Chương 22: "Đan dược"
Nhân lúc ba người Thanh Nhi đi tìm con hẻm nhỏ để nói chuyện, tiểu Hắc tử thò tay xuống đất bốc lên một nắm tay đất. Hắn vo đất lại thành hai viên nho nhỏ, mỗi viên hắn nhẹ nhàng khắc lên một chữ “Lưu” nho nhỏ. Thấy hai viên đất đã rất giống đan dược, hắn mới thổi nhẹ một luồng hồn lực bao bọc lấy cả hai. Luồng hồn lực bảo vệ này có thể bảo vệ chúng khỏi bị vỡ ra, chỉ trừ khi chúng bị người có Đế Hồn Hoàng Kim phá vỡ mà thôi. Xong xuôi, hắn cất vào trong tay áo rồi vội vàng đuổi theo Thanh Nhi.
Thanh Nhi cùng hai tên ɖâʍ dê dược sư đi vào một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, lúc này tên áo xanh mới cười lớn.
- Đại ca, nể huynh sinh ra trước ta và giây, ta cho huynh hưởng trước, ha ha ha.
- Đa tạ nhị đệ, ha ha ha.
Thanh Nhi giả vờ e sợ.
- Hai vị đại gia, hai người không phải chỉ là muốn nói chuyện sao?
Tên áo đỏ mới cười ɖâʍ, bước lên một bước.
- Tiểu Thanh Nhi của ta, đúng là chúng ta có nói chuyện, nhưng mà phải làm vài chuyện trước khi nói, phải không tiểu đệ, ha ha ha.
- Đúng đúng đúng, ha ha ha.
Hắn càng tiến tới, Thanh Nhi càng lộ ra vẻ mặt lo sợ, nàng lắp bắp.
- Đại gia... huynh... huynh muốn làm... cái gì... chứ?
Nhìn thấy sự e thẹn trên khuôn mặt thục nữ, hai tên cẩu lang dược sư càng sung sướng, càng lấn tới. Khuôn mặt này của Thanh Nhi là do ba phần thực bảy phần diễn nên mới tạo ra độ chân thật thế này, nàng hơi lo sợ một chút khi không thấy Chấn Long hắn liên lạc nữa. Tên áo đỏ lúc này ép nàng vào tường, cầm hai tay nàng giơ lên, miệng nở nụ cười đầy ɖâʍ tà.
- Nào, mỹ nhân, để ta làm nàng vui, á há há há...
Hắn vừa định cắn vào cổ Thanh Nhi thì một bóng người xuất hiện trước con hẻm nhỏ. Vừa thấy bóng người, cả hai tên chợt cảm nhận bị người ta chích một cái vào cổ rồi lăn ra bất tỉnh. Thấy hai tên lang cẩu kia đã nằm im, Thanh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thiếu gia ngốc, ngươi lâu quá.
- Ha ha, ta bận một chút, nhìn mặt ngươi kìa, ha ha.
Mặt mũi Thanh Nhi lúc này đỏ hết cả lên, lúc nãy bị tên áo đỏ ép vào tường nên nàng hơi lo sợ. Dĩ nhiên, nàng hiểu chúng sắp làm gì nàng thì nàng mới sợ, nàng đã nghe kể chuyện này từ các chị em ở Lưu gia. Hắn mà không tới kịp thì một nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng thì sao có thể chống trả nổi hai tên ɖâʍ tiện này.
Chợt, hắn bỏ mặc hai tên kia nằm đó mà đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn nhìn chăm chú, từng bước từng bước tiến sát lại gần nàng. Hắn không nói gì cả, sắc mặt vô cùng kỳ lạ, hắn ép Thanh Nhi vào tường, cầm chặt hai tay nàng giơ lên cao, hắn thực hiện động tác giống tên áo đỏ vừa làm.
“Cốc”.
Âm thanh của một cái cốc đầu vang lên gọn gàng. Đầu tiểu Chấn Long sưng lên một cái cục ngay tại vị trí tay Thanh Nhi vừa chạm vào.
- Đau ta, hu hu hu.
Hắn ôm đầu la lối. Đạp hắn một cái nữa, Thanh Nhi hừ một tiếng.
- Làm cái trò gì đó?
Tiểu Hắc xoa xoa cục u, uất ức nhìn nàng.
- Ta chỉ đùa thôi mà, có dám làm gì đâu...
Rồi hắn mặc kệ nàng, ngồi xuống kế bên hai tên gian ɖâʍ đang nằm bất tỉnh nhân sự. Phân hồn của hắn tiến vào thức hải hai tên đó đọc một số ký ức. Hai tên này tên thật là Chi Ất và Chi Giáp, được Tạ gia nhận làm khách khanh, để che dấu bọn chúng là Tạ gia cho chúng một cái danh là hai vị công tử Tạ Ất và Tạ Giáp. Ý vào Tạ gia, chúng ăn chơi đàn đúm, hại đời không biết là bao nhiêu con gái nhà lành. Nếu hôm nay không phải là Thanh Nhi có hắn đi theo, không biết chừng đã là nạn nhân của chúng. Ngoài chuyện thân phận, hắn còn rút được một số thông tin hữu ích từ phía Tạ gia.
Thu về hai phân hồn chứa đầy thông tin, hắn lúc này mới móc ra hai viên đất từ trong tay áo nhét vào miệng hai tên này rồi thúc dục chút nguyên lực cho chúng nuốt hết. Hai viên đất đan dược kích thích bằng nguyên lực của hắn liền chạy một mạch đến đan điền rồi bay lơ lửng trong đó. Chút hồn lực trong hai viên đất báo về chủ hồn việc chúng đã đến đan điền, lúc này hắn mới phun vào đó một ít hồn lực nữa để đảm bảo khi tỉnh lại chúng không thấy gì khác lạ. Hắn còn nhanh tay lột sạch quần áo hai tên này rồi xé đi, Thanh Nhi trông thấy liền quay đi, không thèm liếc mắt nhìn hắn. Mặt khác, hắn gom hết tiền tài đan dược trên người hai tên này mà cầm đi. Xong xuôi tất cả, hắn đứng lên cười nói.
- Kế hoạch thành công một nửa rồi, giỏi lắm Thanh Nhi.
Thanh Nhi được thể, hếch mũi lên, nở một nụ cười xinh đẹp, mặt nàng lúc này đã hết đỏ, đã bình thường trở lại.
- Thanh Nhi đã ra tay thì phải thế. Nhưng ngươi cho chúng uống cái gì đó?
Hắn khoát tay, cười cười.
- Không cần biết, ngươi cứ chờ kịch hay đi.
Tiểu Hắc tử nằm lấy tay Thanh Nhi, kéo nàng ra khỏi con hẻm đang có hai tên biến thái trần truồng đang nằm đó. Hắn nói.
- Đi kiếm chút thức ăn rồi về nào, ta đói rồi.