Chương 52

Cuối cùng Tạ Tư Hành vẫn không nói gì, yên lặng đi ra.
Ngự Hàn xem rất nhập tâm, có lẽ Tạ Tư Hành không đành lòng làm phiền y nên bảo cấp dưới tạm thời đừng vào báo cáo công việc, cho Ngự Hàn không gian yên tĩnh xem phim.
Tạ Tư Hành xử lý công việc trong tay, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Ngự Hàn.


Một khi Ngự Hàn làm gì sẽ rất tập trung, nhất là kịch bản đặc sắc như vậy khiến y cực kỳ thấy đồng cảm.
Nhớ ngày đó y cũng là kiểu đánh đâu thắng đó như thế này.


Bộ phim được xây dựng rất tốt, hoàn toàn tạo nên cảm giác y mong muốn, không ngờ trong xã hội hiện đại còn có thể nhìn thấy nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Bộ phim hay cỡ đó nên để cả thế giới cùng xem.
Ngự Hàn ngồi trong văn phòng xem hết mấy tập tay không xé quỷ, cuối cùng chiếc xe đón y cũng tới.


Y trả máy tính cho Tạ Tư Hành, còn nói: “Tôi đang xem đến tập 8, anh đừng bấm lung tung, lần sau tôi còn xem tiếp.”
Nghe Ngự Hàn nói còn có “lần sau”, Tạ Tư Hành hơi dừng lại mới ừ một tiếng:
“Để tôi bảo Trịnh Tư Niên tiễn em ra xe.”


Ngự Hàn phất tay: “Thôi khỏi, thư ký Trịnh còn phải làm việc, đừng phiền anh ta.”
Ngự Hàn không thích bị người khác làm phiền mình làm việc, suy bụng ta ra bụng người, y nghĩ hẳn nên cho Trịnh Tư Niên không gian thoải mái hơn để làm việc.
Y hất cằm với Tạ Tư Hành, nhấc chân đi ra ngoài: “Đi đây.”


Ngự Hàn đút tay vào túi, lấy tư thế như đi dạo chợ mua thức ăn rời khỏi văn phòng Tạ Tư Hành.
Ngay khi tay y sắp đặt lên nắm cửa, giọng nói trầm thấp phía sau chợt vọng đến: “Chờ đã.”
Ngự Hàn dừng bước, quay người lại: “Còn chuyện gì nữa?”


available on google playdownload on app store


“Tôi tiễn em.” Tạ Tư Hành cầm lấy áo khoác đặt trên lưng ghế dựa.
Nhìn Ngự Hàn nhăn mày định nói gì đó, Tạ Tư Hành ung dung nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Ngự Hàn: “?”
Tạ Tư Hành: “Thỉnh thoảng tôi sẽ tiễn khách quan trọng xuống dưới tầng.”


Ngự Hàn: “… Ồ, phục vụ chu đáo thật.”
Y vốn không nghĩ nhiều.
Nhưng Tạ Tư Hành đã nói như vậy lại khiến y không khỏi nghĩ ngợi thêm.
Tạ Tư Hành đã mặc áo khoác xong, đi về phía Ngự Hàn: “Chưa đi à?”
Ngự Hàn không nghĩ nữa, một tay mở cửa: “Đi thôi.”


Tạ Tư Hành mỉm cười.
Trong phòng thư ký, trợ lý Tiểu Mạch đang lén lút nói chuyện với đồng nghiệp.
Tiểu Mạch nhìn phòng tổng giám đốc đóng chặt cửa, mờ ám nói: “Sắp hai tiếng rồi.”


Tổng giám đốc không cho người ta vào, lâu vậy rồi vẫn chưa thấy ra, Tiểu Mạch chỉ hận không thể áp người lên cửa nghe thử xem có chuyện gì không.
Thân là trợ lý thư ký, Tiểu Mạch đã từng nghe thấy không ít lời đồn về mối quan hệ của tổng giám đốc.


Ví dụ như bị ép cưới một cậu ấm mình không yêu, vì ghét cậu ấm kia mà quyết định không về nhà, mua thêm căn nhà khác bên ngoài…


Lần trước Ngự Hàn tới công ty không bao lâu đã vội rời đi, hộp cơm y mang tới hắn không động đũa, cũng vì vậy nên Tiểu Mạch càng thêm tin vào lời đồn đãi kia.
Thậm chí lần trước vì bài báo cậu chủ thật cậu chủ giả rộ lên mà cô còn thầm thương hại cậu chủ đáng thương ấy.


Đã ở trong đó hai tiếng, không phải cửa phòng làm việc cách âm quá tốt nên bọn họ không nghe thấy tiếng đánh nhau đấy chứ?
Nếu đánh nhau thật, cô nên bảo vệ cậu chủ kia trước hay nên bảo vệ tổng giám đốc theo quy định của công ty đây?
Khó chọn quá.


Ngay khi Tiểu Mạch nhìn vào cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt lần thứ ba, cánh cửa đột nhiên mở ra, Ngự Hàn và Tạ Tư Hành một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.
Tiểu Mạch chưa kịp thu hồi ánh mắt, cứ vậy đối diện với Ngự Hàn.


Ngự Hàn vừa đi ra đã phát hiện cô gái ngồi đối diện cứ nhìn thẳng vào chỗ bọn họ.
Tâm trạng y khá tốt, cho nên mỉm cười với cô.
Khuôn mặt thanh niên sạch sẽ, lúc cười lên sẽ nhướng mày để lộ ung dung lẫn kiệt ngạo, khiến khuôn mặt vốn hiền lành cũng trở nên vô cùng rạng rỡ thu hút.


Tài liệu trong tay Tiểu Mạch rơi lả tả xuống đất.
Trong lúc ngẩn ra, Ngự Hàn đã đi đến trước mặt cô, nghiêng người nhặt tài liệu rơi đầy dưới đất, vững vàng thả lại vào lòng bàn tay cô.


Y liếc qua tấm thẻ tên trước ngực cô, mỉm cười nói: “Mạch Diệu Diệu phải không, lần sau nhớ cẩn thận.”
Trong giọng y còn mang theo ý cười, ánh mắt như có như không quét qua bóng người cao to bên cạnh: “Giám đốc Tạ các cô nghiêm khắc như vậy, làm sai sẽ bị đuổi việc đấy.”


Mạch Diệu Diệu ngơ ngác ôm tài liệu, mãi một hồi sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Chờ đến lúc cô nhận ra, Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đã sóng vai đi xa, loáng thoáng có tiếng bọn họ vọng về.
“… Lập chí đào hết người bên cạnh tôi đi à?”


“Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi đây gọi là rải hạt giống nhân viên yêu mến mình khắp nơi.”
“… Thôi,” Tạ Tư Hành đỡ trán: “Ít ra lần này cũng dùng đúng thành ngữ.”
“Anh lầm bầm gì đấy, có dám nói to lên không?”
“Không có gì.”


Cho đến lúc bóng dáng bọn họ biến mất ở đường rẽ, Mạch Diệu Diệu mới sực tỉnh, dần tìm lại giọng nói của mình: “Tôi quyết định thề sống thề ch.ết bảo vệ cậu chủ.”
Cấp trên thì đã sao, ai có thể chối bỏ cậu chủ chói lóa như thế!!
Đồng nghiệp: “?”
Cô điên rồi à?
***


Tạ Tư Hành tiễn Ngự Hàn đến dưới công ty.
Xe tới đón Ngự Hàn đã sớm chờ ở đó, lúc Ngự Hàn mở cửa chuẩn bị lên xe thì chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói: “Câu lạc bộ gọi điện báo xe đua của tôi đã cải tạo xong.”
Tạ Tư Hành gật đầu: “Chúc mừng.”


Hắn nhìn Ngự Hàn, nói một câu không rõ dụng ý.
Ngự Hàn thản nhiên nói: “Lúc nào đi xem với tôi.”
Tạ Tư Hành hơi chần chờ: “Em… đang mời tôi?”
Ngự Hàn ừ một tiếng: “Anh tặng mà, dù sao cũng phải cho anh ngắm thử.”


Ngự Hàn trò chuyện trên trời dưới đất với Kiều Lam mới biết chiếc xe Tạ Tư Hành tặng mình là tác phẩm đạt giải quán quân trong cuộc thi thiết kế thế giới của nhà thiết kế Mellen.


Số tác phẩm của Mellen cực kỳ ít, mỗi một chiếc đều rất kinh điển và được nhiều người săn đón, không phải chỉ cần bỏ tiền là mua được, còn phải vận dụng cả quan hệ lẫn tiền bạc, chắc hẳn Tạ Tư Hành vì mua món quà cảm ơn này cho y mà gặp không ít trắc trở.


Ngự Hàn không phải loại người ích kỷ, cho Tạ Tư Hành tham gia quá trình cải tạo khiến hắn cảm thấy không phí tiền phí công cũng khá ổn.
Tạ Tư Hành nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên cảm xúc khó nói, nhưng rất nhanh đã bị ý cười che khuất.
Tay hắn đút túi, tùy ý nói: “Ừ, vậy thì cùng đi.”


Ngự Hàn gật đầu mở cửa xe, nghiêng người ngồi lên.
Xe khởi động, Ngự Hàn đột nhiên quay đầu, cách lớp cửa sổ nhìn Tạ Tư Hành vẫn đứng ở đó.


Bộ đồ vest ôm sát làm nổi bật dáng người cao thẳng của hắn, khuôn mặt anh tuấn sắc bén mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống ngậm lấy cảm xúc không biết tên, dường như cũng đang nhìn người trong cửa sổ xe.
Chẳng qua Ngự Hàn biết Tạ Tư Hành không nhìn mình.


Nhưng y vẫn có cảm giác đang đối mặt với hắn.
Ngự Hàn bỗng nhớ tới lời của Phó Xán Nham ngày đó.


Tạ Tư Hành đã đến từ sớm, còn chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra trong câu lạc bộ nhưng vẫn quyết định không lộ mặt, bởi vì hắn tin y có thể giải quyết, đồng thời biết Ngự Hàn chính là Ngự Hàn, không phụ thuộc vào bất cứ ai.


Tạ Tư Hành không cần giấu mình trước mặt người ngoài, như vậy chỉ có một giải thích duy nhất là hắn nghĩ thế thật.
Xe đã chạy đi, Ngự Hàn ngồi trong xe nhìn quang cảnh đường phố xẹt qua bên ngoài, rơi vào trầm tư.
***
Ngự Hàn quay về công ty, nói với Phó Nhàn chuyện hôm nay Ngôn Sở không đi làm.


Phó Nhàn gật đầu, không hỏi lý do vì sao lại là Ngự Hàn báo cho anh ta chuyện này.
Anh ta báo cáo công việc xong xuôi rồi đi đến cạnh Ngự Hàn: “Giám đốc Ngự còn nhớ chuyện chim hoàng yến trốn đi trước kia không?”
Phó Nhàn lại bày ra khuôn mặt “Hóng hớt tí đi” mà Ngự Hàn quen thuộc.


Ngự Hàn chau mày: “Lại sao nữa?”
Ngôn Sở là chim hoàng yến của Phong Cảnh Dư, trước đó luôn được nuông chiều trong nhà, dù được mang ra ngoài thì Phong Cảnh Dư cũng sẽ không giới thiệu tên tuổi của Ngôn Sở.


Vì vậy người ngoài chỉ biết loáng thoáng về tên Ngôn Sở, cũng chính vì như thế, cho tới bây giờ đám Phó Nhàn vẫn không biết thân phận thật của Ngôn Sở chính là chim hoàng yến trong miệng anh ta.
Dù sao cũng không thể viết loại kinh nghiệm này lên sơ yếu lý lịch cho người ta biết được.


Phó Nhàn kể tin tức mình mới hóng được hôm nay cho Ngự Hàn nghe: “Tôi có người bạn làm nhà báo, nghe cô ấy nói mới lấy được tin cậu chủ Phong truy đuổi chim hoàng yến trên đường, bị chim hoàng yến vật qua vai!”
Ngự Hàn: “Ồ?”
Y giả bộ như mới biết, phối hợp với màn biểu diễn của Phó Nhàn.


Thấy Ngự Hàn cũng tỏ ra hứng thú, Phó Nhàn càng nói càng quá khích: “K ch thích  quá, vật qua vai rất giống với văn hóa công ty Thịnh Cảnh chúng ta! Giám đốc Ngự, chi bằng chúng ta lôi kéo chim hoàng yến về đội đi!”


Dù sao bọn họ với tập đoàn họ Phong đã như nước với lửa, nếu có thể kéo chim hoàng yến về doanh trận, vậy thì đơn giản là nhặt được của hời!
Phó Nhàn vừa nghĩ đến cảnh đó đã kích động đến run rẩy.
“Ừ, nghe hay đấy.” Ngự Hàn lười biếng ngả ra sau, trong mắt lóe lên ý cười.


Chỉ tiếc y đã sớm nghĩ đến cách này, hơn nữa còn thực hành xong.
Ngự Hàn nhớ lại Phong Cảnh Dư lúc đuổi theo Ngôn Sở nói y sắp đi đời, đôi mắt khẽ híp lại.
Xem ra Phong Cảnh Dư sắp hành động rồi.


Ngự Hàn biết sớm muộn gì Phong Cảnh Dư cũng sẽ ra tay, chẳng qua bây giờ còn chưa có bất kỳ dấu hiệu gì, y cũng chỉ có thể án binh bất động.
Nếu Phong Cảnh Dư dám ngăn cản y xưng bá thiên hạ, vậy hắn chỉ có một con đường ch.ết!


Phó Nhàn xả hết suy nghĩ xong, ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt hừng hực ý chí của Ngự Hàn.
Mỗi lần Ngự Hàn lộ ra vẻ mặt như vậy đều chứng tỏ có người sắp gặp họa.


Anh ta nghĩ, quả nhiên mình là đại tướng đứng đầu dưới trướng giám đốc Ngự, tùy tiện đề nghị một câu đã có thể khiến giám đốc Ngự vui vẻ như vậy.
Phó Nhàn thức thời lui ra.
Vừa ra ngoài, anh ta đã gửi tin nhắn cho Tạ Tư Hành.


Tạ Tư Hành: [Bớt đề cử mấy thứ không phù hợp với trẻ em cho em ấy đi]
Đương nhiên Phó Nhàn biết “em ấy” mà Tạ Tư Hành nói là ai, vì vậy càng thêm nghi ngờ.
Không phù hợp với trẻ em thì sao, giám đốc Ngự cao một mét tám mấy là trẻ em à?


Mà tay không xé quỷ sao lại không phù hợp với trẻ em, Phó Nhàn thấy ấm ức thay cho tay không xé quỷ đấy!
Vì thế Phó Nhàn thật lòng gửi lại một dấu chấm hỏi: [?]
Tạ Tư Hành: [Em ấy sẽ bắt chước]
Phó Nhàn: [Nà ní]


Phó Nhàn: Ông cụ trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.jpg


Phó Nhàn: [Này, cậu nghĩ giám đốc Ngự là ai, đến học sinh tiểu học còn chưa bắt chước theo đâu đấy được chưa]
Tạ Tư Hành im lặng thật lâu mới trả lời: [Chắc là không thật]
Phó Nhàn: […]
Anh ta phải đi mách mới được!


Phó Nhàn: [Tạ Tư Hành, cậu biết bây giờ trông cậu giống ai không hả?]
Tạ Tư Hành: [.]
Phó Nhàn vô cảm gõ chữ: [Giống một ông cha dở hơi nhân danh vì sức khỏe tinh thần lẫn thể xác của con cái mà điên cuồng báo cáo phim hoạt hình và trò chơi các loại!]


Gửi xong tin nhắn, đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, sau đó cuộc gọi tới từ Tạ Tư Hành reo lên như tử thần ập đến.
Phó Nhàn run tay, lập tức nhấn từ chối, trong lòng nhẹ nhõm.
Có giám đốc Ngự bảo kê thật tốt, không cần sợ ai.
***


Ngôn Sở nghỉ ngơi nửa ngày ở nhà, hôm sau đúng giờ đi làm lại.
Cậu ta đến phòng làm việc tìm Ngự Hàn báo danh, đồng thời báo bình an với y.
Ngự Hàn đang đọc bản kế hoạch Triệu Trung Tiền vừa giao lên, ngón tay lật từng trang, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Giải quyết hết mọi chuyện chưa?”


Ngôn Sở gật đầu: “Giải quyết rồi ạ, Phong Cảnh Dư bị giam giữ cảnh cáo.”
Nói xong, cậu ta lại nhăn mày: “Nhưng nhà họ Phong…”
Dù Phong Cảnh Dư phải vào đồn, chắc chắn nhà họ Phong cũng sẽ tìm mọi cách đưa hắn ra, gần như không phải chịu bất cứ thương tổn gì.


Ngự Hàn nâng mắt: “Bình thường thôi, đừng nhụt chí, cậu làm tốt lắm.”
Dũng cảm bước từng bước tiến lên, trả lại tất cả đau khổ Phong Cảnh Dư đã từng gây ra cho mình, đây mới là bắt đầu thay đổi.
Cũng là món quà đầu tiên Ngự Hàn tặng Phong Cảnh Dư.


“Vâng!” Ngôn Sở vui vẻ đáp.
Không chỉ Ngự Hàn, chính cậu ta cũng rất vui.
Ngôn Sở có thể cảm nhận rõ bản thân sẽ không còn tự ti bất an vì sự tồn tại của Phong Cảnh Dư.


Trước kia khi cậu ta và Phong Cảnh Dư sống bên nhau, vì thân phận và địa vị chênh lệch, còn có thái độ bất bình đẳng Phong Cảnh Dư dành cho mình khiến cậu ta cảm thấy bản thân không tốt, cũng không xứng với Phong Cảnh Dư.


Nhưng từ khi Ngôn Sở gặp Ngự Hàn, lại theo Ngự Hàn vào Thịnh Cảnh, cuối cùng cậu ta cũng hiểu sống trên đời này không phải chỉ có người khác thừa nhận mới có thể thực hiện giá trị của bản thân.
Để chính mình vui vẻ cũng rất quan trọng.


Nghĩ thông suốt điều này, cậu ta chưa từng nhẹ nhõm tới vậy, đồng thời tràn ngập niềm tin vào tương lai.
Ngôn Sở cúi gập người trước Ngự Hàn, gần như không che giấu nổi sung sướng: “Cảm ơn giám đốc Ngự.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Tự cảm ơn bản thân đi.”


Nếu Ngôn Sở không muốn thoát khỏi cái lồng giam kia, dù là ai cũng không khuyên được cậu ta.
Chẳng qua…
Chờ Ngôn Sở rời khỏi phòng làm việc, Ngự Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta, khẽ chau mày.


Lúc Phó Nhàn đi vào báo cáo công việc, Ngự Hàn hỏi anh ta: “Anh có thấy dạo này trợ lý Ngôn đen hơn nhiều không?”
Ngự Hàn lờ mờ nhớ lại lần đầu mình gặp Ngôn Sở, hình như cậu ta trắng lắm mà?
Phó Nhàn ngẫm nghĩ: “Có vẻ vậy.”


Chắc là vì Ngôn Sở đang chăm chỉ học tập cuốn “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành đàn ông đích thực” anh ta đưa cho.
Dù sao điều đầu tiên trong “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành đàn ông đích thực” chính là “Đàn ông đích thực phải có một làn da ngăm khỏe mạnh”.


Chờ Ngôn Sở thật sự nắm vững con đường trở thành đàn ông đích thực sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều.
Trợ lý Ngôn cố lên!
Phó Nhàn cực kỳ tin tưởng Ngôn Sở.
Ngự Hàn chỉ thuận miệng hỏi thăm, không quá để bụng, sự chú ý của y nhanh chóng bị công việc thu hút.


Điều quan trọng hơn là vấn đề sáng lập nhãn hiệu.
Bọn họ nhắm nâng cao địa vị và chất lượng, nhưng bây giờ mới chỉ có một số cửa hàng nhỏ ở thành phố A, mức tiêu thụ lại không cao.


Rượu là sản nghiệp mang lại lợi nhuận kếch xù, theo lý mà nói không đến mức tụt lại như thế, nhưng có lẽ trước đây Quý Ôn Phong đã làm ăn không ra gì còn bị thị trường nước ngoài đánh vào, cho nên bây giờ mới nát bấy đến vậy.


Nhưng đây không phải vấn đề lớn đối với Ngự Hàn.


Gần đây Ngự Hàn đã giao cho Triệu Trung Tiền đi khảo sát thị trường thêm lần nữa, biết phần lớn rượu trên thị trường đều do công ty dưới quyền tập đoàn họ Phong chiếm cứ, muốn cướp thị trường từ tay tập đoàn họ Phong, tất nhiên cần phải đề cao thị trường của bọn họ trước, sau đó nhân cơ hội cướp đi thị trường.


Biện pháp này rất khó làm, Ngự Hàn còn đang tìm đối sách, không ngờ cơ hội này lại đến nhanh hơn y tưởng.
Hôm nay Ngự Hàn vừa tới công ty, còn chưa kịp bắt đầu xử lý công việc, Phó Nhàn đã gõ vội vài cái rồi đẩy cửa vào, gấp gáp nói: “Giám đốc Ngự, có chuyện rồi.”


Cho tới bây giờ Phó Nhàn chưa từng tỏ ra bất ổn như thế, xem ra đây không phải chuyện nhỏ.
Chẳng qua Ngự Hàn cũng không sốt ruột, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn mấy nhịp mới ung dung nói: “Có chuyện gì, từ từ nói.”
“Có tin tức về Thịnh Cảnh.”


Sáng nay Phó Nhàn nhận được tin từ người bạn phóng viên, nói chỗ bọn họ có một tin sốt dẻo liên quan tới Thịnh Cảnh, chẳng mấy chốc sẽ lên trang bìa.
Vì Phó Nhàn rất thân với cô nên cô mới tốt bụng nhắc nhở anh ta.


Tin tức sắp lên trang bìa cũng có thể chặn lại, nhưng mà phải vận dụng quan hệ, đồng thời trả một khoản phí bịt miệng không nhỏ.
Phó Nhàn nói sơ qua thông tin kia một lần cho Ngự Hàn, chau mày nói: “Không biết là ai thăm dò được những tin này, sau đó phơi ra cho truyền thông, giám đốc Ngự, chúng ta có cần…”


Anh ta đang muốn hỏi Ngự Hàn xem có nên bịt miệng hay không, nhưng hiện tại đó là một khoản không nhỏ đối với Thịnh Cảnh, tuy nhiên có thể xin tổng công ty trợ giúp, Tạ Tư Hành sẽ không nhắm mắt làm ngơ nhìn bọn họ gặp chuyện.
Ngự Hàn nghe xong, suy nghĩ một lúc: “Không.”
Phó Nhàn ngẩn ra: “Sao?”


Không muốn nộp phí bịt miệng hay không muốn xin tổng công ty giúp đỡ?
Ngự Hàn thản nhiên nói: “Đều không cần.”
Phó Nhàn: “Hả?”
Sao anh ta không hiểu ý giám đốc Ngự thế này?
Phó Nhàn: “Ý của giám đốc Ngự là không cần quan tâm tới thông tin ư?”


Chẳng lẽ mặc kệ sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích của công ty bọn họ?
Dù đã là chuyện của quá khứ nhưng bây giờ lại bị đào lên, rất khó để nói liệu có ảnh hưởng rộng rãi hay không, hơn nữa còn bất lợi với hạng mục hiện tại của bọn họ.


Ngự Hàn nhướng mày: “Ai bảo mặc kệ.”
Phó Nhàn khẽ thở phào.
Ngự Hàn: “Mua ít thủy quân mạng, chờ tin kia tung ra…”
Phó Nhàn: “Thì tẩy trắng công ty?”
Ngự Hàn: “Không, tiếp tục bôi đen.”
Phó Nhàn còn suýt tưởng tai mình có vấn đề.


Không tìm cách giải quyết mà còn muốn mua thủy quân bôi đen công ty
Đương nhiên Phó Nhàn sẽ không chất vấn quyết định của Ngự Hàn, cho nên mới cẩn thận dò hỏi: “Giám đốc Ngự, tôi có thể hỏi vì sao lại làm vậy không?”


Ngự Hàn mỉm cười lắc đầu: “Thư ký Phó, anh đã từng nghe câu này chưa?”
Phó Nhàn chấn động, không khỏi kính sợ: “… Là gì?”
Ngự Hàn gằn từng chữ: “Trời khó diệt, đất khó chôn, chờ đến lúc âm dương đảo lộn, dùng ma huyết của mình vấy trời xanh!”


Nói một cách đơn giản là tìm đường sống trong chỗ ch.ết.
Phó Nhàn sững sờ.
Anh ta đã tỉnh ra rồi thưa ngài.
Chẳng trách anh ta chỉ có thể làm thư ký, còn giám đốc Ngự lại là giám đốc Ngự.






Truyện liên quan