Chương 10: Khí thế uy hiếp
Trong lòng cười lạnh một tiếng. Long Hạo Thạch đương nhiên biết rõ ràng ý của ba người.
Muốn không đếm xỉa đến thực sự dễ dàng như vậy sao?
Long Hạo Thạch cũng không tiếp tục nói những lời vô ích nữa, nói qua loa khách sáo vài câu, mang theo đám người Long Ngạo rời khỏi.
"Vũ Âm, ngươi đi đâu vậy?"
"Gia gia, con đi tìm Long Ngạo."
Tìm Long Ngạo?
Giờ khắc này Vương Nhất Đao hình như có chút hối hận đã đem đứa cháu gái ưu tú nhất của mình gả cho một thằng phế vật, việc này đến cùng là đúng hay sai?
"Ngạo nhi, mặc kệ ngươi có thích Vũ Âm hay không, con bé trước sau cũng là vị hôn thê của ngươi, ngươi phải đối với nó thật tốt, con bé Vũ Âm này không tệ đâu."
"Gia gia, con biết rồi!"
Long Ngạo đương nhiên biết gia gia là có ý gì, khi trong ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn có chút hả hê. Tốc độ của hắn từ từ chậm lại, đến khi tất cả mọi người Long gia biến mất, Vương Vũ Âm cũng đuổi theo.
"Long Ngạo, muội có lời muốn nói cùng huynh."
Nhìn cô gái có tướng mạo không đẹp nhưng tấm lòng lại đặc biệt hiền lành trước mặt này, trong chốc lát, Long Ngạo cũng không biết trong lòng mình phải làm sao, chung quy gái đẹp là mục tiêu cuối cùng mỗi người đàn ông đều hy vọng theo đuổi, nhưng xinh đẹp thực sự trọng yếu như vậy sao?
Lần đầu tiên Long Ngạo tự hỏi bản thân.
Long Ngạo biết, mười năm qua chỉ có ba người duy nhất lựa chọn tin tưởng, hỗ trợ bản thân mình thôi, trừ cha mẹ ra, chỉ có cô nàng trước mắt này, thử hỏi thiên hạ có cô gái nào có thể làm được điểm này.
"Long Ngạo, muội đã biết chuyện huynh thành công ngưng luyện ra nội kình, muội cũng biết siêu cấp thiên tài của mười năm trước, niềm kiêu hãnh của Xích Hỏa trấn đã trở về, huynh thật sự không để muội thất vọng."
Có một chút xúc động trên mặt, Long Ngạo không nói câu nào, trong lòng như có một dòng nước ấm áp trôi qua.
Mười năm, đây là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nói tin tưởng mình, luôn luôn tin tưởng mình.
Từ trong ngực áo lấy ra một xấp giấy, chỉ có vài tờ, Vương Vũ Âm nói thật dịu dàng:
"Long Ngạo, muội biết huynh thất bại ở Long gia, không cách nào có được vũ kỹ cường đại, nhưng mà không hề gì, biết huynh đã thành công ngưng luyện ra nội kình, suốt đêm qua muội đã sao chép cho huynh một phần Đại Từ Đại Bi Thủ, muội..."
Không chờ cho Vương Vũ Âm nói hết câu, Long Ngạo đã kéo mạnh nàng vào lòng, ôm thật chặt.
Dù cao chưa đến một mét tám nhưng Long Ngạo vẫn đủ để ôm lấy Vương Vũ Âm. Tuy rằng không biết Long Ngạo thế nào, nhưng được người mình thích nhiều năm như vậy ôm lấy, giờ khắc này Vương Vũ Âm là hạnh phúc nhất.
"Các ngươi nhìn kìa, thằng phế vật Long Ngạo đó cùng bá nữ ôm nhau kìa."
"Có gì mà ngạc nhiên, người ta vốn chính là một đôi."
"Ngươi thì biết cái gì, Long Ngạo rõ ràng biết mình là phế vật, hàng năm bị người ta ăn hϊế͙p͙ mới xin cha của mình giúp mình cùng bá nữ đính hôn, người như vậy là vô sỉ nhất, ta nhổ vào."
Khi đám đệ tử của ba đại gia tộc tản đi, trong lúc vô tình thấy hai người ở chung với nhau, từng người một dừng lại giễu cợt, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường cùng khinh miệt.
"Long Ngạo, huynh không cần để ý lời bọn chúng, muội tin tưởng tài năng của huynh, một ngày nào đó huynh sẽ nói cho tất cả mọi người, Long Ngạo huynh không phải phế vật, huynh là người mạnh nhất." - Vương Vũ Âm nói với Long Ngạo.
Nặng nề gật đầu, Long Ngạo đương nhiên sẽ không để ý những lời châm biếm cùng chế ngạo của đám người kia, mười năm trôi qua đã sớm rèn luyện ra một trái tim kiên nghị vượt hẳn người thường.
Trải qua nhiều năm đúc kết như vậy, sự quý giá nhất của người phụ nữ không phải vẻ đẹp ngoại hình, mà là vẻ đẹp trong tâm hồn họ.
Nếu như một cô gái có dáng dấp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là một kẻ nham hiểm, thử hỏi cô gái như vậy ai dám muốn? Huống chi Vương Vũ Âm là thật sự thích hắn, cũng là cô gái duy nhất tin tưởng hắn, có cô gái như vậy có gì chưa đủ sao?
-----
Đêm tối thanh vắng, sao phủ kín khắp trời.
Long Ngạo lẳng lặng ngồi ở bên trong độc viện, hấp thu năng lượng Long Phúc đã luyện hóa hoàn toàn, chỉ có điều đối với Hoang Vu Thánh Thể mà nói, chút năng lượng mọn ấy không đáng kể chút nào, có thể tưởng tượng được sức hấp thu của Hoang Vu Thánh Thể lớn cỡ nào.
"Long Phúc, nếu như ta trực tiếp hấp thu năng lượng của một viên tiên thiên thú đan thì có chuyện gì không?"
"Người khác thì có, còn chủ nhân chắc chắn không đâu."
Nghe đến lời này, trong lòng Long Ngạo vui vẻ.
"Chủ nhân, ngươi có Hoang Vu Thánh Thể, có thể không lo thú đan phản phệ lại, nhưng mà nếu như trực tiếp hấp thu, năng lượng có thể hấp thu cũng có hạn, không bằng để ta giúp đỡ chủ nhân luyện hóa một chút."
"Không thành vấn đề!" - Long Ngạo đem tiên thiên thú đan cầm trong tay giao cho Long Phúc luyện hóa, bản thân hắn thì tu luyện Đại Từ Đại Bi Thủ, Tật Phong Bộ cùng Tỏa Tâm Chưởng.
Long Ngạo biết, nếu có thể thành thạo thêm hai môn vũ kỹ thì trận đánh hôm nay với Hắc Quỷ cũng không đến mức bị ép từng bước lui về phía sau, cho nên hắn nhất định phải mau chóng quen thuộc ba môn vũ kỹ, như thế phối hợp cảnh giới hiện tại mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
"Ngươi chính là Long Ngạo?"
Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong độc viện, giống như ma quỷ vậy.
Nghe được giọng kia trong lòng Long Ngạo kinh hãi, hắn nhìn ra cách đó không xa có một vị thiếu niên đang đứng, nhìn qua hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, da mặt hơi trắng, ngũ quan tinh xảo, thật giống như một cô gái vậy.
"Đúng vậy, ngươi là ai?"
Cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng, Long Ngạo có thể rõ ràng cảm ứng được khí tức của đối phương tản ra thực sự quá mức cường đại rồi, kể cả gia gia cũng không có khả năng có khí tức cường đại như thế. Lẽ nào người này là tiên thiên võ giả?
Gia gia là nội kình thập trọng đỉnh phong, khí tức vượt qua gia gia có thể tưởng tượng như thế nào, con người trước mắt này rốt cuộc là thực lực gì.
"Ta là Long Ngọc Lang, đến từ Long gia thành Lôi Vân."
Long gia thành Lôi Vân?
Thành Lôi Vân gia tộc lục giai Long thị?
Trong nháy mắt, Long Ngạo cũng đã đoán ra thân phận của đối phương, thầm nghĩ tốc độ người này thật nhanh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra xem ra người này đến là vì chuyện ấy, chuẩn xác mà nói là vì tiên thiên thú đan trên người Hắc Quỷ mà đến.
"Xem ra ngươi biết Long gia thành Lôi Vân, vậy là tốt rồi, nghe nói hôm nay lúc Hắc Qủy ch.ết chỉ có ngươi ở chỗ đó, ta muốn hỏi một chút, ngươi có lấy đi một viên tiên thiên thú đan hay không? Nếu là có thì bây giờ giao ra đây, có thể ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Quả nhiên đối phương thật sự đến là vì thú đan trên người Hắc Quỷ.
"Ngại quá, ta cũng chưa từng thấy qua tiên thiên thú đan gì cả, ngày hôm nay ta cũng nói rất rõ ràng ta không có lấy đi, tin hay không, muốn làm gì thì cứ tự nhiên."
"Hay lắm, nhưng mà tin hay không không phải ngươi nói, cũng không phải ta quyết định." - Nói xong, trên người Long Ngọc Lang chợt bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng, Long Ngạo chưa kịp phản ứng đã bị luồng khí tức đó giáng xuống che phủ.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, ta chỉ dùng khí tức uy hϊế͙p͙ một chút, xem ngươi có đang nói dối hay không."
“Răng rắc.”
Khí tức uy hϊế͙p͙ của tiên thiên võ giả thực sự quá mức khủng bố, Long Ngạo căn bản không kiên trì nổi, hai đầu gối khuỵ xuống, hai tay chống xuống mặt đất, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt.
"Nghị lực không tệ, chỉ có điều thực lực có điểm kém, xem ra ngươi không nói sai!"
Long Ngọc Lang thu hồi khí tức uy hϊế͙p͙, quay người chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên Long Ngạo đứng dậy nói:
“Lẽ nào ngươi cứ như vậy mà đi sao?”