Chương 7: Thương lượng với quỷ (p2)
" mày làm gì mà lâu quá vậy hả ?" đầu tụi nó xuất hiện khói trắng
" xin lỗi tụi bây nha tại tao ngủ quên " nó cười xuề xòa
" thôi thôi được rồi, ai vắng giơ tay lên chế điểm danh cho nè " như vừa nói xong 31 cánh tay đồng loạt giơ lên hết
" dẹp đi tụi mày muốn ở lại hả " nảy giờ khánh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí không đâu ra đâu của tụi nó. vừa nói xong tụi nó im hết... vậy là tụi nó 32 đứa cùng diễu hành đi đến trường. ừa bước đến cổng trường tụi nó liền cảm thấy lành lạnh sống lưng , ngôi trường nằm im lìm chỉ có vài phòng có đèn nhưng ánh ánh sáng không đủ chiếu đến những góc khuất xung quanh đó. thi thoảng có những con cú, quạ đậu trên những cành cây gần đó kêu lên tạo nên 1 bầu không khí khá hoang vu
" ai có ý kiến gì không " như lên tiếng
" bây giờ tụi làm như vậy ... rồi như vậy..... @#%$^&* ............ HỈU CHƯA " nó nói
cả đám đều đồng loạt gật đầu coi như mình đã hỉu. bỗng an lên tiếng hỏi " tụi mày có mang đèn pin đầy đủ chưa ?"
" có " đồng thanh lần thứ nhất
bây giờ nhìn kỹ lại thì 32 hai đứa ai cũng mặc toàn màu đen cả giống như sát thủ đi làm nhiệm vụ ý...
vậy là cả đám nhìn hùng hổ hiên ngang bước vào cổng trường bao nhiêu thì khi đi qua khỏi cổng trường được vào bước thì tụi nó ôm nhau chặt cứng , dính với nhau còn hơn bôi keo bấy nhiêu
" giờ làm sao để gọi hắn ra " khánh dừng lại hỏi
" ch.ết... tao chưa tính đến chuyện này " nó hét lên cả đám nghe xong đứng đơ tại chổ luôn
____________________________________________
" hay tụi mình ở đây gọi hắn thử xem " an lên tiếng
" trời ơi đúng là tao cho mày ăn học bao nhiêu năm cuối cùng cũng nêu ra được một ý kiến quá chuẩn luôn... đúng là mày không phụ lòng mong mỏi của tao rồi... cố gắng nha... cố gắng nha... " mỗi câu cố gắng nha nó đều tặng cho Như 1 cái xoa đầu thật trìu mến... -_- còn như thì im luôn chứ biết nói gì giờ...
" thôi thôi được rồi ... " an chen vào
" vậy giờ ai gọi đây " như làm bộ đổi chủ đề
" tao cho " khánh lên tiếng
" cho anh hùng Khánh của lớp chúng mình 1 tràng pháo tay thật lớn nào " nam vừa nói vừa vỗ tay khí thế luôn... tụi nó liếc cho 1 cái liền im bặt luôn...
" tụi mày đi chơi hay là đi đâu vậy hả " nó lạnh giọng
31 người còn lại đồng loạt im luôn
" thôi thôi được rồi , mày gọi đi khánh " an nói
" ê mà nó tên gì mảy " khánh quay lại hỏi tụi nó
"RẦM " tụi nó đồng loạt xỉu hết
" nó tên kiệt " nó nói
" ừ, KIỆT ƠI ... BẠN ... BẠN CÓ THỂ NÓI CHUYỆN VỚI... VỚI BỌN TUI ĐƯỢC KHÔNG " Khánh vừa nói vừa nuốt nước bọt... đợi cả 15p bọn nó không thấy động tĩnh gì cả bèn thúc khánh gọi thêm lần nữa
"BẠN ... RA .. RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI... BỌN TUI ĐƯỢC... ĐƯỢC KHÔNG " khánh hét to hết sức có thể nhưng lần này cũng chẳng khác gì lần trước là mấy ... vậy là tụi nó quyết định cùng nhau gọi
" 1... 2...3 " nó đếm
" BẠN NÓI CHUYỆN VỚI BỌN TUI 1 CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG " tụi nó gào thét hết mức có thể nhưng... 5p rồi 10p rồi 20p trôi qua cũng chẳng có động tĩnh gì...
" giờ sao " n o lên tiếng
" tao cũng không biết nữa " an nói
" chẳng lẽ giờ lại vác tay không về " khánh chen vào
" tao lỡ xin ở qua đêm rồi " mặt nó bí xị
" tao cũng vậy nè " đồng thanh tiếp
" còn về lời... lời nguyền... thì ... sao " như e dè hỏi
" .. tao ... tao chưa muốn ch.ết " nam vừa nói xong liền khóc lớn
" tao cũng vậy " đồng thanh tập 2
vậy là tụi nó ngồi ôm nhau khóc suốt muớt
" tao còn... còn mẹ già ba ốm đang ... đang chờ tao ... kiếm tiền... mang về " nam nói đến đây không nhịn được mà khóc lớn hơn lúc ban đầu
" còn tao... phải... phải dậy sớm làm.. làm bánh để sáng dậy bán kiếm tiền... trang trải cho việc học " như vừa nói vừa lau nước mắt của mình
" mẹ ghẻ bắt tao phải làm hết những công việc bà giao, nếu không làm xong thì đừng ăn cơm... nhưng đến khi ba tao về thì bả giả vờ dựng lên tình huống làm như bả bị tao đánh hoặc xô bả ngã... nhằm chia rẽ tao với ba tao " nó vừa nói vừa lau nước mắt y hệt như
cứ như vậy tụi nó lần lượt kể những kh o khăn bất hạnh mà mình phải chịu đựng...