Chương 58: Thư tình

Xe kia lao về phía hắn quá nhanh, Cố Xước né tránh theo bản năng, nhưng vẫn bị đâm phải.
Vào giây phút thân thể bay ra ngoài, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy người trên xe, gương mặt của gã méo mó, mang theo nụ cười dữ tợn.
Cút mẹ mày đi.


Toàn bộ thế giới đang giúp hắn, ấy thế mà Cận Đình lại cố ý đối nghịch!
Hắn có linh cảm sau đó nhất định có thể ôm vợ về, kết quả lại bị kẻ ngu này gây họa sát thân.
Thân thể Cố Xước rơi mạnh xuống đất, cả người như bị xe nghiền qua…


Cố Xước bị xe đâm, nhưng vẫn còn ý thức. Hắn muốn rút điện thoai ra gọi cho Quý Chước một cú, nói mình bị Cận Đình đâm phải, đau lắm. Hắn cảm thấy với dáng vẻ thế này, dù có tức giận thế nào đi nữa nhất định Quý Chước cũng sẽ tha thứ, nhất định sẽ đau lòng vô cùng. Cố Xước lại càng khấp khởi mừng, càng không thể chờ được mà muốn gọi cho Quý Chước.


Nhưng hắn lại dừng tay. Dưới thân hắn đang ướt đẫm, hình như là chảy rất nhiều máu. Nếu Quý Chước đến nhìn thấy dáng vẻ hắn máu me be bét thế này, liệu có bị sợ hãi không?
Cố Xước nhớ người đó, lại sợ dọa đến người đó.


Cố Xước vừa do dự thì xe cứu thương đã đến, rồi được khiêng lên xe. Hắn nhìn bó hoa mình mua đã tã tượi, bên trên còn dính chút máu. Đây là bó hoa mà hắn chọn rất lâu, còn chưa tặng được, thế là hắn lại leo xuống khỏi cáng muốn nhặt hoa lên, nhưng các nhân viên y tế vội vã kéo hắn trở về.


Các hộ lý đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người sống sót sau tai nạn xe lại có thể vận động mạnh đến như vậy.


available on google playdownload on app store


Cố Xước được đưa vào bệnh viện, sau đó được tiến hành một loạt các xử lý khẩn cấp. Hắn vốn định chờ sau khi mình đổi một bộ quần áo bệnh nhân không dính máu sẽ gọi cho Quý Chước vờ đáng thương làm nũng một trận, để Quý Chước đến nhìn mình một chút.


Sau đó, hắn hôn mê bất tỉnh, những ý nghĩ này cũng đình chỉ.
Đêm càng lúc càng khuya.
Đêm nay, những vì sao trên trời rất sáng, Quý Chước ngồi trên bậu cửa ngắm sao. Phòng ngủ của Diệp Phụng ngay sát phòng y, Quý Chước luôn cảm thấy bên đó truyền đến một ít thanh âm không hài hòa.


Hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt, có lẽ là y quá cả nghĩ rồi.
Quý Chước cầm điện thoại tỏng tay, nghĩ, nếu như tên ngốc kia lại nhắn cho mình một tin, cầu xin mình một lúc, mình sẽ đi về.
Nhưng thật lâu sau, điện thoại vẫn không có động tĩnh.


Tâm tình của Quý Chước càng lúc càng nôn nóng.
“Hơi nhớ Cát Cát, em về nhìn nó một cái đây.” Quý Chước cầm ví tiền rồi lặng lẽ ra khỏi cửa. Y dừng chân trước cửa phòng Diệp Phụng một chút, động tĩnh bên trong lại lớn hơn.
Hai người này một đêm lăn qua lộn lại mấy lần vậy?


Trước đây Diệp Phụng thuộc phái cấm dục, giờ đã triệt để buông lỏng bản thân, dáng vẻ này cũng thật đáng sợ.
Quý Chước cảm thấy mình mà ở lại thì chính là một chiếc bóng đèn to đùng, đi nhanh thôi đi nhanh thôi.


Y ra khỏi nhà, từng luồng gió mát phả vào mặt. Y lái xe đi về phía nhà mình.


Hiện tại đã là mười giờ tối, đây là thành phố cấp I, số lượng xe chạy trên đường rất nhiều. Lúc Quý Chước lái xe đến gần đường về nhà mình, thì gặp chặn xe. Nghe nói là đã xảy ra một vụ tai nạn, sau khi cảnh sát khám nghiệm thì công nhân bảo vệ môi trường đang quét dọn hiện trường.


Quý Chước chờ, đột nhiên cảm thấy nôn nóng kì lạ.
Lại muốn hút thuốc lá, nhưng trong túi không có.
Quý Chước nhìn điện thoại, tên ngốc kia vẫn không nhắn tin cho y. Lá gan của tên ngốc ấy to ra rồi đấy, chờ đến khi trở về nhất định y phải giáo huấn hắn một trận mới được.


Đợi thêm một lúc xe cũng đã thông, Quý Chước tăng ga đi thẳng về nhà.


Lúc mở cửa nhà, bên trong tối mịt, y vừa bật đèn lên thì Cát Cát đã nhào đến. Quý Chước ôm lấy đầu Cát Cát, đi vào phòng ngủ và phòng tắm đều không có người. Không phải tên ngốc kia nói ngoan ngoãn ở nhà chờ mình à? Giờ y về rồi, tên ngốc kia lại không thấy bóng dáng đâu.


Quý Chước đạp lên ghê sô pha một phát, hơi tức giận.
Y giận xong lại dỗi lại hờn, không nhịn được mà gọi điện thoại cho Cố Xước, bên kia không có ai nhận.


Quý Chước lại gọi đến, lúc này có một giọng nam nghe máy. Lòng Quý Chước lộp bộp một cái, sao điện thoại của tên ngốc này lại ở trong tay một người đàn ông?
Sắc mặt Quý Chước nghiêm túc, cơn giận trong lòng lại trào lên.
Tên ngốc thối tha, nếu anh dám…


“Xin chào, đây là bệnh viện Nhân dân thành phố….”
“Bệnh viện? Chủ nhân của chiếc điện thoại này đâu?”
“Bệnh nhân vẫn đang được phẫu thuật…”
Quý Chước ngơ ngẩn cả người, tức giận dỗi hờn gì cũng biến mất. Y chỉ cảm thấy lạnh, điện thoại trong tay rơi tuột xuống đất.


Cố Xước vốn muốn đổi mỗi tạo hình đẹp đẽ hơn rồi gặp Quý Chước, kết quả không ngờ mình vừa mở mắt đã nhìn thấy bên giường có một đống người đang đứng.
Quý Chước đứng ở đầu tiên.


Mắt xót quá, không mở to được, nhất định đã đính đầy ghèn mắt rồi. Dáng vẻ dính đầy ghèn của mình bị vợ mình thấy.


Mặt cũng đau, sẽ không bị hủy dung đâu nhỉ. Vợ hắn là nhan khống, nếu như nhìn thấy dáng vẻ này của mình liệu em ấy có ghét bỏ mình không. Khuôn mặt này là ưu thế lớn nhất của mình, nhất định không thể bị phá hủy.


Trong đầu Cố Xước lướt qua vài ý nghĩ. Hắn muốn dụi mắt, lại phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được.
Quý Chước ngồi xuống trước mặt hắn, sờ lên mặt.
Vợ ơi anh đau lắm, tối qua anh ra ngoài là muốn đi đón em về nhà, nhưng lại gặp phải người xấu…


Vợ ơi, anh khỏe lắm, chẳng có chuyện gì đâu, Nếu như xe cứu thương không đến quá nhanh thì anh có thể về nhà rồi.
Xoắn xuýt thứ hai của Cố Xước là nên làm nũng hay là không nên để Quý Chước lo lắng, kết quả hắn phát hiện cổ họng mình vô cùng đau đớn, không thể nói chuyện.


Những người khác đều đi ra, trong phòng bệnh chỉ còn Quý Chước và Cố Xước.
Quý Chước tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên đôi môi khô khốc của Cố Xước.


“Em vốn rất tức giận, nhưng lúc nhìn thấy anh trên giường bệnh, em chỉ nghĩ, bất kể anh đưa thứ độc nhất vô nhị gì, chỉ cần kẻ ngốc này có thể bình an vô sự là tốt rồi.”


“Tên ngốc này có phải vô cùng đắc ý không, em yêu anh đến thế cơ mà. Nhưng mà anh đừng có đắc ý quá, nếu như anh dám làm chuyện gì, em sẽ thiến anh.”
Quý Chước vừa hôn hắn vừa nói chuyện, hơi thở phả vào mặt Cố Xước.


Lúc này nhìn Quý Chước rất hèn mọn, hèn mọn đến mức Cố Xước đau lòng vô cùng. Cố Xước rất muốn nói, những chuyện đó là quá khứ rồi, giờ hiện tại đã bắt đầu, những gì anh tặng em đều là độc nhất vô nhị. Hắn rất muốn ôm Quý Chước vào lòng, hôn hôn dỗ dành, nhưng căn bản hắn không động đậy được, chỉ có thể thuận theo động tác của Quý Chước.


Cố Xước trở nên vô cùng khổ sở.
Hắn nghĩ, chờ đến khi mình khỏe hơn, nhất định phải càng thêm nâng niu Quý Chước trong lòng bàn tay để cưng chiều.
Tố chất thân thể Cố Xước rất tốt, tuy bị đâm gãy mấy chiếc xương sườn, còn bị mấy vết thương ngoài da, những nơi khác vẫn ổn.


Lúc Quý Chước biết được kết quả chẩn đoán, người mới hoàn toàn sống lại.
Cố Xước còn phải ở bệnh viện mấy ngày, Quý Chước về nhà thu dọn cho hắn một chút đồ dùng tắm rửa và quần áo. Quý Chước vừa đi, Cố Xước lập tức hỏi mượn y tá giấy bút.


“Anh ở đây rồi còn muốn viết gì nữa?”
“Tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, sau khi tai nạn xe cộ không phải có khả năng bị mất trí nhớ à? Nếu như bị mất trí nhớ thì phải làm thế nào bây giờ? Tôi phải nhanh chóng ghi lại những người quan trọng.”


Y tá lại gần nhìn thì thấy Cố Xước đang vẽ sơ đồ cây di truyền. Phía dưới cha Cố và mẹ Cố là hắn và Cố Minh, cạnh Cố Minh có một đường nối hắn với chị dâu, đường của Cố Xước lại gắn với Quý Chước.


Tên của Quý Chước được ghi rất đậm, còn cố ý đánh dấu một chữ “Vợ.”


Quý Chước đi rồi, Cố Xước có chút tẻ nhạt. Hắn lai vẽ thêm một đường giữa hai người họ, viết chữ baby. Nếu như hắn và Quý Chước có thể có baby thì tốt rồi, baby của họ cũng là độc nhất vô nhị, hắn chỉ muốn cho Quý Chước. Bé cưng của họ nhất định sẽ giống Quý Chước lắm, là một bé shota ngoan ngoãn đáng yêu, có gương mặt phinh phính moe moe. Cố Xước càng nghĩ lại càng cảm thấy nhất định bé cưng sẽ moe như một Quý Chước thu nhỏ, không khỏi mong đợi.


Cố Xước nghĩ một hồi mới đột nhiên vỗ đầu mình một cái. Nghĩ gì thế, nhiệm vụ hiện giờ của hắn chủ yếu là phòng ngừa lỡ mình bị mất trí nhớ thì vẫn nhận ra được Quý Chước.
Cố Xước lại vội vã nhắn tin cho Quý Chước, bảo y đưa tấm ảnh chụp hai người đến.


Quý Chước về đến nhà.
Y trắng đêm không ngủ, trong lòng hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ. Lúc đứng ngoài phòng mổ, cả người y cứ lung lay.


Trong nháy mắt đó, thật sự cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Y chỉ còn một ý nghĩ, chỉ cần Cố Xước có thể tỉnh lại, y sẽ không tính toán những đoạn quá khứ kia, không giận dỗi khó chịu, sẽ đối xử với hắn tốt hơn một chút. Chỉ cần hắn không ngoại tình, không thay lòng, ngoan ngoãn, thì họ sẽ yên ổn sống bên nhau.


Chờ đến khi Cố Xước được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Quý Chước mới như sống lại một chút.
Quý Chước không ngủ được, y vẫn canh giữ, vẫn nhìn đôi mắt đang thiêm thiếp của tên ngốc. Sắc mặt hắn tái nhợt, dáng vẻ rất thống khổ, Quý Chước cũng bắt đầu thấy đau.


Quý Chước đứng trong phòng một lát, rốt cuộc cũng nhớ đến nguyên nhân mình quay về.
Quý Chước lấy một chiếc vali ra rồi nhét hết đồ dùng quần áo của hai người vào, lại đổ thêm thức ăn cho Cát Cát. Trước khi đi, Quý Chước lại lấy tấm hình trên đầu giường kia.


Trong khung hình là ảnh chụp chung của hai người.
Khung ảnh khá lớn không tiện mang theo, nên Quý Chước bèn mở ra định lấy ảnh. Y vừa mở ra, một tờ giấy liền rớt khỏi khung ảnh.


Quý Chước như đột nhiên mở ra được một rương châu báu, mà trước khi mở ra y thậm chí còn không biết đó là rương châu báu nữa. Kinh hỉ ấy lại đến đột ngột như thế.


Quý Chước mở tờ giấy kia ra. Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu lên tờ giấy đó, mảnh giấy thoang thoảng hương thơm, giống như loại giấy học sinh. Cách viết bên trong cũng đúng quy đúng củ theo đúng trình tự thư tình, từng câu từng chữ như được cẩn thận cân nhắc, còn dùng mấy câu tu từ và so sánh.


Quý Chước gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ tên ngốc ấy cắn bút vắt hết óc để tìm từ đặt câu.
Quý Chước đã nhận được rất nhiều thư tình, nhưng có lẽ phong thư này là quý giá nhất.
Là vật độc nhất vô nhị mà Cố Xước tặng cho y.






Truyện liên quan