Chương 17
Tìm cách đối phó với Valentina ngoài việc đem lại những cơn nhức đầu và rùng mình về đêm thì, về mặt tích cực, nó giúp tôi thoát khỏi suy nghĩ về chuyện riêng một chút.
Chỉ là hôm nay tôi vừa chợt nghĩ đến thuyết nhân quả trong Phật, kiểu mình làm gì mình sẽ nhận là hệ quả tương ứng, làm việc tốt sẽ nhận điều tốt, làm điều ác sẽ chịu điều ác, rất đơn giản. Kết hợp Valentina với Phật giáo tuy có vẻ báng bổ và buồn cười nhưng có thể giải đáp phần nào câu hỏi vì sao cái con khốn ấy cứ bám dính lấy mình, bởi nó là cái giá tôi phải trả cho sự ghen tị độc ác của mình, đấy là nếu lý giải theo thuyết nhân quả ở trên.
Gia đình tôi theo Phật, trong lí lịch tôi cũng ghi tôn giáo là Phật giáo, nhưng có lẽ vì được sống ở chốn thành thị nên Phật không ảnh hưởng đến tôi sâu sắc như đối với bố mẹ và bà nội tôi. Năm nào gia đình tôi cũng đi chùa đầu năm, và lần nào cũng là câu: “Cầu cho thằng bé siêu thoát“. Họ chưa bao giờ quên được thằng bé, chưa bao giờ quên được mong ước thằng bé có thể thế chỗ tôi.
Đó là lí do vì sao tôi ghét đi chùa. Tại sao tất cả mọi người đều nhớ tớ nó dù nó chỉ sống được vài phút trên đời, còn tôi sống sờ sờ hơn 20 năm mà chẳng ai coi trọng? Bà tôi trong một lần mắc tôi vì đã làm vỡ bát rằng lũ con gái là một đám ăn hại và đó là lí do bà chưa bao giờ thích, nếu không nói là ghét, con gái. Tôi ích kỷ quá đúng không, khi đi ghen tị với em trai mình, người mà thậm chí đã không còn từ rất lâu rồi? Hồi còn nhỏ tôi đã suy nghĩ như vậy và tệ hơn là bây giờ vẫn thế. Tôi thừa biết thế là không tốt nhưng không dừng được.
Valentina có khi chính là quả báo dành cho tôi vì đã có những suy nghĩ hẹp hòi như vậy.
Thời tiết ngày càng tệ, bên trong này còn tệ hơn bởi tôi phải ở một mình. Tôi nhớ nhà nhưng tôi chưa bao giờ khóc vì điều đó. Mục đích tôi đến đây, suy cho cùng, cũng là để rời xa họ. Những cuộc điện thoại chớp nhoáng, những câu nói lặp đi lặp lại qua skype,... tất cả những thứ đó chỉ đơn thuần là giữ lại sợi dây gắn kết vốn đã rất lỏng lẻo giữa tôi và gia đình tôi.