Chương 143
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mau liên hệ với ngân hàng máu."
"Làm rồi làm rồi, đã liên hệ rồi nhưng họ nói hiện giờ máu ở ngân hàng không đủ để cung cấp."
"Vậy còn đứng đó làm gì, mau gọi bác sĩ trưởng khoa tới đây. À còn nữa, gọi cả Maver nữa."
"Được được, tôi đi liền."
Bên ngoài phòng cấp cứu Uyển Khanh càng lúc càng hồi hợp nhìn các y tá và điều dưỡng người chạy ra kẻ chạy vào, cô để ý quan sát thấy sắc mặt họ vô cùng khẩn trương cùng nặng nề, cõi lòng vang lên một âm thanh bất an. Uyển Khanh bước lên định kéo một y tá lại hỏi xem tình hình đã thế nào, cô y tá chuyên nghiệp gạt tay Uyển Khanh ra lịch sự đáp một tiếng bảo cô hãy kiên nhẫn rồi bước lớn rời khỏi.
Lâm Tư Phàm kéo Uyển Khanh lại, để cô ngồi xuống ghế: "Uyển Khanh, đừng quá lo lắng, họ sẽ cố gắng hết sức mà."
"Sao lại có thể, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao anh ấy lại bị thương chứ?"
"Anh cũng không biết, lúc anh và Khải Ca chạy đến...cảnh tượng lúc đó đã rất hỗn loạn. Phương Tĩnh như người điên cầm dao đâm anh họ từ phía sau, anh ấy vốn dĩ đã có thể chống trả chỉ cần anh ấy quay lại, nhưng vì giữ chặt sợi dây thừng để em không bị rơi xuống nên..."
Uyển Khanh nghe xong liền ngẩn người rất lâu, lát sau mới nói được một câu: "Phương Tĩnh cô ta điên thật rồi."
Khải Ca ngồi xuống cạnh cô: "Uyển Khanh, cô sao vậy? Sao lại để Phương Tĩnh bắt tới đây chứ?"
"Là do tôi không cảnh giác, hôm đó nhận được điện thoại của người tự xưng là thư ký của Mạnh Hùng Thiên, nói rằng anh ta đã suy nghĩ lại, đồng ý cấp vốn cho OLY, tôi lại không nhận ra sự bất thường. Cho tới khi tới nơi, thấy Mạnh Hùng Thiên say thuốc tôi mới biết mình đã bị lừa..."- Uyển Khanh thở dài: "Hóa ra là Phương Tĩnh có khả năng giả giọng nói vô cùng hoàn hảo, tất cả đều là do tôi bất cẩn, đến khi trở tay thì đã không kịp nữa."
"Tôi cứ nghĩ cô ta được cái tính tình tiểu thư được nuông chiều nên sinh ra cao ngạo thôi, thật không ngờ cô ta lại điên tới mức này. Lần này cô ta mà còn sống tôi cũng sẽ gi3t ch.ết cô ta, nếu như cậu hai có chuyện gì, có liều cả cái mạng này với con mụ điên đó tôi cũng làm."
"Khải Ca, cậu đừng loạn lên nữa, anh họ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Khải Ca im lặng, nét mặt tức tối đấm mạnh tay vào tường.
Lâm Tư Phàm lắc đầu, anh không biết mọi chuyện đang diễn ra như vậy là tốt hay xấu. Rõ ràng là tình kiếp sao giờ lại thành nghiệt duyên rồi?
Uyển Khanh nhìn ánh đèn mờ mờ trong phòng cấp cứu, nơi đó có hai sinh mạng đang giãy dụa sinh tồn...
...
Cách đây vài tiếng trước...
Uyển Khanh tỉnh lại, phát hiện cả người mình đều là bị dây thừng quấn lấy, ngay cả cử động cũng không thể, cô nhìn xung quanh thì phát hiện Phương Tĩnh đang đọc sách phía xa. Lúc đó tâm trạng của cô vừa kinh ngạc vừa kinh hãi, thầm nhủ trong bụng không lẽ là do Phương Tĩnh giở trò?
Phương Tĩnh nâng mắt, nhìn lướt qua cô: "Cô tỉnh rồi sao?"
"Cô muốn làm gì?"
"Muốn hỏi cô một chuyện." - Phương Tĩnh bỏ cuốn sách xuống, đặt ngay ngắn trên bàn: "Mười năm trước, có phải cô đã quen với Jonathan không?"
Uyển Khanh im lặng, khó hiểu không biết vì sao Phương Tĩnh có thể biết được chuyện này.
"Quả nhiên hai người có quan hệ đặc biệt."- Phương Tĩnh cười khẩy, giây trước còn điềm tĩnh giây sau liền quát lớn: "Hai người xem tôi là cái gì? Đồ ngốc chắc? Vui chứ gì? Hai người gặp lại rồi nối lại tình xưa, chỉ có tôi là không biết gì hết... Lôi Uyển Khanh, tôi đắc tội gì với cô chứ? Cô có thể nói ra mọi chuyện ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp, có thể nói rằng anh ấy là của cô, nói ra quan hệ của hai người. Cô để tôi làm một kẻ xấu xa, làm người thứ ba không biết xấu hổ. Cô vui lắm phải không? Lôi Uyển Khanh, nếu ngay từ đầu cô chịu nói ra mọi chuyện, tôi thề với trời sẽ không cố gắng tranh đấu với cô...nhưng mà, sao cô quá đáng như vậy chứ?"
Uyên Khanh lặng người đi một lúc lâu, kiên nhẫn nghe cô ta nói hết. Sau khi Phương Tĩnh dứt lời và thở phì phò tức tối, Uyển Khanh mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi có lý do của mình, tôi không có ý giễu cợt cô..."
"Cô cho rằng mình hay lắm sao? Lẳng lặng chấp nhận mọi chuyện, không nói với bất kì ai, cô cho rằng mình cao thượng lắm sao?"
"Xin lỗi cô."
Uyển Khanh cụp mi mắt, hạ giọng nói ra ba chữ này. Giờ đây ngoài những câu này thì cô chẳng biết nói gì hơn, giờ phút này Uyển Khanh cảm thấy những lời vừa rồi của Phương Tĩnh hoàn toàn đúng, chỉ có cô là kẻ phản diện trong câu chuyện này.
Phương Tĩnh có lẽ không ngờ rằng Uyển Khanh lại chịu cúi đầu không đáp trả, sau khi nghe thấy cô nói lời này thì im lặng một lúc thật lâu. Cả căn phòng yên ắng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim giây trên đồng hồ quay vòng, một lúc sau, Phương Tĩnh lên tiếng, giọng nói bình tĩnh hơn: "Lôi Uyển Khanh... bây giờ anh ấy mất trí nhớ, cô chắc gì anh ấy vẫn còn yêu cô chứ?"
"Vậy cô chắc gì anh ấy yêu cô? Mười năm nay, cô chứng minh được chưa?"
"Cô..."- Phương Tĩnh xanh mặt: "Được, có dám cược với tôi không? Cược xem anh ấy yêu cô bao nhiêu, xem xem anh ấy có thể trơ mắt nhìn cô rơi từ tầng mười sáu xuống, tan xương nát thịt hay không."
"Phương Tĩnh, cô định làm gì?"- Uyển Khanh cả kinh.
Phương Tĩnh cười lạnh: "Tôi không phải người cao thượng, tôi căm hận cô, hận luôn anh ấy... nếu có thể thì hai người cùng ch.ết càng tốt, vậy thì xuống suối vàng có thể bầu bạn với nhau."
"Phương Tĩnh, cô đừng làm chuyện dại dột như vậy."
Phương Tĩnh bước tới kệ chứa đồ, lấy ra một ống kim tiêm bơm vào đó một dung dịch màu nâu: "Thế nào? Lo cho anh ấy sao?"
"Cô..."- Uyển Khanh kinh hãi nhìn cô ta bước tới từng bước một, nhìn tới kim tiêm cùng chất lỏng kì dị trong tay Phương Tĩnh, cô hoảng sợ muốn trốn chạy nhưng Phương Tĩnh hoàn toàn không thể xem thường, cô ta ghim kim tiêm vào tay Uyển Khanh... rất nhanh, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng...
"Ngủ đi, một màn kịch hay sắp diễn ra rồi..."
Bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ chạy qua chạy lại giữa hai chiếc giường, tình hình vô cùng khẩn trương, sắc mặt người nào cũng nghiêm túc cùng căng thẳng.
"Cô gái này đã ổn rồi, cũng may động mạch cổ vẫn chưa đứt."
"Nhưng người bên này thì không ổn chút nào, tim anh ta ngừng đập rồi."
Trong môi trường có nhiệt độ bình thường, sau khi tim ngừng đập đột ngột khoảng 3 giây, thì người bệnh sẽ cảm thấy chóng mặt do não thiếu oxy; sau 10 đến 20 giây bắt đầu mê man bất tỉnh; sau 30 đến 45 giây thì sẽ giãn đồng tử; sau một phút sẽ tắc thở; sau 4 phút tế bào não sẽ bị tổn thương không thể cứu vãn được. Vì vậy các bác sĩ càng thêm khẩn trương, áp lực thời gian làm cho họ không thể chậm trễ.
"Chuẩn bị khí ô xi nguyên chất, máy điện tâm đồ và máy xung điện tim."
"Mau lên, mau lên..."
Trong căn phòng, trong phút chốc toàn là âm thanh hỗn loạn.
"Không xong rồi, người này mất quá nhiều máu, đa chấn thương, không có máu để cung cấp ngay lập tức được."
"Còn đợi gì nữa, mau đi thông báo khẩn cấp khắp thành phố. Người nào có nhóm máu AB rh âm tính mau tới bệnh viện hiến máu."
"Tôi nghĩ chuyện này rất khó vì nhóm này thuộc những nhóm máu hiếm nhất thế giới."
"Chúng ta không còn thời gian chần chừ anh có biết không. Đến nước này chỉ có thể còn nước còn tác thôi."
"Nhưng..."- Vị bác sĩ kia định nói gì đó thì tay bị một người bất ngờ kéo lấy, anh ta nhìn xuống người còn đang thở ô xi chỉ vừa mới tỉnh tại trên băng ca...
"Máu, của, tôi..."
"Cô nói cái gì?"- Bác sĩ nghe không rõ, cúi xuống một chút rồi hỏi lại.
Phương Tĩnh dùng hết sức nói: "Máu của tôi...AB rh-."
Bác sĩ kinh ngạc mở to mắt: "Cô gái, tình hình của cô chỉ mới vừa qua nguy kịch, người bên kia lại mất quá nhiều máu, bây giờ cô hiến máu có thể sẽ mất mạng đấy."
Phương Tĩnh ra sức kéo tay bác sĩ, lầm bầm một câu...
Bác sĩ sau khi nghe xong, đắn do hồi lâu.
Một người khác bên kia lên tiếng hối thúc: "Anh đang làm gì thế?"
Bác sĩ kia quay đầu một cái rồi quyết định: "Được rồi, còn nước còn tát vậy. Đem máy truyền máu qua đây mau lên."
"Dạ!"
Phương Tĩnh chớp mắt, nằm trên giường, nhìn chất lỏng màu đỏ kia từ từ rời khỏi cơ thể, theo một ống dẫn truyền thẳng vào tĩnh mạch của Hạ Dĩ Niên. Cô ta quay đầu nhìn Hạ Dĩ Niên vẫn nhắm chặt mắt bên kia, sắc mặt càng lúc càng nhợt không khác gì một hồn ma, môi khẽ cong lên, dường như là dùng hết sức để cười một nụ cười chua chát cuối cùng trên trần thế này...
Hạ Dĩ Niên chỉ nằm cách Phương Tĩnh một khoảng không xa, cô ta vươn bàn tay ghim đầy kim truyền dịch ra, muốn nắm lấy tay hắn...
Từng chút, từng chút một... gần tới rồi, nhưng lại buông xuôi. Trời đất quay cuồng, cơ thể nhẹ bẫng, mọi thứ dường như bị đổ bởi một bóng tối vô định.
Cô ta chỉ còn kịp nghe một tiếng hô hào của bác sĩ.
"Cứu được rồi, điện tâm hồ hoạt động rồi."
Một tháng sau....
Nằm trên giường, Hạ Dĩ Niên chậm rãi mở mắt. Ánh sáng chói chang khiến hắn nhíu mày, giơ một tay lên che mắt lại nhưng lại phát hiện trên tay mình đều là kim truyền dịch. Một y tá đang trực trong phòng thấy đột nhiên bệnh nhân cử động liền hoảng hốt: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi sao? Bác sĩ...bệnh nhân đã tỉnh rồi."
Y tá chạy đi gọi bác sĩ, Hạ Dĩ Niên đưa mắt quan sát căn phòng bệnh xung quanh một vòng, lại dừng ánh mắt trên một dáng người vẫn còn ngủ say trên ghế phía xa. Nhìn rất lâu, rất lâu, hắn không lên tiếng đánh thức người đó ngay.
Có phải là ảo ảnh không?
"Khanh nhi..."
"Khanh nhi..."
"Khanh nhi..."
Uyển Khanh mơ hồ nghe thấy có một giọng nói không thể quen thuộc hơn đang gọi mình, cái danh xưng đó ngay cả khi ngủ cũng khiến lồ ng ngực cuộn trào một cảm giác kích động. Uyển Khanh nghĩ chắc là do mình đã mệt quá rồi nên mới sinh ra ảo giác, hơn một tháng nay, cô chẳng mấy khi nhắm mắt ngủ, lần nào cũng nghe thấy âm thanh này... Nhưng lần này, khi tiếng gọi kia lần này tới lần khác vang lên, lại khiến cô có một cảm giác chân thật khó tả.
Mi mắt nặng trĩu mở ra, vừa nhìn thấy Hạ Dĩ Niên tỉnh lại, Uyển Khanh bất động ngồi ở đó một lúc lâu...
"Khanh nhi, anh về rồi..."