Chương 66

Chờ Ngự Hàn nói xong, hàm dưới Tạ Tư Hành kéo căng lên, lập tức nghe theo y quay đầu về.
Vẻ mặt bình tĩnh, đôi môi khẽ mím, không thấy bất kỳ cảm xúc nào ngoài thản nhiên, đôi con ngươi âm u như biển sâu hút người ta chìm vào thế giới của hắn.


Ngự Hàn híp mắt, nhìn vào con ngươi thâm thúy hồi lâu mới từ từ dời xuống.
Ánh mắt sắc như dao xẹt qua khuôn mặt góc cạnh của Tạ Tư Hành, từng tấc từng tấc di chuyển, hoàn toàn không phát hiện bất cứ sơ hở nào.


Ngự Hàn không tin, cho nên lại càng tới gần, muốn đứng ở khoảng cách gần hơn quan sát vẻ mặt hắn.
Ngự Hàn càng tới gần, yết hầu Tạ Tư Hành trượt lên một chút, lại không có bất cứ động tác nào, chỉ cụp mắt nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Ngự Hàn, đôi mắt thêm âm u.


Hắn không chút biến sắc, Ngự Hàn cũng từng bước ép sát.
Nhìn Ngự Hàn như muốn đào ra báu vật cho bằng được từ trên người hắn, Tạ Tư Hành buồn cười: “Phát hiện ra gì chưa?”
Ngự Hàn chau mày: “Chưa.”


Y nhìn chăm chú thêm một lát, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào… Sao tôi có thể sai được.”
Mắt nhìn của y có một không hai trong thiên hạ, sao có thể thua ở đây.


Biểu cảm hiếm thấy như thế, chỉ cần gặp rồi sẽ không quên, Ngự Hàn tin chắc vừa rồi mình không nhìn nhầm, chắc chắn Tạ Tư Hành đã đỏ mặt.
Sở dĩ bây giờ tìm không ra, giải thích duy nhất chính là ban nãy Tạ Tư Hành nhân lúc y không để ý đã lén điều chỉnh lại cảm xúc.


available on google playdownload on app store


Không ngờ Tạ Tư Hành còn có bản lĩnh đổi trắng thay đen như thế, y đã xem thường Tạ Tư Hành rồi.
Tạ Tư Hành đúng là đáng sợ.
Ngự Hàn: “Coi như anh giỏi.”


Ở nơi Ngự Hàn không nhìn thấy, Tạ Tư Hành nhoẻn miệng cười, cắt ngang dòng suy nghĩ của y: “So với cái này, tôi cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đứng im mặc người ta làm vừa rồi của giám đốc Ngự đáng yêu hơn.”
Ngự Hàn: “…”


Nhớ lại lúc mình nín thở phát nghẹn lúc Tạ Tư Hành sửa lại cà vạt giúp, lại nhìn nụ cười mỉm của Tạ Tư Hành, nắm đấm Ngự Hàn hết chặt lại lỏng.
Ánh mắt hai người va chạm trong không trung, dường như còn tóe ra tia lửa.
Ngự Hàn cười ha ha: “Chuyện cũ bỏ qua, ý giám đốc Tạ như thế nào?”


Tạ Tư Hành cũng mỉm cười: “Được, nghe giám đốc Ngự cả.”
Hai người nhất trí, ngầm hiểu ý nhau, cũng không tiếp tục dò hỏi hành vi vừa rồi của đối phương, cùng sóng vai ra ngoài, ăn ý như đã luyện tập vô số lần.


Mãi tới khi ngồi lên xe, Tạ Tư Hành mới lại lên tiếng: “Sao em không mang theo thư mời?”
Buổi tiệc này mời phần lớn những người có tên tuổi trong thương giới ở thành phố A, với danh tiếng trước đây của Ngự Hàn, không bất ngờ khi y cũng nhận được thư mời.
Tạ Tư Hành thấy y không mang theo nên hỏi thêm một câu.


Ngự Hàn nghe vậy mới nhớ ra gì đó: “Cho người khác rồi.”
Tạ Tư Hành gật đầu, chỉ hỏi lại một câu: “Ai?”
“Ngôn Sở, con tôi.”
Nếu Ngự Hàn đi chung với Tạ Tư Hành vào sân thì không cần mang theo thư mời, cho nên đương nhiên y đưa thư mời cho Ngôn Sở.


Ngự Hàn hơi dừng lại, sau đó cười tủm tỉm nói: “Giám đốc Tạ sẽ không để bụng chứ?”
Dù có để bụng, chỉ sợ bây giờ không kịp nữa rồi.
Tạ Tư Hành bật cười, thản nhiên nói: “Sao thế được.”


Bàn tay đặt trên đùi hắn thay đổi vị trí, trông hơi lười biếng, nhẹ giọng nói: “Tôi mới phải hỏi giám đốc Ngự có ngại đi vào sân cùng tôi không.”


Đi với Tạ Tư Hành vào sân sẽ không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn dò xét của người khác, dù sao ai cũng biết mối quan hệ của bọn họ, hiện tại Ngự Hàn vẫn là nửa còn lại trên danh nghĩa của Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành biết Ngự Hàn không thích bị trói buộc trong thân phận ấy, cho nên mới hỏi như vậy.


Khi đang chờ Ngự Hàn trả lời, ánh mắt Tạ Tư Hành cũng quan sát mặt y, sâu thẳm âm u.
“Sao phải để ý.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Không phải chính anh đã nói trước tên Ngự Hàn này không nên đi kèm với tên của bất cứ ai à.”


Tạ Tư Hành nghe vậy, khuôn mặt cứng lại, không khỏi nhìn Ngự Hàn lâu thêm.
“… Em biết rồi à?”
Hắn đã từng nói với người khác, nhưng không biết lọt vào tai Ngự Hàn từ khi nào.
Đầu ngón tay Tạ Tư Hành khẽ nắm lại, đôi con ngươi đen thẳm nhìn chằm chằm nét mặt y.


Ngự Hàn chau mày: “Biết lâu rồi.”
Lúc biết đến câu này, Ngự Hàn không thể phủ nhận rằng trong lòng y có nơi nào đó đã bị Tạ Tư Hành lay động.
Dù sao không chỉ có y, đến cả Tạ Tư Hành cũng bị thân phận này trói buộc, trong mối quan hệ hợp tác vì hiểu nhầm, không ai là người thắng cuộc.


Huống hồ gì danh tiếng chỉ là vật ngoài thân, Ngự Hàn từ lâu đã không thèm để ý.
Y mỉm cười, hất cằm với Tạ Tư Hành, nói: “Vả lại tôi rất tin vào bản thân.”


Trước kia người khác thường nghĩ Lâm Hàn phụ thuộc vào Tạ Tư Hành chỉ vì không ai hiểu y, nói vài ba câu đã tự tiện định nghĩa cuộc đời của một người.
Nhưng bây giờ y là Ngự Hàn.
Y cười khẽ, nói: “Chờ đi, đêm nay anh đây sẽ tặng anh một bất ngờ lớn!”


“Ồ?” Tạ Tư Hành ngạc nhiên nhướng mày, dù không rõ Ngự Hàn muốn làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt sinh động của y, hắn cũng mỉm cười, vui vẻ nói: “Vậy tôi đây rửa mắt chờ mong.”


Ngự Hàn tự tin nói: “Tất nhiên, Ngự Hàn này nói được làm được, đi theo anh đây, anh chắc chắn sẽ không để anh chịu thiệt.”
Tạ Tư Hành: “… Ừ.”
Mặc dù thấy hơi lạ, nhưng hắn vẫn đồng ý.
***


Chiếc xe của bọn họ nhanh chóng đi đến nơi tổ chức bữa tiệc, đó là một khách sạn quốc tế nằm ở trung tâm thành phố.
Khách bên ngoài khách sạn kéo tới ùn ùn không dứt, từng chiếc xe sang chạy vụt đến càng làm tăng ánh hào quang trước cổng khiến người nhìn hoa mắt.


Kiểu tiệc tùng nằm trên đỉnh tháp như thế này hội tụ mộng tưởng của biết bao nhiêu người, thậm chí còn phô trương hơn rất nhiều so với bữa tiệc sinh nhật của cụ Trần trước đây, đến cả nhân viên phục vụ cũng có thứ tự, lần lượt dẫn khách vào trong sảnh.


Sau khi Ngự Hàn và Tạ Tư Hành cùng xuống xe, lập tức có nhân viên phục vụ chào đón, cung kính mời họ đi vào trong.
Đây là lần thứ hai Ngự Hàn tham gia hoạt động xã giao lớn như thế, không hề căng thẳng chút nào.
Ngược lại y còn khá chờ mong.


Cửa xoay được đẩy ra, một bữa tiệc giao lưu cực kỳ long trọng hiện ra trước mắt, hội trường được xưng là xa hoa, đèn treo thủy tinh lấp lánh chói lóa, chiếu sáng từng bàn đồ ăn linh đình.
Hai người vừa đi vào, tức khắc thu hút vô số ánh mắt.


Ai cũng biết chuyện Tạ Tư Hành sẽ tham gia hoạt động thương nghiệp, thậm chí còn có rất nhiều người là vì hắn nên mới giành giật thư mời, bởi vậy nhìn thấy hắn xuất hiện, đám người không suy nghĩ gì nhiều.
Sở dĩ phần đông mọi người chú ý đều vì Ngự Hàn đứng cạnh hắn.


Thanh niên có khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt trong sáng, sườn mặt khẽ nâng lên để lộ kiêu căng bướng bỉnh, bộ đồ vest màu xám càng tôn lên khí chất lỗi lạc của y.
Y thản nhiên đón nhận ánh mắt từ xung quanh chĩa tới, giống như đây là vinh quang bẩm sinh của y, y hưởng thụ, cũng vì thế mà vui vẻ.


Rất nhanh đã có người nhận ra Ngự Hàn.
Trong giới kinh doanh, gần như không ai không biết trận đánh xuất sắc gần đây của Ngự Hàn.
Không chỉ vì thân phận đặc biệt của y mà còn vì thủ đoạn cứng rắn.


Không phải ai cũng có năng lực khiến một công ty khởi tử hoàn sinh, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra mấy tin bôi đen kia đều nhắm vào Ngự Hàn, dù không lôi ra ánh sáng nhưng cũng là thủ đoạn thường dùng.


Nghe nói bây giờ Thịnh Cảnh đang rất phát triển, mà sau sự kiện kia còn có rất nhiều nhân viên Thịnh Cảnh ra mặt lên tiếng, bọn họ mới biết vào ngày đầu tiên giám đốc Ngự đến nhậm chức đã khiến toàn bộ công ty tâm phục khẩu phục.


Phải biết quản lý một công ty mục ruỗng đã lâu không phải chuyện dễ dàng, tầng lớp cấp cao gian xảo, lỗ hổng nợ cũ trước đây, thay đổi phương hướng kinh doanh… nhưng Ngự Hàn vẫn làm được.


Năng lực lãnh đạo quyết đoán khiến người ta không khỏi cảm khái, không biết hồi trước là minh châu phủ bụi trần hay bị người ta hãm hại, người khác nghĩ y là một nhánh tầm gửi sống bám trong nhà.
Tuy mọi người có nhiều suy nghĩ khác nhau, nhưng người muốn kết giao với Ngự Hàn cũng không phải ít.


Đừng thấy Thịnh Cảnh vẫn chưa lọt top 100 doanh nghiệp đứng đầu, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, với năng lực của Ngự Hàn, chưa biết chừng sẽ có bất ngờ kéo đến.
Chuyện gì cũng có thể thay đổi.
Cho nên Ngự Hàn đi đến đâu đều có người bắt chuyện với y.


“Đây chắc hẳn là giám đốc Ngự đúng không? Nghe tiếng đã lâu.”
“Giám đốc Ngự, đây là danh thiếp của tôi, xin cậu hãy nhận lấy.”
“Không biết giám đốc Ngự có hứng hợp tác không?”


Ngự Hàn mỉm cười trả lời từng người một, chỉ cần thấy hứng thú sẽ nói thêm vài câu.
Ví dụ như người vừa đề nghị hợp tác khiến Ngự Hàn ngừng chân, qua một hồi nói chuyện, Ngự Hàn giữ danh thiếp của y lại, hẹn ngày khác bàn tiếp.


Tất nhiên đối phương rất phấn khích, sắp xếp ngày gặp mặt, khẽ gật đầu với Tạ Tư Hành rồi rời đi.
Mà một tay Tạ Tư Hành đút túi, suốt cả quá trình đều đứng im cạnh Ngự Hàn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm sườn mặt y.


Khi làm những chuyện mình thích, trên người Ngự Hàn như mang theo một sức hấp dẫn đặc biệt thu hút người khác nhìn mãi, không thể chếch đi dù chỉ một chút.
Ngự Hàn đã sớm dùng hành động để chứng minh mình không phụ thuộc vào ai.


Về sau người khác nhớ tới y sẽ chỉ nhớ y là Ngự Hàn của Thịnh Cảnh chứ không phải Ngự Hàn của Tạ Tư Hành.
Dù địa vị bị hạ xuống rất nhiều, nhưng Tạ Tư Hành không thể không công nhận hắn vẫn thấy vui thay Ngự hàn.


Bây giờ hắn thật lòng cảm thấy Ngự Hàn đáng được mọi người chiêm ngưỡng.
Chẳng phải con người luôn hướng về ánh mặt trời là vì nó độc nhất vô nhị, không thể thay thế, đồng thời khát vọng tia nắng lúc nào cũng bao phủ mình ư?
Tạ Tư Hành cũng thế.


Thêm một người trò chuyện với Ngự Hàn rời đi, lúc này Ngự Hàn mới rảnh rỗi, đang định nói chuyện với Tạ Tư Hành, một giọng nói già nua cách đó không xa vọng đến: “Giám đốc Tạ, giám đốc Ngự, đã lâu không gặp.”


Tạ Tư Hành nghiêng đầu, nhận ra Trần Lập Quỳnh đang đi về phía bọn họ, cười nói: “Cụ Trần, không ngờ ông cũng tới đây.”
Trần Lập Quỳnh đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười không dứt: “Bữa tiệc thế này, không đến thì tiếc.”


Kiểu hoạt động giới kinh doanh có đủ các doanh nhân giỏi giang trong thành phố A góp mặt như vậy, đương nhiên ông cũng phải tham gia, coi như làm quen với mấy thanh niên lớp sau.
Nói xong, ông lại nhìn Ngự Hàn cười ha ha: “Dạo này giám đốc Ngự khỏe chứ?”


Từ sau bữa tiệc giám định cổ vật lần trước, Ngự Hàn bận rộn chuyện công ty nên đã lâu không gặp Trần Lập Quỳnh, vì vậy cười nói: “Để cụ Trần nhung nhớ rồi, tôi rất khỏe.”
Ăn ngon ngủ kỹ, cực kỳ khỏe.


“Tôi đã nghe hết chuyện của cậu rồi, lúc ấy tôi đang nghỉ phép bên nước ngoài, vốn định hỏi xem cậu có cần giúp đỡ không, nào ngờ cậu giải quyết nhanh như vậy khiến tôi rất bất ngờ.”


Trần Lập Quỳnh rất tán dương Ngự Hàn, lúc đối diện với y tự nhiên cũng nói nhiều hơn: “Hai ngày nữa tới nhà tôi tụ họp đi, mong giám đốc Ngự nể mặt tham gia.”
Ngự Hàn vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên rồi, cụ Trần đã mời, tôi chắc chắn sẽ đi.”


Trần Lập Quỳnh cười ha ha, có vẻ rất phấn khích: “Nhớ đưa giám đốc Tạ theo, cũng không hoành tráng lắm đâu, chỉ đơn giản là ăn một bữa thôi.”
Không chờ Ngự Hàn đáp lời, Tạ Tư Hành đã mỉm cười nói: “Được.”


Nói xong chuyện vặt vãnh, tiếp theo là lúc nói chuyện chính, Trần Lập Quỳnh nhắc đến hạng mục Nam Hải, thu hút sự chú ý của Ngự Hàn.
“Nghe nói giám đốc Hàn của Nam Hải chuẩn bị khai phát hạng mục, cậu đang tìm kiếm sự hợp tác từ bọn họ à?”


“Đang vào giai đoạn ký hợp đồng.” Tạ Tư Hành chậm rãi nói: “Nếu không có gì bất ngờ sẽ nhanh chóng khởi công.”


Cụ Trần gật đầu, đùa giỡn: “Nếu hạng mục này thành công, Tạ Tư Hành nhà cậu có thể nói là lại lên một bậc. Quả nhiên tôi già rồi, nếu trẻ lại mười tuổi, tôi sẽ giành với cậu.”


Ngự Hàn nghe xong, nhanh chóng nhận ra hạng mục Nam Hải này chính là hạng mục lớn bị Phong Cảnh Dư cướp đi trong nguyên tác.


Phong Cảnh Dư chuẩn bị đã lâu, cố ý xuất hiện trong bữa tiệc này, không tiếc lấy quyền lợi cấu kết giao dịch với giám đốc Hàn phụ trách hạng mục nhằm cướp đi nó, không chỉ để củng cố quyền thế mà còn vì chèn ép Tạ Tư Hành.


Trong nguyên tác Phong Cảnh Dư cực kỳ thành công, Tạ Tư Hành cũng vì vậy mà sa sút tinh thần rất lâu.


Giai đoạn trước vì để sắp xếp hạng mục này mà toàn bộ tập đoàn họ Tạ đã đầu tư một khoản lớn, một chân tới cửa lại bị người khác dùng thủ đoạn nham hiểm cướp đi, tất nhiên tổn thất không thể đo nổi, bao gồm cả một loạt phản ứng dây chuyền phía sau cũng theo đó xảy ra.


Ngự Hàn đang trầm tư, bên cạnh có tiếng Tạ Tư Hành vang lên: “Đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Ngự Hàn ngước lên, phát hiện Trần Lập Quỳnh đã đi không biết từ bao giờ, chỉ còn Tạ Tư Hành đứng bên cạnh mình.


“Không có gì.” Ngự Hàn mỉm cười: “Chỉ là đang nghĩ, nghe nói Phong Cảnh Dư cũng sẽ góp mặt, sao lâu thế rồi còn chưa thấy đâu.”
Tạ Tư Hành cũng cười theo: “Có lẽ bị chuyện gì níu chân rồi.”
Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành, khuôn mặt hắn trầm tĩnh, đôi mắt như hiểu rõ hết thảy.


Trong lòng Ngự Hàn lại dâng lên một cảm giác vi diệu.
Khóe miệng hắn nhếch lên, thấy Ngự Hàn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, nhướng mày nói: “Giám đốc Ngự còn nhìn tôi vậy nữa, tôi sẽ đỏ mặt mất.”
Ngự Hàn: “…”
Ngự Hàn: “Không đỏ làm chó, được không?”






Truyện liên quan