Chương 131
Trên con đường quốc lộ, xe chạy với vận tốc có thắng cũng vô dụng. Từng cảnh vật thành Bách Nhật lướt qua vùn vụt trước mắt làm cho Phương Tĩnh liên tục hô hào, phấn khích một mình chưa đủ còn kéo theo cả người bên cạnh cùng phấn khích: "Jonathan, anh xem kìa, bên kia là biển lớn nối với thành Cát An đấy, còn phía đông mờ mờ xa xa là núi tuyết đó. Thành Bách Nhật đúng là danh bất hư truyền, cái gì cũng đẹp quá đi."
Người bên cạnh bỏ cuốn tạp chí trên tay xuống, đôi mắt sâu hút hồn như muốn trêu ngươi người khác nhưng vẫn mang theo nét quyến rũ dù chẳng cần phải cố tình tỏ ra vẻ. Hắn chỉ hơi nhướng mày liền toát lên vẻ quý phái lịch lãm, đôi môi mỏng mang theo sự cương nghị khẽ mím lại dù vậy vẫn khiến bao nhiêu phụ nữ nhìn thấy đều điên đảo.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi lên tiếng: "Những thứ này ở Nga cũng có, em cần gì phải chú tâm như thế?"
Phương Tĩnh quay lại, có chút không đồng tình: "Không phải mà, em nghe nói ở thành Bách Nhật này có kỳ tích đấy. Anh nhìn xem, phía xa trên biển lớn là một hòn đảo, đó là bất động sản thuộc quyền sở hữu của người Hạ gia, con đường có cát có thể lắp đầy độ sâu của biển mờ mờ phía xa chỉ được làm trong nửa năm mà thôi. Chưa kể tới ở đây còn có cả khu trượt tuyết trong nhà đấy, tóm lại thành Bách Nhật là nơi có thể biến điều không thể thành có thể."
Hắn nhìn ra bờ biển một lúc, đầu mày hơi nhíu lại nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc này xe rẽ vào đại lộ X, chính thức chạy vào trung tâm thành phố.
Phương Tĩnh nhướng người lên phía trước, hai tay vịn vào ghế tài xế thắc mắc hỏi: "Này, sao anh lại cứ chạy vòng vòng thế hả?"
Tài xế có chút khó xử trả lời: "Vòng xuyến này rất là lớn, bên trong còn có năm vòng xuyến nhỏ bao quanh một đảo nằm giữa nữa, nên việc chọn đường để đi tiếp cũng không thể gấp được."
Phương Tĩnh cười: "Ể, nói vậy là người trong thành Bách Nhật này khi ra khỏi nhà thì xác định là bị lạc đường sao?"
Người ngồi bên cạnh cô giải thích: "Người dân ở đây đã quen đường nên đối với họ không quá khó khăn, nhưng chúng ta là người nơi khác tới việc tìm đường thoát là vô cùng bế tác. Lựa chọn duy nhất là cứ lao vào rồi hy vọng đến điều tốt nhất."
Phương Tĩnh ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình: "Được thôi, nhân lúc này em ngắm nghía thành phố một phen, dù gì thì chúng ta cũng ở lại đây khá lâu nên cũng phải làm quen trước mới được."
Hắn không trả lời, im lặng nhìn ra ngoài thành phố tấp nập rồi lại vô thức lấy điện thoại mình ra nhìn lên đó một lúc lâu.
Thấy hắn im lặng, Phương Tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng: "Tự nhiên sao lại lấy hình ra xem làm gì?"
Hắn giơ điện thoại ra hướng cửa sổ xe, ngắm nhìn một lúc rồi nói: "Không hiểu sao anh cứ luôn cảm thấy người trong hình và thành phố này có liên quan tới nhau..."
Ở mỗ một cái vỉa hè trên đường, hắn đều có thể mơ hồ mờ ảo nhìn thấy bóng dáng của một cô gái.
Cô gái đó xuất hiện như một làn sương mù không rõ hình dạng nhưng lại thành không khiến trái tim hắn thấp thỏm.
Từ lúc bước vào địa phận của thành Bách Nhật, mỗi lúc hắn mỗi có một sự căng thẳng nào đó mà bản thân mình cũng không rõ.
Phương Tĩnh nhìn lên tấm hình trên màn hình điện thoại còn sáng đèn. Trong hình là một cô gái đứng quay lưng lại, hình như là đang vẽ tranh, khung cảnh nền phía sau cô gái là một thành phố rất đẹp, cô gái đứng cạnh cửa sổ sát đất nên từ góc độ chụp này lại giống như là chính cô ấy đang tỏa ra một tia sáng dịu nhẹ như vầng hào quang bao phủ. Thật lòng, Phương Tĩnh càng nhìn càng thấy giống hệt như thiên sứ giáng thế, không chân thật lại quá khó nắm bắt.
Vấn đề là mười năm trước, Jonathan cầm trên tay chiếc điện thoại không có sim cũng không có bất kỳ số điện thoại nào, trong bộ nhớ của điện thoại chỉ tồn tại duy nhất một tấm ảnh, tấm ảnh đó sở dĩ chưa bị xóa đi chính là vì đã được lưu trữ trong trung tâm điện thoại được bảo mật vô cùng an toàn. Jonathan rất thường xuyên lấy điện thoại ra xem, càng xem sự suy tư trong mắt càng thêm nồng đậm.
Phương Tĩnh không biết cô gái trong hình là ai mà hình cô ấy lại được lưu trữ tới mức muốn xóa khỏi điện thoại cũng không được chứ?
Nghĩ tới một khả năng không mấy tốt đẹp...
Có thể đó là người mà Jonathan yêu?
Vừa nghĩ tới trong lòng Phương Tĩnh lại cảm thấy khó chịu. Cô ta giật lấy điện thoại trong tay hắn rồi tắt màn hình đi: "Tấm hình này anh đã nhìn rất nhiều lần rồi, dù gì thì cô gái trong hình cũng không tự nhiên quay mặt lại được, bây giờ đã tới thành Bách Nhật danh bất hư truyền rồi, thôi thì chúng ta cứ ngắm cảnh đi."
Hắn gật đầu.
Phương Tĩnh mở cửa sổ, đón gió từ bên ngoài vào: "Lát nữa anh cứ về nhà trước, em còn phải đi đón Pumba tới. À, nghe nói anh có mấy người bạn nhỏ ở đây hả?"
Hắn khẽ cười: "Đúng là bạn nhỏ."
...
"Mau lên mau lên, hai người lề mề qua đấy."
"Em sốt sắng như vậy làm gì?"- Hai mắt Linh San còn chưa mở hẳn ra, mới sáng sớm đã bị Đình Ngôn lôi dậy.
Đình Thông bỏ tập sách vào giỏ: "Cũng không biết nó định giở trò gì, đó giờ nghe nói đi học là sợ muốn ch.ết không biết sao bây giờ sốt sắng dữ vậy nữa."
Đình Ngôn chống nạnh: "Hai người còn lề mề nữa, mẹ đang đợi chúng ta dưới nhà đấy, hai người để mẹ đợi lâu là bất hiếu đấy."
"Cái thằng này, nói năng ngày càng không phân lớn nhỏ vậy?"- Đình Ngôn xắn tay áo bước tới hăm dọa.
Đình Ngôn ném giỏ xách xuống đất, nhướng mày: "Thì sao hả?"
Đình Thông: "... Tốt, tốt... lắm."- Nói xong còn giơ tay vỗ vai một cái: "Em cứ cố gắng như vậy mà phát huy."
Dưới nhà vang lên tiếng gọi của Uyển Khanh, mọi người nhanh chóng di chuyển khỏi phòng.
Trước khi rời khỏi, Trịnh Lan Anh đặc biệt dặn dò Uyển Khanh phải đích thân gửi gắm con mình cho người ta. Uyển Khanh cũng chỉ vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng chở ba đứa nhỏ rời khỏi Hạ gia.
Đình Ngôn ngồi ở ghế sau háo hức lăn qua lăn lại một lúc rồi chán vịn tay lên ghế trước hỏi: "Mẹ ơi còn bao nhiêu lâu nữa mới tới vậy?"
Uyển Khanh một tay lái xe một tay cầm tờ giấy trên tay lên xem: "Địa chỉ con đưa mẹ xa lắm, nhưng hình như đây là khu ở của người có tiền mà."
"Vậy mới nói, chú ấy chắc chắn là người có gia thế, con thật là có mắt nhìn người."
Thông Thông ngồi ở ghế phụ liếc qua một cái: "Bớt tự kỷ đi nhóc."
"Anh gọi ai là nhóc hả?"
Uyển Khanh nhíu mày: "Im đi hai đứa, sao lúc nào cũng như chó với mèo vậy? Học tập Linh San đi kìa, con bé an tĩnh biết bao nhiêu."
Đình Ngôn nhìn qua Linh San rồi lại nhìn cô: "Mẹ, mẹ nhìn thử đi."
Uyển Khanh giơ tay chỉnh gương chiếu hậu rồi nhìn vào, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình, trời ạ, con bé vậy mà nằm dài ra ghế ngủ ngon lành.
Ba đứa nhóc này đúng là mỗi người mỗi vẻ, xem ra vị nào là giáo viên sắp tới của tụi nhỏ chắc chắn sẽ phải cực khổ một phen rồi.
Lúc xe chạy đến địa chỉ mà Ngôn Ngôn đưa, Uyển Khanh có chút hiếu kì nhìn dãy nhà lớn trước mắt. Ba đứa nhóc mở cửa xuống" xe, Uyển Khanh cũng định xuống đích thân gặp mặt nói chuyện với người kia một tiếng thì sẽ an tâm hơn. Lúc này điện thoại của cô reo lên.
"Tôi nghe?"
"Tới? Không phải nói ngày mai sao?"
"Tôi cũng không biết, họ đột nhiên tới đây vậy đó."
Uyển Khanh thở dài, bất mãn nói: "Hỏi họ xem có kỷ luật và văn minh hay không? Tới ít ra cũng phải gọi trước một tiếng chứ, được rồi, bảo họ đợi ở đó tôi sẽ tới ngay."
Đình Ngôn đứng ngoài cửa nhìn vào: "Mẹ, sao thế? Không xuống xe à?"
Uyển Khanh chật lưỡi nhìn tòa nhà trước mắt: "Tòa nhà đó phải không? Các con vào trước đi, chiều mẹ rước rồi nói chuyện luôn, bây giờ mẹ có chuyện gấp phải đến công ty một chuyến."
Cả ba đứa đồng thanh: "Lại nữa rồi..."
Uyển Khanh áy náy chấp tay xuống nước: "Cho mẹ xin lỗi mà."
Đình Ngôn phất tay: "Thôi bỏ đi."
Thông Thông thở dài: "Trẻ con không chấp nhặt người lớn."
Linh San lắc đầu: "Dù sao cũng không phải lần đầu, quen rồi quen rồi, đi các em, chị dẫn hai đứa đi bụi à không, đi học."
Uyển Khanh: "..."
Rốt cuộc ai mới là mẹ vậy?
Ba đứa nhỏ đi men theo con đường dài nhấn chuông của tòa biệt thự đó, bên trong nhanh chóng có một người quản gia chạy ra tươi cười: "Các cháu đến tìm cậu Jonathan phải không? Cậu ấy bận chút việc đột xuất nên đã dặn các cháu cứ vào nhà đợi trước."
Thông Thông khoác vai Ngôn Ngôn rầu rĩ: "Sao người lớn lúc nào cũng có việc vậy nhỉ?"
Ngôn Ngôn khoác vai Linh San: "Hết đu bên này rồi lại nhảy sang bên kia, làm như thế giới đợi bọn họ giải cứu không bằng."
Linh San thở dài cúi đầu: "Y như người nhện vậy."
Quản gia: "..."
Sắp tới giờ phải nộp biên bản họp cổ đông rồi mà Vi Vi vẫn chưa làm xong, còn cả một đoạn dài cần phải đánh máy, mà khả năng gõ phím của cô bé lại cực kì có hạn, hai tay đã nhức mỏi mà thời gian lại không chút nương tay chèn ép làm cho cô bé rất muốn hét lên thật lớn.
Lúc này có người đi tới, hình như là hỏi thăm.
"Xin hỏi, đây có phải là phòng chủ tịch không?"
Vi Vi miễn cưỡng ngước lên, nhất thời hai mắt mở to như bắt gặp phải sao trời lấp lánh. Mặt bắt đầu đỏ lên, cứ như bị lửa nung chín vậy, lắp bắp trả lời: "Phải, phải ạ..."
Thầm than nhẹ trong lòng, không ngờ đàn ông đẹp trai trên thế gian này chưa tuyệt chủng.
Người trước mặt phong thái đĩnh đạc, khí chất cao quý tựa vương tử, ánh mắt sắc bén sâu thẳm khiến người khác chỉ muốn đi lạc vào trong đó.
Nhưng sao gương mặt đẹp trai đó lại lạnh lùng như vậy? Hình như người đó không có thiện cảm với cô bé cho lắm...
Chưa kịp để trí tưởng tượng của Vi Vi bay cao bay xa, phòng chủ tịch đã mở ra lúc nào không hay, Uyển Khanh đi tới bực bội ném tập hồ sơ trong tay lên bàn: "Cô có biết chỉnh sửa văn bản không hả? Đây là một văn bản hoàn chỉnh sao? Nhìn vào không khác gì một nùi trùng đất. Vi Vi cô tập trung hơn dùm tôi có được hay không? Cô đã tốt nghiệp lớp mười hai chưa hả?"
Vi Vi sợ tới mức luống cuống tay chân, vội nói: "Em xin lỗi..."
Uyển Khanh cố gắng bình tĩnh lại: "Được rồi, ô mô à không, Ô Mã Bạch Ân đâu? Cô ấy đâu?"
Vi Vi chớp mắt nhớ lại mấy ngày vừa qua: "Em chả thấy chị ấy đâu..."
Uyển Khanh cảm thấy gáy mình nhức mỏi vô cùng, thật không biết cái đội ngũ nhân viên này là đang muốn cùng nhau kết hợp làm cô tức ch.ết có phải hay không nữa...
"Được rồi, tôi cho cô mười phút lập tức chỉnh lại cái nùi trùng đất này cho tôi. Nội dung đã không ra gì rồi thì hình thức phải xem được một chút."
"Dạ..."- Vi Vi vội ngồi xuống mở máy tính lên.
Uyển Khanh quay người đi rời khỏi.
"Xin hỏi..."
Uyển Khanh dừng lại, nếu tinh ý một chút thì có thể nhận ra cả người cô đã cứng đờ, ngay cả tròng mắt cũng dừng hoạt động.
Người ở phía sau lên tiếng: "Xin hỏi cô có phải Lôi Uyển Khanh không?"
Uyển Khanh chậm chạp quay người, chỉ sợ động tác mạnh một chút thì quay lại sẽ không nhìn thấy gì nữa.
Lúc nhìn thấy bóng hình ấy, hồn của cô như đã tách khỏi thân xác, đại não vang lên một tiếng bùm khiến cho các tế bào lần lượt chấn động. Giọng nói này, hình dáng này, gương mặt này quen thuộc không thể nhầm vào đâu được.
Mà hình như người đối diện cũng chấn động không kém, vừa rồi lúc cô quay lưng định rời khỏi, bóng lưng đó cực kì giống với trong tấm hình...
Không biết bao nhiêu giây trôi qua, sóng mũi Uyển Khanh bắt đầu cay xè, cô quên cả việc hít thở đứng ch.ết trân ở đó. Thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Dĩ..."
"Jonathan!"- Phương Tĩnh từ thang máy bước ra, nhìn thấy hai người đứng bên này thì vội vàng chạy tới khoác tay hắn: "Em còn tưởng anh đi đâu rồi chứ, chỗ này cũng không nhỏ, suýt chút em lạc đường rồi...Jonathan, anh sao vậy?"
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm phía trước, Phương Tĩnh nương theo tầm mắt nhìn sang lại phát hiện một người phụ nữ xinh đẹp cũng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Mà Vi Vi cũng hiếu kỳ không kém, dù biết người đàn ông này phong thái xuất chúng, nhưng nghe MeiYa nói bao nhiêu năm nay đàn ông chủ động theo đuổi chị Uyển Khanh không thiếu mà chị có bao giờ dùng thái độ như hồn phách lên mây này nhìn ai bao giờ đâu?
Chị Uyển Khanh, chị sao vậy? Không lẽ chủ tịch cao quý cũng có thói mê trai sao?
Jonathan thu hồi tầm mắt, không chút dấu vết nào trả lời Phương Tĩnh: "Không có gì."- Rồi lại nhìn Uyển Khanh: "Khi nãy cô định nói gì?"
Mà ánh mắt cô đỡ rơi xuống cánh tay Phương Tĩnh đang khoác tay hắn, nhìn một lúc, ánh mắt ngày càng hiện rõ vẻ đau thương.
Vừa rồi cô ta gọi, không phải là Hạ Dĩ Niên mà là Jonathan...
Jonathan, Jonathan... cái tên này...
Không, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Người trước mắt cô là Hạ Dĩ Niên không sai vào đâu được, trên thế giới này cái gì cũng có thể lẫn lộn nhưng chỉ có ánh mắt của hắn là không qua khỏi ánh mắt của cô.
Uyển Khanh từng không biết bao nhiêu lần suy nghĩ, cầu đầu tiên mà Hạ Dĩ Niên sẽ nói sau khi trở về là gì? "anh xin lỗi" "anh đã về" "anh về rồi"...
Nhưng cô lại không ngờ câu đó là: Xin hỏi cô có phải Lôi Uyển Khanh không?
Trái sự trái tim như bị ai vò nát rồi giẫm đạp dưới chân. không gian sao yên ắng quá, trước mắt Uyển Khanh hiện giờ là một bầu trời xám ngắt, cô cố gắng ngăn cho hai dòng nước mắt không chảy dài trên gò má.
Uyển Khanh cố gắng lên tiếng: "Đây là..."
Phương Tĩnh nhanh nhẹn: "À, đây là Jonathan, bạn trai của tôi, anh ấy lo lắng tôi đi tới đây một mình sẽ xảy ra chuyện nên đi theo tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác, hy vọng cô sẽ không để bụng chút chuyện này."
Bạn trai? Hai chữ thành công khiến lồ ng ngực Uyển Khanh nhói lên. Cô hít sâu một hơi: "Chào anh."
Hắn không trả lời, chỉ tập trung quan sát cô.
Suýt chút nữa cô đã quên mất, hắn đã không còn nhớ gì nữa rồi.
Nhưng dù biết thì vẫn đau như nhau thôi, Uyển Khanh buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
"Xin lỗi, tôi hơi mệt, có vấn đề gì hai vị cứ nói với trợ lý của tôi... Vi Vi..."
Vi Vi đứng lên: "Dạ?"
Uyển Khanh quay lưng đi: "Gọi MeiYa tới tiếp cô Phương đi..."
"Xin đợi đã."
Uyển Khanh quay lại, mang ánh mắt hy vọng nhìn hắn.
Hắn bước tới: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"
Phương Tĩnh cũng hiếu kỳ: "Hai người từng gặp nhau sao?"
Sắc mặt Uyển Khanh đã tái xanh: "Cho dù có gặp thì anh cũng không nhớ được đâu."
Cô nhanh chóng quay lưng bước đi, gần như là bỏ chạy.
Phương Tĩnh khó hiểu: "Cô chủ tịch này sao thế nhỉ?"
Vi Vi bước tới làm động tác xin mời: "Hai vị, mời đi theo tôi."
Sau khi cả ba người đều rời khỏi, Uyển Khanh cũng từ từ men theo cánh cửa phòng ngồi bệch xuống đất. Nước mắt lăn dài trên má, cho dù có cố nín nhịn thì thứ khó kiềm chế nhất vẫn là nước mắt. Uyển Khanh lấy điện thoại gọi cho Lâm Tư Phàm, tín hiệu kết nối cô liền lên tiếng: "Anh ấy quay lại rồi..."
"Em nói ai?"- Lâm Tư Phàm ban đầu không kịp suy nghĩ nhưng sau đó liền cao giọng: "Anh họ sao? Anh ấy quay lại rồi sao? Anh ấy đâu? Sao em lại khóc?"
"Anh ấy không nhớ tới tôi..."
Lâm Tư Phàm im lặng một lúc, cũng đã hiểu hơn về mọi chuyện, anh vội lên tiếng: "Em ở đâu? Đang ở OLY phải không? Anh tới ngay."
Sau khi tắt máy, điện thoại trong tay Uyển Khanh cũng rơi xuống sàn nhà.
"À, đây là Jonathan, bạn trai của tôi, anh ấy lo lắng tôi đi tới đây một mình sẽ xảy ra chuyện nên đi theo tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác, hy vọng cô sẽ không để bụng chút chuyện này."
"Bạn trai sao?"- Trái tim trong lồ ng ngực lại chững lại, tựa như là ngừng đập.
Có một câu nói như thế này.
"Trong tim mỗi người đều có một vết thương, đó là nơi cả tòa thành từng sập xuống." Câu nói này quả không sai chút nào, đối với Uyển Khanh, mọi vết thương đều có thể xóa mờ chỉ có duy nhất tên của một người là không thể quên. Thật ra chờ đợi một người rất vất vả, cứ mang trong mình một hy vọng người ấy sẽ trở về để giờ đây chỉ trong vài phút ngắn ngủi mình mới nhận ra rằng người đó đã quên đi mình rồi.
Hiện thực quá khắc nghiệt, chờ đợi xong rồi có còn yêu thương được không?
Việc chờ đợi thôi đã khiến bất cứ ai cũng đều cảm thấy mệt mỏi, thì việc bắt sự chờ đợi ấy phải trải qua thời gian là việc làm tàn nhẫn nhất. Thà rằng cứ thẳng thắn mà buông tay, thà rằng đừng gieo bất cứ một tia hy vọng nào ngay từ đầu, thì sẽ không ai phải chịu những tổn thương quá lớn. Nhưng suy cho cùng chỉ một câu nói "Anh muốn cùng em" mười năm trước đã khiến cô hoàn toàn buông tay đầu hàng trước thời gian.
Uyển Khanh luôn nghĩ rằng được người đó yêu và yêu người đó có thể khiến cô chấp nhận mọi kết quả, cho dù thứ gọi là kết quả đó đã được định sẵn từ trước là bi thương đi chăng nữa thì cô cũng chấp nhận.
Như cô đã từng nói, bản thân sẽ là một tín đồ dũng cảm, nhưng bây giờ lại không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là liều mạng đây?
Cô có thể vì người đàn ông đó mà cùng ch.ết cùng sống, nhưng bản thân không thể chấp nhận việc hắn đem những lời từng nói với cô đi nói với người phụ nữ khác.
Cô không cam tâm!
Yêu, chính là như vậy, rất ích kỷ mà cũng rất bất lực. Bởi vì nếu khi nãy không nhanh chóng rời khỏi, cô sợ mình sẽ bật khóc đẩy Phương Tĩnh ra rồi hỏi hắn tại sao không nhận ra cô? Uyển Khanh chỉ sợ rằng sau đó chỉ đổi lại ánh mắt xa lạ hờ hững như chưa từng gặp gỡ đó của hắn mà thôi.
Hạ Dĩ Niên không biết, ánh mắt khi nãy của hắn không khác gì một lưỡi dao cứa sâu vào tim cô.
Tại sao thấu hiểu rồi mà vẫn đau lòng như vậy? Tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt cô mà lại không nhớ ra cô? Thà rằng hắn đừng xuất hiện không chừng còn tốt hơn...
Uyển Khanh không có tư cách, cũng ngăn cho bản thân mình cái tư cách xen vào đoạn tình kiếp này của hắn.
Mười năm trước, hắn đã vì cô mà bị dày vò một lần rồi.
Mười năm sau, ít nhất hắn cũng đứng trước mặt cô với tư cách một con người không phải là một ác ma hút máu.
Như vậy thật tốt không phải sao?
Uyển Khanh ơi Uyển Khanh, mày phải dẹp bỏ cái ích kỷ trong lòng mày đi.
Lúc Lâm Tư Phàm đến đưa Uyển Khanh ra xe, cô cũng không biết mình đã đi như thế nào, chỉ biết mơ mơ hồ hồ đi theo anh. Lâm Tư Phàm không nói nhiều, giật lấy chìa khóa xe trong tay Uyển Khanh: Tinh thần hiện giờ của em tốt nhất không nên lái xe.
"Tại sao cuộc sống của tôi lại khó khăn như vậy?"- Uyển Khanh hít sâu một hơi: "Từ lúc sinh ra tôi là thiên kim tiểu thư, mọi chuyện đều luôn quá dễ dàng, cho tới khi lớn, cái gì tôi cũng có. Cuộc đời của tôi, lúc nhỏ khó khăn đã có mẹ gánh lấy, lớn lên Dĩ Niên lại luôn che chở tôi. Nhưng bây giờ, anh ấy đứng trước mặt tôi, không nhận ra tôi, đến...với thân phận là bạn trai của người khác, tôi cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng khiến tôi khó khăn."
Lâm Tư Phàm khoác vai cô: "Nói bậy cái gì? Rồi thì cũng qua thôi."
Uyển Khanh cắn môi: "Anh từng nói có thể cả đời anh ấy đều không nhớ ra tôi..."
"Đó chỉ là có thể thôi."- Lâm Tư Phàm thở dài: "Em đừng nản quá như vậy, để đám nhỏ nhìn thấy lại không hay, trước mắt cứ để mọi chuyện tự nhiên cái đã, đừng cố gắng khiến anh ấy nhớ lại cũng đừng tiếp cận anh ấy. Làm như vậy thứ nhất là vô dụng thôi, anh ấy sẽ không nhớ được em, thứ hai, là nếu anh ấy nhớ lại sẽ khiến ta tính trong người lần nữa trỗi dậy, tới khi đó sẽ không còn đường lui nữa."
Không còn đường lui nữa... nhưng bây giờ Uyển Khanh đã cảm thấy bản thân vạn kiếp bất phục rồi.
...
"Được, cô Phương chúng ta cứ thống nhất như vậy đi, cô hãy chuẩn bị kịch bản thật tốt, khi nào xong chúng ta lại cùng bàn luận."- MeiYa bắt tay Phương Tĩnh, rồi đứng lên.
"Thật cảm ơn anh."
MeiYa mỉm cười rồi rời khỏi.
Phương Tĩnh thở ra đầy nhẹ nhõm: "Vậy là xong rồi, tiếp theo chúng ta có nên đi dạo một vòng thành phố không nhỉ? Jonathan..."
Cô ta quay qua chưa kịp nói gì thì đã bị sắc mặt không vui của hắn dọa cho nín lặng: "Sao, sao thế?"
"Tại sao em giới thiệu anh là bạn trai em?"
Phương Tĩnh cười, tỏ vẻ thẹn thùng: "Không phải sao?"
"Không phải!"- Hắn dứt khoác không chút do dự.
Nụ cười trên môi Phương Tĩnh có chút cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái lạc quan ban đầu kéo tay hắn: "Ây da, người ta chỉ thấy vị chủ tịch kia cứ nhìn chằm chằm vào anh sợ anh lại như mấy lần trước bị làm phiền nên mới đánh dấu chủ quyền trước, anh thấy không, sau khi cô ta nghe xong sắc mặt liền xanh như tàu lá chuối ý, anh cũng tránh được phiền phức, em lại là công thần lớn nhất không phải sao?"
Hắn rút tay ra: "Từ nay em đừng làm những chuyện anh không mượn nữa. Còn nữa, tối hôm nay em cùng Pumba đi một mình đi, anh bận rồi."
"Jonathan!"- Phương Tĩnh gọi nhưng bóng lưng cao lớn đã không chút do dự rời khỏi.
Cửa vừa mở ra, Vi Vi giật thốt cả người, lát sau mới gãi đầu khó xử: "Thật xin lỗi, tôi không có ý nghe lén đâu... chỉ là muốn hỏi hai người có cần cà phê hay không thôi."
"Không cần!"- Hạ Dĩ Niên cũng không quá để tâm việc Vi Vi đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, lạnh lùng quay đi, đi được vài bước lại dừng lại: "Khi nãy chủ tịch của cô có vẻ không được khỏe thì phải?"
"À...chị ấy gần đây sức khỏe không tốt lắm."
"Vậy sao? Được rồi, cảm ơn cô."- Nói rồi hắn rời khỏi.
Vi Vi khó hiểu quay lại thì nhìn thấy Phương Tĩnh đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.
"Cô Phương, cô có muốn uống nước không?"
"Không!"- Phương Tĩnh cũng không vui vẻ gì, nhanh chóng rời đi.