Quyển 4 - Chương 94: Trúc lâm
“Đánh ch.ết các ngươi !”
“Ai nha !”
………….
Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Chiêu bị một loạt tiếng động ồn ào làm cho tỉnh lại, dỏng tai lắng nghe ……… Bên ngoài thật quá ồn ào, thanh âm còn có chút quen tai.
Rời giường, chỉ thấy bên cạnh Bạch Ngọc Đường cũng đã tỉnh lại, tựa vào trên giường, hình như là đang ngẩn người.
Triển Chiêu khó có dịp thấy hắn ngẩn ngơ như vậy, tâm tư thích vui đùa nổi lên, hắn rón rén vén lên chăn, Bạch Ngọc Đường quả nhiên cũng không có phát hiện, vẫn còn nhìn bộ tuyết trúc đồ treo trên tường mà ngẩn người.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, một tay nhẹ nhàng nhấn một bên mép giường một chút, “vèo” một tiếng ……….
Bạch Ngọc Đường còn còn đang ngẩn người đây, lại cảm giác có thứ gì đó đập vào mặt, sửng sốt ……… giơ tay lên, vung ra một mảnh mặc ngọc phi hoàng thạch……
“Oa!” Triển Chiêu cả kinh, vội vàng nghiêng thân một cái tránh ra, hắn vốn dĩ là muốn hù dọa Bạch Ngọc Đường một chút, không nghĩ đến Bạch Ngọc Đường lại có thể ở thời khắc không hề phòng bị vẫn có thể theo bản năng thấy nguy hiểm mà phản kích, hơn nữa lúc hắn trầm tư mà vẫn có thể theo thói quen mà bắn ra mặc ngọc phi hoàng thạch, còn rất thuận tay.
Bạch Ngọc Đường bắn hoàng thạch ra rồi mới phát hiện đó là Triển Chiêu, muốn hối hận đã không còn kịp nữa rồi, trong đầu chỉ kịp thoáng ra một ý niệm —— Thật vất vả mới thấy được Mèo này mới muốn “ đầu hoài tống bão”* (gần gũi với người khác) một lần …….
* Đầu hoài tống bão: Một thành ngữ thường dùng để chỉ những người sẵn sàng ngả vào lòng người vì một mục đích nào đó. Cái này thông thường được dùng chủ yếu cho phái nữ. Ở đây, ta nghĩ nên hiểu là Chiêu nhi khó khăn lắm mới gần gũi với người khác một lần thì đúng hơn.
Về phần tại sao trong đầu lại hiện ra bốn chữ “đầu hoài tống bão”, Bạch Ngọc Đường cũng không có rõ ràng lắm.
Bất quá mọi chuyện xảy ra trước mắt lúc này chính là Triển Chiêu vì viên mặc ngọc phi hoàng thạch khi đột nhiên bay thẳng tới, trên không trung xoay một vòng ……. Mà tất cả cũng là do Triển hộ vệ không có chuẩn bị gì, vì vậy mà cái này cũng …….
“Ai nha !”
Tiểu ngũ vốn đang nằm ở mép giường vội nhắm đôi mắt lại —– Triển Chiêu ngồi cái “phịch” trên sàn nhà ……..
Lần này ngã còn thật quá mạnh, Triển Chiêu xoa xoa cái mông, oán niệm ngẩng đầu nhìn một cái.
Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang nằm ở mép giường mà nhìn hắn đây, lại thấy Triển Chiêu cả y phục cũng chưa có mặc hảo, ngồi dưới đất mà xoa xoa cái mông, giống hệt như một con mèo không bắt được chuột lại còn phải rơi vào vại nước ….. Cái gì buồn bực buổi sáng cũng đều bay đi hết !
“Ha ha ha ……..”
Bạch Ngọc Đường một tay nâng cằm, nằm ở mép giường, hướng về phía Triển Chiêu mà cười lớn.
Triển Chiêu mặc dù với Bạch Ngọc Đường rất quen, rất quen thuộc a ….. Nhưng mà cái con chuột này ha ha cười lớn vui vẻ đến như vậy cũng thật đúng là hiếm thấy.
Ngoài cửa, Thiên Tôn vừa mới rời giường đến xem nào nhiệt đột nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.
Ân Hầu ngáp một cái, duỗi thẳng người, hỏi hắn, “Ngươi đang làm gì ?”
“Ta nhìn một chút xem mặt trời có phải là mọc từ đằng Tây hay không.” Thiên Tôn sờ cằm, “Lại cười lớn đến vậy.”
“Thanh âm thật lớn.” Ân Hầu hướng về một đám đang nháo nháo sảo sảo mà phất tay, “Các ngươi nháo đủ chưa ? Ồn ào muốn ch.ết, còn ồn ào nữa liền đem các ngươi ném trở lại trong núi được không a ?!”
Một câu nói của Ân Hầu, mọi tiếng ồn ào trong sân đều ngưng bặt.
Chỉ thấy A Kim cùng Hổ Đầu bị đè xuống đất, Long Miểu Miểu một con mắt đỏ bừng đạp bọn họ, A Quy bị băng nửa bên mặt đang ngồi trên bàn đá, trong tay cầm một chén thuốc, Tiểu Tứ Tử ở một bên bóc cho nàng một trái quýt, tựa hồ là chuẩn bị cho nàng uống thuốc xong thì ăn.
Lại nói sáng nay, Long Miểu Miểu đột nhiên chạy đến, thấy A Quy bị thương nặng như vậy, liền đuổi theo hai người nói muốn giết ch.ết A Kim cùng Hổ Đầu.
Nguyên bản nàng nghe nói Triển Chiêu tước mất của A Quy nửa cái lỗ tai, còn muốn đi chặt cái đuôi của mèo kia, bất quá đúng lúc này Ân Hầu và Thiên Tôn cùng đi ra, nha đầu kia liền lập tức đàng hoàng.
Công Tôn dậy thật sớm sắc thuốc cho A Quy, lúc này còn đang giãn gân cốt đây, hai mắt một vòng đen thâm quầng, trông thật chẳng khác gì gấu trúc.
Tiểu Tứ Tử cái này đau lòng a, tối hôm qua bởi vì bị Ân Hầu cùng Thiên Tôn tranh phòng, vì vậy mà Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn mang về phòng ngủ, hắn chỉ biết là Công Tôn sôi nổi một lúc, nhưng cũng không ngủ, hôm sau trời còn chưa sáng đã bò dậy sắc thuốc.
Công Tôn phiền não cái gì a ? Chính là việc Thiên tàn trời sinh đã tàn tật cũng không phải hiếm có gì, tiểu hài nhi dị hình dị dạng cũng không ít ……… Nhưng mà không có lý do nào cùng một bệnh mà lại đời đời, kiếp kiếp đều truyền xuống, ví như nói trên mặt tổ phụ có thai ký, con cháu nếu là nam nhân thì trên mặt cũng đều có thai ký ……… Vậy thì cũng quá kỳ quái đi, đây rốt cuộc là bệnh gì ? Nếu bảo hắn tin rằng thực sự có nguyền rủa, cái này là tuyệt đối không thể ! Trừ phi ……..”
Công Tôn sờ cằm, “ Thủy thổ có vấn đề ?”
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Triển Chiêu vuốt vuốt mông đi ra, theo ở phía sau là Bạch Ngọc Đường thần thanh khí sảng , còn mang theo cả một cái đuôi Tiểu ngũ đang ngáp phía sau.
Tiểu sau khi ra ngoài, móng vuốt thật dài bước lên phía trước, cái đuôi ve vẩy quệt quyệt lên cái mông lười thật to, Triển Chiêu đi bên cạnh nó, tay cũng xoa xoa cái mông thật lớn.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy buồn bực, hỏi Triển Chiêu, “Miêu Miêu, mông thúc làm sao vậy nha ?”
Triển Chiêu bĩu môi, nói xong câu, “Đừng nói nữa.”, liền liếc Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy chiếc khăn Nguyệt Nha Nhi đưa tới, còn đang lau mặt đây, thấy Triển Chiêu trắng mắt lườm mình, lại nghĩ đến sáng nay Mèo kia té đến bốn vó đều chổng cả lên trời, có chút nhịn cười không được.
Ân Hầu nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn sờ cằm, hai lão đầu nhìn chằm chằm hai người, vi diệu thật.
Ảnh vệ môn mang điểm tâm lên, mọi người cùng ăn điểm tâm.
Triển Chiêu nhìn Long Miểu Miểu một chút, “Sao ngươi lại tới đây ?”
Long Miểu Miểu chỉ bọn A Kim một cái, “Tới tìm họ a, tối hôm qua còn thiếu chút thì bị tuyết chôn rồi !”
Ba người bọn A Kim liền cúi đầu ăn điểm tâm, cũng không có dám lên tiếng.
Long Miểu Miểu khoanh tay giáo huấn ba người bọn họ, “Cha nói các ngươi mấy câu, các ngươi liền chạy đi mất, các người đều chưa từng rời khỏi Dạ Xoa cung lâu như vậy, một đám ngốc còn dám dấn thân vào giang hồ a !”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại gật đầu, cảm thấy được lời Long Miểu Miểu nói một chút cũng không sai, ba người này thực sự là quá thiếu tâm nhãn, thực sự không thích hợp hỗn tạp giang hồ !
“Các ngươi từ nhỏ đều là ở Dạ Xoa cung mà lớn lên sao ?” Công Tôn đột nhiên tò mò hỏi một câu.
“Hoắc…” Triệu Phổ vốn là đang ăn bánh bao, thuận tiện cũng đút cho Tiểu Tứ Tử ăn bánh bao, ngẩng đầu giật minh nhìn Công Tôn, “Thư ngốc nhà ngươi tối hôm qua làm cái gì a ? Đang tốt đẹp ….. sao hai mắt đều thâm đen như vậy ! Cứ như là bị đấm cho hai quyền a !”
Công Tôn thật sự đã không còn khí lực mà tranh cãi với hắn nữa, gặm một cái bánh tiêu, chờ người của Dạ Xoa cung trả lời.
“Không phải a, chỉ có ta là được sinh ra ở Dạ Xoa cung, những người khác đều do cha ta nhặt về.”
Lại nghe Ân Hầu ở một bên “Phốc” một tiếng.
Long Miểu Miểu liếc hắn một cái, gắp cho hắn cái bánh hấp, tiến tới nịnh nọt, “Ngoại công, người cười cái gì a ?”
Ân Hầu nhìn nàng một cái, lắc đầu, “Ngươi là nghe cha ngươi nói hươu nói vượn đi, hắn nói không có được mấy câu là thật hết.”
Long Miểu Miểu bĩu môi, “Con chẳng lẽ không phải được sinh ra ở Dạ Xoa cung sao ?”
“Cha ngươi có nói nương ngươi là ai không ?” Ân Hầu hỏi.
Long Miểu Miểu bĩu cái môi, “Cha nói là Giang Nam danh kỹ.”
“Phốc……” Mấy cái ảnh vệ đang húp sữa đậu nành ở một bên đều phun hết ra ngoài ——– Người cha này có vẻ không đáng tin cậy lắm, cho dù có là thật đi nữa thì cũng không thể nói như vậy cùng hài tử a !
“Đánh ch.ết hắn, còn dám nói là Giang Nam danh kỹ nữa !” Ân Hầu nhìn trời, “Nương ngươi là khuê nữ nhà lành, là lang trung nổi danh Ma cung khi đó.”
Long Miểu Miểu cả kinh, há to miệng, “Nương con là lang trung sao ?”
“Cha ngươi năm đó xây Dạ Xoa cung trong núi chính là vị nương ngươi.” Ân Hầu đem cái tiểu lung bao chấm dấm ăn, vừa chậm rãi nói, “Người của Dạ Xoa cung các ngươi, không sai biệt lắm đều là do cha ngươi nhặt được, ngươi nói xem , cha ngươi là ai a, người ta ra khỏi nhà nhiều nhất là nhặt về a miêu a cẩu gì đó thôi, cha ngươi thì tốt rồi, một nhóm một nhóm đều là nhặt tiểu hài nhi về nhà, những hài nhi đều mang hình dạng kỳ quái.”
Tất cả mọi người đều sờ cằm, Công Tôn hết sức để ý mà hỏi một câu, “Nói cách khác, Cung chủ Dạ Xoa cung là biết được đi đến chỗ nào có thể nhặt được những hài tử như vậy, có đúng không a ?”
Ân Hầu thiêu mi một cái, gật đầu vỗ vỗ bả vai Công Tôn, “Ân ! Thông minh !”
“Điều này cũng có thể biết được sao ?” Triệu Phổ nghiêng đầu, “Làm sao mà biết được ?”
“Điều đó nói rõ rằng Cung chủ Dạ Xoa cung biết được nguyên nhân những người này đời đời đại đại đều là thiên tàn.” Công Tôn nâng cằm lầm bầm, “Giống như nói, nơi rừng núi âm u cây bụi tương đối nhiều hơn so với vùng rừng sáng sủa, đất không giống nhau ……… tất nhiên cũng không mọc ra những cây cỏ giống nhau.”
Đám người A Kim trố mắt nhìn nhau một cái ——- Nói tới, bọn họ nhiều năm như vậy thật ra cũng chưa từng hoài nghi tại sao mình lại được Long Cửu Luyện thu lưu, nhưng phần lớn đúng là đều dó Long Cửu Luyện đi nhặt về.
Công Tôn nhìn một chút Hổ Đầu, hỏi, “Lúc trước ngươi nói, nương tử ngươi khó sinh, chuyện xảy ra khi nào ? Gần với thời điểm này sao ?”
Hổ Đầu gật đầu một cái, “Gần a !”
“Nga ……….” Công Tôn không nói, ngẩn người.
Triệu Phổ lắc đầu một cái, gắp hai đũa thức ăn đặt vào trong chén trước mặt hắn, “Ăn cơm trước đã a!”
Công Tôn hồi phục lại tinh thần, nhìn bánh trong chén lại ngẩn người.
Triệu Phổ bĩu môi, nhỏ giọng với Triệu Phổ , “Phụ thân con còn ngây ngô hơn con nữa …….. phốc.”
Còn chưa có dứt lời, Công Tôn liền vỗ mặt hắn một cái, cướp lại Tiểu Tứ Tử đặt lên chân mình, tiếp tục ăn bánh hấp.
Triển Chiêu uống sữa đậu nành nghe Công Tôn phân tích, quay đầu nhìn sang Bạch Ngọc Đường một chút, chỉ thấy hắn vẫn tiếp tục ăn đồ, nhưng vẫn còn duy trì trạng thái ngẩn người ban sáng ——– Chẳng lẽ hắn nghĩ tới chuyện gì ?
Dùng bữa xong, mọi người đều có việc để làm.
Thất Ưng mang theo ảnh vệ đi thăm dò Ngôn kia, dù sao niên đại cũng rất cổ, một số cơ quan lỗi vị liền mở không được, hoặc là sau khi mở ra sẽ gặp nguy hiểm, Triệu Phổ nhờ hắn cẩn thận kiểm tra, vạn nhất có nguy hiểm gì, còn phải tìm đường khác.
Bao Chửng hỏi người của Dạ Xoa cung những chuyện mà họ trải qua.
Thì ra mấy người bọn họ xem trong thư tàng ở Dạ Xoa cung, có nhắc tới truyền thuyết về Tuyết con ngươi cùng Dược vương bảo, ba người không cam lòng chấp nhận số phận, nhưng mà Long Cửu Luyện cũng không cho họ ra khỏi cung. Bọn họ vốn là nghĩ Long Cửu Luyện có thể cùng đi, nhưng là sau khi nói ý định cho Long Cửu Luyện, Dạ Xoa vương lại chỉ cười khổ mà khuyên mọi người, ‘không ích gì, chỉ có thể đợi thời gian từ từ sửa đổi, mấy đời sau, có lẽ sẽ tốt hơn, hoặc là huyết mạch này, liền để đời này kết thúc đi! Cuộc sống ngắn ngủi, đừng quá cố chấp’. Chỉ là Long Cửu Luyện hiển nhiên là không cách nào dập tắt được ý nguyện muốn sửa đổi thiên mệnh của ba người này, vì vậy mà ba người liền lén chạy ra Dạ Xoa cung, chạy đến Tuyết châu phủ này.
Trùng hợp là Long Cửu Luyện rời cung, Long Miểu Miểu hiểu rõ tính khí cha mình, nếu như biết được những người này trái lệnh hắn, tự mình rời cung, nhất định sẽ bị phạt nặng, vì vậy thừa dịp cha nàng không có nhà vội vàng tìm tới. Vừa đến nơi này, một đường đều nghe đến truyền thuyết Thiên Mẫu, nàng còn tưởng rằng A Quy đã gây ra họa đây.
“Nói như vậy, ở trong rừng tập kích Trần Mực đêm đó, không phải là vị cô nương A Quy này a ?’ Bao Chửng hỏi một câu.
“Dĩ nhiên là không phải !” A Kim lắc đầu, “A Quy chỉ hù dọa người một chút, nàng cũng không khác người thường a, nàng còn ăn chay nữa, làm sao có thể ăn thịt người sống được !”
“Vậy ngày đó ngươi thật sự thấy được Thiên Mẫu cắn người a ?” Triển Chiêu hỏi Long Miểu Miểu, “Ba hàng răng nữa ?”
“Ta đã nói là ta nhìn thấy rồi !” Long Miểu Miểu thấy Triển Chiêu không tin nên rất tức giận.
“Nói cụ thể chút.”
“Ai nha, tối om om thì ai có thể thấy rõ cái gì a, chỉ thấy được là một bóng lưng nữ nhân mặc bạch y, vừa quay lại liền thấy một miệng đầy răng há to, thấy ta liền xoay người chạy.” Long Miểu Miểu bĩu môi, “Miệng còn lớn như vậy, ta nhiều năm đều gặp qua quái vật, nàng ta là kỳ quái nhất !”
Tất cả mọi người trước đây đều nghĩ lời Long Miểu Miểu nói không thể tin, là bởi vì nàng nói về chuyện này còn rất bình tĩnh, nhưng mà giờ suy nghĩ cẩn thận ——- Cũng đúng a, nàng ngày ngày ở Dạ Xoa cung nhìn một đám người quái dị lớn lên, cái gì quái cái gì lạ đương nhiên cũng không còn ngạc nhiên nữa rồi.
………..
Qua trưa, Bạch Ngọc Đường theo ước hẹn đi uống rượu cùng Tần Lê Thanh, hắn hỏi một người dẫn đường, quả nhiên, ngoại ô có một Thúy trúc lâm, thuộc về sản nghiệp của Bạch quỷ sơn trang, cả một vùng rộng lớn toàn trúc, cảnh vật thật rất đẹp.
Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi nha môn, cũng cảm thấy được có người theo ở phía sau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu chắp tay sau lưng, nhìn trời, chậm rãi mà theo ở phía sau, mà sau lưng Triển Chiêu, Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng nối thành một hàng chậm rãi đi.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, ngươi cũng ra ngoài sao ?”
“Ân !” Triển Chiêu lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp một câu, “Đúng vậy a, ta đi dạo một chút sao, tìm thêm chút đầu mối nữa.”
“Đi dạo chỗ nào ?” Bạch Ngọc Đường đi chậm lại mấy bước, cùng đi với hắn.
“Đều đã nói tùy tiện đi dạo một chút, còn phải xem tâm tình.” Triển Chiêu cười híp mắt trả lời.
“Chắc sẽ không trùng hợp cũng là đến rừng trúc ở ngoại ô chứ ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Kia cũng không hẳn.” Triển Chiêu ngước mắt nhìn khí trời, “Chẳng phải đã nói là còn tùy thuộc vào khí trời, tùy tâm tình nữa sao.”
Bạch Ngọc Đường cũng không nói nhiều, vừa đi vừa hỏi Triển Chiêu “Bằng không hay là cùng đi đi, dù sao Tần Lê Thanh ngươi cũng biết, hắn cũng không có nói ta phải đi một mình.”
Triển Chiêu xị mặt nhìn một bên, rất vô tình mà khoát tay một cái, “Không được, không được, các ngươi đi trò truyện, ta lại không thân quen với hắn.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cùng Triển Chiêu đi về phía trước.
Chờ cho đến ngã ba ở ngoại ô, Triển Chiêu đột nhiên chuyển sang hướng khác, phất tay với Bạch Ngọc Đường, “Ngươi đi đi, ta đi hướng bên kia.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, gật đầu, liền tiếp tục theo đường của mình đi.
Triển Chiêu chắp tay sau lưng, đi về hướng ngược lại.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, đứng ở ngã ba nhìn. Trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường đã không còn thấy bóng dáng, Triển Chiêu liền quay lại ngay, tiếp tục hướng theo con đường kia mà đi.
“Cháu ngoan.” Ân Hầu theo sau, chọc chọc bả vai Triển Chiêu “Ngươi đi đâu vậy a ?”
Triển Chiêu híp mắt, “Chẳng phải đã nói là đi dạo một chút rồi sao.”
Thiên Tôn cảm thấy bộ dáng kia của Triển Chiêu rất thú vị, liền nói, “Vừa rồi Ngọc Đường bảo ngươi đi cùng a, sao ngươi lại không đi ?”
Triển Chiêu hé miệng, cười hư một tiếng, “Đường hoàng nghe thì có cái gì thú vị chứ ?”
Ân Hầu cùng Thiên Tôn không rõ, “Có ý gì ?”
“Loại chuyện này a, dĩ nhiên phải nghe lén chơi mới vui.” Nói xong, Triển Chiêu hí hí hửng hửng tiếp tục đi tới phía tây.
Thiên Tôn sờ cằm, “Ân …….. Đúng vậy ! Phải lén lút lén lút nhìn trộm chơi mới vui a !”
Ân Ân bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường một mình đi tới tây giao, quả nhiên, phía trước có một mảnh rừng trúc lớn, tuyết dày uốn cong cành trúc, cảm giác yên tĩnh.
Bạch Ngọc Đường tìm được một con đường nhỏ, hướng vào trong rừng mà đi, chỉ thấy trong rừng có một tiểu lương đình, trong đình còn có hai người đang ngồi.
Một người đang uống trà là Tần Lê Thanh, một người khác đang ngồi bên cạnh lò ấm pha trà, chính là muội muội của Tiết Bạch Qủy, Tiết Bạch Cầm.
Bạch Ngọc Đường ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn ——- Tại sao Tiết Bạch Cầm cũng đến.
“Bạch đại ca !” Tiết Bạch Cầm vẫy vẫy tay.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đi vào trong đình, sau lưng liền bị một thứ gì đó mềm mềm cọ một cái.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu ngũ không biết đã chạy đến khi nào, còn dùng cái đầu to của mình mà cọ hắn đây.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn về phía sau, bất quá cũng không cảm giác được có người đi theo, hắn nhớ từ trước đến giờ Tiểu ngũ đều một mực đi theo sau mông Triển Chiêu, sao lại một mình chạy tới đây ?
Xa xa trong rừng, Thiên Tôn chuẩn bị đi qua, Triển Chiêu ngăn cản hắn, núp sau một đại thụ, từ phía sau móc ra đồ vật gì đó.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn vừa nhìn, chỉ thấy là một chiếc kính viễn vọng Triển Chiêu vừa mới mượn của Âu Dương Thiếu Chinh ban nãy.
Vật này bên ngoài đương nhiên không có bán, nghe nói chính là cống phẩm, tổng cộng cũng không có được mấy chiếc, Triệu Trinh đều đưa cho Triệu Phổ cùng mấy Đại tướng Triệu gia quân. Triển Chiêu híp mắt nhìn một chút, thấy được cảnh tượng trong đình hiện ra hết sức rõ ràng, hài lòng gật đầu.
Chẳng qua là hắn vừa nhìn, liền cảm thấy nghi ngờ ——- Tại sao Tiết Bạch Cầm cũng ở đây ?
………
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Tiết Bạch Cầm ân cần châm trà cho hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng một chút, lại nhìn Tần Lê Thanh đối diện, có chút buồn bực ——– Tình huống gì ?
“Ân………” Triển Chiêu xoa xoa cái lỗ mũi, “Con chuột trêu hoa ghẹo nguyệt !”
“Tình huống thế nào ?” Ân Hầu cùng Thiên Tôn một người lại một người đều góp đến.
Triển Chiêu đem kính giao cho hai người.
Ân Hầu liếc mắt nhìn, “Yêu, sao lại có cả cái nha đầu nữa ?”
“Ở đâu ?” Thiên Tôn cầm lấy nhìn xem, “Ai nha, chắc không phải là muốn làm mai cho Ngọc Đường nhà ta đó chứ ?”
“Không được đâu !” Ân Hầu bĩu môi, “Khuê nữ kia thật khó coi !”
“Đúng vậy, muốn xứng với Ngọc Đường nhà ta ít nhất cũng phải như Thiên Tiên mới được !”
“Còn phải có vóc người đẹp nữa !” Ân Hầu gật đầu.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hai lão đầu một chút, cướp lại kính, phun ra hai chữ, “Phu thiển !”, nói xong chạy đến phía trước.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn nhìn nhau cười một tiếng, cũng chạy theo.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không khí có chút quỷ dị, Tần Lê Thanh uống hai ngụm trà, cười nói với Bạch Ngọc Đường, “Chỉ mình ngươi tới sao ? Ta còn tưởng rằng Triển Chiêu sẽ cùng đi với ngươi đâu.”
Bạch Ngọc Đường không có trả lời, hỏi thẳng, “Tìm ta làm gì ?”
“Hai chuyện.” Tần Lê Thanh đưa ra hai ngón tay, “Thứ nhất, là chuyện của Thiên Mẫu, ta tìm được chút đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cũng không có hỏi, chờ hắn nói tiếp.
Tần Lê Thanh vừa nói, vừa từ dưới bàn lấy ra một cái hộp, đặt ở trước mắt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không hiểu, nhìn Tần Lê Thanh.
Tần Lê Thanh đưa tay, chính xác sờ đến nắp hộp, mở ra, nói với Bạch Ngọc Đường, “Nhìn một chút !”
…………..
Triển Chiêu híp mắt, núp ở bên ngoài rừng trúc, vì không muốn bị người trong rừng phát hiện, hắn tận lực tránh ở xa một chút, có thể thấy nhưng lại không nghe được thanh âm, gấp muốn ch.ết a !
“Di ?” Ân Hầu bám vào nửa bên bả vai Triển Chiêu, “Hắn cầm một cái hộp cho Bạch Ngọc Đường a !”
“Ân, cái hộp đó trông còn rất tinh xảo nữa.” Thiên Tôn sờ cằm, “Chẳng lẽ là hồi môn các loại ………”
“Có thể a.” Ân Hầu gật đầu một cái, “Ngươi xem nha đầu kia cười ………”
Triển Chiêu híp mắt nhìn, quả nhiên, Tiết Bạch Cầm cúi đầu cười đến đặc biệt ngọt ngào, bộ dáng còn đỏ mặt thẹn thùng nữa.
…………..
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn vào trong hộp, khẽ cau mày, có chút khó hiểu mà nhìn Tần Lê Thanh.
Lúc này, Tiết Bạch Cầm vẫn một mực nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, càng nhìn lại càng thấy nó đáng yêu liền ngẩng đầu lên, “Cái này có lẽ có ích cho việc phá án của các huynh a ?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
……………..
“Ai nha, Ngọc Đường gật đầu a !” Thiên Tôn cả kinh.
“Không phải đâu ……….” Ân Hầu vỗ vỗ Triển Chiêu.
Triển Chiêu híp mắt, theo bản năng đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, cũng không biết động tác này mang ý nghĩa gì.
……….
Tiết Bạch Cầm đem cái hộp đặt trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy, nhìn Tần Lê Thanh, “Tại sao lại cho ta ?”
Tần Lê Thanh cười cười, đưa tay sờ soạng một cái, cuối cùng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Bạch Ngọc Đường, “Ta tin tưởng ngươi.”
“Di ?” Ân Hầu sờ cằm, “Tiểu tử kia sờ tay Ngọc Đường nhà ngươi a !”
Triển Chiêu nheo mắt lại.
Thiên Tôn gật đầu một cái, “Đúng vậy, hắn sao lại sờ tay Ngọc Đường nhà ta a ?”
Triển Chiêu lúc này mới hiểu được, Ân Hầu nói “Ngọc Đường nhà ngươi” là đang nói với Thiên Tôn ………. gãi gãi đầu, Triển Chiêu nín thở ——– Cái con chuột không yên phận!