Chương 39: Chụp ảnh

Xì xào!
Tất cả mọi người bàn tán.
Rốt cục thì chuyện gì đang diễn ra vậy, vì sao cô ta không cảm ơn vì đã phơi bày bộ mặt thật của cậu nhóc kia mà còn tát đối phương một cái. Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, căn bản không thể hiểu được chuyện này là như thế nào.


Nữ thư ký đứng bên người Tô Hải giật bắn người, cô ta vội vàng đỡ lấy cánh tay Tô Hải, ân cần hỏi: “Tổng giám đốc Tô, anh không sao chứ?”
Sau đó cô ta trừng mắt với Lý Mật: “Sao cô lại đánh người khác vậy?”


“Tôi đánh thì sao chứ?” Lý Mật trừng mắt với Tô Hải, giọng nói lạnh như băng: “Bà đây đánh những tên điên chuyên thói ăn nói xằng bậy như vậy đó!”


Lý Mật cũng không phải là người dễ nói chuyện, hiện giờ đã bộc lộ ra sự mạnh mẽ vốn có, chỉ cần một cái tát và hai câu nói đã khiến hai người Tô Hải phải đứng hình.
Những người xem trò vui ở xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
“Người đẹp này dễ kích động quá.”


“Xem ra rất nóng tính!”
“Nóng tính gì chứ, rõ ràng là một bà La Sát!”
Thấy những người xung quanh xì xào nghị luận, Lý Mật âm thầm liếc nhìn phản ứng của Trần Dương.
Cô thấy khóe miệng Trần Dương khẽ nhích lên, mỉm cười cổ vũ, Lý Mật lập tức được mở khóa, thoải mái thể hiện.


“Anh là cái quái gì mà cũng dám nói xấu Trần thiếu gia, sao anh không soi mặt mình vào trong nước tiểu, ngắm bản thân mình xem!”
Trần thiếu gia?
Nghe thấy Lý Mật gọi Trần Dương như vậy, Tô Hải giật mình, mẹ kiếp, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?


available on google playdownload on app store


Thấy Tô Hải bị mình chửi không dám lên tiếng, lửa giận trong lòng Lý Mật mới lắng xuống vài phần. Cô quay người đi tới bên cạnh xe, nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Dương: “Trần thiếu gia, khi nãy tôi không làm sai gì chứ.”
“Không sai gì cả, cô làm rất tốt.” Trần Dương cười khích lệ.


Được Trần Dương khích lệ, Lý Mật vô cùng cao hứng, cúi người với Trần Dương: “Trần thiếu gia, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, hay là tôi đi trước nhé?”
“Ừm, đi đi.” Trần Dương gật đầu nói.


Lý Mật mau chóng đáp lại, sau khi chào tạm biệt Trần Dương thì cô xoay người đi thẳng về phía phần đường giành cho người đi bộ dưới cái nhìn khó hiểu của những người xung quanh.
Người đẹp vừa đi, không còn gì để xem nữa, đám đông xung quanh lần lượt tản sạch.


Lúc này Tô Hải mới tỉnh lại, ôm lấy phần má sưng đỏ, lửa giận trong mắt bùng lên. Anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Dương, hung hăng nói: “Trần Dương, mày giỏi lắm, hóa ra không phải là mày ăn bám phú bà mà là mày nuôi bồ nhí ở ngoài!”


“Con mẹ nó, mày mau nói xem chiếc xe này là sao hả? Có phải do Tô Diệu lợi dụng chức vụ, tham ô tiền của công ty không?”
Thấy Tô Hải nói vậy, Trần Dương không kìm được bật cười, anh ta đã ngu xuẩn tới mức không thể cứu chữa được nữa rồi.


Không thấy Lý Thời Trân viết trong Bản thảo cương mục là: người ngu xuẩn thì không thuốc nào cứu được à!


“Không cần anh quan tâm chuyện chiếc xe này ở đâu ra, dù sao cũng không có nửa xu quan hệ tới nhà họ Tô của anh.” Nói xong, Trần Dương thấy con đường phía trước đã thông, đạp mạnh chân ga, nghênh ngang rời khỏi.


“Khụ khụ khụ.” Tô Hải ăn một mồm khói, hét vọng theo hướng Trần Dương rời khỏi: “Trần Dương, tao không để yên cho mày đâu!”
Tập đoàn Huyễn Ngu, văn phòng Tổng giám đốc!
Sau khi quay về công ty, Trần Dương gửi tin nhắn cho Tô Diệu, báo với cô công ty có việc, tối nay sẽ không về nhà.


Tô Diệu không hỏi gì thêm, chỉ đáp lại: Biết rồi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Trần Dương gọi Mễ Tuyết vào phòng, sau khi hỏi han mới biết được trong thời gian này không có chuyện gì cần mình đích thân xử lý, anh bèn nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ.


Khi tỉnh lại, Trần Dương nhìn thấy có một chiếc hộp gỗ đặt ở trên tủ đầu giường.
Anh vỗ đầu một cái, nhớ ra đó là quà sinh nhật mà hai ngày trước Triệu Hà Cầu tới đây tặng cho mình.
Anh cầm chiếc hộp gỗ tới, mở ra, một mùi thơm thoang thoảng lập tức tỏa ra bên ngoài.


Bên trong chiếc hộp này đựng một viên thuốc đen như mực.
Đậu xanh, Triệu Hà Cầu tặng cho mình thứ này?
Viên thuốc này có tác dụng gì?
Không phải là thuốc tăng cường sinh lý đó chứ?
Nghi hoặc trong chốc lát, Trần Dương gọi điện thoại cho Triệu Hà Cầu.


“Trần thiếu gia.” Sau khi bắt máy, Triệu Hà Cầu cung kính nói: “Xin hỏi: “Xin hỏi cậu có yêu cầu gì?”
“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi viên thuốc mà ông tặng cho tôi vào ngày sinh nhật có tác dụng gì thế?”


“He he, Trần thiếu gia, thứ này rất tốt đó.” Triệu Hà Cầu cười đê tiện, nói: “Tôi xin được viên thuốc này từ chỗ một vị đại sư, nghe nói không chỉ có tác dụng tăng cường sức khỏe, hơn nữa còn giúp kéo dài tuổi thọ nữa đó.”


“Tôi biết rồi.” Trần Dương day huyệt thái dương, nói: “Ông làm gì thì cứ làm đi.”
Sau khi cúp máy, Trần Dương nhìn chằm chằm viên thuốc, cảm thấy do dự.
Mình có nên ăn nó hay không?
Theo những gì Triệu Hà Cầu nói thì hình như viên thuốc này rất ghê gớm.
Ông ta sẽ không hại mình đâu.


Nghĩ tới đây, Trần Dương cầm viên thuốc lên, nuốt xuống.
Sau khi nuốt viên thuốc không bao lâu, Trần Dương đã cảm thấy hối hận.


Bởi vì anh cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang cháy ở trong bụng của mình, ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, từ bụng dưới khuếch tán ra ngoài, dần dần đốt cháy toàn thân.
Đồng thời, cảm giác đau đớn khi bị đốt cháy nhanh chóng lan khắp toàn thân.


Trần Dương không chịu nổi, lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Khi anh tỉnh lại mới phát hiện ra quần áo của mình đã ướt sũng, hơn nữa cảm giác đau đớn như bị lửa đốt ở trong cơ thể cũng đã biến mất.


Mẹ kiếp, chắc chắn là Triệu Hà Cầu đã bị lừa, phản ứng thuốc mạnh như vậy, xem ra chính là hàng kém chất lượng, may mà mình không sao cả, xem như cũng là cái may trong chuyện rủi.
Khi anh đang cảm thấy may mắn thì điện thoại đổ chuông.


Trần Dương cầm điện thoại di động lên nhìn, là một số lạ, anh nhíu chặt mày, ấn nghe máy.
“Chào anh, xin hỏi anh là Trần Dương phải không?”
Trong điện thoại, một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên, giọng nói này rất dễ chịu, khiến người nghe cảm thấy mình như đang đứng giữa gió xuân ấm áp.


Sao nghe giọng nói này lại thấy quen vậy nhỉ?
Trong thời gian ngắn Trần Dương không thể nhớ ra mình đã nghe được giọng nói này ở đâu, thế nên anh hỏi: “Xin hỏi cô là…”
“Thật ngại quá, quên không nói, tôi là Từ Tiểu Nhu.”
Từ Tiểu Nhu?


Trong đầu Trần Dương hiện lên một người đẹp dịu dàng như ngọc.
“Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Dương hỏi.


“À… Đúng là… đúng là có chuyện.” Giọng nói có phần ngượng ngùng của Từ Tiểu Nhu từ trong điện thoại vang ra: “Hai hôm trước, trong đại thọ bảy mươi của bà Tô, anh tặng một cái hộp gỗ, còn cả một bức Bách thọ đồ đời Tống phải không? Tôi có một yêu cầu quá đáng, xin hỏi anh có thể để tôi… để tôi chụp vài bức ảnh được không?”


Trần Dương sững sờ, anh còn tưởng Từ Tiểu Nhu có yêu cầu gì chứ. Trần Dương cười nói: “Ngày đó người nhà họ Tô xem đó như rác rưởi, vứt đi, sao cô Từ lại cảm thấy hứng thú với hai thứ này vậy?”


“Đó là do bọn họ không có mắt nhìn.” Từ Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói: “Chiếu hộp đó do tự tay Hoàng đế Chu Do Hiệu thời Minh điêu khắc, bức tranh là Bách thọ đồ được lưu truyền từ thời Tống, vô cùng quý giá.”
Trần Dương gật đầu hỏi: “Vậy cô muốn chụp ảnh như nào?”


“Anh đồng ý à? Quá tốt rồi!” Từ Tiểu Nhu vô cùng cao hứng, vốn cô cho rằng Trần Dương sẽ từ chối, dù sao chiếc hộp và bức Bách thọ đồ kia cũng quá quý giá, đặt trong bảo tàng chắc chắn có thể trở thành bảo vật giữ mặt mũi.


Từ Tiểu Nhu ngẫm nghĩ, đáp: “Hay là như vậy nhé, nếu như anh tiện thì hãy tới Trân Bảo các ở đường Tây Phong, tiệm đồ cổ này do nhà chúng tôi mở, trong tiệm có một phòng dùng để quay chụp đồ cổ.”
Hai mươi phút sau, Trần Dương cầm đồ tới Trân Bảo các.


Vừa bước qua cửa lớn đã thấy Từ Tiểu Nhu đứng chờ ở trong Trân Bảo các.
Hôm nay cô mặc một bộ váy dài đơn giản, mái tóc dùng trâm gài bó lên cao, vô cùng xinh đẹp.
“Trần Dương, anh đã tới rồi!”
Trần Dương vừa tới, Từ Tiểu Nhu lập tức tươi cười đi tới đón.


Khi cô ấy thấy chiếc hộp trên tay Trần Dương, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức tỏa ra vẻ hưng phấn và kích động
Người quản lý Trân Bảo các đứng cạnh Từ Tiểu Nhu là Dương Quân thì tỏ vẻ kinh ngạc.


Đây chính là vị tiểu thư lý trí, thận trọng, ăn nói cẩn thận mà mình biết sao? Sao vừa thấy cậu nhóc này thì trở nên hưng phấn tới vậy?
Ông ta đánh giá Trần Dương một hồi, phát hiện ra quần áo trên người là hàng vỉa hè, quá nghèo mạt rệp rồi đi.


“Quản lý Dương, giới thiệu cho anh biết đây chính là Trần Dương Trần tiên sinh của nhà họ Tô, bọn tôi có việc phải vào bên trong bàn bạc, ông trông coi cửa hàng, có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”
Nói xong cô kéo Trần Dương đi vào trong phòng riêng.


Đậu xanh, tiểu thư lại chủ động kéo tay anh ta đi vào, chuyện này… chuyện này quá khó tin rồi.
Dương Quân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh ta lẩm bẩm: “Khi nãy tiểu thư mới nói anh ta là Trần Dương của nhà họ Tô… Cái gì, anh ta chính là tên phế vật ở rể của nhà họ Tô?”


Biểu cảm trên mặt Dương Quân từ giật mình sang kinh ngạc, rồi thành sững sờ, ông ta đang không thể hiểu được giữa tiểu thư và hạng người này có chuyện gì đáng để nói!






Truyện liên quan