Chương 133

"Đi mà mẹ..."- Ba đứa nhỏ xem cô là miếng bánh ngon lôi lôi kéo kéo, Linh San đứng phía sau, Đình Ngôn và Đình Thông kéo hai tay cô, hoàn toàn không cho Uyển Khanh đường chạy thoát.


Lâm Tư Phàm đứng bên cạnh cũng hết lời can ngăn: "Ba cái đứa này, ngày mai mẹ các cháu bận mà, để chú nhỏ đưa các cháu đi."
Đình Ngôn: "Không chịu, không chịu, phải là mẹ dẫn đi, lâu lắm rồi mẹ chẳng đưa tụi con đi đâu chơi hết."


Uyển Khanh nhíu mày, không vui lên tiếng: "Mẹ nói mẹ rất bận, hoặc là để chú nhỏ dẫn ba đứa đi hoặc là không đi đâu hết."
Lâm Tư Phàm khó xử: "Được rồi, để chú đưa mấy đứa đi."


Đình Ngôn buông tay cô ra: "Được, không đi đâu hết thì không đi đâu hết, dù gì ở nhà cũng quen rồi. Nếu có cha thì hay biết mấy, mẹ bận việc thì còn có cha dẫn đi, còn đằng này cha không có mẹ cũng bận việc, thôi thì không cần nữa."
"Ngôn Ngôn!"- Lâm Tư Phàm khẩn trương


Nói xong câu đó cậu nhóc cũng không thèm ở lại mà quay đầu chạy nhanh về phòng. Thông Thông và San San đứng nhìn nhau rồi cũng lần lượt kéo về phòng.
Uyển Khanh ôm trán, đám nhóc này đang tỏ thái độ phản kháng đây mà.


Vì ngày mai công viên giải trí có tổ chức cái gì gì đó mà cả buổi tối ba đứa cứ đeo bám dai dẳng tới mức Uyển Khanh muốn trốn cũng không được, bắt buộc là cô phải đích thân đi cùng trong khi ngày mai cô còn một cuộc họp quan trọng.


available on google playdownload on app store


Trịnh Lan Anh đi tới, vừa hay nhìn thấy một màn này: "Mẹ thấy con nên dành thời gian cho tụi nó nhiều hơn, rõ ràng lần trước con cũng hứa với San San là sẽ dẫn con bé đi chơi rồi mà."


"Nhưng cũng phải hiểu chuyện một chút, con đã nói không rảnh rồi mà sao tụi nó lại tỏ thái độ như vậy chứ?"- Uyển Khanh ngồi xuống ghế, rót nước trà ra ly rồi uống cạn: "Tức ch.ết con mà."


Trịnh Lan Anh: "Mẹ lại không nghĩ như vậy, con thì có khi nào rảnh đâu, tụi nhỏ so với những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi là rất thiệt thòi vì không được đi ra ngoài chơi thường xuyên rồi. Lần này thứ chúng muốn không đơn giản là đi chơi mà là được mẹ mình dẫn đi chơi như vậy thì có gì sai chứ? Lời Ngôn Ngôn tuy có chút ngỗ nghịch nhưng thằng bé nói không sai chút nào."


Trịnh Lan Anh lấy một vài món đồ ở phòng khách rồi quay lưng định đi về phòng nhưng đột nhiên dừng lại: "À, mẹ quên mất chưa nói với con, có thể ngày mai mẹ và cha sẽ sang Nam Mỹ một chuyến để lo công việc bên đó."
Uyển Khanh nhìn sang: "Đi bao lâu ạ? Có chuyện gì sao?"


"Hệ thống tài chính bên đó bị sơ xuất một chút nên phải qua giải quyết, Dĩ Tường cũng sẽ đi cùng mẹ."
Uyển Khanh gật đầu: "Vâng ạ."


Sau khi Trịnh Lan Anh rồi khỏi, Uyển Khanh bắt đầu suy nghĩ về việc vừa rồi sau đó bấm điện thoại, tín hiệu vừa kết nối cô liền lên tiếng: "Vi Vi, phiền cô bỏ cuộc họp ngày mai dùm tôi."
...


Uyển Khanh gõ cửa vài lần, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cô không còn cách nào khác đành phải dùng chìa khóa dự phòng vào trong, bên trong lúc này Thông Thông đang ngồi học bài, San San chùm chăn kín mít, Ngôn Ngôn khoanh tay ngồi quay mặt vào bức tường. Bộ dáng của ba đứa như muốn nói rằng chúng đang hơn cả thế giới vậy, Uyển Khanh buồn cười đi tới.


"Mấy đứa không chịu mở cửa, không lẽ định cho mẹ tối nay ngủ ở phòng khách à"
Không ai trả lời.
Uyển Khanh buồn cười: "Bơ mẹ à?"
Không có sự hồi đáp.
Cô thở dài: "Vậy phải làm sao đây, mẹ bị bơ rồi thì ai đi công viên với mẹ đây..."
Lời vừa dứt...
Ngôn Ngôn quay mặt lại.


Thông Thông bỏ cuốn sách xuống.
San San hất chăn ra ngồi dậy.
Uyển Khanh thấy quai hàm mình hình như đã cứng ngắt, mấy cái đứa này trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng.
"Mẹ nói thật chứ? Mai mẹ chịu dẫn tụi con đi rồi hả?"- Ngôn Ngôn vui mừng.


Uyển Khanh bỏ hai tay vào túi quần: "Mẹ vừa xem dự báo thời tiết nói rằng ngày mai lúc chín giờ là thời điểm thời tiết tốt nhất, thích hợp để đi chơi..."
"Mẹ vạn tuế, vạn tuế!"- Cả ba đứa nhảy lên như điên.
San San nhào tới: "Mẹ là tốt nhất, giỏi nhất, thánh thiện nhất, hiền lành nhất luôn."


Ngôn Ngôn vỗ tay: "Cái đó khỏi nói thì ai cũng biết, thật ra người xinh đẹp nhất không phải Ngôn Ngôn mà là mẹ đó."
Uyển Khanh nhíu mày: "Ơ, khi nãy là ai nói thà không có còn hơn nhỉ?"


Linh San và Đình Thông cùng chỉ tay về phía Đình Ngôn làm cho cậu lúng túng không biết để đâu: "Ai nói chứ? Là ai nói vậy, kẻ nào to gan dám nói không cần mẹ chứ?"


Thông Thông: "Mấy người nên làm việc thiết thực hơn như là đi chuẩn bị đồ đi, mẹ chúng ta thích nghe lời nói thật hơn là lời nói nịnh bộ mấy người không biết à?"
Uyển Khanh định nói: Ai nói chứ?


"Đúng đó, con đi chuẩn bị đồ bơi đây là lá la..."- Linh San chạy đi mở tủ đồ lôi ra một đống quần áo.
Uyển Khanh lại định nói: Nè nói nịnh mẹ thêm vài câu đi...
"Con phải đi xem cá mập, phải chụp vài bức, khoan đã để đi lấy máy ảnh."- Ngôn Ngôn.
Uyển Khanh định nói...
Thôi bỏ đi!


Thông Thông quay lại: "Mẹ, con có đề nghị này."
"Nói đi."- Cô nằm xuống giường, lau mồ hôi.
Thông Thông chạy tới ngồi cạnh cô: "Ngày mai thay vì đi xe nhà hay là chúng ta đi xe bus đi, con muốn hưởng thụ cảm giác bình dân một chút."
"Được."


Sang ngày hôm sau, rất nhanh Uyển Khanh đã trải nghiệm cảm cảm giác đi xe bus là như thế nào.


Lâm Tư Phàm cũng một hai đòi cùng đic xông viên giải trí, cũng dễ hiểu thôi vì chỗ nào náo nhiệt mà chẳng có dấu chân của anh ta. Hơn nữa người bám lấy Ngôn Ngôn không buông như Lâm Tư Phàm thì không thể nào không đi theo được.


Nhưng Uyển Khanh nghĩ chắc anh ta cũng đã hối hận với quyết định này của mình.
Kết thúc quá trình chen chúc nghẹt thở trên xe bus, năm người hai lớn ba nhỏ sau khi xuống xe đều không quên kiểm tr.a lại bản thân mình.
Uyển Khanh nhắc nhở: "Mau lên, kiểm tr.a xem tay chân còn đủ không?"


"Ai nghĩ ra cái ý tưởng đi xe bus điên rồ này thế?"- Lâm Tư Phàm cũng thở không nổi.
Linh San và Đình Ngôn cùng chỉ tay qua phía Đình Thông, cậu rất bình tĩnh cười: "Hình thức xe bus này sẽ làm tan mỡ đấy chú nhỏ à."
Lâm Tư Phàm nhíu mày: "Hả?"


Đình Thông đi tới vỗ vào bụng anh ta rồi nói: "Chú có mỡ rồi đó."
Lâm Tư Phàm vừa tức vừa thẹn quay mặt chỗ khác làm cho bốn người có cơ hội chế giễu cười lớn.
Uyển Khanh không có mua vé trước nên buộc phải đứng đợi, Lâm Tư Phàm xung phong đi xếp hàng mua vé.


Công viên giải trí này nằm ở ven biển, nổi tiếng có nhiều trò chơi và là xứ sở thần tiên biến giấc mơ thành hiện thực, để chơi hết số trò chơi có trong này thì ít nhất cũng phải mất hết ba ngày. Dù hôm nay là ngày thường thì số người xếp hàng chờ mua vé vẫn vô cùng đông. Lúc Lâm Tư Phàm quay lại đã là ba mươi phút sau, cả người anh mồ hôi đầm đìa bởi thời tiết khá là nóng, lúc quay lại thì thấy bốn mẹ con nhà kia đang ngồi trong một quán nước nhỏ uống nước ép dưa hấu bộ dáng rất ư là thong dong, thấy anh lại mà còn oán trách sao mà anh mua vé lâu thế Lần đầu tiên Lâm Tư Phàm biết cảm giác thế nào là tức một lộn ruột lên.


"Chú nhỏ à, yên tâm đi, cháu có đem cho chú mấy bộ đồ, lát nữa cứ tắm biển là được rồi, chú không cần sợ mùi mồ hôi."
Lâm Tư Phàm cảm động: "Cảm ơn cháu, chỉ có Thông Thông là hiểu chú nhất."
"=.=... Cháu là Ngôn Ngôn."
"=.= Cháu mới là Thông Thông này chú."


Uyển Khanh đứng bên cạnh bày ra bộ dáng suy xét: "Xem ra chừng nữa phải làm cho mỗi đứa cái bảng ghi tên đeo trước ngực mới được."
Lâm Tư Phàm gật đầu, lại quay ra thắc mắc: "Này, hai đứa nó giống nhau như thế sao anh chưa thấy em nhầm lẫn bao giờ vậy?"


Uyển Khanh cười, bước lên lấy vé trong tay anh rồi vỗ vai anh vài cái: "Anh làm sao hiểu được, cái gọi là tình mẫu tử."
Nói rồi cô đi lướt qua anh, ba đứa nhỏ cũng đi theo Uyển Khanh để lại một mình Lâm Tư Phàm dở khóc dở cười.


Sau khi xuất trình vé qua cổng thông tin thì cả năm người chính thức bước vào khu vực công viên.
"Mẹ, con muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ."- Ngôn Ngôn kéo tay cô.
Linh San kéo tay còn lại: "Con muốn đi qua chơi với công chúa lọ lem."
Ngôn Ngôn cũng không vừa: "Con muốn đi thám hiểm ngôi nhà ma ám."


"Còn lâu, đi xoay ngựa gỗ trước."
"Công chúa lọ lem trước."
"Đi xem ma trước."
"Được rồi được rồi."- Uyển Khanh điên đầu, vội lên tiếng ngăn cản: "Ưu tiên con gái, đi coi công chúa lọ lem trước."
"Không chịu! Không chịu!"- Ngôn Ngôn và Thông Thông dậm chân.


Lâm Tư Phàm hy sinh bản thân giảng hòa: "Được rồi, chú dẫn hai cháu đi làm những gì hai đứa muốn, Uyển Khanh, cô dẫn San San đi xem công chúa thế nào?"
Uyển Khanh gật đầu rồi nắm tay San San đi qua khu vực diễu hành.


Trên con đường đó là những nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh vừa di chuyển vừa vẫy tay, các đứa bé xung quanh cũng hào hứng vô cùng. Điển hình là San San, vô tư mà hét lên gọi công chúa với hoàng tử tới đây chơi.
Nhạc nền bài hát Hagushichao* càng làm không khí thêm phần sôi động.


Uyển Khanh buồn cười ngồi xuống chỉ tay: "Nhìn kìa San San thần đèn kìa."
"Ô, thần đèn Aladdin!"- San San hào hứng.


Lúc nhỏ Uyển Khanh cũng hiếm khi được đi công viên giải trí, vào thời đó thì không có những hoạt động diễu hành thú vị như vậy, vì vậy khi thấy mấy nhân vật trong truyện cổ tích kia đi trên đường, dù biết là diễn viên đóng giả nhưng cô vẫn không nhịn được thích thú vô cùng.


Có lẽ... Uyển Khanh là người lớn duy nhất phấn khích còn hơn trẻ con ở đây.


Thần đèn Aladdin di chuyển tới chổ cô và San San đứng thì dừng lại đưa cây đèn trong tay rồi ra dấu cho San San chà tay ba cái vào cái đèn. San San thích thú làm theo, sau khi chà tay ba cái thì "thần đèn" ban cho con bé hai ba viên kẹo ngọt khiến con bé thích tới mức nhảy cẩn lên. San San đưa kẹo cho Uyển Khanh giữ dùm, cô nhận lấy xé vỏ ra rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành.


"Mẹ, Doraemon kìa!"
Tiếng cười nói cùng tiếng nhạc vang lên làm cho tâm trạng người khác cũng bay lên như diều gặp gió.


Đây là hình thức khá thông minh của công viên này, Uyển Khanh để ý từ khi bước vào đây thì khắp nơi đều là tiếng nhạc. Thậm chí mỗi khu vực sẽ phát ra những bài nhạc khác nhau nhưng người ta sẽ không dễ dàng phát hiện những sự thay đổi đó ở mỗi khu vực, cách sắc khắp nơi được bày trí vô cùng bắt mắt, không khác gì thật sự là một xứ sở thần tiên cả.


Đây cũng là cách thức tốt nhất để kiểm soát tâm trạng của tất cả du khách khi bước chân vào khu vực công viên.


"Doraemon" vừa đi vừa vẫy tay, bộ đồ và chiều cao trên người nhân vật này khá thấp nên Uyển Khanh đoán đây chắc chỉ là một đứa con nít mà thôi. "mèo máy" vừa đi vừa móc trong túi thần kì ra vô số kẹo đưa cho các đứa bé xung quanh, Linh San cũng rất nhanh nhẹn nhào ra lấy về một mớ.


Đủ các nhân vật từ manga cho đến hoạt hình lần lượt xuất hiện, một số ít bóng bay được tặng miễn phí cùng tiếng nhạc sôi động mang màu sắc tươi sáng bao phủ khắp mọi nơi.
Sau khi kết thúc buổi diễu hành vui nhộn này, Uyển Khanh lấy điện thoại gọi cho Lâm Tư Phàm để cùng đi chơi trượt nước.


"Lâm Tư Phàm, anh đang ở đâu?"
"Uyển Khanh tiêu anh rồi..."
Uyển Khanh nhíu mày: "Cái gì? Anh nói cái gì tôi nghe không rõ..."
Uyển Khanh dẫn Linh San đi ra khỏi đám đông cho bớt ồn ào.
Lâm Tư Phàm lập lại: "Quay lại thì không thấy Ngôn Ngôn đâu nữa."


"Cái gì?"- Uyển Khanh giao giọng, thái độ sững sờ, suýt chút cô đã ngã xuống đất: "Anh nói cái gì? Cái gì mà không thấy?"
"Thì thằng bé đi lạc rồi chứ sao nữa, em đi tìm đi, anh cũng đi tìm, gặp nhau ở đường chính."
"Khoan đã, tôi nhớ hình như trong đây có một khu vực dành cho trẻ đi lạc đấy..."


"Anh đã tìm rồi nhưng không có, với tính của Ngôn Ngôn nó không rượt bảo an chạy vòng vòng là may phước lắm rồi, làm gì có chuyện chịu đi theo người ta tới khu vực dành cho trẻ lạc."
Uyển Khanh nhắm chặt mắt, sau khi tắt máy liền dẫn San San đi khắp nơi tìm.


Kì thực hy vọng có thể tìm được một đứa trẻ giữa hơn cả ngàn du khách trong khu vui chơi này là cực kì mong manh.
...


Ngôn Ngôn đi khắp nơi nhìn mấy trò chơi thú vị kia, tiếc là không có tiền trong người nên không có ai cho cậu nhóc chơi miễn phí, cậu đành ngồi xuống ghế chờ kế bên vòng xoay ngựa gỗ trơ mắt nhìn các bạn khác chơi.


Nếu không phải bộ quần trông có vẻ đắc tiền trên người thì chắc người ta sẽ tưởng Ngôn Ngôn là đứa trẻ đáng thương rồi.
Nhưng mà cậu thực sự rất muốn chơi ngựa gỗ...
"Sao không chơi?"
Phía sau có một giọng nói trong trẻo, Đình Ngôn quay lại: "Hả?"
"Tớ hỏi sao cậu không chơi?"


"Liên quan gì tới cậu?"- Đình Ngôn không thèm nếm xỉa tới cô bé kia, dù sao thì mấy loại con gái chủ động bắt chuyện ở trường cậu bé tránh như tránh tà nên giờ gặp cũng không mấy hồ hởi. Với lại cậu nhóc nghĩ thiếu gia thì phải có phong thái một chút, không thể như chú nhỏ mà tùy tiện được.


Cô bé ngồi xuống kế bên Đình Ngôn, cười hỏi: "Tớ đoán là cậu không có tiền chứ gì?"
Đình Ngôn nhíu mày, không vui khi bị đoán trúng ý nghĩ liền quay lại: "Này, ai nói với cậu chứ?"
Cô bé không trả lời, giơ mấy tờ tiền trong tay lên, Nụ cười trên môi tươi rói chói mắt: "Cùng chơi nha!"


Đình Ngôn nghe thế thì suy ngẫm trong lòng, nhìn cô bé này mặt mũi sáng sủa, bộ váy màu hồng trên người cũng là hàng đắt tiền nên chắc không phải là kẻ dụ dỗ trai đẹp. Có nên nhận lời không nhỉ? Nhưng nếu ngồi xem vậy thì buồn ch.ết cậu rồi...


Chưa đợi Đình Ngôn gật đầu cô bé kéo tay cậu đi tới quầy bán vé.
Cho tới khi ngồi lên ngựa gỗ, Đình Ngôn mới quay lại: "Tại cậu năn nỉ đó, tớ không có xin à..."
"Này, cậu không có tiền thì vào đây làm gì?"


"Ai nói tớ không có tiền, nhà tớ có rất nhiều tiền."- Đình Ngôn giải thích rồi lại thấy cô bé kia quay lại nhìn mình thì có chút tự cao: "Có phải cậu chưa nhìn thấy ai có tiền lại đẹp trai như tớ có đúng không?"
"Vậy sao cậu lại ngồi ở đó mà không chơi?"


Đình Ngôn bĩu môi: "Tớ trốn mẹ đi nên không đem tiền thôi."
Cô bé nghe xong thì cười một tiếng: "Này, tớ cũng trốn đi này, chúng ta đồng minh gặp nhau rồi."
"Ai là đồng minh của cậu chứ?"- Đình Ngôn làm bộ dáng khinh bỉ nói.


Cô bé không quá để bụng, tiếp tục hỏi: "Này, cậu bao nhiêu nhiêu tuổi rồi thế?"
"Mười tuổi."


Không ngờ lần này cô bé kia nghe xong thì cười càng dữ dội: "Mới mười tuổi mà chảnh như thế rồi, sau này chắc chắn cậu là một người rất cao ngạo luôn. Cậu à không, em trai à, mau lên gọi một tiếng chị đi, chị hơn em ba tuổi lận đấy."


"Tôi thấy cậu nói chuyện y như con trai, vậy hay là tôi gọi cậu là anh luôn có được không?"
"Em nói cái gì? Chị đạp một cái bây giờ."- Bé gái nghiến răng.
"Đồ đàn ông."- Đình Ngôn vểnh môi.






Truyện liên quan