Chương 76
Ngự Hàn nói xong, Tạ Tư Hành hé môi, gương mặt thoáng cứng đờ, kết hợp với đôi con ngươi tĩnh mịch kia tạo thành ý vị phức tạp.
Dường như Ngự Hàn rất nghiêm túc, một tay ôm mặt hắn, cẩn thận nhìn vào.
Tạ Tư Hành không biết Ngự Hàn có định dạy mình tư thế độ khí bằng miệng tiêu chuẩn hay không, hắn không thể bình tĩnh như y, sau một hồi im lặng, hắn nói: “Ngự Hàn, em mặc đồ vào đã.”
Bây giờ Ngự Hàn còn đang ngồi trên người hắn, trừ một chiếc quần bơi ra thì gần như có thể gọi là không mảnh vải che thân, Tạ Tư Hành chỉ cần thoáng cúi đầu sẽ có thể thấy ngay nơi bọc lấy duc v0ng.
Nếu trong trường hợp bình thường, dù là Tạ Tư Hành khắc chế cấm dục cũng không dám hứa chắc mình có thể ngồi im mà lòng không loạn, càng đừng nói đến lúc này bầu không khí mập mờ, Ngự Hàn còn liên tục đòi dạy hắn độ khí bằng miệng, có vẻ đang muốn đọ thắng thua kịch liệt.
Vì sợ mất khống chế, cho dù không nỡ, Tạ Tư Hành cũng chỉ có thể làm như thế.
Ngự Hàn đang định thực hành, nghe vậy thì ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Tạ Tư Hành im lặng, biểu cảm gian nan, ra hiệu cho y tự nhìn.
Ngự Hàn nghi hoặc nhìn xuống.
Vừa rồi lúc Tạ Tư Hành ngồi ở trong sảnh đã tiện tay cởi áo khoác ngoài, bây giờ bên trong chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng.
Áo sơ mi bị thấm ướt trở nên bán trong suốt, dán chặt lên da hắn, phác họa ra đường cong cơ bắp thuộc về đàn ông cùng màu da nơi nào đó.
L0ng nguc chập trùng, cơ thể như ẩn như hiện khiến nhiệt huyết sôi trào hơn cả việc lộ hết.
Ngự Hàn biết vóc người Tạ Tư Hành đẹp, nhưng không biết Tạ Tư Hành đột nhiên bảo mình nhìn là có ý gì.
Chẳng lẽ muốn khoe?
Ngự Hàn chau mày: “Anh muốn học không đây?”
“Muốn.” Yết hầu Tạ Tư Hành giật giật, nói: “Nhưng chúng ta không thể tiếp tục.”
Ngự Hàn: “?”
Nhìn y mơ mơ màng màng, Tạ Tư Hành tỏ ra bất đắc dĩ, ghé vào tai y khàn khàn nói một câu.
Lưng Ngự Hàn lập tức cứng đờ.
Tạ Tư Hành cười hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
Ngự Hàn: “…”
Thừa dịp hắn không để ý, Ngự Hàn tránh thoát ràng buộc như con cá chạch, đứng phắt dậy khỏi người hắn.
Nhìn Tạ Tư Hành trên đất, ánh mắt Ngự Hàn như có như không nhìn lướt qua nơi nào đó, cuối cùng bình luận: “Tạ Tư Hành, tôi phục anh rồi đấy.”
Tạ Tư Hành mỉm cười, không giải thích nhiều mà ngồi dậy: “Cho tôi mượn phòng em thay đồ được không?”
Ngự Hàn cáu bẳn nói: “Tùy anh.”
Không chỉ Tạ Tư Hành ướt đẫm người mà Ngự Hàn cũng thế, cơn gió thổi qua mang theo cảm giác lạnh lẽo bất thình lình.
Ngự Hàn nghĩ, có lẽ mình phải mặc thêm quần áo vào thật.
Nhiệt độ trong phòng không lạnh như ngoài bể bơi, chiếc vali Tạ Tư Hành mang tới phát huy tác dụng, bên trong có quần áo mang đi công tác, có thể lấy thay.
Lúc chuyển nhà khá vội nên trong biệt thự chỉ có một phòng tắm dùng được, cuối cùng Ngự Hàn đi vào tắm mười phút trước, sử dụng xong mới đến lượt Tạ Tư Hành.
Trong lúc đó Ngự Hàn còn cố tình tắm chậm lại, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài của Tạ Tư Hành.
Nghe thấy bên ngoài im lặng, lại có tiếng quần áo rơi xuống đất, trong lòng Ngự Hàn bỗng có linh cảm bất thường, lớn tiếng vọng ra: “Tạ Tư Hành, nếu anh dám nhân lúc tôi tắm mà ở ngoài đó… Tôi sẽ giết anh!”
Bên ngoài im lặng một lát, âm thanh bất đắc dĩ của Tạ Tư Hành truyền tới: “Không, tôi chỉ cởi áo ra thôi.”
Mặc đồ ướt rất khó chịu, cho nên hắn cởi áo trong ra, không biết Ngự Hàn đang hiểu nhầm gì.
“Ừ.” Ngự Hàn không tin, lập tức tăng tốc độ tắm.
Lúc đi ra còn cực kỳ cảnh giác, cố ý tới gần nhìn lướt qua chỗ nào đó.
“…”
Hơi thở Tạ Tư Hành nặng nề, khuôn mặt cứng đờ, cầm quần áo hỏi: “Nhìn đủ chưa? Tôi đi vào được rồi chứ?”
Thấy được thứ muốn nhìn, Ngự Hàn cao ngạo hất cằm: “Vào đi.”
Có lẽ Tạ Tư Hành đã nhịn hết cỡ, nhìn Ngự Hàn thật sâu rồi vội vàng nghiêng người đi vào phòng tắm.
Ngự Hàn thay bộ đồ mới, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, y ra ngoài ngồi xem phim, thuận tiện chờ Tạ Tư Hành đi ra.
Dạo này Phó Nhàn mới đề cử cho y một bộ phim truyền hình, thỉnh thoảng y xem hết còn có thể trao đổi một số cảnh tâm đắc, thảo luận trò chuyện với nhau.
Ngự Hàn không chú ý tình hình trong phòng tắm, nhưng từ khi Tạ Tư Hành bước vào khoảng hai mươi phút trước tới giờ vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, y mới chợt bị thu hút.
Y thầm nghĩ, Tạ Tư Hành không hổ là người nổi bật trong đám đàn ông, so ra không kém mình bao nhiêu.
Ngự Hàn không khỏi tấm tắc, trên đời này người có thể so bì với y không nhiều, Tạ Tư Hành lại miễn cưỡng chen được vào hàng ngũ này, quả thật đáng cho y rửa mắt chiêm ngưỡng.
Ngự Hàn chờ bên ngoài hết bốn mươi phút mới thấy Tạ Tư Hành ra khỏi phòng tắm.
Cửa mở, hơi nóng mù mịt bên trong tràn ra, Tạ Tư Hành đi tới, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn lại màu đỏ nhạt bên tai.
Tạ Tư Hành tới gần, thấy Ngự Hàn đang ngửa bên sofa xem phim.
Người vợ bị ruồng bỏ quay về trả thù người chồng vượt rào bằng cách thức không tưởng, mà dường như nữ chính trong phim đã báo thù xong, ngôn từ hóa thành kiếm bén, đang liệt kê tất cả lỗi lầm của chồng cũ.
Ngự Hàn xem say sưa ngon lành, thậm chí không phát hiện Tạ Tư Hành đã tới gần.
Tạ Tư Hành cười khẽ, cuối cùng đã biết mấy lời ngẫu hứng của Ngự Hàn từ đâu ra.
Tạ Tư Hành vòng qua, ngồi xuống bên người Ngự Hàn, tự nhiên hỏi: “Đêm nay tôi ngủ đâu?”
Ngự Hàn hoàn hồn, nghe thế lập tức nhíu mày: “Anh còn muốn ở lại?”
Giọng điệu như nghe thấy chuyện cực kỳ khó tin.
Không phải y đã từng bảo không chứa chấp con chó con mèo ư?
Tạ Tư Hành ừ một tiếng: “Tôi mệt lắm, không muốn đi.”
Lịch trình một tuần chỉ giải quyết trong hai ngày, thời gian ngủ gần như không có.
Nhưng dù là vậy, Tạ Tư Hành vẫn chạy tới chỗ Ngự Hàn đầu tiên, minh chứng cho thành ý và sự coi trọng của hắn.
Có lẽ Ngự Hàn cũng biết điều đó nên mới không từ chối ngay.
Huống gì vừa rồi y đã thông suốt một số chuyện, đẩy người ta ra ngoài có vẻ không hợp lý cho lắm.
Còn có rất nhiều điều y cần xác nhận lại một chút.
Cho nên Ngự Hàn nói: “Được, chỉ đêm nay.”
Tạ Tư Hành ngạc nhiên nhìn y, dường như không ngờ Ngự Hàn đồng ý dễ dàng như vậy, cái cớ hắn đã nghĩ sẵn không cần dùng tới nữa.
Cơn ngạc nhiên trong chốc lát nhanh chóng bị vui vẻ che đi, Tạ Tư Hành bình tĩnh nhìn Ngự Hàn: “Ngủ chung một phòng với em à?”
Theo như hắn vừa quan sát, Ngự Hàn mới chuyển tới đây, có rất nhiều thứ còn chưa kịp sắm sửa, nơi có thể cho người ngủ chắc chỉ có một phòng.
Ngự Hàn khiếp sợ nhìn hắn: “Sao có thể!”
Y chỉ vào nơi bọn họ đang ngồi: “Anh ngủ ở đây.”
Tạ Tư Hành: “…”
***
Dù khác so với tưởng tượng nhưng dù sao vẫn ở lại thành công, Tạ Tư Hành không hỏi tiếp nữa.
So với bị đẩy ra khỏi cửa, tình huống bây giờ đã là cơ hội tốt hiếm có, nên tiến tới từ từ.
Chí ít hắn đã cảm nhận thấy Ngự Hàn không kháng cự hắn tới gần, như vậy có phải chứng minh thật ra ở đâu đó trong lòng Ngự Hàn cũng có vị trí dành cho hắn không?
Ôm đống chăn gối Ngự Hàn tốt bụng chia cho mình, Tạ Tư Hành đứng một bên ghế sofa, nhìn bóng lưng đi lên tầng của y, cất tiếng gọi: “Ngự Hàn.”
Động tác đi lên của Ngự Hàn chợt dừng lại, khó hiểu quay đầu.
Đôi mắt đen láy thâm trầm của Tạ Tư Hành chất chứa quá nhiều cảm xúc xen lẫn, lại như có thể hút người ta vào rồi cùng chìm xuống.
Nhưng hắn chỉ khẽ cười, thuận miệng nói: “Không có gì, ngủ ngon.”
Ngự Hàn không nói, vậy để hắn nói thay y.
Ngự Hàn hé miệng, cuối cùng ờ một tiếng rồi đi lên tầng, bóng lưng hơi vội vã.
Ngự Hàn rất dễ ngủ, gần như chưa từng bị mất ngủ, nhưng hôm nay y nằm trên giường lại không chợp mắt được.
Y nhớ tới nụ hôn phớt lúc ở bể bơi.
Mặc dù nhẹ như lông vũ quẹt qua, nhưng Ngự Hàn lại không ghét.
Y rất ngạc nhiên vì mình cảm thấy như vậy, thế nhưng trải nghiệm này quá mới mẻ, y xác nhận cảm giác của y không sai.
Nếu không phải ghét, vậy thì là hơi thích thích. Ngự Hàn nghĩ thế.
Ngự Hàn nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi chưa ngủ, muốn tìm người trò chuyện, y nghĩ một lát, dứt khoát gọi hệ thống lên.
Ngự Hàn sắp xếp lại từ ngữ một chút, nói: “Nếu có ngày cậu thấy tôi ở bên Tạ Tư Hành, phản ứng đầu tiên của cậu sẽ ra sao?”
Hệ thống không thèm suy nghĩ: [Anh mạnh hơn, Tạ Tư Hành kém cạnh anh nhiều!]
Dù hỏi gì thì cứ khen là được.
“…” Ngự Hàn kiên nhẫn nói: “Ý tôi không phải thế, tôi đang nói nếu tôi với Tạ Tư Hành thuận lòng vừa ý nhau, cậu sẽ thấy sao?”
Vì Ngự Hàn không dùng tới mình, hệ thống đã lâu không ra ngoài đột ngột tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ có vẻ sắp đứng máy.
Đứng một hồi lâu, hệ thống cẩn thận dò hỏi: [Ký chủ… Anh bị thứ gì k ch thích hả?]
Ký chủ Long Ngạo Thiên dường như đã thông suốt chỉ trong một đêm, chuẩn bị làm nhiệm vụ cảm hóa, nhưng hệ thống lại không mừng phát khóc như đã nghĩ mà lại có chút bận tâm.
Hình ảnh Ngự Hàn từ chối làm nhiệm vụ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hệ thống nghĩ có thể Ngự Hàn đã bị thứ gì đó kích động mạnh nên mới hỏi như vậy.
Ngự Hàn: “Không, chỉ hỏi chút thôi.”
Đúng là y bị kích động thật, nhưng không như hệ thống nghĩ.
Hệ thống chợt thở phào nhẹ nhõm: [Ký chủ, tôi nói anh cũng đừng mắng tôi.]
Trước kia chỉ cần nó nhắc đến nhiệm vụ cảm hóa, Ngự Hàn sẽ tỏ ra phiền phức vô cùng, khiến cho nó về sau không dám nhắc lại nữa.
Ngự Hàn rất bất mãn với kiểu rụt rè sợ hãi của hệ thống, chau mày nói: “Tôi là kiểu người hung dữ vậy ư?”
Hệ thống: […]
Có phải Long Ngạo Thiên này còn chưa nhận ra không?
Nó không hiểu Ngự Hàn nói “thuận lòng vừa ý” là thật hay chỉ là một cách tượng trưng, dù sao các nhân viên phái cảm hóa nhân vật phản diện bọn họ đều am hiểu kỹ năng “Giả bộ nặng tình”.
Được Ngự Hàn cho phép, hệ thống mới nói: [Sau khi các anh “thuận lòng vừa ý”, có lẽ cũng đồng nghĩa với hoàn thành nhiệm vụ cảm hóa, nếu sau khi đo lường giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện không còn ảnh hưởng tới thế giới, chúng ta sẽ lập tức được truyền tống về cục xuyên sách]
Đó cũng là ngày mà nó chờ mong đã lâu!
Có trời mới biết vì chờ đợi ngày này, nó đã chờ ch.ết bao nhiêu ký chủ.
Nghe hệ thống nói xong, Ngự Hàn trầm ngâm suy nghĩ.
… Sẽ được truyền tống về cục xuyên sách ư?
Ngự Hàn không trả lời, hệ thống không nhịn được tò mò: [Ký chủ, anh hỏi điều này… là vì định làm nhiệm vụ cảm hóa à?]
“Ai bảo.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Nhiệm vụ phái các cậu thì liên quan gì tới tôi.”
Từ trước tới giờ y không xem nhiệm vụ cảm hóa ra gì, cũng không xem Tạ Tư Hành như đối tượng làm nhiệm vụ.
Cho tới nay Ngự Hàn chỉ làm những chuyện mình muốn, nếu y không tự nguyện, dù là ai cũng không thể lay chuyển nổi y.
Về phần hệ thống nói được truyền tống về cục xuyên sách, y không hề lo lắng.
Nếu đã không phải nhiệm vụ của y, cục xuyên sách dựa vào đâu mà truyền đến truyền đi, không thèm lắng nghe ý kiến cá nhân của y, không sợ y sẽ tức giận ư?
“Được rồi, hôm nay nói chuyện tới đây thôi.” Ngự Hàn miễn cưỡng nói: “Nghỉ ngơi đi, chờ lần sau tôi sẽ gọi cậu.”
Hệ thống: [… Được]
Bên tai lại im lặng, Ngự Hàn nằm ngửa trên giường một lát, đôi mắt đăm đăm nhìn trần nhà đen như mực.
Ngự Hàn không nói suy đoán loáng thoáng của y cho hệ thống, bởi vì ngoài cẩn thận ra, Ngự Hàn nghĩ y còn cần phải xác nhận lại một chút.
Xác nhận có phải y có ý định kia với Tạ Tư Hành hay không, điều này rất quan trọng với y, còn quan trọng hơn cả ăn cơm ngủ nghỉ.
Bởi vì trước đó Ngự Hàn chưa từng cho rằng mình sẽ có tình cảm vượt ranh giới anh em bạn bè với bất kỳ ai, Tạ Tư Hành là người đầu tiên phá vỡ lớp rào chắn ấy.
Tựa như mở ra thế giới mới, bên trong sự mới mẻ còn mang theo cả k ch thích.
Năng lực hành động của Ngự Hàn luôn rất mạnh, bây giờ nếu đã không ngủ được, vậy sẽ là thời cơ tốt nhất để xác nhận.
Quyết định xong xuôi, y lập tức xoay người nhảy xuống giường, xuống dưới xác nhận lại với Tạ Tư Hành.
Y không bật đèn, rón rén mở cửa phòng, thừa dịp đêm tối gió lạnh đi xuống tầng.
Có lẽ Tạ Tư Hành buồn ngủ thật, bình thường hắn không quen ngủ bên ngoài, bây giờ lại nằm mê mệt trên chiếc salon nhỏ hẹp so với hắn.
Ngự Hàn từ từ tới gần, ngồi xuống cạnh ghế, ngắm nghía gương mặt Tạ Tư Hành.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng rọi qua cửa sổ cũng bị khung chia cắt thành hình dạng bất quy tắc, nhẹ nhàng trải sáng mặt đất, chiết xạ ra một vài tia sáng.
Mắt Tạ Tư Hành nhắm chặt, đôi lông mi dày rậm bao phủ tạo thành một khoảng bóng tối nhỏ.
Hắn ngủ rất say, gương mặt góc cạnh dù nhìn thế nào đều trông cực kỳ nổi trội.
Ngự Hàn nhìn đến xuất thần, chợt nhận ra mình không phải đến để xem Tạ Tư Hành ngủ.
Y chạm nhẹ về phía trước.
Ngự Hàn muốn làm thử chuyện đó với Tạ Tư Hành một lần, đây chính là cách tốt nhất để xác định liệu y có cảm giác kia hay không.
Sợ đánh thức Tạ Tư Hành, Ngự Hàn làm thật khẽ, cúi mặt xuống dò xét một chút.
Cả cơ thể lẫn đầu óc Ngự Hàn đều đặt ở chỗ nào đó, người y tưởng đang ngủ say chưa tỉnh không biết đã mở mắt từ lúc nào, lẳng lặng quan sát động tác của y.
Mãi tới lúc khoảng cách giữa bọn họ cực kỳ gần, Ngự Hàn không hề do dự cắn nhẹ lên môi Tạ Tư Hành.
Cắn xong, y lui lại một chút, cẩn thận nghiền ngẫm, cảm thấy vẫn chưa đủ.
Đang lúc Ngự Hàn chuẩn bị làm tiếp lần nữa, Tạ Tư Hành cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngự Hàn, đừng trêu chọc tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới nhận ra giọng nói đã khàn đến mức biến dạng.