Chương 60
Ma Tuyệt nhìn thấy Long Tại Vũ thật lâu không nói. Đây không phải là Vũ mà hắn đã nhận thức! Trước kia Vũ ngu đần đáng yêu, mà hắn hiện tại chỉ là vô tình!
“Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?”. Ma Tuyệt không hiểu được, nếu hắn không trở về long tộc để chủ trì đại cục, hắn có năng lực tới đó đi?
“Cái gì làm sao bây giờ?”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Ma Tuyệt: “Ta đương nhiên là nên trở về nơi mà ta đã đến a”.
“Nơi nào?”. Ma Truyệt nhíu mày hỏi. Hắn nên trở về nơi nào? Không phải là long tộc, thì phải là không được. Tuyệt không không thể để cho hắn trở lại bên người Đế Hành Thiên kia.
“Nơi này”. Long Tại Vũ biến thành bộ dáng ảo ảnh, đối Ma Tuyệt khiêu khích cười: “Ngươi cố ý gặp?” “Ta ”. Ma Tuyệt nhìn thấy Long Tại Vũ có chút xa lạ, Hắn phải quay về bên cạnh những người đó?
“Ngươi cần phải trở về. Ma Vương”. Long Tại Vũ kéo tay Lãng Dương dẫn hắn rời đi.
“Ngươi không thể dẫn hắn đi”. Long Tại Vũ vừa mới lôi kéo Lãng Dương đi được vài bước đã bị Ma Tuyệt giữ chặt tay Lãng Dương lại: “Hắn không thể đi cùng ngươi”.
“Vì cái gì?”. Long Tại Vũ nghi hoặc nhìn Ma Tuyệt: “Hắn không phải là một nhân loại sao? Ngươi muốn hắn làm cái gì?”. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Tóm lại ngươi không thể dẫn hắn rời đi. Đừng quên hắn đã định ra khế ước với ta”. Ma Tuyệt kiên trì không buông tay.
“Chỉ như vậy?”. Long Tại Vũ hoài nghi nhìn Ma Tuyệt: “Ngươi chỉ vì như vậy mà không buông tay?”.
“Đúng thì thế nào!”. Ánh mắt Ma Tuyệt có chút lóe ra tránh đi ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Long Tại Vũ. Người này cùng Vũ có điểm tương tự, nếu không phải vì nguyên nhân này mình cũng sẽ không cùng hắn định ra khế ước!
“Vậy được rồi. Ngươi đã kiên trì vậy thì cho ngươi”. Long Tại Vũ không để ý tới Lãng Dương vì kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt. Hắn bây giờ còn không biết phải xử lý như thế nào với Lãng Dương, chỉ có chiếc xe pháp thuật của quân vương thiên giới và ma giới mới có thể! Bây giờ hắn cũng không thể đem Lãng Dương đuổi về thế kỷ hai mươi mốt.
“Tại Vũ ”. Lãng Dương giãy dụa muốn thoát khỏi sự cấm đoán của Ma Tuyệt, hắn không nghĩ cùng này người ở cùng nhau.
“Ngươi ở bên người hắn thì tốt lắm. Ta phải đi”. Long Tại Vũ nhe răng cười với Lãng Dương, thi triển khinh công rời đi.
“Chúng ta có phải hay không nên tính toán nợ nần? Vật nhỏ của ta?”. Long Tại Vũ vừa đi thì khuôn mặt của Ma Tuyệt lập tức biến đổi.
“Cái cái gì?”. Lãng Dương nhìn sắc mặt âm trầm của Ma Tuyệt nuốt nuốt nước miếng. Tại Vũ ngươi mau trở lại đi!
“Không rõ? Không quan hệ. Chúng ta chậm rãi nói”. Ma Tuyệt âm trầm cười. Dám cùng hắn giả ngu nói lầm bầm tiểu tử ngươi không muốn sống nữa đi!
“Buông ”. Lãng Dương kêu thảm bị đại ma vương thế kỷ Ma Tuyệt lôi đi! Ô ô Tại Vũ, mau tới cứu ta a!
Mà lúc này Long Tại Vũ ——
“Hoa Luân ta đã trở về. Hiên Viên Thiên Hành ta đã trở về”. Long Tại Vũ dựa theo trí nhớ đi vào cái nhà tranh kia. Kỳ quái là như thế nào lại không có người? Chẳng lẽ đều đào tẩu? Không thể nào, lão tử còn không có trở về thì bỏ chạy cũng không có suy nghĩ qua đi!
“Tên ch.ết bầm, đồ thối tha, tốt nhất đừng để cho ta thấy các ngươi. Nếu không lão tử nhất định đem bọn ngươi lột da rút gân, cân lên!”. Long Tại Vũ tức giận ngồi ở trên cỏ tranh không ngừng mắng.
“Ngươi là đang nói chúng ta sao?”. Long Tại Vũ chính khí phẫn hận mắng hoàn toàn không phát hiện người sau lưng.
“Oa ngươi ngươi ”. Long Tại Vũ bị Hoa Luân dọa nhảy dựng lên. Đây là cái người gì a,, đi đường cũng không tạo thanh âm sao?
“Ta thế nào?”. Hoa Luân trợn mắt trừng Long Tại Vũ: “Ngươi cũng biết chúng ta lo lắng a”.
“Không có gì”. Long Tại Vũ cười gượng một tiếng. Ánh mắt của Hoa Luân thật khủng bố vẫn là không nên chọc hắn thì tốt hơn: “Hiên Viên Thiên Hành đâu?”.
“Hắn đã ch.ết!”. Hoa Huân trả lời thực rõ ràng, mặt mày trong lúc đó lại phiền muộn. Hai người đều là tai họa. Cũng không gặp qua tên vua của một nước kia có điểm nào thành tục! Hai ngày nay mỗi ngày đều kêu muốn tìm Tại Vũ! Cũng không ngẫm lại chính hắn sắp toi mệnh còn có thể cứu ai?
“A?”. Long Tại Vũ lăng lăng mở lớn miệng! Hắn đã ch.ết là có ý gì?
“Chính ngươi nhìn đi”. Hoa Luân bị vẻ mặt của hắn chọc cười. Muốn xem biểu tình của hắn như vậy thật đúng là không dễ dàng a!
“Nga”. Long Tại Vũ hoang mang rối loạn đi phía sau Hoa Luân. Hắn sẽ không thật sự ch.ết chứ?
“Oa ngươi điểm nhẹ a”. Long Tại Vũ cùng Hoa Luân còn chưa tới nơi chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết truyền đến!
“Quỷ đừng kêu”. Ngay sau đó thanh âm không kiên nhẫn của Tiểu Khúc vang lên.
“Ngươi nói thật là dễ nghe”. Hiên Viên Thiên Hành nổi giận gầm lên một tiếng: “Có người như vậy thượng dược sao?”.
“Tiểu Khúc ”. Long Tại Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy Tiểu Khúc ngồi ở trên lưng Hiên Viên Thiên Hành, tay phải dùng sức đè lại bả vai Hiên Viên Thiên Hành không cho hắn đứng dậy, tay trái cầm một bình sứ nhỏ, kéo quần áo hắn xuống hình ảnh này muốn có bao nhiêu đen tối thì có bấy nhiêu, đáng tiếc là người nhỏ lại đè người lớn!
“Khải nhi ”. Hiên Viên Thiên Hành kinh hỉ kêu lên! Trực tiếp đem Tiểu Khúc trên lưng đẩy xuống!
“Ngươi đã trở lại. Có khỏe không? Có bị thương hay không?”. Hiên Viên Thiên Hành khẩn trương lôi kéo Long Tại Vũ không ngừng xem. Sợ hắn bị cái tên Lãng Dương kia đả thương!
“Không có việc gì”. Long Tại Vũ trong lòng nóng lên, ra vẻ hung ác mở miệng: “Các ngươi vừa rồi đang làm cái gì?”.
“A? Vừa rồi? Thượng dược a!”. Hiên Viên Thiên Hành lăng lăng trả lời. Bọn họ vừa rồi cái gì cũng chưa làm a!
“Phải không?”. Long Tại Vũ cố ý khó xử Hiên Viên Thiên Hành nhìn hắn: “Vậy vừa rồi các ngươi thượng dược đích thực vui vẻ a!”. (beta: có người ăn dấm ah mimi: cái mùi dấm này chua thật a)
“Cái kia cái kia là ”. Hiên Viên Thiên Hành lúc này mới nghĩ đến hành động vừa rồi của bọn họ có bao nhiêu đen tối, vội vàng giải thích: “Vừa rồi chúng ta thật sự là thượng dược! Thật sự! Chúng ta mỗi ngày đều như vậy a!”
“Mỗi ngày đều như vậy?”. Long Tại Vũ đề cao thanh âm, hôm nay còn chưa đủ hay sao mà mỗi ngày
“Đúng vậy”. Hiên Viên Thiên Hành xem Long Tại Vũ không bị thương không khỏi yên lòng.
“Vậy ngươi đi tìm hắn tốt lắm. Hoa Luân chúng ta đi”. Long Tại Vũ tức giận lôi kéo Hoa Luân bước đi.
“Bảo bối ta sai rồi. Ngươi không cần sinh khí a ”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng giữ chặt Long Tại Vũ.
“Ai dám sinh khí a!”. Long Tại Vũ bỏ tay Hiên Viên Thiên Hành ra.
“Ta thật sự sai rồi không không phải ta sai a ”. Hiên Viên Thiên Hành hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Khúc liếc mắt một cái. Nếu không phải hắn “bá vương ngạnh thượng cung” chính mình cũng sẽ không bị Khải nhi hiểu lầm!