Chương 2: Kỳ quái Loạn Thạch
Mang theo nghi ngờ thật lớn, nó bắt đầu im lặng suy nghĩ những gì tên trung niên lúc nãy vừa nói, kể cả việc trái cây bị hái cũng không tiếc nuối gì. Hôm nay nó vừa thấy một sinh vật không có hai cánh mà vẫn bay được.
"Kết Đan sơ kỳ... Trung kỳ...?
Những từ ngữ lạ lẫm mà lần đầu tiên trong đời nó nghe thấy và hiểu được.
"Cõ lẽ nếu như ta đạt đến cái gì Kết Đan ta sẽ bay được..."
Vừa đi vừa suy nghĩ trong phút chốc nó đã tiến sâu hơn vào trong hạp cốc, nơi mà nó chưa bao giờ tiến vào kể từ khi biết suy nghĩ, hoàn cảnh nơi đây lạ lẫm, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp che hết cả ánh mặt trời tạo nên một khung cảnh u ám, tiếp tục đi tới thì nó hoảng sợ phát hiện lạc đường, đúng vậy, lạc đường, nó men theo khí tức của mình để quay trở lại thì đến một chỗ khác mà không phải con đường vừa đ.
Ý thức nhanh chóng chuyển động nhưng vừa đi nó càng hốt hoảng, khắp nơi đều là cây cối.
Chợt, nó cảm thấy khí tức khô ráo hơn hẳn, vừa mừng vừa sợ, nó tiến thẳng về phía trước, càng đi nó càng kích động, cây cối trở nên thưa thớt, khô ráo hơn, nó nhìn thấy ánh nắng, nhưng, khi đã đi ra khu rừng thì lại phát hiện nơi đây nó không quen thuộc mà là ở một chỗ khác. Nó tiến về phtta trước để dò xét. Trên mặt đất các nơi đều là loạn thạch, nhưng khi nó dò xét kĩ thì phát hiện đây không phải đá nó hay thường thấy, một loại "đá" bề ngoài trong suốt, ở bên trong có từng đám sương mù lưu động.
"Đây là cái gì?"
Nó kiểm tr.a tất cả và cùng một loại "đá" như nhau và nó chợt phát hiện một điều kỳ lạ là những viên "đá" này được sắp xếp theo những quỷ tích khác nhau nhưng đều hướng về trung tâm khu đất trống.
Hiếu kỳ dâng lên khiến nó bỏ qua nghi hoặc mà bò về phtta trung tâm để xem ở đó có gì lạ. Khi bò đến trung tâm thì chợt kinh thiên một màn đã xảy ra. Các viên đá đều ầm ầm chấn động rồi phát ra những màn sàng lóe mắt bao trùm cả khu vực mà nó đang ở.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nó hoảng sợ và cố lao ra khỏi khu vực màn sáng nhưng nó bi ai phát hiện dù có cố gắng như thế nào cũng không lao ra được.