồi, anh họ, anh hay rồi ha. Ngay cả lúc bệnh mà Uyển Khanh cũng chỉ biết có anh thôi, nãy giờ cô ấy làm lơ em như vậy, em đau lòng biết bao nhiêu."
Hạ Dĩ Niên nghe thấy lời này, khóe môi hơi nâng lên, tâm trạng cũng bớt đi phần nặng nề, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thấy tay cô hơi lạnh thì hỏi: "Khanh nhi lạnh sao?"
Uyển Khanh lắc đầu.
Hạ Dĩ Niên giúp cô sưởi ấm bàn tay: "Nếu lạnh thì phải nói có biết không?"
Lần này cô gật đầu.
Lâm Tư Phàm lại ấm ức bước lên đem con hạt giấy trong tay đưa cho Uyển Khanh: "Bà xã nhỏ, cho em con chim sẻ này."
"Cái gì mà chim sẻ, nó là đà điểu chứ."
"Còn lâu, nó là đại bàng, con đại bàng đầy sức mạnh."
Thao Thao bĩu môi: "Rõ ràng nó là con hạt giấy mà."
Bốn con người, bốn cái miệng không ngừng tranh cãi, Vu An Di vội vàng nhảy vào can ngăn.
Bên này bầu không khí um xùm là thế, bên phía Hạ Dĩ Tường và Angelina cũng không kém hơn là bao.
"Anh đi cờ cái kiểu gì thế hả? Có biết đánh cờ không đấy?"
"Anh không biết đánh cờ sao? Con mắt em bị làm sao vậy? Hạ Dĩ Tường anh đây chính là cao thủ cờ tướng đấy."
"Vậy thì nhanh lên đi, anh suy nghĩ mất cả nửa ngày rồi đấy."
"Từ từ, cờ tướng cần phải thận trọng trong từng bước đi, em có biết chơi cờ không đấy?"
"Anh..."
Hạ Dĩ Niên kéo tay Uyển Khanh đi sang bên chỗ cặp đôi đang cãi nhau long trời lở đất kia, đám người Lâm Tư Phàm cũng không thèm quan tâm tranh cãi xem rốt cuộc cái con quái thai mà Lâm Tư Phàm xếp ra là con gì nữa.
"Chuyện gì thế?"- Hạ Dĩ Niên lên tiếng, bàn cờ này hình như chỉ mới đi được có vài quân đầu tiên, Hạ Dĩ Tường đã phải suy nghĩ mất nửa ngày trời, nếu như đợi anh cả suy nghĩ xong thì chắc đã là giữa khuya rồi.
Hạ Dĩ Tường vội vàng lên tiếng: "Dĩ Niên chú giúp anh với, anh bí lù rồi đây."
Angelina cản lại: "Làm gì có chuyện cầu cứu như vậy chứ, anh bí thì ngoan ngoãn chịu thua đi, đưa năm trăm đây."
Lạc Nhân ồ lên một tiếng: "Ồ, Angelina, cảnh sát như cô cũng cờ bạc à?"
Angelina phát hiện mình hớ hênh, nhất thời khó xử cười hì hì: "Tết mà tết mà, phải vui vẻ chứ có đúng không? Với lại, à...ừm..."
Cô nàng cố gắng nghĩ ra lý do, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được nên chỉ biết à ừm vài tiếng...
Hạ Dĩ Niên nhanh miệng cứu bồ: "Với lại không mặc cảnh phục trên người thì không phải cảnh sát nữa."
Angelina đập bàn: "Đúng vậy, chính là như vậy."
Nhật Anh không tán thành: "Cảnh sát chính là tấm gương của người dân, tuy tôi cũng không phải là người dân gương mẫu gì nhưng tôi không tán thành cảnh sát cờ bạc đâu đấy."
Lạc Nhân gật đầu: "Tôi đồng ý kiến với Nhật Anh."
Lâm Tư Phàm cũng tán thành: "Tôi giống hai anh ấy."
Angelina đáng đương, thật sự không cam lòng để vuột mất năm trăm này từ Hạ Dĩ Tường. Thật ra tiền không là vấn đề, nhưng khó khăn lắm mới có cảm giác chiến thắng, vậy mà...
Vu An Di nói: "Gì chứ, Angelina là cảnh sát của tổ trọng án chứ đâu phải bên phòng chống tệ nạn xã hội, nếu mà cô ấy nghiêm chỉnh lại thì đám tệ nạn như ba người các anh đã bị càn quét từ sớm rồi."
Lạc Nhân không đồng tình, cao giọng: "Nè Vu An Di, em nói cho rõ ràng, cái gì mà đám người tệ nạn như bọn anh?"
"Còn không phải hay sao? Một đám tệ nạn..."
"Này, tôi biết Lạc Nhân và cô không ưa nhau, nhưng phiền cô lúc mắng người hãy bỏ chữ "một đám" ra đi có được không hả? Tôi nghe mà ngứa hết cả người."- Lâm Tư Phàm trừng mắt.
Nhật Anh gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."
Lạc Nhân tức tối: "Em... em như vậy là phỉ báng người khác, luật sư kiểu gì thế hả? Anh là thân chủ của em đấy"
"Luật sư kiểu như tôi cũng có người mướn làm người đại diện cho họ, anh nói xem, vị thân chủ đó của tôi có phải bị thần kinh hay không?"- Vu An Di bình tĩnh đáp trả.
"Anh?"- Lạc Nhân chỉ vào mũi mình, thật lâu sau cũng không nói được lời nào.
"Thôi được rồi im lặng đi."- Nhật Anh can ngăn, hai cái người này cứ hể gặp nhau là y như sao hỏa đụng trúng địa cầu vậy. Vu An Di là luật sư, tuy Lạc Nhân miệng mồm cũng không vừa nhưng xét về trình độ ăn nói thì có đấu tới sáng cũng không đấu lại Vu An Di.
Hạ Dĩ Tường cũng bực bội: "Cái lũ các người im hết đi, tôi đang bị dồn vào đường cùng đây này, ai có đầu óc thì mau nghĩ ra nước đi tiếp theo giúp tôi đi, ở đó mà tranh với chả cãi, một lũ dở hơi."
Thế mà mấy người đang giương cung bạt kiếm phía xa cũng biết điều im bặt lại, ở đây thì Hạ Dĩ Tường là lớn tuổi nhất nên dù lời lẽ của anh có chanh chua cỡ nào thì cũng không ai dám cãi lại anh. Bọn họ bước qua nhìn vào bàn cờ, quả thật là nước đi của Angelina rất lợi hại, hoàn toàn dồn Hạ Dĩ Tường vào đường cùng rồi.
Vu An Di cũng biết một chút ít cờ tướng nên lên tiếng trước tiên: "Anh điều xe, pháo, Mã ra các lộ chính để dễ tấn công một chút đi."
Hạ Dĩ Tường làm theo.
Angelina cũng không ngăn cản việc trợ giúp của mọi người, thấy Hạ Dĩ Tường cũng chịu đánh tiếp thì thuận theo thế cờ mà đáp trả lại.
Hạ Dĩ Niên lên tiếng: "Anh cả, quân trắng của anh thử đi nước Pháo đầu Xe qua hà xem sao."
Hạ Dĩ Tường gật đầu làm theo.
Angelina nghiến răng: "Không được không được, các người ai cũng có thể chỉ cho anh ấy nhưng chỉ có Dĩ Niên là không được."
"Tại sao chứ?"- Hạ Dĩ Niên nhíu mày.
"Ở đây em giỏi đánh cờ nhất, em trợ giúp cho anh ấy thì chị thua là cái chắc rồi."- Angelina nói.
Cục diện tranh cãi bây giờ chuyển từ Vu An Di và Lạc Nhân sang Angelina và Hạ Dĩ Niên.
Hắn bình tĩnh lên tiếng: "Em là thương nhân, mà thương nhân thì không có thói quen nhìn tiền của mình trôi vào túi của người khác một cách không đâu như vậy. Tiền của Hạ Dĩ Tường từ đâu mà có? Là từ Hoàng Thịnh mà ra, tiền của anh ấy có liên quan đến sự tồn vong của Hoàng Thịnh, anh ấy chi ra một đồng cũng là ảnh hưởng lớn tới tập đoàn, nếu như lỡ có mệnh hệ gì thì sao?"
Vốn chỉ là một câu hỏi không ai định trả lời nhưng mà Thao Thao lại ngây thơ giơ tay phát biểu ý kiến: "Cậu hai, em có thể nói không ạ?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Có thể."
Thao Thao phát biểu: "Nếu như Cậu cả mất đi năm trăm ngàn, vậy là Hoàng Thịnh sẽ mất đi năm trăm ngàn, Hạ gia sẽ mất đi năm trăm ngàn, ông bà Hạ cũng sẽ mất đi năm trăm ngàn..."
Lâm Tư Phàm nghiến răng kéo Thao Thao qua một bên: "Em không nói không ai bảo em câm đâu."
Angelina dở khóc dở cười: "Tôi cùng lắm cũng chỉ lấy của anh ấy năm trăm ngàn, Thao Thao, cô kể một hồi lại thành ra hai triệu rồi đấy?"
Nhật Anh đi sang ngồi xuống cạnh Angelina: "Dĩ Niên, cậu có thể giúp Dĩ Tường, tớ sẽ giúp Angelina, mọi người ai theo tôi thì qua chỗ tôi, ai theo Dĩ Niên thì qua chỗ cậu ấy. Hạ Dĩ Tường và Angelina cá cược, chúng ta cũng vậy."
Kết quả là sau một giây, số người đứng phía sau Hạ Dĩ Niên là tuyệt đối.
Nhật Anh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, anh lại nhìn thấy còn có một con cừu non chưa có nhà để về thì nhanh miệng dụ dỗ: "Uyển Khanh, em qua chỗ anh đi."
Uyển Khanh vẫn đứng một chỗ nhìn qua nhìn lại, nghe Nhật Anh nói thì có chút cảnh giác.
Hạ Dĩ Niên lại nhíu mày, hơi mỉm cười: "Khanh nhi, qua chỗ anh."
"Không, em sang đây, Uyển Khanh muội muội, em quên là em đã đập nát bình rượu vang của anh sao? Hãy chuộc lỗi bằng cách ủng hộ anh, em qua đây với anh nào."
Hạ Dĩ Niên trầm giọng: "Tiền tôi cũng đã trả rồi cậu còn bảo cô ấy chuộc lỗi là thế nào?"
"Xin thưa đây là phí tổn thất tinh thần đấy cậu hai ạ."
"Khanh nhi qua đây!"
"Không, hãy sang đây với anh."
Anh một câu tôi một câu làm cho Uyển Khanh nhất thời ngu ngơ nhìn qua nhìn lại giữa hai người một lúc.
Nhưng cô vẫn lựa chọn đi sang chỗ Hạ Dĩ Niên.
Hắn hài lòng kéo cô ngồi bên cạnh.
Nhật Anh nghiến răng, rõ ràng đang bị bệnh vậy mà cô gái này vẫn không bỏ được bản tính phũ phàng của mình.
Được rồi, anh đây sẽ khiến cho các người phải hối hận vì đã không theo anh. Nhật Anh nói với Angelina: "Lấy Bình Phong Mã hiện đại đối phó với Pháo đầu Xe qua hà của cậu ta."
Angelina có Nhật Anh giúp sức, nhất thời khí thế bừng bừng làm theo lời anh.
Mã đã qua sông, cuộc chiến càng thêm phần căng thẳng. Cờ đỏ của Hạ Dĩ Tường đang bị Xe đen ghim một Pháo, một Xe nên bị dồn vào thế bí lần nữa.
Uyển Khanh chống cằm lên bàn, quan sát ván cờ này chăm chú mặc dù ai cũng biết rằng cô chả hiểu cái quái gì cả.
Hạ Dĩ Niên có chút buồn cười nhìn bộ dáng này của cô.
Hạ Dĩ Tường lại không nhàn nhã được như hắn: "Làm sao bây giờ, Làm sao bây giờ?"
Hạ Dĩ Niên đáp: "Anh hi sinh Tốt để thoát khỏi tình trạng khó chịu này trước đi."
Một câu của Hạ Dĩ Niên biến đổi cục diện trên bàn cờ, hi sinh một con Tốt làm cho thế bố trí của quân đỏ bên phía Hạ Dĩ Tường càng thêm linh hoạt hơn.
Nhật Anh suy tính một lúc: "Tạm thời chặn đường con Xe của Hạ Dĩ Tường trước."
Angelina gật đầu.
Hạ Dĩ Tường nóng nảy lên tiếng: "Gì chứ, chơi chặn đường là sao?"- Anh nhanh chóng điều con Mã của mình lên giao lộ chính.
"Khoan đã!"- Hạ Dĩ Niên lên tiếng thì đã muộn, hắn nhíu mày lắc đầu hết cách.
Hạ Dĩ Tường cũng biết mình vừa đi sai nhất thời hối hận định thu lại quân Mã về.
"Ê! Ăn gian à?"- Nhật Anh chụp lấy tay của anh hất ra, sau đó cười gian.
Angelina hiểu ý Nhật Anh, cô đem nước cờ của mình tấn công, nuốt trọn quân Mã vừa bồng bột xông lên kia.
Hạ Dĩ Tường kêu lên ai oán, sau đó đáng thương nhìn qua Hạ Dĩ Niên.
Hạ Dĩ Niên cảnh cáo liếc anh một cái.
Nhìn thấy Angelina cười đắc chí cầm lấy quân Mã của Hạ Dĩ Tường ném ra bên ngoài.
Đầu mày Uyển Khanh nhíu lại, cô vẫn chống cằm lên bàn nhìn Angelina thắc mắc: "Quân Mã có ba cái mạng mà, bây giờ chỉ mới mất một mạng sao lại loại nó ra rồi?"
Angelina chưa từng có "diễm phúc" chứng kiến "lý luận" đánh cờ quái chiêu của Uyển Khanh nên không hiểu gì cả, nhíu mày hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Nói xong câu đó, Angelina tinh ý phát hiện ra tất cả mọi người đều không còn chú ý vào ván cờ này nữa, ai cũng sửng sốt nhìn sang Uyển Khanh.
Vu An Di cẩn trọng lên tiếng: "Uyển Khanh, tượng có thể qua sông không?"
Uyển Khanh gật đầu: "Tượng biết bơi mà."
Nhật Anh hỏi: "Vậy, quân Sĩ có phải là gián điệp của em không?"
Đến đây thì Uyển Khanh nhíu mày: "Mấy người đang giễu tôi à?"
Cách chơi cờ này... chỉ có Uyển Khanh mới biết.
Ngay cả Hạ Dĩ Niên cũng không thể bình tĩnh nữa, hắn xoay người cô lại, cẩn thận đánh giá cô: "Khanh nhi, là em sao?"
Uyển Khanh nhìn hắn, chớp mắt vài cái.
Hạ Dĩ Niên lại nhíu mày, giọng hơi cao lên: "Trả lời anh!"
Uyển Khanh khó hiểu: "Anh sao vậy? Mọi người sao vậy? Nhìn em như như vậy làm gì?"
Vu An Di cười lên: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi..."
Uyển Khanh còn đang lơ mơ thì Hạ Dĩ Niên đã ôm chầm lấy cô, hắn ôm chặt như thế lại khiến Uyển Khanh suýt chút ch.ết ngạt, cô cũng không hiểu vì sao ai cũng kích động như vậy.
Cô nghe thấy Hạ Dĩ Niên gọi tên cô rất nhiều lần, cách gọi này của hắn mang theo sự kích động, vui mừng khó tả. Giống như là muốn xác định lại cô đang ở trước mặt hắn, cô chính là Khanh nhi của hắn.
"Dĩ Niên... anh lỏng tay một chút, kẹp ch.ết em mất."- Uyển Khanh dùng giọng mũi nói chuyện, tay cũng kháng nghị đánh nhẹ vào lưng hắn.
Hạ Dĩ Niên buông cô ra, khoảnh khắc đối diện với mắt hắn Uyển Khanh bị sự vui vẻ trong đôi mắt của hắn dọa cho hồ đồ.
Hạ Dĩ Niên không quan tâm xung quanh có biết bao nhiêu người đang nhìn họ, hắn chỉ biết Khanh nhi của hắn đã trở lại rồi, cách nói chuyện này, ánh mắt này, ngữ khí này... tất cả đều là của Khanh nhi.
"Khanh nhi... là em phải không? Thật sự là em rồi..."
Uyển Khanh buồn cười nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn xanh xao hẳn đi thì nhíu mày: "Anh sao vậy Dĩ Niên? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?"
"Anh lo cho em, lo ch.ết đi được, cái đứa trẻ này, không ngày nào là không khiến anh lo lắng."- Hắn ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe khuấy đảo lòng người.
Tim Uyển Khanh thắt lại: "Em thì có gì phải lo lắng chứ? Đừng có gạt em, chắc chắn là anh lại bị đống công việc ở Hoàng Thịnh hành hạ nữa rồi, em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh chẳng thèm đem lời em nói để vào tai..."
"Được được, là anh sai, đừng cáu lên nữa."- Hạ Dĩ Niên vội ngắt lời cô, hắn biết Uyển Khanh lo cho hắn, nhưng lại rằng cô sẽ kích động làm cho tâm lý bị chấn thương lần nữa.
Angelina lên tiếng: "Uyển Khanh em còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
Vu An Di vội cản lại: "Angelina..."
Uyển Khanh khó hiểu nhìn thái độ kỳ lạ của Vu An Di, rồi ngẫm nghĩ trả lời: "Em nhớ... hình như là sau khi xem pháo hoa thì... phải rồi ha, sao lại không nhớ gì nữa?"
"Sau đó em về nhà, ham ăn ham ngủ, ngủ một giấc dài."- Hạ Dĩ Niên lên tiếng.
"Em ngủ sao?"- Uyển Khanh hỏi: "Thế ngủ bao lâu rồi? Hôm nay là mùng mấy?"
"Mùng năm."
"Năm ngày?"- Uyển Khanh đứng phắt dậy, hai mắt mở to, cô ngủ năm ngày? Trời ạ, là ngủ hay hôn mê vậy?
Hạ Dĩ Niên không ngờ cô lại đứng lên, suýt chút nữa là rơi tim ra ngoài, hắn kéo cô ngồi xuống ghế. Bây giờ Uyển Khanh trong mắt hắn không khác gì thủy tinh, hắn tưởng tượng chỉ cần một động tác nhẹ là cô sẽ vỡ ra tan tành, động tác mạnh dạn của cô vừa rồi làm cho hắn giật thốt cả tim.
Khanh nhi của hắn, bây giờ hắn chỉ muốn nâng niu cô mà thôi.
Nói trắng ra là lo được lo mất.
Uyển Khanh ôm đầu của mình: "Trời ạ, thánh thần ơi. Em thừa nhận là mình mê ngủ, nhưng ngủ tới năm ngày... em ngủ tận năm ngày mà không ai đưa em đi bệnh viện là sao? Lỡ như em ch.ết luôn rồi sao?"
Hạ Dĩ Niên nhíu mày cao giọng: "Nói bậy bạ cái gì đấy?"
Uyển Khanh ngậm miệng ngay lập tức, cô cảm thấy khó hiểu, cô chỉ nói một câu ví dụ thôi mà, sao tự nhiên Hạ Dĩ Niên lại lớn tiếng như vậy? Hắn không phải người nóng tính, lúc trước cô thường tiện miệng nói bậy hắn cũng chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở, chưa bao giờ quát lên như thế.
Hạ Dĩ Niên nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của cô thì ý thức được vừa rồi mình có hơi quá đà, chẳng qua hắn chỉ sợ những chuyện như thế sẽ ứng lên người cô. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, Hạ Dĩ Niên hắn trước giờ chưa từng tin vào mấy chuyện xui rủi, hắn luôn tự hào rằng mình có khả năng làm chủ tình huống, làm chủ cả vận mệnh, vậy mà bây giờ hắn lại trở thành người sợ trước sợ sau như thế này.
Hạ Dĩ Niên thở dài, hạ giọng: "Sau này không được nói như vậy nữa, có biết không?"
Uyển Khanh gật đầu.
"Nói chuyện, không cho phép im lặng."
Uyển Khanh mở to mắt bất mãn: "Anh làm sao vậy Hạ Dĩ Niên? Còn mấy người nữa, ai cũng kỳ quái như vậy..."
Lạc Nhân lên tiếng: "Dĩ Niên cậu đừng quá căng thẳng như vậy, tôi đi gọi cho Barbara tới xem sao."
Hạ Dĩ Niên gật đầu, khẽ thở dài quay sang Uyển Khanh, thấy cô đưa mắt hoang mang nhìn mình thì tâm trạng càng thêm phức tạp, nắm chặt lấy tay cô.