Chương 29: Tiểu khê có chuyện
Ngồi trời gió thổi càng mạnh hơn, Mẫn Huyên khó khăn lắm mới có thể dìu cô lên trên giường, cơ thể cô lạnh cứng, ngất lịm chả biết gì. Mồ hôi trên trán đổ xuống, không ngừng co giật lên từng cơn.
“Rầm ! Rầm ! Rầm !”
Ông sấm lại ghé đến, những tiếng sấm nghe chói tai kinh khủng. Mẫn Huyên hoang mang, cảm giác sợ hãi khi không hiểu cô đang bị gì. Cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Những cơn mưa ào ào đổ về, Mẫn Huyên nhanh chóng chạy đến đóng cửa sổ. Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười hai giờ rồi... có lẽ mẹ của cô sẽ về rất vất vả đây. Phố phường vắng tanh, dường như đã say mê trong giấc ngủ. Chỉ còn những tiếng mưa đi ngang qua từng nhà mà thôi.
“Khê, tiểu Khê... cậu...cậu sao rồi ?”
Mẫn Huyên mặc sức kêu gọi, tay vẫn cầm chặt tay cô. Đầu tựa vào thành giường kêu cô dậy. Ngoài trời vẫn mưa, những cơn mưa nặng hạt ớn lạnh xương sống. Cô vẫn chưa tỉnh, mẹ của cô lại chưa về. Haiz...
“Alo. Dì ơi, dì về chưa ? “
“Mưa to quá, với lại đang là trời tối... không có taxi con à. Ở đây rất ít xe ...”
“Trời đất ! Vậy con phải làm sao ?”
“Bây giờ, con phải nghe cho kĩ. Tìm lọ thuốc trong hộc tủ của dì, rồi cho Khê uống. Sau đó, nếu Khê nhi chưa tỉnh thì đưa con bé đến bệnh viện.”
“Vâng...tút...tút...tút !”
Mẫn Huyên còn chưa kịp trả lời thì đã nghe những tiếng tút dài trong điện thoại. Không để ý điện thoại nữa, Huyên vứt nó sang một bên rồi tìm kiếm lọ thuốc theo lời nói của dì. Nhìn xung quanh trong hộc tủ, chỉ có một lọ thuốc mà thôi, lại bỏ trong lọ thủy tinh, không dán nhãn hiệu hay tên thuốc gì cả. Chỉ là một lọ thuỷ tinh thông thường ai cũng có thể mua mà thôi. Mẫn Huyên khựng lại một chút, khẽ nhíu mày, thuốc gì mà lại không mang nhãn hiệu ? Phải chăng thuốc đó đã bị mất lọ hay vỡ nên thay lọ mới chăng ?
“Rầm !”
Tiếng sấm chớp lại hối thúc Mẫn Huyên, làm Mẫn Huyên giật mình, vội thức tỉnh trong mạch suy nghĩ ấy. Đóng vội cửa phòng lại, Mẫn Huyên chạy vào phòng, cho cô uống thuốc. Khi ngất xỉu, miệng của cô tái nhợt đi không còn hồng hào nữa. Khó khăn tách miệng cô ra để cho viên thuốc vào, nhưng cô lại không thể nào mở miệng, miệng cứng đơ, không một chút lay động. Mẫn Huyên hết cách, tận năm phút đồng hồ rồi lại không cho cô uống thuốc. Mẫn Huyên hoang mang, cơ thể bắt đầu lạnh lẽo khi không có ai giúp mình. Mẫn Huyên lo lắng, tâm trạng bất ổn, vội lấy điện thoại, tr.a danh bạ bấm ngay số điện thoại của mẹ cô.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Tút...”
Mẫn Huyên áp điện thoại sát vào tai, bàn tay còn lại giữ chặt lấy cánh tay cô, lấy chiếc khăn ướt lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán cô. Mồ hôi càng nhiều, cơ thể càng co giật nhiều hơn, điện thoại lại không liên lạc được, nếu cơn bệnh này để lâu hơn nữa, Mẫn Huyên e rằng sẽ có chuyện không hay nữa...
Mẫn Huyên chạy xuống bếp, bỏ viên thuốc vào bao ni-lông nhỏ, rồi dùng thìa đập nát viên thuốc nhuyễn ra. Bột thuốc đã nát trắng, Mẫn Huyên pha thêm nước để giúp cho nó loãng hòa hợp vào nhau. Đôi chân nhanh nhẹn của Mẫn Huyên vội cầm chạy lên lầu... trên mặt Mẫn Huyên hiện lên chữ sợ hãi, mặt tái mét.
“Á!”
Mẫn Huyên vấp ngã ở cầu thang, chân hơi đau buốt, tay vẫn giữ khư khư cái tách thuốc trên tay, rất may cái tách ấy bằng sứ, khá chắc chắn nên chỉ va chạm tạo thành tiếng kêu chứ không vỡ làm rơi nước thuốc ra.
Cố gượng đứng dậy, Mẫn Huyên nhanh chống bước đi lên lầu, nếu chậm trễ thì căn bệnh càng nặng hơn. Cầm thìa trên tay, Mẫn Huyên run run đút từng thìa nhỏ vào miệng cô, nước thuốc màu trắng loãng chạy vào khoang miệng của cô, Mẫn Huyên cố gắng đút hết số thuốc ấy, cầu mong cho cô mau tỉnh dậy.
...
Ở khách sạn,
Mẹ của cô khẽ nhăn mặt, mặt bà trở nên xám xịt, tay cầm chặt điện thoại muốn bóp nát nó. Điện thoại ch.ết tiệt lại hết pin vào đúng lúc cấp bách thế này. Không biết Tiểu khê rồi sẽ ra sao ?
Ngước nhìn ra bầu trời, trời vẫn mưa, vẫn mưa...như thấu hiểu sự lo lắng của bà, nước mắt bà bắt đầu rơi. Cũng tại bà đi làm xa không về nhà chăm sóc con bé mà nó mới thế này... cuối cùng con bé lại gặp ác mộng gì thế này ? Thói quen uống thuốc này vẫn chưa thể bỏ ? Cứ ràng buộc nhau như vậy không mệt mỏi sao ?...
Điện thoại đã hết pin, bước xuống phòng tiếp tân, cố gắng xem có ai còn thức không ? Nhưng tất cả đều nằm ngoài dự kiến, chả còn ai cả...làm sao để bà đón taxi... chồng mất tích, con thì mang cơn bệnh... rốt cuộc bà đã mang tội nghiệp gì ?
“Chị, sao chị lại thức ?”
Một cánh tay khều lưng bà, bà giật mình, hai tay đang vào nhau, vẻ mặt lo lắng, lộ rõ những vết chân chiêm hơn sau đuôi mắt...
“Nghi Hạ, em còn thức sao ? “
“Em khó ngủ, chị đang ...có chuyện gì ?”
Nghi Hạ- là một ca sĩ phòng trà đặc biệt chuyên hát show vào đêm. Nghi Hạ là một trong những hoa khôi của trường bà, nhỏ hơn bà hai tuổi, nhưng lại giữ vẫn nét thanh xuân, không chút nào gọi là già cả, vẫn trẻ trung và rất xinh đẹp. Nhưng vì đam mê nghệ thuật nên thường xuyên đem tiếng hát êm dịu đến cho những người thích dòng nhạc như Hạ, chị em chung trường cấp ba lại là người thường hay sinh hoạt ngoại khóa chung nhóm. Nghi Hạ lại chưa có chồng, hay đúng hơn là không muốn lấy chồng, bà ấy cứ rong ruổi theo các cuộc chơi, và thường xuyên vào làm các hoạt động từ thiện trong trại trẻ mồ côi, khiến mọi người rất hâm mộ và yêu mến vì sự thánh thiện của bà...
Mẹ cô cũng đã cộng tác cho Nghi Hạ khá lâu, chính vì thế khi đi đâu mẹ cô cũng là người đi theo makeup cho Hạ, và những show khá khuya bà thường thuê khách sạn cho hai chị em ở trọ lại.
“Chị...chị sao vậy ?”
Vai mẹ cô run run, những giọt nước mắt không thể kìm chế được nữa mà lăn nhẹ trên đôi gò má...
“Tiểu Khê... tiểu Khê có chuyện rồi. “