Chương 137
"Nếu em không thể nằm chung mộ phần. Thì chỉ cần được chôn cạnh anh thôi là đủ rồi."
_Ikari(2016)_
...
Tiếng nhạc sôi động bên trong cửa hàng Pizza phát ra làm cho người khác chú ý tới. Khách hàng lần lược kéo vào cửa hiệu Pizza Jumdy vừa mới khai trương vì vậy khó khăn lắm Ngôn Ngôn mới xí được mộ chỗ ngồi gần cửa sổ, sau khi cả bốn người ngồi vào chỗ gọi bốn phần bánh thì phải đợi một lúc mới có thể ăn. Trong lúc chờ đợi, một người thiếu kiên nhẫn như Ngôn Ngôn và Linh San vô cùng khó chịu, cả hai đứa liên tục càu nhàu qua lại, người tung người hứng vô cùng ăn ý.
Hạ Dĩ Niên đem số thứ tự đến để lên bàn, thấy hai đứa nói cười vui vẻ trong khi Thông Thông ụ mặt ngồi một bên đan ngón tay thì thắc mắc: "Hai đứa nói chuyện gì vui thế?"
Linh San quay qua, vẫn còn cười híp mắt: "Đang nói về Thông Thông ạ."
"Thông Thông? Thông Thông, mọi người đang nói về cháu, sao mặt cháu khó coi thế?"- Hạ Dĩ Niên nhìn cậu nhóc.
Thông Thông bĩu môi: "Chuyện chả vui."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"- Hạ Dĩ Niên vừa tò mò vừa buồn cười ngồi xuống ghế.
Linh San lên tiếng kể lại: "Chuyện là thế này, lúc trước Thông Thông rất tệ tiếng Anh luôn, khả năng nghe của em ấy cực kì tệ luôn. Có một lần em ấy nghe bà nội nói với mẹ rằng phải chuẩn bị visa xong rồi mới sang Nam Mỹ được. Thế là em ấy quay về phòng hỏi con với Ngôn Ngôn một câu: Này, khi mình qua nước khác việc đầu tiên phải làm để được vào nước người ta là phải ăn Pizza à? Con với Thông Thông nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng, sau khi hỏi rõ ràng thì hai đứa mới cười lớn một trận, đợt đó cười tới mức Ngôn Ngôn suýt chút ọc cả sữa ra ngoài luôn. Chú biết không? Hóa ra là Thông Thông nghe từ "visa" nghe nhầm thành "Pizza" đấy."
"Vậy sao? Thật vậy sao?"- Hạ Dĩ Niên nghe xong cũng bật cười: "Thật không ngờ tới mà..."
Thông Thông thấy vậy càng bực bội hơn: "Này, có gì đáng cười chứ..."
Lúc này bánh Pizza đem lên: "Mọi người đừng có chán rồi lấy em ra đùa cợt chứ..."
Ngôn Ngôn lau nước mắt: "Anh trai à, để cho anh bớt tự cao về thành tích của mình đi."
"Anh tự cao khi nào chứ?"
"Được rồi được rồi..."- Hạ Dĩ Niên lên tiếng can, "mấy đứa mau ăn đi."
Ngôn Ngôn cầm miếng bánh Pizza lên, chưa kịp đưa vào miệng thì phần nhân bánh đã rơi rụng xuống làm dơ bộ đồ của cậu nhóc. Hạ Dĩ Niên nhíu mày lấy một tấm khăn giấy lau giúp cậu: "Thật là, sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Con cầm đàng hoàng mà... huhu, không lẽ ông trời không muốn cho Ngôn Ngôn ăn Pizza sao?"- Ngôn Ngôn vừa tiếc vừa đói lại vừa bực vì đồ bị bẩn.
Hạ Dĩ Niên hơi nâng mắt: "Ông trời muốn cho con ăn, chỉ tại con ăn sai cách."
"Sao lại sao chứ?"
"Bất kể một mặt phẳng nào, từ tờ giấy cho đến miếng bánh pizza, sẽ có một khu vực gọi là khu vực "không cong"."
Ba đứa đồng thanh: "khu vực "không cong"?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Trong toán học có một định lý nhằm để định nghĩa lại độ cong của một mặt phẳng, nó muốn nói rằng độ phẳng là không đổi ngay cả khi mặt phẳng được bẻ cong. bất kể một mặt phẳng nào, từ tờ giấy cho đến miếng bánh pizza, sẽ có một khu vực "không cong" hay có thể gọi là điểm cân bằng trên mặt phẳng."
San San gãi đầu: "Trời ơi...trừu tượng quá vậy?"
Hạ Dĩ Niên nói tiếp: "Ví dụ nhé, khi mấy đứa đặt một tờ giấy lên bàn, toàn bộ tờ giấy là điểm không cong. Nhưng khi uốn nó thành một hình trụ, toàn bộ tờ giấy sẽ trở thành đường cong. Nhưng có một đường vẫn giữ nguyên là điểm không cong, đố mấy đứa biết là đường nào?"
"Là...đường thẳng ạ..."- San San đáp.
Hạ Dĩ Niên lắc đầu.
"Đường gấp khúc?"- Ngôn Ngôn đáp.
Hạ Dĩ Niên lại lắc đầu.
Thông Thông nhân cơ hội lên tiếng: "Cháu biết này, nhưng nếu cháu trả lời được thì phải cho cháu chụp một tấm ảnh."
"Ảnh sao?"
"Phải, chỉ chụp một bên gương mặt thôi, để cháu đi khoe với mấy đứa trong lớp..."
Hạ Dĩ Niên suy nghĩ rồi đáp: "Đước, cháu nói nghe xem."
Thông Thông đạt được mục đích của mình, cười toe toét: "Đường vẫn giữ nguyên là điểm không cong, đó chính là trục dọc của tờ cuộn giấy."
"Chuẩn lắm."- Hắn hài lòng lên tiếng: "Vậy nên có thể hiểu rằng đối với bất kỳ một mặt phẳng được uốn cong nào, vec-tơ đường cong và đường cân bằng luôn luôn vuông góc với nhau. Giờ thì chúng ta hãy quay trở lại với miếng pizza. Khi cháu cầm miếng bánh lên, đầu bánh sẽ chúi xuống đất, tạo thành đường cong. Nhưng dù vậy, thì mình vẫn có khu vực cân bằng là đường kẻ ngang.
Hạ Dĩ Niên vừa nói vừa thực hành cầm miếng bánh Pizaa lên.
Ba đứa chuyên tâm lắng nghe.
"Việc ăn uống sẽ trở nên khó khăn khi mà đầu bánh cứ chúi xuống đất như thế. Vậy nên, thứ cháu cần làm bây giờ là đổi hướng cho đường cân bằng đó chĩa về phía trước."
Ngôn Ngôn chớp mắt: "Bằng cách nào ạ?"
"Dễ lắm, cháu chỉ cần đặt ngón tay vào đầu bánh, gấp nó thành hình chữ U, thì đã biến đường cân bằng từ nằm ngang sang nằm dọc, giúp miếng bánh chĩa thẳng ra phía trước như vậy sẽ không rơi rụng và không rớt xuống."
Ngôn Ngôn gãi đầu: "Ăn miếng bánh mà cũng khó khăn vậy sao? Cháu nghĩ chỉ cần bỏ vào miệng nhai rồi nuốt là được..."
"Vậy nên em đừng có lười học nữa."- Thông Thông nhìn sang.
Ngôn Ngôn làm mặt quỷ.
Thông Thông chạy xuống ghế, thò tay lấy điện thoại của Ngôn Ngôn chạy qua phía bên tay phải của Hạ Dĩ Niên rồi giơ điện thoại lên: "Chú à, quay mặt về phía kia đi."
Hạ Dĩ Niên không còn cách nào, làm theo cho cậu nhóc chụp được một tấm hình.
Ngôn Ngôn cố gắng nhớ lại mấy lời vừa rồi rồi tập tành làm theo, quả nhiên chiếc Pizza cầm trên taykhông rớt nữa, cậu nhóc vui vẻ vừa đung đưa chân vừa ăn Pizza, ăn nhanh tới mức suýt chút mắc nghẹn nên giơ tay lấy ly nước uống một ngụm rồi nhìn Hạ Dĩ Niên: "Chú ơi, ăn xong thì đi đâu chơi đi."
Thông Thông tiếp lời: "Phải đó, đi viện bảo tàng chơi đi."
Linh San nghe xong thì suýt bật ngửa: "Hạ Đình Thông, em vào đó để quy y à?"
Thông Thông lắc đầu: "Chị Linh San, vậy là chị không biết rồi, viện bảo tàng ở thành Bách Nhật là nơi trưng bày những hiện vật từ tất cả nền văn minh của loài ngoài người, bao gồm những thứ chỉ tồn tại trong lịch sử vũ trụ. Em rất có hứng thú với khu trưng bày về Ai Cập. Ngoài ra thì nói đó còn trưng bày bộ sưu tập về loài khủng long lớn nhất trên thế giới nữa đó."
"Vậy sao? Được, có khủng long thì chơi, đến viện bảo tàng đi chú."- Ngôn Ngôn vui mừng.
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Được thôi, miễn là chúng ta phải về nhà trước chín giờ."
"Hura hura, hoan hô!"
Lời nói của Hạ Dĩ Niên một khi đã ban ra thì không thể làm trái, đúng chín giờ không hơn không kém, xe của hắn đã quay lại Hạ gia. Lúc hắn quay lại nhìn mấy người trong xe thì bất giác bật cười. Hắn nghĩ rằng Uyển Khanh đã giáo dục tụi nhóc này rất tốt, đúng sáu giờ là đói bụng, chín giờ là tới giờ ngủ của chúng nên đứa nào cũng nằm lăn ra ngủ vô tư lự như thế này.
Quản gia lần này vẫn là người lần trước hắn gặp, vì đã nhìn thấy một lần nên vị quản gia này cũng không còn cảnh giác như lần đầu. Lại nhìn qua cửa sổ thấy ba đứa nhỏ đang ngủ thì liền mở cổng lớn để xe của Hạ Dĩ Niên chạy vào trong, hắn tắt máy rồi xuống xe: "Ông giúp tôi bế tụi nhỏ vào trong phòng ngủ, đừng đánh thức tụi nó."
Quản gia gật đầu đồng ý rồi hai người lần lượt bế tụi nhỏ vào phòng. Hạ Dĩ Niên một tay ôm San San một tay ôm Ngôn Ngôn, hai đứa nhóc ngủ say tới mức vẫn chưa biết mình bị "vận chuyển".
"Phòng ngủ ở đâu?"- Hắn quay lại hỏi.
"À, nằm ở tầng hai, đi lên rẽ phải là tới."- Quản gia nói rồi liền bước lên dẫn đường.
Sau khi để cả ba đứa nhỏ xuống giường, quản gia nhìn sang: "Cậu có muốn uống chút cà phê không?"
"Không cần."- Hắn lại nhìn xung quanh: "Uyển Khanh chưa về sao?"
"Phải!"- Quản gia lại nhìn ra cửa sổ, giọng nói cũng trở thành thắc mắc: "Kì lạ, thường ngày dù có nhiều việc tới đâu thì thiếu phu nhân vẫn về nhà ngủ, nhất là những đêm trời mưa gió như thế này cô ấy tuyệt đối sẽ không để ba đứa nhỏ ngủ một mình, hôm nay sao lại về trễ thế nhỉ..."
Hạ Dĩ Niên nghe vậy thì nhớ lại rằng hôm nay Uyển Khanh phải tham dự một buổi hội thảo, hắn lại nhìn đồng hồ trên tay, giờ trời đã khuya rồi, hội thảo thì cũng không nên muộn tới như vậy.
Hắn rời khỏi Hạ gia, không hiểu sao lại cho xe chạy tới OLY.
Bên ngoài trời mưa to, dường như đang có một cơn bão đổ bộ vào thành Bách Nhật. Tiếng gió rít bên tai khiến người nghe nổi da gà, gió đập vào cửa sổ, bên đường có một số trụ điện cũng ngã xuống đất đè lên một chiếc ôtô đang chạy trên đường.
Có vẻ như, cơn bão này sẽ không dừng lại chỉ trong một sớm một chiều.
Uyển Khanh ngủ thiếp đi trên ghế sô pha lúc nào không hay, cho tới khi cô bị tiếng sấm lớn bên ngoài làm tỉnh giấc mới phát hiện mình vẫn còn ở phòng làm việc. Buổi hội thảo kết thúc cũng khá muộn, lúc cô trở về lại phòng làm việc thì cảm thấy trong người hơi mệt. Giờ này khá khuya rồi nên Vi Vi và các nhân viên khác đã tan ca từ sớm, tinh thần cô lại không tốt nên không dám lái xe ngay lúc đó, Uyển Khanh định nằm nghỉ trên ghế sô pha một chút cho khỏe lại rồi hãy về, nhưng lại không ngờ rằng lại ngủ quên đi lúc nào không hay.
Cô ngồi dậy xoa xoa nguyệt thái dương của mình rồi nhướng người với tay lấy ấm trà trên bàn rót một ly nhưng trà đã nguội lạnh từ lâ rồi, Uyển Khanh không còn cách nào khác, đành đứng lên cầm ấm trà tới chỗ máy pha nước nóng.
Uyển Khanh thở dài một tiếng, châm nước vào bình trà. Không hiểu sao mà cô cứ cảm thấy trong lòng không an tâm, một linh cảm chẳng lành nào đó dường như đang kéo đến.
Đột nhiên một tiếng sấm rền trời vang lên làm sáng của căn phòng, tia sáng chói mắt rọi lên gương mặt nhợt nhạt của cô, ấm trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan, nước nóng trong bình văn lên chân làm cho Uyển Khanh đau đớn ngã xuống đất.
"Uyển Khanh?"
Đèn trong phòng được bật sáng, Uyển Khanh theo hướng giọng nói kia nhìn tới.
Hạ Dĩ Niên đi tới, ngồi xuống cạnh cô: "Cô không sao chứ?"
Một dáng vấp cao lớn vô cùng quen thuộc, hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kem cổ trụ, trên áo vẫn không có một nếp nhăn, quần tây may đo theo form người tiêu chuẩn. Dáng vẻ vẫn như thế, khi chất vẫn lãnh đạm, tư vị vẫn vô cùng sạch sẽ. Hắn ngồi xuống bên cạnh, Uyển Khanh không chút do dự nhướng người ôm lấy hắn.
Hạ Dĩ Niên không giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, chỉ là khi cảm nhận được bờ vai đang rung lên của cô gái trước mặt thì lại không đành lòng đẩy cô ra. Là thương cảm hay là một lý do gì khác hắn cũng không biết được, bàn tay to lớn như thế mà lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Không sao, không cần sợ."
"Đừng đi nữa có được không?"
Giọng nói Uyển Khanh, mềm yếu mà nghẹn ngào khiến cho mạch máu trong người hắn cũng theo đó mà tắt nghẽn.
Hạ Dĩ Niên không hiểu cô đang nói gì, nhưng thực tế sao lại khó chịu trong lòng như vậy?
Uyển Khanh cảm thấy trái tim mình bây giờ không còn tường thành nữa, thà rằng hắn đừng lần nữa xuất hiện thì cô vẫn có thể cao ngạo tiếp tục giữ bức tường trong tim mình, làm một người bất khả xâm phạm. Bây giờ người đàn ông cô yêu đứng trước mặt, cho dù là không nhận ra cô thì Uyển Khanh cũng không tài nào ngăn cho bản thân không trở nên dựa dẫm một chút. Chỉ một chút thôi, duy nhất tình huống cô độc như đêm hôm nay, rồi ngày mai lại nhìn nhau như người xa lạ....có được không?
Bàn tay hắn vuốt lên mái tóc dài đang xõa xuống như rong biển của cô, bất giác lại quấn những lọn tóc kia vào ngón tay, tựa như đùa nghịch lại tự như đang trân quý.
Trong phút chốc, hắn không nói, Uyển Khanh cũng im lặng, hai người ôm nhau ngồi dưới đất, cả căn phòng im ắng tĩnh mịch không nói thành lời.
Mùi hương trên tóc sao lại quen thuộc đến thế? Cơ thể mềm mại của người con gái khiến một xúc cảm nào đó trong người hắn dâng trào, Hạ Dĩ Niên nhíu mày, bắt đầu nhận ra sự biến đổi của cơ thể mình.
Mười năm qua, Hạ Dĩ Niên cứ tưởng rằng sau vụ tai nạn kia đã khiến hắn vừa mất trí nhớ vừa trở thành phế nhân rồi. Không có bất kì người nào có thể làm cho hắn hứng thú tới, tất cả những ai cố gắng tiếp xúc hắn đều sản sinh cho hắn một loại cảm giác gọi là chán ghét và phiền não, ngoài ra chẳng còn gì khác. Hắn nghĩ rằng mình đã biến thành Liễu Hạ Huệ, vô dục vô cầu từ lâu.
Nhưng hôm nay, cơ thể mềm nhũn như không xương của người con gái không chút cảnh giác tựa sát vào hắn, mang theo sự yếu ớt cần che chở dựa dẫm hắn.
Hạ Dĩ Niên bây giờ mới biết, hắn cũng chẳng phải thánh thần cao cả gì.
Trái tim như có thứ gì đó gõ nhẹ, một khoảnh khắc nào đó chợt rung lên.
Cảnh sắc màn đêm âm u, tiếng mưa thay thế cho tiếng gào thét trong cõi lòng của từng người một. Hạ Dĩ Niên bật cười khẽ khàng, hắn không biết bản thân mình bị làm sao. Tại sao lại có ý định không đứng đắn này với một cô gái chỉ vừa gặp vài lần? Tuy rằng ấn tượng của hắn đối với cô gái này không tệ nhưng cũng không tới mức như vậy. Hạ Dĩ Niên luôn nhận thấy trong ánh mắt của Uyển Khanh có muôn phần ưu tư buồn bã, cô giống như viên pha lê dễ vỡ, hắn sao lại có thể tồn tại trong đầu loại suy nghĩ cầm thú đó đối với một cô gái như vậy?
Hạ Dĩ Niên hít thở thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Chân cô bị bỏng rồi."
Uyển Khanh chưa kịp trả lời, lẳng lặng nhìn hắn.
Hạ Dĩ Niên bế cô lên đi tới sô pha rồi hỏi: "Có hộp thuốc không?"
"Ở ngăn tủ phía bên trái."- Uyển Khanh khẽ đáp.
Hạ Dĩ Niên đi tới mở tủ lấy ra hộp thuốc rồi trở lại ngồi xổm xuống đất, nắm lấy cổ chân của Uyển Khanh. Cổ chân của cô rất mềm, vừa nắm lấy liền khiến hắn cong môi cười một cái: "Cố chịu đau một chút."
Nói rồi hắn bắt đầu sát trùng cho vết thương. Uyển Khanh không trả lời, lẳng lặng giống như không hề tồn tại. Sau khi giúp cô xử lý vết bỏng ở chân: "Cô đã ăn gì chưa?"
Uyển Khanh lắc đầu.
"Tôi có đưa cho quản gia một phần Pizza, về nhà nhớ ăn."
Uyển Khanh gật đầu.
Hắn nhìn cô: "Sao không nói chuyện?"
Uyển Khanh khẽ chớp mắt, giọng nói cũng trở nên bất lực: "Tôi mệt rồi."
Hạ Dĩ Niên im lặng nhìn cô, như là đang muốn suy xét gì đó rồi bế Uyển Khanh lên rời khỏi phòng đi vào thang máy: "Tôi đưa cô về."
Uyển Khanh im lặng, tựa đầu vào ngực hắn.
"Cô nhẹ như vậy...người đàn ông đó có đau lòng không?"
"Hả?"
Đến lượt Hạ Dĩ Niên không trả lời.
Lúc về tới Hạ gia, hắn nhìn sang thì thấy Uyển Khanh đang gục đầu ngủ từ lúc nào, không muốn đánh thức cô nên nhẹ nhàng bế cô đi vào bên trong phòng khách, nào ngờ vừa đặt Uyển Khanh xuống ghế thì cô đã tỉnh lại.
"Định không đánh thức cô, lại làm cô thức giấc rồi."
Uyển Khanh ngồi dậy, dụi mắt: "Thường thường tôi sẽ ngủ không sâu, không phải lỗi của anh."
"Thiếu phu nhân, cô uống nước đi."- Quản gia đặt ly nước lọc vào tay Uyển Khanh
"Cảm ơn chú."- Uyển Khanh đang khát nước nên uống một hơi là cạn sạch ly: "Đã muộn rồi, chú về phòng ngủ đi."
"Nhưng cô có vẻ không khỏe, có cần gọi bác sĩ tới không?"
Uyển Khanh mỉm cười: "Không sao đâu, chú cứ nghỉ ngơi đi."
Quản gia gật đầu, lại không yên tâm dặn dò: "Được, vậy có chuyện gì thì cứ gọi tôi."
Uyển Khanh cũng gật đầu cho ông yên tâm. Sau khi quản gia rời khỏi, Uyển Khanh mới khẽ thở dài xoa xoa đầu mình: "Đám nhóc ngủ rồi à?"
"Sao lại hỏi tôi? Tôi đâu phải quản gia."
Uyển Khanh chớp mắt nhìn qua phía hắn: "Sao thế? Sao gắt gỏng thế?"
Hạ Dĩ Niên nhìn cô, không vui lên tiếng: "Rõ ràng là cô không khỏe, sao cứ luôn miệng nói không sao?"
"Tôi không phải không khỏe, chẳng qua là do từ chiều tới giờ chưa ăn gì thôi. Chẳng phải nói có Pizza sao?"
"Thật hết cách với cô."- Hạ Dĩ Niên nói rồi liền đi vào nhà bếp, một lúc sau thì quay trở lại.
Chiếc bánh Pizza đã được hâm nóng bằng lò nướng trở nên hấp dẫn vô cùng, Uyển Khanh cũng không hề nói dối, kì thực là vì cô đói bụng, hễ lúc đói bụng là thần kinh của cô sẽ lười hoạt động ngay, nào ngờ Uyển Khanh vừa cầm miếng bánh lên thì phần đầu của nó lại rơi xuống dĩa.
Uyển Khanh nhíu mày: "Gì thế này...trời đánh cũng tránh bữa ăn mà..."
Thế là bên ngoài rầm lên một tiếng, Uyển Khanh cứng đờ cả người.
Hạ Dĩ Niên lắc đầu cười, đi tới cửa sổ kéo rèm lại. Sau đó tận tình giảng lại bài định luận "không cong" cho Uyển Khanh nghe, sau khi nghe một tràng từ cong rồi lại không cong làm cho Uyển Khanh ù tai cả lên. Thần kinh đã vì đói bụng mà trở nên đình công tạm thời lại còn bị cái mớ định lý gì gì đó làm cho mù mờ, cô nghe xong thì nhíu mày: "Ăn một cái bánh thôi mà cũng đó định lý sao? Tôi cứ tưởng bỏ vào miệng nhai rồi nuốt là được chứ..."
Hạ Dĩ Niên bật cười.
Uyển Khanh khó hiểu: "Anh cười gì thế?"
"Tôi cứ luôn hỏi vì sao Ngôn Ngôn lại là đứa trẻ ma quái như thế, thì ra là mẹ con liền tâm."
"Xì..."- Uyển Khanh cứng họng, buột miệng nói: "Anh về đi."
"Sao lại đuổi tôi?"
"Tôi không có đuổi, chẳng qua là khuya rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi."
"Vậy thì cô ăn hết chỗ bánh này trước đi."
"Sao thế?"
"Hạ Dĩ Niên ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt đen tuyền, giọng nói trầm ấm: "Cô biết rồi đó, tôi sẽ không rời khỏi cho tới khi cô hoàn toàn ổn."
Uyển Khanh ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy trái tim như được một dòng nước ấm chảy qua, nếu đổi lại là người khác nói câu này thì không có vấn đề gì cả, nhưng cô lại không ngờ tới sự quan tâm này lại đến từ Hạ Dĩ Niên: "Cảm ơn anh..."
"Sao lại cảm động như thế? Trước giờ không có ai quan tâm cô như vậy à?"
Uyển Khanh cuối đầu, nhìn miếng Pizza màu vàng ngon mắt vài giây rồi nói: "Có, có một người đã từng quan tâm tới tôi như vậy..."
Hạ Dĩ Niên im lặng vài giây, nhìn mắt nhìn Uyển Khanh có phần trở nên u ám: "Có biết hai chữ khiến người chịu đúng nó cay đắng nhất là gì không? Chính là hai chữ đã từng. Nhiều năm như vậy rồi, cô không buông được sao?"
Uyển Khanh xoa xoa ly trà nóng trong tay, tiếng mưa bên ngoài bây giờ lại nhẹ hạt hơn, tô điểm thêm cho sự tĩnh lặng cũng nói xót xa trong mắt cô. Một lúc sau, cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh biết không, giữa chúng tôi có một giao ước..."- Cô hơi ngừng lại một chút, thu lại nụ cười, thái độ hoàn toàn nghiêm túc: "Anh sẽ là tín ngưỡng của em, còn em sẽ là...một tín đồ dũng cảm."
Trái tim hắn như nghẹt thở.
Cả hai người không ai nói gì nữa, cứ thế yên lặng ngồi cạnh nhau.
Sau khi ăn uống no nê, cô mới cứ người hồi phục sinh lực. Lúc Hạ Dĩ Niên rời khỏi, Uyển Khanh cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô tắt đèn trong phòng khách rồi về phòng. Vừa mở cửa bước vào lại thấy Thông Thông vẫn chưa ngủ, cậu đang ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm điện thoại, Ngôn Ngôn và San San cũng ngồi bên cạnh. Uyển Khanh cảm thấy kỳ lạ, Thông Thông nghiện điện thoại từ bao giờ?
"Thông Thông, sao con chưa chịu ngủ?"
Thông Thông không trả lời.
Uyển Khanh đi tới vài bước, vừa định giơ tay giật lấy điện thoại thì Thông Thông đã bất ngờ đưa màn hình điện thoại ra trước mặt cô.
Uyển Khanh nhíu mày, biểu cảm trên gương mặt cũng cứng ngắt.
Thông Thông đứng lên giường: "Chú ấy là cha phải không? Mẹ trả lời con đi...sao mẹ không nói cho con biết?"
"Thông Thông..."
"Có phải cha không thích Thông Thông, không muốn nhận con hay không? Rõ ràng máy nhận diện gương mặt cho kết quả giống 100% mà..."
Thông Thông bật khóc.
Uyển Khanh đau lòng bước tới ôm lấy cậu nhóc: "Thông Thông, không phải... cha con rất thương con, chỉ là...cha con không nhớ chúng ta mà thôi..."
"Mẹ nói dối, mẹ toàn nói dối con thôi..."
"Thông Thông..."- Uyển Khanh không biết nói thế nào đánh khóc luôn cùng với con, so với hai người bên này thì Ngôn Ngôn và San San ngồi bên kia lại yên tĩnh hơn: "Mẹ không gạt con, thật ra mẹ cũng như con vậy...chỉ là, chỉ là không biết nên giải thích thế nào cho con hiểu.
Mẹ ơi..."- Thông Thông khóc lớn.
Hai đứa trẻ bên kia cũng bắt đầu sụt xịt.