Chương 27: Long Hậu: Thất
Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki
Long Hậu: thất
Lâu Uyên có thói quen dậy sớm cho dù yêu thương người yêu suốt cả đêm cũng không hề mệt mỏi, còn chưa muốn đứng dậy thì ngoài cửa thông báo có Lâu Thanh đến.
Lâu Uyên nhẹ nhàng đứng dậy, mở một góc cửa thư phòng ra, trong nháy mắt Lâu Thanh bị mùi *** mỹ trong đó làm cho mặt đỏ bừng, lại nhìn dấu vết không thể tưởng tượng trên ngực mở toang của lão ca nhà mình liền hiểu được người trong thư phòng là ai “Khụ khụ.....” Nhìn vẻ mặt Lâu Uyên không kiên nhẫn cùng bộ dạng táo bạo, Lâu Thanh xấu hổ cười cười, mỗi lần hắn tới cũng đều không phải thời điểm thích hợp!
Lâu Uyên xoay người, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, tầm mắt Lâu Thanh thoáng nhìn qua nhưng lại cảm thấy có tia ánh mắt từ trong thư phòng quét tới trên người mình chứa hơi lạnh thấu xương, lạnh lẽo mà tuyệt tình.
“Người trong phòng là vương hậu sao?”
Lâu Uyên không nói lời nào, chậm rãi quay đầu liếc mắt uy hϊế͙p͙ Lâu Thanh, chắc chắn ngoại trừ Bạch Hiểu ra thì còn ai có thể ở trong thư phòng suốt cả đêm.
Lâu Thanh cúi đầu, tuy rằng không phải không thừa nhận nhưng nếu Lâu Uyên rất yêu Bạch Hiểu đã xác định người trong phòng chính là thê tử của mình thì người ngoài sao có thể kết luận bừa được? Nhưng mà ánh mắt kia là hắn nhìn lầm rồi hay là.....
Hai người đều có tâm sự trong lòng vẫn yên lặng không nói.
Khôn Cực cung
Các thị tỳ vội vàng dọn dẹp cửa ra vào, mỗi người đều bận rộn thực hiện trách nhiệm của mình còn chưa xong thì Bạch Hiểu đã trở lại, vẻ mặt mệt mỏi hướng thị tỳ hỏi: “Giác Giác thế nào?”
Thị tỳ cúi đầu nói: “Long nhi vẫn ngủ say ở phó điện ạ”.
Bạch Hiểu gật gật đầu thong thả hướng phó điện đi tới.
Cho dù là thị tỳ cũng có thể cảm nhận được vương hậu hiện giờ rất xa cách cùng lạnh lùng. Giống như trong vòng một ngày có thể biến thành nhiều loại hình thái, Bạch Hiểu khi ôn hòa thường thường sẽ quên ngày đó mình đã làm chuyện gì với ai hoặc là vô cớ tức giận. Ai cũng không hoài nghi giờ phút này người đứng trước mặt mình không phải vương hậu, bất kể là ai y sư đều lấy tánh mạng của mình ra đảm bảo thân thể Bạch Hiểu không hề dị thường. Mà người có thể nghi ngờ Bạch Hiểu chỉ có long vương Lâu Uyên.
Chỉ duy nhất người này mới không có khả năng nhận sai người yêu của mình. Cho dù hiện tại trong lòng Lâu Uyên đối với Bạch Hiểu còn nghi ngờ nhưng cũng không có cách nào nói ra. Trừ bỏ tính tình người này bỗng nhiên biến hóa thì không ai nghĩ có một Bạch Hiểu thứ hai.
“Bệ hạ, có chuyện không thể không nói”. Lâu Thanh nói.
“Ừ”. Lâu Uyên nhìn chén trà trên tay, làn khói từng đợt từng đợt bay lên làm vẻ mặt quân vương mơ hồ đi.
“Vương hậu hắn….” Lâu Thanh xoay người lại nhìn thẳng Lâu Uyên..
Lâu Uyên đứng dậy nhưng lại ngoài dự kiến của Lâu Thanh không có nổi giận, hai người đối mặt với hoa sen trong chòi nghỉ mát thật lâu không nói gì.
“Chuyện Lâu Cơ, ngươi còn nhớ rõ không?” Lâu Uyên nói.
Lâu Thanh ở trong đầu tìm tòi cái tên này, đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua, cả kinh nói: “Bệ hạ là nói con gái của Ly Vẫn, người cùng bệ hạ trước đó có hôn ước sao”.
Lâu Uyên nhìn Lâu Thanh gật đầu nói: “Ừ.”
“Vậy nói cách khác bệ hạ hoài nghi vương hậu hiện tại là Lâu Cơ cải trang? Bệ hạ đã phát hiện còn không.....”
Tay Lâu Uyên bóp chặt lại, tay vịn dưới bàn tay lập tức nát bét “Ta sao có thể không nhận ra Hiểu Hiểu chứ. Trong cơ thể hắn có thanh long châu độc nhất vô nhị cuả ta. Cho dù diện mạo Hiểu Hiểu bị thay đổi, ta tuyệt đối sẽ nhận ra hắn. Huống chi..”
Lâu Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ Lâu uyên “Ý bệ hạ là.....”
“Lâu Cơ am hiểu cổ thuật. Hiện tại ngươi lập tức mời Chu Tước đến đây. Việc này không thể lộ ra ngoài. Tuyệt đối không thể...”
Lâu Thanh ý thức được tầm quan trọng của vấn đề cùng với hiện tại vì sao Bạch Hiểu không giống với Bạch Hiểu trước kia. Tất cả các câu đố gần như có thể vì chuyện này được tháo gỡ, Lâu Cơ vì lý do gia tộc để được kết hôn trong khi đó Lâu Uyên lại liều lĩnh làm ra chuyện Bạch Mạc khiến cho Lâu Cơ vỡ mộng làm vương hậu, giấc mộng từ nhỏ của Lâu Cơ chính là trở thành vương hậu của Lâu Uyên. Đôi mắt màu lam tím kia vô cùng kiên định hướng về mỗi người giáo huấn suy nghĩ của nàng. Lâu Cơ là cháu của Lâu Ban – đệ đệ của long vương đời trước (cha Lâu Uyên), Lâu Ban cùng Bắc Hải Giao Long Ly Thị sinh hạ một đứa con. Nhưng khi người này lập gia đình năm thứ hai sinh ra Lâu Cơ thì qua đời. Y là đứa con tập hợp hết tất cả ưu điểm của Lâu Ban nhưng lại tráng niên mất sớm sau đó Lâu Ban nuôi dưỡng Lâu Cơ xem như bảo bối mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. Lâu Cơ không tập luyện tác phong của một tướng lĩnh lại thiên về cổ thuật, muốn đem Lâu Uyên làm đồ vật nắm trong tay mình, như cá trong ao. Vốn định chờ chuyện Bạch Mạc trốn tránh khiến Lâu Uyên hết hy vọng thì cưới mình nhưng không nghĩ tới nửa đường lại xông ra một Bạch Hiểu. Một bước lên trời ngồi trên vị trí vốn nên là của nàng. Hai người lại còn tỏ ra ngọt ngào hạnh phúc. Thế là ngọn lửa ghen ghét liền bùng nổ dâng trào. Cuối cùng Lâu Cơ cũng tóm được cơ hội.
Bạch Hiểu nắm khuôn mắt đứa nhỏ mà trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, âm trầm. Đứa nhỏ lim dim mở to mắt nhìn ánh mắt dữ tợn của “mẫu thân” trước mặt đã không phải là Bạch Hiểu. Người nọ âm trầm chậm rãi hé miệng nói: “Bộ dạng cũng giống tên tiện nhân kia thật”. Móng tay dùng lực nắm chặt đứa nhỏ, trên làn da non mịn của Lâu Giác Giác liền xuất hiện vết máu.
“Oa a…….” Tiếng khóc vang dội quanh quẩn trong không khí. Rồi lại rất nhanh biến mất không thấy.
——————————————————————————————————————
Ps: Ly Vẫn có tên là Si Vĩ, là cá mang hình rồng. Tương truyền ở Nam Bắc triều, do phật giáo Ấn Độ “Ma Kiệt Ngư” truyền vào. Nó ở trong kinh Phật là vật phun mưa xuống có thể dập tắt lửa.
——————————————————————————————————————
Tiểu phiên ngoại ngốc manh.
Con trai nhà long vương được năm tuổi, vẫn như cục thịt béo béo đô đô.
Một ngày kia, nhìn cái bụng tròn xoe đang mang đệ đệ thứ ba của Bạch Hiểu, lại nhìn nhìn cái bụng tròn vo của mình hút một hơi kêu lên: “Nương.” Khuôn mặt đỏ bừng vừa gọi còn xuất hiện thêm lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh.
Mặt Bạch Hiểu liền đen thui, ẩn nhẫn dạy lại: “Không phải nói gọi là cha sao Giác Giác?”
Đứa nhỏ nói: “Con có cha rồi”.
Khóe miệng Bạch Hiểu run run, vẫn quyết ý tiếp tục sắm vai cha mẹ tốt dụ dỗ nói: “Đó là phụ vương, ngoan! Sau này gọi ta là cha. Biết không?” Lâu Giác Giác nhìn mặt Bạch Hiểu ngoài cười nhưng trong không cười rồi lại nhìn nhìn cái bụng tròn xoe giống cái ***g đèn nhỏ liền rung đùi đắc ý nói: “Đúng vậy, là người sanh ra Giác Giác mà?”
Bạch Hiểu nghĩ đến đứa nhỏ cuối cùng đã thông suốt, liên tục gật đầu, vui mừng nói: “Ừ. Cho nên..... ”
“Cho nên đó không phải là nương, đúng không nương.” Lâu Giác Giác vui vẻ nói.
Bạch Hiểu lại tiếp tục đen mặt, nhắm lại hai mắt nghĩ cách muốn bóp ch.ết tâm đứa nhỏ.