Chương 58: Ai bảo tôi yêu em?
Tiếng nhạc xập xình vang lên bên tai An Khôi. Rượu đã thấm dần vào cơ thể An Khôi, các cô gái chân dài nhìn thấy sự giận dữ của anh liền nâng giày cao gót bỏ chạy tìm mồi mới, không gian chỉ còn lại một mình An Khôi, đã từ rất lâu...An Khôi chưa từng dùng rượu nhiều đến thế, lại là loại rượu mạnh nhất của pub.
"Phục vụ...cho thêm vài chai rượu "
An Khôi mất hết tỉnh táo, tiếp tục gọi rượu, giọng An Khôi đã thấm nhòa rượu, trong tiếng nói chứa đầy hơi men. Người phục vụ thấy đã khuya, người khách kì quái lại không cần phụ nữ, bạn bè lại uống một mình rất nhiều rượu chắc chắn là thất tình, không muốn bán thêm nữa.
"Tôi có tiền, cậu có nghe rõ không? Bán rượu!"
"Quý khách, anh đã uống rất nhiều rồi. Dù tửu lượng anh có tốt, cũng không thể dùng thêm đâu!"
Người phục vụ này đúng là người lương thiện, hết sức khuyên răn An Khôi, đã làm ở pub từ lâu, anh ta đương nhiên nhận ra được tất cả loại khách hàng đến đây. Loại uống bất chấp thế này chỉ có thất tình mà thôi, người ta nói rượu có thể làm con người say. Khi say ta sẽ quên hết tất cả, rượu cũng có thể làm con người ta nói thật, nhưng rượu còn làm ta nhớ như in hình bóng khó quên ấy không thể xóa nhòa...
An Khôi chờ đợi đến tức giận, đặt tiền xuống bàn, đứng dậy loạng choạng bước đi. Trên đời này, An Khôi rất ghét người thích giảng đạo, gặp tên phục vụ này càng không hề muốn uống nữa. An Khôi bước đi loạng choạng khỏi pub, bước về phía công viên, ánh mắt mờ ảo tiến về phía trước, An Khôi cảm thấy chóng mặt vội vàng ngồi xuống ghế đá bên cạnh, say xỉn, ngước lên bầu trời đầy sao, bầu trời tối mịt...tối như tâm trạng của An Khôi vậy, An Khôi gục đầu vào ghế đá...
Biết là đau nhưng hoàn toàn không thể thoát ra. Tình yêu là một liều thuốc, uống vào sẽ nghiện dù biết kết cuộc không tốt nhưng vẫn tha thiết uống! Tình yêu đơn phương sinh ra vốn dĩ đã sai lầm.
"Anh An Khôi?"
Tiếng nói dịu dàng chợt vang lên, tiếng nói mang đầy sự hoảng hốt và ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé không ngừng dìu An Khôi ngồi nghiêm chỉnh, An Khôi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, ánh mắt mờ mờ chỉ nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái. An Khôi vội nắm chặt lấy bàn tay, hôn thật sâu vào mu bàn tay của cô gái ấy, khóc than.
"Tử Dung là em phải không? Anh biết em sẽ không bỏ anh."
"An Khôi! Là em, Mẫn Huyên!"
...
Tử Dung ngồi ngay điểm hẹn đến tận hai tiếng đồng hồ, bàn tay nhỏ nhắn cứ mở điện thoại rồi tắt, hành động cứ lập đi lập lại nhiều lần suốt khoảng thời gian này, bóng người dần dần vắng đi, chỉ còn lại những tiếng gió rít lên, Tử Dung bỗng chốc nhớ về khuôn mặt dìu dàng ôn nhu ấy, sự dịu dàng chân thực luôn dành cho mình, nhưng trái tim Tử Dung không hề thuộc về anh ấy. Trái tim Tử Dung dành cho con người đáng hận kia, con người luôn dày vò Tử Dung, không hề liếc nhìn Tử Dung dù chỉ một lần, đến những lần nhớ hắn đến không ăn không ngủ, hắn vẫn chẳng hề quan tâm, chỉ gọi điện yêu cầu uống thuốc đầy đủ vì sự áy náy.
Tình yêu thật kì diệu, người yêu mình mình lại không yêu, người làm mình đau khổ lại ghi khắc trong tim, không thể nào xóa bỏ được.
"Quý khách, đã khuya lắm rồi, quán cafe của chúng tôi mười phút nữa sẽ đóng cửa."
"Được!"
Tử Dung cầm điện thoại lên nhìn lướt một lần, nước mắt bắt đầu rơi nhẹ xuống mi mắt, Tử Dung khép tịt mi mắt, nỗi đau đang một lớn hơn, sự dày vò như thế đã quá đủ. Dù đã uy hϊế͙p͙ hắn bằng nhiều phương pháp nhưng vẫn không làm con tim hắn lay động. Tử Dung quệt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, cầm lấy túi xách lẳng lặng bước đi.
Phố phường về đêm đã lạnh, lòng người còn lạnh lẽo hơn.
...
Cô đơ người khi nghe anh nói, khuôn mặt đối diện anh, khoảng cách gần nhất khiến cô cảm thấy gượng ngùng, đầu óc quay cuồng, biết rõ là cô dốt vật lí,vậy mà còn dùng vật lý thu hút cô. Cô đấm vào ngực anh một cái, đáng ghét!
"Biết người ta dốt vật lí nên trêu à?"
"Không, anh nói sự thật! "
"..."
"Nếu em đã không thích môn học này, anh có thể làm cho em ngày càng yêu nó giống như em yêu anh"
Cô nghi hoặc nhìn anh, tại sao hai cái này lại giống nhau? Khóe môi anh cong nhẹ lên, cố gắng nhịn cười. Bàn tay anh vươn lên xoa nhẹ đầu cô, cô gái đáng yêu này thật luôn khiến người ta yêu ch.ết đi được.
Cô chạy đến cầm chậu xương rồng, huơ huơ trước mặt anh, mỉm cười thật xinh xắn.
"Em cũng có trồng một chậu, anh có muốn trồng couple cùng em không? "
Anh nhíu mày nhìn cô, không hề trả lời, biểu hiện của anh lúc nãy và lúc này thật giống nhau, không lẽ anh lại không thích loài xương rồng này?
"Anh không thích xương rồng?"
"Ừm."
"Nếu anh đã không thích xương rồng, em có thể làm cho anh ngày càng yêu xương rồng như anh yêu em!"
Cô tinh nghịch nhìn anh, vẻ mặt y như đúc lúc anh biểu hiện ban nãy, khoanh tay trước ngực nhìn phản ứng của anh. Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, đặt chậu xương rồng về lại chỗ cũ, khẽ gõ gõ trên mặt bàn, môi khẽ nhếch lên.
"Ai nói tôi yêu em?"
"Đáng ghét! Không nói nhiều nữa, đi mua xương rồng mau!"