Chương 141: Từng trận cuồng phong
Ánh mắt Âu Dương Phi bất động nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên nóc nhà, trong lòng cũng cuống quít không thôi.
Tất cả mọi người tại đó đều cho là Long Ngạo không chống lại được cám dỗ, suy nghĩ xong nhất định sẽ đáp ứng, Long Ngạo lại nói:
"Xin lỗi, ta vẫn là thích tự do tự tại."
Từ chối?
Nhìn Long Ngạo, tất cả mọi người đều có chút mờ mịt, không biết Long Ngạo rốt cuộc là nghĩ gì.
Hộ quốc đường đường chủ, đệ tử của Lão tổ tông hoàng thất Tinh Vân, nắm giữ nửa giang sơn của vương quốc Tinh Vân.
Ba điều kiện cùng đặt chung một chỗ, thật sự là cám dỗ tới cực điểm, bất kể là người nào tin chắc đều không cách nào chống lại được cám dỗ như vậy.
"Ha ha ha, Long Ngạo, nếu ngươi tự tìm cái ch.ết, vậy cũng không nên trách ta."
"Giết!"
Vừa dứt lời, Âu Dương Trọng đã bước một bước dài vọt ra ngoài, lần này rõ ràng là đã động sát tâm, khí thế trên người cũng từ dũng mãnh biến thành u ám.
Long Ngạo cũng không dám lơ là chút nào, vội tránh né, Trấn Hồn Ấn cùng Phần Minh Ấn lần nữa bay ra ngoài.
Hai ấn quyết của Hủy Diệt Ấn quyết là Trấn Hồn Ấn cùng Phần Minh Ấn mặc dù bách phát bách trúng rất hùng mạnh, nhưng do chênh lệch cảnh giới nên những thứ khác rất khó bù lại, cho dù là Trấn Hồn Ấn cùng Phần Minh Ấn cũng không ngoại lệ.
Chính vì như vậy, Long Ngạo sau khi sử dụng Trấn Hồn Ấn cùng Phần Minh Ấn lần thứ hai thì không tiếp tục vận dụng Hủy Diệt Ấn quyết nữa.
Huyết ẩm Cuồng đao, một người một đao thiên biến vạn hóa, cố gắng hết sức không ngừng ngăn cản công kích của Âu Dương Trọng, từng đợt tiếp theo từng đợt, không biết là Âu Dương Trọng cố ý hay không, từng chiêu đều vừa đúng lúc, từng chiêu từng chiêu áp chế Long Ngạo.
Áp chế.
Vẫn là áp chế.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn áp chế.
Long Ngạo bị đối phương chèn ép gắt gao, trong lòng cũng đưa ra quyết định, rốt cuộc là có nên đổi sang dùng Cửu Châm Phong Thần.
Long Ngạo trong lòng có mười phần tự tin, một khi mình vận dụng Cửu Châm Phong Thần, cho dù không phải là đối thủ của đối phương thì ít nhất an toàn rời đi cũng không phải việc gì khó.
Võ giả Thoái Biến? Long Ngạo đối với bản thân trước sau đều có lòng tin, nhưng không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ căn bản không bằng lòng sử dụng Cửu Châm Phong Thần, suy cho cùng bản thân còn không có được Cự Long Huyết Dịch cùng Kỳ Lân Huyết Dịch, một khi vận dụng Cửu Châm Phong Thần, vận khí không tốt sẽ bị phản phệ, thậm chí có thể sẽ ch.ết.
Chính vì như vậy, Long Ngạo mới do dự không quyết, rốt cuộc có nên hay không vận dụng Cửu Châm Phong Thần.
Long Ngạo không phải người ngu, dĩ nhiên biết Âu Dương Trọng cũng không xuất toàn lực, nếu không mình không thể nào ung dung như vậy, đến nỗi ý của Âu Dương Trọng là gì hắn còn không biết.
Cứ như vậy hai người đã đại chiến hơn mười hiệp, nhìn như bất phân thắng bại, nhưng người sáng suốt đã nhìn ra được Long Ngạo kỳ thật đã thua rồi.
"Phi nhi, quan hệ của con cùng Long Ngạo là như thế nào?"
"Phụ hoàng, người hy vọng quan hệ của con cùng Long Ngạo là như thế nào?"
Thân là thái tử hoàng thất, Âu Dương Phi ngay cả lời cũng không dám nói, bởi vì hắn không biết câu nào không nên nói, câu nào nên nói, ngộ nhỡ nói sai, như vậy không những mất đi ngôi vị thái tử, thậm chí còn có thể mất mạng.
"Phi nhi, hôm nay Long Ngạo sẽ ch.ết, cho nên sáng mai con mang đại quân san bằng Xích Hỏa trấn cho trẫm, cả Long gia nữa."
San bằng Xích Hỏa trấn cùng Long Gia?
Trong lòng có chút bi thương, đây chính là bi ai của thái tử, thậm chí ngay cả bạn của mình cũng không bảo vệ được, nhưng Âu Dương Phi lại không có chút do dự nào, bởi vì thân phận đặc biệt không cho phép hắn có chút do dự nào, một khi do dự hắn có thể chắc chắn mình bây giờ lập tức sẽ bị trừng trị.
"Phụ hoàng, con biết rồi, sáng mai con sẽ mang đại quân đi Xích Hỏa trấn, san bằng Xích Hỏa trấn."
Âu Dương Phi mặc dù trong lòng có chút hổ thẹn, nhưng thân là thái tử hoàng thất, có một số thời điểm phải đưa ra lựa chọn. Lợi ích chính là thứ chí cao vô thượng của hoàng thất, hết thảy đều đặt lợi ích và địa vị ở trước mặt, những thứ khác đều tỏ ra vẻ nhỏ nhặt không đáng kể.
Giờ khắc này, thật ra thì ở trong lòng Âu Dương Phi đã cho rằng Long Ngạo chắc chắn phải ch.ết không thể nghi ngờ.
Lão tổ tông là võ giả Thoái Biến, đệ nhất cao thủ vương quốc Tinh Vân, đừng nói là Long Ngạo, tin chắc rằng cho dù là vương quốc Lôi Đình bây giờ cũng không dám trêu chọc vương quốc Tinh Vân, đây chính là một vị võ giả Thoái Biến dũng mãnh.
"Phi nhi, khỏi cần sáng mai, con bây giờ lập tức lên đường đi Xích Hỏa trấn, nhớ, ta cho con một ngày, hoàng hôn ngày mai vào lúc này ta muốn nghe được tin tức, nếu không hậu quả thế nào con tự mình nghĩ đi."
Đối với chuyện phụ hoàng đột nhiên thay đổi chủ ý, Âu Dương Phi hết sức nghi ngờ, nhưng không dám nói nhiều một câu, đành trả lời:
"Phụ hoàng yên tâm, ngày mai trước khi hoàng hôn, con nhất định sẽ mang tin tức tốt về."
Từ Tinh Vân thành đến Xích Hỏa trấn, dựa theo tình hình bình thường thì ba ngày đến năm ngày mới có thể đến nơi, nhưng đối với Tinh Vân hoàng thất mà nói, thời gian không là vấn đề, nếu như nhanh thì một ngày một đêm đã đủ rồi, cho nên Âu Dương Phong mới có thể yêu cầu như vậy.
Âu Dương Phi nhanh chóng rời đi, chỉ trong chốc lát đã biến mất vô tung vô ảnh, mười phút sau, Âu Dương Phi mang đại quân hoàng thất Tinh Vân rời khỏi Tinh Vân thành, đi về hướng Xích Hỏa trấn.
Nhìn bóng người Âu Dương Phi dần dần biến mất, Âu Dương Phong cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
"Ngày hôm đó khi ngươi lựa chọn cùng Long Ngạo trở thành bạn, số mạng của ngươi đã định trước."
Hóa ra chuyện Long Ngạo cùng Âu Dương Phi ở tửu điếm uống rượu đã bị Âu Dương Phong biết, chính vì như vậy Âu Dương Phong mới lựa chọn ra chiêu này, bất kể Âu Dương Phi có san bằng Xích Hỏa trấn hay không, ngôi vị thái tử này hắn cũng không thể làm được nữa rồi.
Đây chính là hoàng thất, đặt địa vị và lợi ích ở trước mặt, cho dù là cha con huynh đệ tỷ muội cũng sẽ tính toán lẫn nhau, thậm chí có thể giết ch.ết đối phương, đôi lúc là người hoàng thất cũng là một chuyện vô cùng bi ai.
Trên nóc khách điếm.
Long Ngạo tay cầm Huyết ẩm Cuồng đao, một đao tiếp một đao, không có ngừng nghỉ chút nào, nhưng cho dù như vậy vẫn không cách nào làm tổn hại tới Âu Dương Trọng.
"Thì ra là như vậy, nhưng ngươi cũng chỉ có như vậy."
Nghe được lời của Âu Dương Trọng, Long Ngạo đã biết ý của đối phương là gì, xem ra mình suy đoán không sai, Âu Dương Trọng lúc bắt đầu không xuất toàn lực hóa ra là muốn dò xét võ kỹ của mình, bây giờ dò xét xong rồi, xem ra Âu Dương Trọng muốn ra tay giết người rồi.
Đúng như dự đoán.
Trên người Âu Dương Trọng đột nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, áp chế ùn ùn kéo đến, Long Ngạo không dám lơ là chút nào, toàn lực ngăn cản khí thế áp chế này.
Khí thế áp chế.
Toàn lực ngăn cản, áp chế, vẫn là áp chế, võ giả Thoái Biến từng đợt tiếp theo từng đợt kinh khủng áp chế, khí tức trên người của Long Ngạo cũng dần dần sinh ra thay đổi, đối với điểm này sợ rằng ngay cả bản thân Long Ngạo cũng không phát hiện.
"Long Ngạo, ta ngược lại muốn xem một chút ngươi ngăn cản khí thế áp chế của ta như thế nào."
Âu Dương Trọng rõ ràng là muốn làm nhục Long Ngạo, căn bản không xuất thủ nữa, cứ như vậy chỉ dựa vào khí thế áp chế, chuẩn bị trực tiếp đè ch.ết đối phương, mặt khác, Âu Dương Trọng cũng muốn ở trước mặt mọi người lấy lại mặt mũi của hoàng thất Tinh Vân, nói gì đi nữa Long Ngạo cũng là người giết Đường Lâm cùng Dương Nghị.
Có điều vừa lúc đó, vốn là ban đêm đen như mực gió yên sóng lặng, bỗng nhiên cuồng phong từng trận, nóc nhà tửu điếm, bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ mây đen màu tím đen.