Chương 12

Cửa phòng ngủ của Tristan không khoá. Tim Meredith vỡ oà trong một niềm vui phi lý. Cửa không khoá có nghĩa anh là người đàn ông không có gì cần che giấu.


“Hoặc,” cô lẩm bẩm khi đóng của lại và đẩy chiếc mặt nạ đã đeo suốt buổi vũ hội lên trên đỉnh đầu, “có thể anh ấy rất tự tin vào sự thông minh của mình, cảm thấy không cần che giấu những chuyện xấu xa.”


Cô thở dài một tiếng, nhìn quanh. Hình ảnh căn phòng của Tristan làm cô hơi choáng. Nó rất hợp với anh. Tường sơn màu xanh sẫm, một màu sắc không khác gì mắt chủ nhân của nó khi chúng tối lại vì ham muốn. Cô đã nhìn thấy nỗi ham muốn đó rất nhiều lần từ lúc đến đây. Và cô khao khát nó, dù nó có hại cho cô.


Lửa trong lò sưởi hắt ánh sáng lên những đồ đạc bằng gỗ anh đào đẹp đẽ và thu hút sự chú ý của cô tới chiếc giường lớn nằm giữa phòng. Với những cây cột cao và màn buông rủ phía trên, nó không phải thứ ai cũng ngó lơ được. Thật khó khăn để không mường tượng ra cảnh Tristan nằm dài giữa đám chăn nệm với ánh gọi mời trong mắt.


Hoặc hay hơn, mường tượng họ cùng ở trên chiếc giường đo mà không có một rào cản nào. Những lời dối trá. Cuộc điều tra. Quần áo.


Meredith rùng mình. Những suy nghĩ ấy sẽ chẳng giúp ích gì cho cô. Cô phải xua nó khỏi đầu óc lệch lạc của mình. Giờ cô đã nắm sơ qua căn phòng, đến lúc phải đào sâu tìm kiếm.


available on google playdownload on app store


Cô đi tới tủ com-mốt, cố gắng lờ đi hình phản chiếu của chiếc giường gây phân tâm kia trong chiếc gương trên mặt tủ. Xếp dọc trên nóc tủ là một loạt những bức tiểu họa đóng khung mạ vàng. Cô nhận ra bức hình của mẹ anh đầu tiên, mới vẽ gần đây, căn cứ vào kiểu tóc và chiếc váy bà mặc. Tiếp theo là hình một người đàn ông mà cô đoán là cha của Tristan. Cô chỉ gặp ông một lần cách đây đã lâu lắm, nhưng cô thấy hình ảnh Tristan trong gương mặt ông.


Có ba cô gái trẻ hơn hiện diện trong những bức hình nhỏ. Các em gái của Tristan. Ai cũng mặc váy trắng của người mới ra mắt, nhưng giờ tất cả đều đã lập gia đình. Họ là một gia đình lớn. Chỉ một người không có mặt…


Từ khóe mắt cô bắt gặp một cái bục nhỏ trong tủ. Bức hình của Edmund ở đó, tách khỏi những người khác. Cô nhấc nó lên để nhìn cho gần hơn.


Không giống bức chân dung treo trong văn phòng Tristan, ở đây Edmund không mặc quân phục. Nom cậu ta có vẻ trẻ hơn. Bức tranh này được vẽ vào thời điểm trước đấy, thời điểm hạnh phúc hơn.


Cô đặt nó về chỗ cũ, nhưng không thể đưa mắt đi. Tristan trông thấy gì khi nhìn vào bức hình của em trai? Một cuộc đời ra đi quá sớm? Hay một sinh mạng bị chính phủ cướp đi? Anh chỉ cảm thấy ân hận, hay một ý định trả thù?


Lắc mạnh đầu, cô kiên quyết quay đi. Không cách điều tr.a nào cho cô biết được những điều đó. Chúng là những điều nằm sâu trong trái tim Tristan, trong tâm hồn anh. Giấu trong những nơi cô không thể chạm tới… bất kể cô có muốn đến đâu.


Ánh mắt cô lướt trở lại cái giường. Những suy nghĩ phiền muộn dịu đi khi cô tiến về phía nó, cố tự thuyết phục rằng mình chỉ muốn xác định xem có chứng cứ nào giấu ở đó không. Nhưng đó là nói dối.


Cô lướt những ngón tay trên mặt đệm, ghi nhớ cảm giác mềm mại của khăn lụa phủ giường tiệp màu với những bức tường xanh. Khi chạm đến chiếc gối, cô thấy mình với tay đến nó như thể cô không còn kiểm soát nổi tay chân mình nữa.


Một cách chậm chạp, cô cầm nó lên và hít sâu. Nó có mùi của Tristan. Sạch sẽ và nam tính, một sự hoà quyện của mùi đàn ông cường tráng với nước nguồn tinh khiết. Đầu gối cô bỗng dưng yếu lả.
“Anh đang làm gì với tôi thế này?” cô thì thầm khi áp trán vào chiếc gối trong tay.


Tiếng cửa mở sau lưng khiến cô quay phắt lại. Tristan đứng ngay ngưỡng cửa, thân hình cao lớn tráng kiện của anh nổi lên trên nền sáng của đèn và nến ngoài hành lang hắt vào. Tóc anh hơi bù xù, như thể anh vừa lùa tay qua nó, và cái mặt nạ đung đưa trên tay. Anh nhìn cô chằm chằm, mắt mở to cảnh giác. Và ham muốn.


Cái gối trong tay cô rơi bịch xuống sàn khi ánh mắt họ khoá và nhai. Miệng anh hé ra và mắt anh càng mở to. Rồi chúng tối lại, không chỉ vì ngạc nhiên, mà với cùng một nỗi ham muốn cô e sợ không đo lường nổi. Nhất là bây giờ khi cô đang đứng trong phòng ngủ của anh, chạm vào giường anh.


Và cô không có lời giải thích khả dĩ nào cho lý do cô có mặt ở đây.
“Meredith?”


Đó là câu hỏi, nhưng cũng là một lời âu yếm. m thanh khàn khàn trong lời thì thầm của anh chạy dọc sống lưng cô, khiến mọi dây thần kinh nhoi nhói cô nắm chặt hai tay như thể sẵn sàng dùng vũ lực để chống lại ham muốn anh khơi lên.


Khi cô không trả lời, anh bước một bước chậm rãi về phía cô. Anh để nguyên cánh cửa mở, ánh sáng từ hành lang rọi sáng căn phòng và cũng tạo cơ hội cho sự an toàn của cô. Chừng nào cửa còn mở, không chuyện gì có thể vượt quá xa tầm xử trí.
“Sao…” anh nghiêng đầu. “Sao cô lại ở đây?”


Meredith khó nhọc nuốt xuống, tâm trí quay cuồng cố tìm câu trả lời. Cô có thể nói gì? Rằng cô đến lục lọi phòng anh để tìm bằng chứng buộc tội anh ư? Ồ phải, trả lời thế nghe rất hay.


Cũng chẳng thể dùng cái cớ bị lạc đường. Khu phòng của gia đình không nằm cùng một chải nhà với khu phòng dành cho khách khứa. Cô ắt phải là một kẻ cực kỳ đần độn mới đi lang thang đến lạc lối và tình cờ bước vào phòng riêng của anh.


Hơn nữa, nói như thế sẽ không giải thích được chuyện cô đang ôm chiếc gối của anh trên cánh tay mình.
Cô thở dài. Chỉ còn một lý do – cũng là lời giải thích nguy hiểm nhất trong tất cả vì nó sẽ buộc cô nêu lên sự thật chân thực nhất.
“Có một điều gì đó giữa chúng ta, Tristan.”


Giọng cô run run, một phản ứng hoàn toàn không gượng ép. Nói thành tiếng những lời đó làm cô sợ hãi. Và cô căm ghét bản thân mình vì đã lợi dụng sự cuốn hút chân thực và thuần khiết cô cảm thấy đối với anh để che giấu cho việc điều tra. Nó rẻ rúng những tình cảm trong trái tim cô. Nó làm cô rẻ mạt đi theo một cách mà cô chưa từng nghĩ cô sẽ làm vì đất nước.


Anh nhìn cô chằm chằm, gương mặt không dò đọc nổi. Tim cô đập cuồng loạn.


“Hãy nói với em rằng không chỉ mình em có cảm giác ấy,” cô thì thầm, và lần này câu nói của cô không lien quan gì đến công việc. Cô không thể chịu đựng nổi nếu cô hiểu sai những ý định của anh, những nụ hôn của anh. Không chịu đựng nổi nếu anh lại xua đuổi cô như đã làm nhiều năm trước.


“Không chỉ có mình em đâu,” anh thì thầm. Giọng anh trầm và khàn đặc vì ham muốn.
Nỗi nhẹ nhõm trước câu nói của anh làm đầu gối cô bủn rủn. Cô căm ghét bản thân mình vì đã cho con người rất có thể là kẻ phản bội này quá nhiều quyền lực đối với cô.


Meredith hít một hơi sâu. Điều cô sắp nói sau đây mới là lời thú nhận nguy hiểm nhất. Cô chỉ hy vọng khi nói ra, cô có thể kiểm soát được chuyện xảy ra tiếp theo đó.


“Em… em ở đây vì điều đó. Em không thể cự tuyệt điều đó thêm nữa. Em không muốn cự tuyệt nữa. Tristan…” Cô ngập ngừng. “Em muốn anh.”
*****


Một cơn gió nhẹ, lặng lẽ, âm u và sâu thẳm lướt qua giữa họ khi Tristan ngấm dần lời tuyên bố gây sốc của Meredith. Rồi hàng ngàn ý nghĩ xông vào anh. Có quá nhiều lý do khiến anh nên nhẹ nhàng từ chối lời thổ lộ của cô và đưa cô về phòng.


Thay vào đó, anh đặt lòng bàn tay lên cánh cửa sau lưng. Không nhìn lại, anh đẩy nó sập vào với một tiếng ầm vang rền. Những ý nghĩ và lý do tan đi, thay thế bằng một sự quang đãng mà lâu rồi anh chưa cảm thấy từ khi em trai anh mất. Lần đầu tiên sau nhiều năm anh biết chính xác mình muốn gì. Không phải thứ anh cần. Không phải thứ mà những hoàn cảnh hay kế hoạch sai khiến anh làm. Chỉ có cái anh muốn.


Meredith. Anh muốn cô giúp anh nhớ lại. Giúp anh quên đi. Trên tất cả, anh chỉ muốn đánh mất mình trong sự vuốt ve của cô, hương thơm của cô, mùi vị của cô.


Anh tiến lại gần cô, mắt uống vào từng chi tiết. Cách đôi mắt cô mở tròn, rồi hơi thở cô nghẹn lại khi anh dừng bước trước mặt cô và quẳng cái mặt nạ trong tay về phía chiếc bàn cạnh lò sưởi. Anh ném trượt nhưng chẳng thèm quan tâm.


Chầm chầm, anh cúi xuống và lùa những ngón tay vào mái tóc màu hạt dẻ mềm như lụa của cô. Chiếc mặt nạ nằm rất duyên dáng trên đầu cô, cũng như những cây kẹp tóc cố định kiểu tóc cầu kỳ của cô, đều tuột xuống khi anh ôm lấy sau đầu cô và ngửa gương mặt cô lên.


Hơi thở cuối của anh là một tiếng thở dài run rẩy khi anh áp môi vào cổ cô. Mùi vị của cô quen thuộc và ấm áp. Anh nhấm nháp miệng cô, giật giật bờ môi dưới của cô đến khi cô thở hổn hển vì sung sướng và dấn sâu thêm nụ hôn. Anh buộc mình phải chậm lại, hoà hợp hơi thở của anh với hơi thở của cô khi lưỡi họ quyện vào nhau. Đôi bàn tay cô, vốn nắm chặt hai bên hông, đã đưa lên và vòng qua cổ anh. Cô kiễng chân, hôn anh còn cuồng nhiệt hơn nữa và công phá một lỗ hổng lớn vào chiếc cáo giáp kiềm chế của anh.


“Từ từ nào,” anh thì thầm bên miệng cô.


Nó là lời cảnh báo cho bản thân anh và cũng là sự hứa hẹn với cô. Anh không nhớ nổi người phụ nữ cuối cùng anh đưa lên giường mình. Chăc chắn anh cũng không thể nhớ có lần nào anh lại dậy lên niềm khao khát. Có lẽ vì anh chưa bao giờ muốn một người phụ nữ như thế này, đến mức anh sẽ tung hê tất cả để đổi lấy niềm an ùi cô dâng tặng trong vòng tay cô. Anh đã từng sợ điều đó. Thành thực mà nói, anh vẫn còn sợ. Nhưng anh không thể kháng cự bản thân. Anh đã làm thế quá lâu rồi.


Cô mỉm cười bên miệng anh và sự hối thúc lắng xuống, nhưng nó vẫn phập phồng bên trong như một nhịp tim luôn duy trì mạch đập để tồn tại. Đến cuối cùng anh sẽ không thể lờ nó đi và nó sẽ vùng lên.
Nhưng chưa phải bây giờ.
(H)


Anh kéo cô vào gần hơn, đặt một tay lên tấm lưng nhỏ nhắn của cô trong lúc bàn tay kia trượt xuống thấp hơn. Nó mơn trớn hông cô, rồi vòng xuống vuốt ve mông cô qua những lớp vải đáng ghét của chiếc váy cô đang mặc.


Meredith khẽ rên lên trong họng khi anh ép hông cô vào hông anh và để cô cảm thấy sự mãnh liệt của ham muốn đang rừng rực trong lồng ngực anh. Một âm thanh hoang dã, dữ dội như rung ngân suốt cơ thể anh và khiến máu nóng dồn về ào ạt hơn nơi vật căng cứng hiện đang thúc vào bụng cô.


Những ngón tay cô siết lại trong tóc anh và nụ hôn của cô trở nên càng hoang dại. Tristan với tới những chiếc nút và dây buộc đằng sau lưng váy cô. Lần lượt, anh tháo từng chiếc nút nhỏ hình hoa hồng ra, và cảm thấy làn da cô nóng bừng khi đôi tay anh vuốt xuống. Cuối cùng chiếc váy của cô lỏng ra và anh lột nó xuống cho đến khi nó rơi thành một vòng tròn quanh chân cô.


Anh hít mạnh một hơi trước hình ảnh của cô. Anh đã dành một lượng thời gian quá mức để tưởng tượng Meredith sẽ trông như thế nào trong tình trạng này, nhưng sự thật còn tuyệt hơn những giấc mơ khiếm nhã nhất của anh.


Áo lót của cô cùng một màu hồng nhạt với lớp váy trong, nhưng nó gần như trong suốt, để lộ hai núm ɖú sẫm màu và không che giấu một đường cong nào của cơ thể cô. Khi anh với tới, lớp lụa tinh khiết phủ ngoài làn da nóng rực của cô chào đón đôi tay thô ráp của anh.


Meredith cong người, rướn hai bầu ngực lên trong sự hiến dâng câm lặng. Một sự hiến dâng mà anh không chối từ. Nhìn vào ánh mắt táo bạo của cô, anh nhẹ nhàng khum lấy một bầu vú, vuốt ve núm ɖú đã cứng lại trong khi cô ngửa đầu ra sau cô thể cô căng lên vì sung sướng.


“Tristan,” cô rên rỉ, nắm chặt áo vét của anh khi anh hạ môi xuống ngậm lấy một núm ɖú vươn cao.
*****


Những cảm giác cô từng có song đã quên ào ạt chảy qua người cô, làm yếu lả hai đầu gối và dâng lên nỗi khao khát cháy bỏng nơi vùng bụng dưới, giữa hai đùi cô, ở mọi đầu dây thần kinh nhạy cảm và trong mọi phần cơ thể nóng rực của cô.


“Xin anh,” cô nghe giọng mình thì thầm, nhưng như từ một nơi nào đó, xa lạ với âm thanh khàn khàn của nó, sự tuyệt vọng của nó. “Xin anh.”


Tristan nở nụ cười, và ngay trước khi anh kéo cô vào lòng, cô thấy một tia phóng đãng đã tắt bấy lâu nay lại loé lên trong mắt anh. Đòi hỏi. Mãnh liệt. Tràn ngập ham muốn nhục dục và sinh lực.
Và tất cả là của cô.


Hai tay anh vòng qua người cô, miệng anh cúi xuống, và cô tan chảy. Mọi phần nữ tính trong cô ẩm ướt với sự mong chờ, nhức nhối với một nhu cầu cuối cùng sẽ được đáp ứng. Cô đã không biết mình muốn được một người đàn ông ôm ấp đến thế, nhưng khi Tristan kéo cô vào gần hơn và cô cảm thấy trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực, cô nhận ra mình đã nhớ quay quắt điều này. Hơi ấm và sự mật thiết của vòng tay người đàn ông.


Meredith bắt đầu khám phá, những ngón tay cô lướt qua lớp lông mềm phủ trên ngực anh, và lòng bàn tay miết trên những bắp thịt phẳng lì ở đó. Cô mỉm cười khi núm ɖú anh săn lại và anh rên lên trong miệng cô.


“Cẩn thận đấy,” anh thì thầm, ngậm lấy vành tai cô và day nhẹ khiến những tia chớp của khoái cảm bùng lên trước mặt cô. “Tôi sẽ coi đó là một thách thức đấy.”
“Chuyện này ư?” Cô tinh quái hỏi khi cọ ngón tay cái qua núm ɖú anh lần nữa.


Trước khi cô có thể trêu chọc thêm, Tristan đã xốc cô ngồi dậy, nắm lấy gấu chiếc áo lót hồng mỏng tang và kéo nó qua đầu cô. Cô bị phơi trần trước anh. Một tình trạng đã rất lâu rồi cô không gặp phải.


Và cô thích việc này. Đầu hàng sự kiểm soát thận trọng mà cô đã làm chủ suốt những năm qua thật đáng sợ nhưng cũng đầy phấn khích. Nhất là khi cặp mắt của cô như thể anh là một kẻ đói khát được dọn cho một bữa yến tiệc tràn trề.


“Lạy Chúa,” giọng anh khàn đục và u tối. “Em thật lộng lẫy.”
Cô đỏ mặt, nhưng không có cơ hội đáp lại vì anh đã cúi xuống đặt một nụ hôn nóng bỏng lên chỗ xương quai xanh của cô. Anh để miệng mình di chuyển dần xuống dưới, rồi chìm vào thung lũng giữa hai bầu ngực cô.


Những cảm giác quá mãnh liệt và sắc nét đến gần như đau đớn bùng nổ trong cô, cướp đi hơi thở của cô và mọi tàn dư của lý do còn sót lại. Sống lưng cô uốn cong một cách táo tợn, tay cô nắm chặt tóc anh. Lần này cảm giác còn sắc nét và mãnh liệt hơn, vì không còn mảnh lụa nào ngăn cái lưỡi nóng hổi của anh tắm cho làn da cô nữa.


Đôi bàn tay anh, thứ cô đã quên bẵng do trò chơi cám dỗ tài tình của lưỡi anh, giờ lại thu hút sự chú ý của cô. Anh vuốt ve dọc cơ thể cô trong một sự trêu chọc ngươi nhẹ tựa lông hồng. Xuống dưới và dưới nữa cho đến khi nó ôm siết lấy một bên đùi để trần của cô. Cô thấy hai chân mình cùng tách ra trong một sự mời gọi thấy hai chân mình cùng tách ra trong một sự mời gọi không biết xấu hổ từ nơi nữ tính của mình.


Cô ngạc nhiên khi anh không đón nhận lời mời ngay lập tức. Thay vào đó, những ngón tay anh trêu chọc, lần theo đường lượn của hông cô và đi xuống, vuốt ngang qua một đầu gối run rẩy của cô, rồi làm một hành trình ngược lại lên đùi trong, trong thời gian đó miệng anh vẫn âu yếm hai núm ɖú của cô khi cô quằn quại trong sự đau nhức tột cùng.


Những ngón tay anh lần lên và lên nữa, và cô rướn cong hông khi anh đén gần hơn phần trung tâm nóng rực của cô. Điểm thiêu đốt khởi thủy của nỗi khao khát trong cô. Nhưng anh dừng lại ngay khi đôi tay anh hứa hẹn sẽ làm cho cô khuây khỏa.
Anh lùi lại và quan sát gương mặt cô trong một ánh nhìn dữ dội.


“Xin anh,” cô thấy mình thì thầm, van nài. “Hãy chạm vào em.”


“Tôi muốn chạm vào em. Thề có Chúa, tôi muốn chạm vào em. Nhưng nếu tôi làm thế…” Anh ngưng lại, và cô thấy cuộc đấu tranh nội tâm phản chiếu trên gương mặt căng thẳng của anh. “Meredith, nếu tôi chạm vào em bây giờ, tôi sẽ không muốn dừng lại cho đến khi tôi chiếm đoạt em, làm hại đến em. Nếu em muốn thay đổi ý định về việc lên giường với tôi, hiến dâng cho tôi, hãy nói điều đó ngay đi.”


Lời anh ngấm qua sự đờ đẫn của cô và buộc cô nhớ đến nhiệm vụ mà cô đã hoàn toàn quên trong sức nóng của đam mê. Cô đã tràn đầy quyết tâm dứt ra trước khi mọi chuyện đi quá xa… xa đến mức như hiện tại và xa đến mức họ chắc chắn sẽ chạm tới nếu cô không chấp nhận đề nghị của anh. Nhưng với từng cú ve vuốt, Tristan đã cướp đi những ý định đúng đắn đó, khiến cô quên mất mục đích của mình ở nhà anh, ở phòng anh… trong cuộc sống của anh.


Cô nhìn anh trân trân, gương mặt anh gần sát mặt cô. Mắt anh tràn ngập khao khát, đam mê và hứa hẹn. Và cô lại để lại bản thân lãng quên. Ngày mai còn đủ sớm để nhớ đến nhiệm vụ.


Cô đặt bàn tay run run của mình vào tay anh và nhấc nó lên. Nhẹ nhàng, cô ấn những ngón tay anh vào nơi giao nhau nóng bỏng giữa hai đùi cô.
“Chạm vào em đi,” cô yêu cầu trong tiếng thì thầm khàn khà.


Không một hơi thở nào bật ra trước khi miệng anh trở lại với miệng cô, mạnh mẽ hơn và nhiều chủ đích hơn. Cô rên lên khi những ngón tay anh siết lại, nhẹ nhàng vuốt ve, và một khoái cảm dữ dội bắt đầu rung lên đều nhịp ở mọi đầu dây thần kinh.
*****


Nơi nóng bỏng của cô, nơi ẩm ướt của cô chào đón những ngón tay anh, cho anh biết cô đã sẵn sàng ra sao. Nhưng Tristan lưỡng lự với việc chỉ chiếm đoạt cô. Không, anh muốn tận hưởng những khoái cảm cùng chia sẻ này. Khi sớm mai đến, anh biết đêm nay có thể là một đêm họ không bao giờ có lại.


Cô buột ra một tiếng nức nở đứt quãng khi anh trượt một ngón tay qua cô, rồi vào trong. Vừa chầm chậm vuốt ve, anh vừa ngắm nhìn gương mặt cô trong niềm sung sướng tăng dần. Chắc chắn cô chưa bao giờ đẹp hơn giây phút này, gương mặt cô ửng hồng, đôi mắt hơi khép lại khi cô níu chặt vai anh. Những tiếng rên khẽ bật ra từ môi cô, báo hiệu sự mất kiểm soát đã gần kề. Khi cơ thể cô run lên và siết chặt quanh ngón tay anh, anh để ngón tay cái tìm đến nụ ngọc trai nhỏ là đỉnh điểm khoái cảm của cô và ấn xuống.


Lập tức Meredith hét lên, hai gót chân thục sâu vào đệm, lưng cô uốn cong lên. Trong anh trào dâng niềm kiêu hãnh, có khi còn hơn cả kiêu hãnh. Anh đã cho cô niềm vui sướng đó. Anh đã làm má cô và ngực cô ửng hồng trong sự giải thoát mãnh liệt. Và anh có thể làm điều đó hết lần này đến lần khác.


Thực ra, anh định làm thế ngay bây giờ.
Tristan nhổm dậy, tháo giày rồi đến cái quần dài giam hãm phần cương cứng đang phập phồng của anh. Dù mi mắt Meredith nhắm hờ, nhưng anh biết cô không bỏ sót thứ gì. Điều đó được chứng minh khi anh đã giải phóng cho mình và đứng thẳng lên.
*****


Không sự huấn luyện nào trên thế giới có thể kìm được tiếng thở dốc của Meredith khi cô trông thấy Tristan khỏa thân hoàn toàn. Một cảnh tượng thật sự huy hoàng. Với ánh lửa viền quanh, nom anh còn giống một vị thần hơn hồi nãy.


Ánh mắt của cô rất lộ liễu. Cô biết thế. Nhưng cô không quan tâm. Cô cần khắc sâu khoảnh khắc này vào trí nhớ bởi cô có thể không… ồ, cô không muốn sự tuyệt vọng đi cùng suy nghĩ ấy, nên cô đẩy nó ra xa khỏi tâm trí.


Phần hông hẹp và cặp đùi săn chắc của anh đã đủ tráng kiện. Chắc chắn Tristan Archer không phải là người cần đến những miếng đệm để làm phồng những chiếc quần ống túm bó sát hiện đang thịnh hành.


Khi anh trèo lên giường cạnh cô, Meredith vẫn nhìn chằm chằm. Chỉ khi anh ôm lấy má cô và quay mặt cô về phía anh thì cô mới dừng lại.
“Tôi sẽ nhẹ nhàng,” anh thì thầm, vuốt những lọn tóc khỏi má cô.


“Em chưa bao giờ sợ anh làm đau em.” Cô mỉm cười. “Em không phải một cô gái trẻ làm bộ màu mè. Nhưng đã…” Cô dừng lời và đỏ mặt. “Đã rất lâu rồi.”


Có một vẻ hân hoan ngắn ngủi khiến nét phóng đãng trở lại gương mặt cô. Tia sở hữu lóe lên trong mắt anh cho cô biết anh hài lòng thế nào vì là người đàn ông đầu tiên kể từ khi chồng cô mất đến với cô, chiếm hữu cô và làm cô sung sướng.


“Vậy thì tôi sẽ khiến nó xứng đáng với sự chờ đợi,” anh lẩm bẩm bên tai cô khi trượt cô xuống bên dưới anh.
“Em biết.”


Anh không rời mắt khỏi mắt cô khi hạ mình xuống người cô. Anh trượt vào trong, lấp đầy cô, đánh thức niềm khoái cảm và nhen lên niềm khao khát bị dập tắt bao lâu nay khiến nó chưa bao giờ trở nên mãnh liệt đến thế.


Cô bám vào vai anh, những móng tay bấm vào da thịt anh khi anh chiếm lấy cô từng chút một. Khi đã hoàn toàn ở trong cô, anh nhắm nghiền mắt với một tiếng rên trầm trầm cho cô biết bản thân anh cũng cự tuyệt khoái cảm này rất lâu rồi. Và, giống như anh, cô thấy hân hoan vì cô là người phụ nữ đầu tiên anh không thể cưỡng lại.


Miệng anh tìm đến miệng cô và nụ hôn đam mê của anh trái ngược với sự kiểm soát gắt gao của cơ thể anh. Cô tan chảy vào anh, quấn hai tay quanh cổ anh. Rồi hông anh chuyển động. Chiếm hữu cô với những cú đâm chầm chậm, vững chắc, dỗ dành cô hòa nhịp cùng anh, để lên cao hơn và cao hơn với mỗi chuyển động như sóng dồn.


Cô nghe thấy những tiếng hét vang lên trong phòng mỗi anh lấp đầy cô, mất một lúc cô mới nhận ra chúng là tiếng hét của mình. Cô muốn nữa. Cô muốn tất cả.


Dường như anh đọc được khao kháo ấy, thấu hiểu nó cho dù cô không nói thành lời. Anh dứt khỏi nụ hôn, ngắm nhìn cô khi đôi tay anh trượt xuống người cô. Anh vuốt ve hai bầu ngực cô, rồi những ngón tay lách vào giữa hai cơ thể đang dồn dập như những cơn sóng biển. Anh tìm đến cái nụ khoái cảm đã vuốt ve trước đó, nhưng lần này cô còn có thêm niềm khoái cảm của việc anh ở trong cô. Trọng lượng của anh đè lên cô. Miệng anh chiếm lấy miệng cô cùng với nhịp chuyển động của hông anh.


Khi anh vuốt ve cô, những nhức nhối của sự giải thoát tăng dần. Cú vuốt ve tiếp theo khiến nó tỏa rộng và dữ dội hơn. Lần thứ ba đã đẩy cô qua ngưỡng chịu đựng. Cô bùng nổ với một cảm giác mãnh liệt hơn bất cứ cảm giác nào cô từng biết. Hông cô rung lên hoang dại, đôi chân cô quấn chặt lấy người anh và những tiếng hét của cô chìm đi trong miệng anh.


Anh cứng đờ người, đầu ngả ra sau, và anh ghì cô vào sát hơn khi cô cướp đi chút kiềm chế cuối cùng của anh. Cô thở dài với sự mãn nguyện tột bậc khi Tristan gục xuống trên người mình. Cô ôm anh chặt hơn, vuốt ve lưng anh và giả vờ như khoảnh khắc này sẽ không bao giờ kết thúc.


Nhưng một giọng rì rầm đáng ghét nằm sâu trong tâm trí nhắc đi nhắc lại với cô rằng nó sẽ kết thúc. Và cô sẽ sớm đối mặt với hậu quả của việc ngủ với kẻ thù.






Truyện liên quan