Chương 33: Bạch Hiền ca là không giống như vậy
Lúc Bạch Hiền bước vào phòng tập, những người khác đều còn chưa tới, chỉ có Kim Chung Nhân một mình ở trong phòng ôn lại vũ đạo.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn về hướng Bạch Hiền, sau đó lại tiếp tục tập trung vào điệu nhảy.
Bạch Hiền biết thời điểm Kim Chung Nhân khiêu vũ mà có thể phân cho mình một ánh mắt thì đã là lúc cậu ta đối với vũ đạo không chuyên chú nhất, cho nên cũng liền lặng không tiếng động đi đến một góc, tìm một cái ghế ngồi xuống xem.
Kim Chung Nhân nhảy xong một khúc, vừa lau mồ hôi vừa đi tới chỗ Bạch Hiền. Bạch Hiền đứng lên lấy từ trong balô ra chai nước đưa cho đứa nhỏ, nghĩ nghĩ thế nào lại lấy thêm một cái khăn chìa ra.
Kim Chung Nhân ngạc nhiên nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền khó chịu nói: “Làm sao?”
Kim Chung Nhân yếu ớt hỏi: “Anh, khăn này là dùng làm gì?”
“Của Xán Liệt đấy.” Bạch Hiền không chút để ý nói, “Máy giặt nhà cậu ta hỏng rồi, lại lười giặt tay nên bảo anh mang về giặt giúp. Cũng không sao đâu, dùng tạm lau mồ hôi cũng được.”
Kim Chung Nhân nắm chặt cái khăn in hình nhân vật hoạt hình sặc sỡ kia, cảm thấy trong lòng rất khó tiếp nhận. Đây là khăn của Phác Xán Liệt sao? Nghĩ xong liền đột nhiên xoay người đi về chỗ balô của mình, lôi từ trong ra cái áo sơmi đồng phục đưa cho Bạch Hiền.
“Cái gì vậy?” Bạch Hiền ngạc nhiên.
“Anh cũng giúp em giặt cái áo sơmi này đi.” Kim Chung Nhân bướng bỉnh nói.
Bạch Hiền lần này là thật sự giận dữ: “Kim Chung Nhân! Cậu coi tôi là cái máy giặt à? Sao tôi phải giặt áo hộ cậu?””
Kim Chung Nhân bĩu môi, cúi đầu trầm mặc một hồi mới nói: “Đây là khăn của Xán Liệt ca…”
“Ừ?”|
“Em lại chỉ muốn dùng khăn của Bạch Hiền ca…”
Bạch Hiền bật cười vì biểu tình cùng thanh âm ấm ức của đứa nhỏ, cười cười nhún vai nói: “Chung Nhân à, không phải đều giống nhau sao? Làm sao phải phân biệt như vậy? Xán Liệt nếu biết em ghét bỏ cậu ta, nhất định sẽ tức giận đến nhảy dựng lên đấy.”
Kim Chung Nhân càng cúi đầu thấp hơn, chỉ giương mắt lên ai oán nhìn Bạch Hiền, môi mấp máy nói: “Không đồng dạng như vậy.”
Bạch Hiền sửng sốt một chút, không nghe rõ cậu ta nói gì, liền đến gần vài bước ngập ngừng hỏi: “Em nói cái gì?”
“Em nói không đồng dạng như vậy! Bạch Hiền ca cùng Xán Liệt ca ở trong lòng em là không giống như vậy!”
Kim Chung Nhân không biết là bị biểu tình ngây ngốc mờ mịt của Bạch Hiền hay chính cảm xúc của mình bức bách, đầu vừa ngẩng lên thanh âm bỗng nhiên cất cao thêm vài phần. Bạch Hiền hoảng sợ vội vàng lui về phía sau vài bước, lúc này mới nhớ tới việc phân tích kĩ càng câu nói kia.
“Chung Nhân, em nói “không giống như vậy” nghĩa là sao?” Bạch Hiền nhìn vẻ mặt ủy khuất của Chung Nhân, chợt loáng thoáng như cảm giác được cái gì đó, câu hỏi vừa mới ra khỏi miệng tựa hồ đã có điểm hối hận. Nhưng chính xác là hối hận về điều gì?
Kim Chung Nhân vừa mới hé miệng, Bạch Hiền đột nhiên hoảng hốt ngắt lời: “Được rồi. Chung Nhân, đừng nói nữa, mau luyện tập đi.”, chợt thấy dường như là không muốn biết đáp án, tựa hồ nếu đối phương nói ra câu trả lời thì sẽ phát sinh một chuyện khó xử.
Bạch Hiền chưa bao giờ thấy mình có dự cảm chuẩn xác, nhưng thực sự lần này cậu quả thật có cảm giác mình không thể để cho Kim Chung Nhân nói tiếp được.
Kim Chung Nhân vì bị Bạch Hiền chặn lại giữa chừng, đột nhiên có thêm dũng khí, không chịu dừng lại, thanh âm cư nhiên tăng thêm vài phần, gần như là ở hắng giọng hô to:
“Em nói Bạch Hiền ca là không giống như vậy! Không giống Xán Liệt ca Khánh Thù ca Tuấn Miên ca, không giống với Thế Huân Thái Dân Tử Thao, cùng Lộc Hàm ca Phàm ca Nghệ Hưng ca cũng không giống với!”
Độ Khánh Thù buông bàn tay ngưng động trên nắm cửa bối rối thu về, cảm giác vô cùng kinh hãi.
Tại sao mình lại đồng ý khi Phác Xán Liệt nói để cậu ta ở lại dọn dẹp vệ sinh còn mình đến đây trước? Mình tới sớm như này là để xem phim thần tượng sao?
Phòng tập trở nên vô cùng yên tĩnh. Bạch Hiền ngơ ngác nhìn Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân tựa hồ cũng bị cơn bộc phát của bản thân dọa đến, đứng tại chỗ thở hổn hển, biểu tình cũng mờ mịt nhìn Bạch Hiền.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Không đồng dạng như vậy.. Nơi nào… Nơi nào không giống với? Vì sao.. Không giống với?
Bạch Hiền cũng không dám nghĩ nhiều, kích động vội vàng đổi đề tài: “Chung Nhân a, chớ nói nhảm nữa. Anh giúp em giặt cái áo này là được chứ gì? Chỉ vì muốn giặt đồ miễn phí… mà cái gì cũng nói được sao… “
Kim Chung Nhân buồn bã quay người lại đưa lưng về phía Bạch Hiền, bờ vai vô lực hạ xuống, cả người đột nhiên có vẻ chán chường mà cam chịu.
Bạch Hiền nhìn chăm chú vào bóng lưng của đứa nhỏ, há mồm lại không biết nên nói cái gì, trong lòng không hiểu bản thân cụ thể vì cái gì mà hoảng loạn.
Không khí trở nên quá mức ngưng trệ. Bạch Hiền chợt thấy mình nên nói gì đó để cứu lấy tình huống này, vì dù sao mình và Kim Chung Nhân kỳ thực đã lâu không còn tồn tại bầu không khí ngại ngùng như vậy.
“Chung Nhân này…” Bạch Hiền nhỏ giọng gọi một tiếng.
Kim Chung Nhân nghe được, nhưng vẫn không ngoảnh lại, dốc một ngum nước lớn trong khi tay còn lại gắt gao nắm chặt cái khăn của Phác Xán Liệt.
Bạch Hiền nhìn ngón tay cậu ta trở nên trắng bệch, đột nhiên cảm thấy lo lắng cho số phận của chiếc khăn kia.
Tựa hồ qua một lúc lâu, Bạch hiền nghe thấy giọng Kim Chung Nhân có chút khàn khàn, thanh tuyến tận lực đè thấp .
“Anh.. có hiểu em nói “không giống với” nghĩa là gì không?”
Nếu hiện tại chân của mình khả năng nhúc nhích, Bạch Hiền nhất định lựa chọn tông cửa xông ra, nhưng rốt cuộc chân như là mọc rễ trên đất, thế nào cũng không di chuyển được, chỉ có thể ngơ ngác đứng nghe thanh âm Kim Chung Nhân từng tiếng từng tiếng rót vào tai.
“Không muốn bị anh coi là nhóc con, không thích nhìn anh cùng Xán Liệt ca bọn họ quá mức thân mật, không muốn anh xem nhẹ sự tồn tại của em. Rất muốn được nghe anh nói lời động viên, cố nỗ lực không tới gần anh, như vậy liền sẽ không muốn nhìn anh mọi lúc, cố gắng tới gần anh là sẽ chỉ muốn bên cạnh không rời.”
Kim Chung Nhân chợt như bùng nổ, dào dạt không ngừng đem toàn bộ tâm tình trong lòng đều nói ra, “Cảm giác như thế anh có hiểu không?”
Bạch Hiền sắc mặt ngây ngốc nhìn chăm chú vào bóng lưng trước mặt.
Kim Chung Nhân không quay đầu lại, cho nên Bạch Hiền không thấy được vẻ mặt của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay Chung Nhân siết chặt thêm.
“Anh ở trong lòng em luôn là không đồng dạng như vậy, anh có biết không?”
Thanh âm Kim Chung Nhân chợt nhỏ dần, giống như chán nản mà muốn buông xuôi “Mặc kệ anh nghĩ thế nào, tâm tình em chính là như vậy. Tuy rằng trước đây chưa bao giờ nói ra, nhưng tình cảm này luôn luôn, luôn luôn là như vậy, chưa một lần thay đổi.”
Bạch Hiền cảm thấy nếu là lúc bình thường mà đột nhiên nghe được Kim Chung Nhân nói ra nhiều lời như thế, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng lúc này chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nửa chữ cũng phun không ra, cả người đều cứng đờ.
Thì ra…Vốn dĩ mình đã khác biệt như vậy…