Chương 11
“Trốn? Ta vì cái gì phải chạy trốn? Ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi a, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?” Long Tại Vũ khoa trương quát to một tiếng, dẫn tới không ít người chú ý.
“Ta chính là muốn báo đáp ngươi mới muốn ngươi theo ta cùng nhau trở về a. Chẳng lẽ ngươi ngay cả cơ hội ‘báo đáp’ cũng không cho ta!” Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy xung quanh càng lúc càng nhiều người, không khỏi nhíu mày, xem ra phải tốc chiến tốc thắng mới được. Bằng không lại càng phiền toái.
” Ưu điểm của ta chính là thi ân bất cầu báo.” Long Tại Vũ mỉm cười với Hiên Viên Thiên Hành: “Ta hiện tại có thể đi rồi chứ?”
Hiên Viên Thiên Hành có chút không kiên nhẫn nhíu mày. Chưa từng có người dám cự tuyệt hắn như vậy. Vật nhỏ này là người đầu tiên.
“Tiểu hỗn đản này, ngươi lại dám trốn ra ngoài, xem lão tử đánh ch.ết ngươi.” tiếng gầm lên giận dữ vang lên sau lưng Hiên Viên Thiên Hành, Long Tại Vũ nhanh trí vội vàng tiếp lời: “Ta chỉ là đi ra ngoài chơi một chút” ” Xem ra lão tử không nhốt ngươi vài ngày không được ”
Hiên Viên Thiên Hành nghe hai người đối thoại có chút tò mò, quay đầu đi, muốn nhìn một chút xem người có thể sinh ra tên tiểu quỷ này rốt cuộc bộ dáng ra sao?
Ngay lúc Hiên Viên Thiên Hành xoay người, Long Tại Vũ nháy mắt điểm huyệt đạo của người đứng bên cạnh, kéo đến đứng ở vị trí của mình, nghiêng mình lẩn vào hẻm tối hắn vừa đi ra.
Lúc Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy một gã cường tráng lôi kéo một thiếu niên mới giật mình phát hiện mình mắc mưu, vội vàng chụp vào chỗ long Tại Vũ vừa đứng. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Vô ” Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy người vừa bị mình điểm huyệt đạo, thanh âm có chút âm trầm: “người đâu?”
“Chủ tử hắn hắn điểm huyệt điểm huyệt thuộc hạ trốn mất ” thật vất vả mới giải khai huyệt đạo, hắn cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở. Cũng không biết chính mình sao lại xui xẻo như vậy, rõ ràng là tới ngăn cản, lại bị thiếu niên kia điểm huyệt đạo ô chẳng lẽ mình hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch? Hay là đắc tội vị thần tiên nào? Nếu không sao luôn có người ở trước mắt mình trốn mất? Đầu tiên là thiếu niên họ Long kia! Hiện tại lại là vị công tử này.
“Đi thăm dò.” Hiên Viên Thiên Hành hít sâu một hơi, để tránh chính mình quá tức giận đem Vô chém ch.ết: “Nhớ kỹ hắn gọi ‘ Hiên Viên Tử Khải ’. Tái tr.a không được mang đầu tới gặp ta. Hiểu chưa?”
“Hiên Viên Tử Khải?” Vô có chút thất thần niệm cái tên này: “Chủ tử, ‘Hiên Viên Tử Khải’ không phải tên của thất hoàng tử sao?”
“Nói rõ ràng.” Hiên Viên Thiên Hành vừa đi hướng biệt viện vừa hỏi.
“Mười hai năm trước trong hoàng cung xuất hiện một gã cao thủ cực kỳ lợi hại, thị vệ trong cung cũng không phải đối thủ của hắn, hắn còn giết không ít ám vệ. Sau đó đầu lĩnh của đại nội thị vệ Tàng Uy dẫn người truy kích, đến chỗ một vị quý phi thất sủng, chính là Mạnh quý phi, mẫu thân của thất hoàng tử. Gã thích khách kia giết Mạnh quý phi, mang thất hoàng tử đi. Sau đó người nọ tựa hồ đã đạt được mục đích, mang thất hoàng tử bỏ chạy. Nhưng khi bọn thị vệ đuổi tới trên núi thì nhìn thấy thất hoàng tử bị người nọ đánh rớt xuống huyền nhai. Tàng Uy trở về bẩm báo chủ tử, nhưng lúc ấy chủ tử thập phần phẫn nộ, không có nghe Tàng Uy nói hết lời đã hạ lệnh xử trảm bọn thị vệ chặn giết thích khách. Mà chuyện của thất hoàng tử cũng bị xếp lại, không ai dám nhắc tới. Thi thể của Mạnh quý phi cũng đưa về nhà, nha hoàn Tiểu Liên cũng đã trở về. Sự tình cứ như vậy kết thúc. Chủ tử cũng liền quên.”
Nghe Vô nói xong Hiên Viên Thiên Hành cũng có chút ấn tượng. Nghĩ đến vật nhỏ kia khi nhắc tới hoàng tộc luôn mang vẻ mặt khinh thường, không khỏi nhíu mi. Chẳng lẽ hắn đã sớm nhận ra mình? hay là hận mình không xứng làm phụ thân?
“Vô. Trở về truyền ý chỉ của trẫm, vì Mạnh quý phi ‘thiên táng’.”
“Chủ tử?” Vô kinh ngạc nhìn Hiên Viên Thiên Hành, “Thiên táng” vốn chỉ có hoàng hậu mới có được đãi ngộ này. Vì sao chủ tử lại vì một phi tử thất sủng đã ch.ết mười hai năm trước cử hành “thiên táng”?
“Còn phải chiếu cáo thiên hạ, càng lớn càng tốt.” Hiên Viên Thiên Hành lộ ra vẻ tươi cười hiếm có: “Lớn đến mức vật nhỏ kia phải xuất hiện mới thôi.”
“Vâng” Vô có vẻ chần chờ. Chẳng lẽ mục đích của chủ tử chính là dẫn thất hoàng tử xuất hiện? Vậy hà tất hao phí lớn như vậy?
“Không cần nghĩ những chuyện ngươi không nên biết, chỉ cần lo an bài cho thật tốt. Một con chim cũng không thể bay ra.”
“Thuộc hạ không dám.” Vô vội vàng cúi đầu: “Không biết phải dùng lý do gì?”
“Chính mình suy nghĩ đi.” Hiên Viên Thiên Hành đóng cửa để lại Vô một mình ở bên ngoài. Nghĩ đến nhất cử nhất động của ‘Hiên Viên Tử Khải’, hắn lộ ra vẻ mỉm cười mà chính mình cũng không phát hiện.
Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Vật nhỏ, ta thực chờ mong lần gặp mặt sau, ngươi sẽ lại có hành động gì làm cho ta kinh ngạc đây!