Chương 12: Cứ như vậy đi
Minh thức dậy sau tiếng chuông báo thức réo rắt bên tai, cuối tuần yên ả đã kết thúc và một tuần mới bắt đầu. Minh uể oải đánh răng rửa mặt, chỉnh chang quần áo chuẩn bị đi học, cậu không muốn đến trường một tí nào, không phải vì cậu chán học, mà là vì cậu sợ phải đối mặt với Khang…
Như thường lệ, Minh đến lớp sớm 15 phút, lấy sách vở đặt ngay ngắn trên bàn, thế nhưng lần này, tâm trí cậu không để tâm đến những việc ấy, mà chỉ hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của Khang. Rồi cậu sẽ phải hành xử ra sao, liệu có nên bơ đi hay tiếp chuyện bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hay chủ động nói thẳng vào vấn đề đã khiến cậu đau đầu suốt mấy hôm qua? Suy đi tính lại, cách nào cũng làm cậu thấy không ổn, cuối cùng, cậu quyết định phó mặc, lúc ấy thế nào thì thế.
Vài phút sau, Khang đã có mặt, tim Minh lập tức đập nhanh hơn bình thường, da mặt nóng ran, cứ như vậy đến lúc Khang về chỗ ngồi bên cạnh cậu. Minh căng thẳng chờ đợi một câu nói, cậu đâu biết rằng Khang cũng đang hồi hộp như cậu vậy, không biết phải mở lời làm sao, cứ như vậy cho đến khi vào tiết, một sự e ngại bao trùm lên cả hai người.
“Tam giác SBC nằm ở mặt bên của hình chóp, như ta thấy, có đường cao SH vuông góc với BC, SH lại thuộc mặt phẳng SAH, trong đó SA vuông góc với mặt phẳng ABCD theo giả thiết…”
Tiếng giảng bài của cô giáo vang đều đều, cả lớp đang trật tự lắng nghe và ghi chép, nhưng Minh không thể chú tâm như mọi lần, tay cậu viết nhưng đầu chỉ tập trung được một phần bài học, tự nhủ thầm thật may vì đã học qua phần này trong sách nâng cao, nếu có nghe giảng không kỹ thì vẫn hiểu bài. Cái cậu quan tâm bây giờ, là điều gì sẽ xảy ra giữa cậu và Khang, người cũng có vẻ như đang thả hồn ở ngoài lớp học.
Ba tiết học trôi qua trong sự im lặng, tiếng chuông ra chơi vang lên thật tẻ nhạt, khác với bình thường, Khang không xuống sân chơi bóng, mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ của mình. Thấy vậy, Minh lấy sách ra đọc, cố gắng xóa đi sự gượng gạo, thế rồi không chần chừ, Khang đã lên tiếng:
“Minh…”
“..Huh?”
“…cậu ghét tôi à?”
Minh bất ngờ trước câu hỏi của Khang, miệng lắp bắp trả lời:
“…Ơ…Kh…không”
“Hôm nọ…vì sao cậu lại bỏ đi?”
“…”
“Do cậu không thích tôi phải không?”
“…Không phải”
“Vậy tại sao?”
“..Tôi…”
“Hay là vì cậu vẫn còn nghi ngờ tình cảm của tôi?”
“…”
Đột ngột bị dồn ép với hàng loạt câu hỏi, Minh cảm thấy bức bí vô cùng, khi mà cậu vẫn còn chưa hiểu những cảm xúc của mình thì lại bị hỏi đến dồn dập, khiến cậu gần như hoảng loạn, chỉ biết mím môi không nói gì. Càng như vậy, Khang càng sốt ruột:
“Minh, nói gì đi, cho tôi biết lý do…”
“…”
“Nếu như cậu ghét tôi, thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, nếu cậu còn nghi ngờ, thì tôi sẽ chứng minh tình cảm của mình. Chỉ cần cậu nói ra thôi, đừng im lặng nữa!”
“…”
“Cậu không nói, nghĩa đúng vậy rồi, tôi sẽ để cho cậu được yên vậy, xin lỗi đã quấy rầy cậu”
Hỏi mãi mà Minh vẫn chỉ ngồi đó, cúi mặt yên lặng, Khang thở dài, định đứng lên ra ngoài, lúc ấy, Minh vội túm lấy áo Khang, ấp úng:
“…Đợi đã”
Hành động ấy khiến cho Khang không khỏi bất ngờ, vui mừng xen lẫn hồi hộp, vội quay lại:
“Hửm?”
Minh không dám nhìn thẳng vào Khang, cứ cúi gằm, mắt hết nhắm lại mở, xem chừng đang bối rối lắm, miệng lí nhí nói:
“Không…không phải”
“Không phải gì?”
“…Không phải tôi ghét ông…”
“Chỉ nghi ngờ thôi hả?”
“Không phải!!!”
Minh kêu lên, vừa thấy giận vừa buồn cười, lúc này là lúc nào mà hắn còn đùa được. Dừng lại mấy giây, Minh bỏ áo Khang ra, trở lại với quyển sách:
“Không nói nữa”
Thấy vậy, Khang vội ngồi xuống, chữa cháy:
“Ấy, đừng, tôi chỉ đùa thôi đừng giận, nói đi mà, tôi nghe Minh đây”
Cố nín cười, Minh quay ra nhìn Khang, lấy hết bình tĩnh, nói:
“…Hãy cho tôi thời gian, tôi cần phải suy nghĩ đã”
Minh vừa nói xong, trên mặt Khang đã lộ vẻ mừng rỡ, hai tay cầm lấy tay cậu đưa lên thơm một cái, làm cậu ngượng chín người, mặt đỏ bừng:
“Ông làm gì thế?”
“Tôi sẽ chờ câu trả lời của cậu, có lâu đến mấy tôi vẫn chờ. Từ giờ đến lúc đó, tôi sẽ cho cậu thấy, tình cảm của tôi là thật lòng, không hề lừa dối, hãy tin tôi!”
Nói rồi Khang thả tay Minh ra, cười tươi bước ra ngoài, còn Minh ngồi tại chỗ ngẩn người ra, rồi lăn ra bàn, úp mặt xuống vì xấu hổ.
Bạn của Minh đều đang bận việc nên không có mặt trong lớp, riêng Ly hôm nay rảnh nên ngồi chơi, tiện thể quan sát hai người, và đã chứng kiến toàn bộ. Ngay lúc Khang vừa đi khỏi, cô liền chạy xuống chỗ Minh:
“Thấy hết rồi nha, chậc, đã nói những gì nào?”
“Con vô duyên này, chỉ thế là nhanh, tao…không kể đâu”
“Eo, chảnh thế, đi xuống canteen với tao, rồi nói chuyện”
“Nhưng mà…”
“Khỏi lo, tiết 4 thầy bận nên nhờ dạy thay, vào muộn không sợ”
“Sao mày biết tài thế?”
“Bí mật, giờ thì đi thôi”
Nói rồi Ly kéo Minh đi, mặc cho cậu ngạc nhiên vì tài “biết tuốt” của cô, đi được nửa đường, cậu lại nhìn thấy hai nhân vật thú vị lần trước, vừa định chào đã nghe tiếng Ly:
“Chu choa, đôi bạn trẻ lại tình tứ nơi đông người nha”
“Chàoooo, lại đi ăn vặt hả?”
“Xin chào”
“…”
Linh và Đức hồ hởi chào hỏi, vẫn đang nắm tay nhau đung đưa, kệ cho Ly trêu chọc. Thấy Minh đứng trầm ngâm, Linh quay sang hỏi:
“Minh bị nó bắt cóc đi cùng đúng không?”
“À, tớ…”
“Láo lếu, tao đưa nó đi ăn nghiêm chỉnh, rồi còn tâm sự nha”
“Còn tâm sự à? Mới có chuyện gì sao?”
“K..không có gì đâu”
Minh vội lấp ɭϊếʍƈ, hy vọng Linh sẽ thôi tò mò, ai ngờ Ly cứ thế bô bô ra:
“Bé này mới được tỏ tình ý mà”
Nghe xong, không chỉ Linh mà Đức cũng há miệng bất ngờ, rồi cùng cười to. Linh nhanh nhảu:
“Trồi ôi, thật hả Minh? Là ai thế? Mà từ từ tớ đoán, là…”
Chưa đợi Linh nói hết, Ly đã độp một phát:
“Chuẩn rồi”
Làm Linh càng hớn hở, lập tức hai đứa quay ra tíu tít với nhau:
“Trời, bao giờ thế?”
“Tối hôm thứ 5, ngày hội đó”
“Wa, tao vẫn chưa hết sốc đây, tin hot vậy mà giờ mới biết”
“Mày chậm lắm con ạ, phải như tao đây này”
“Mày bạn thân Minh nói làm gì, kể đi mày, thế nào thế nào?”
Thấy Ly và Linh cứ chúi đầu vào rôm rả, Đức vội lên tiếng:
“Linh, cậu tò mò thế, chuyện người ta thì kệ đi biết có để làm gì đâu”
Nghe vậy, Linh quay lại, lườm một cái:
“Chuyện hay như vậy thì phải biết chứ, cậu không thích chứ gì”
Rồi nhìn Ly nháy mắt, hai đứa cười thầm với nhau, Minh đứng cạnh không biết nói gì, cứ ngây ra như phỗng, còn Đức hớt hải:
“Không, không, tớ chỉ nói vậy thôi mà, thôi mình xuống dưới kia tớ mua bánh cho cậu nha”
“Không thích bánh”
“Vậy kem được không”
“Không”
Mỗi lần “không” là một lần Linh và Ly cười ẩn ý với nhau, làm Minh cũng thấy buồn cười lây, hóa ra mấy đôi yêu nhau toàn dỗi đùa nhau kiểu này à. Đức thấy Linh cứ khúc khích với Ly, biết là đang trêu mình, đành chịu thua:
“Tớ thua rồi, cậu muốn ăn gì tớ mua liền cho mà”
“Thật hả?”
“Ừ”
“Hihi, mình đi thôi. Chào Minh nhé. Ly hôm nào bọn mình nói chuyện tiếp”
“Ơ…chào”
“Rồi, khi nào chat được nhắn tin tao”
Linh lại vui vẻ khoác tay Đức, hai người đi xuống canteen trước, vừa đi vừa thì thầm cười nói với nhau, trông rất tình cảm. Còn lại Minh đứng với Ly, nhìn theo cho đến khi họ đi khỏi, Minh mới nói:
“Chà, yêu nhau thắm thiết thật đấy”
“Bảo rồi mà”
“Bao lâu rồi?”
“Bắt đầu từ đầu năm lớp 10″
“Thật sao? Gần 2 năm rồi nhỉ?”
“Ờ, mày cũng triển luôn đi không lại tiếc”
“Triển gì cơ?”
“Cái đó chứ còn cái gì”
“Nói linh tinh cái gì đấy?”
Ly không trả lời, nhìn Minh rồi cười trêu chọc, làm cậu thộn ra, vừa đi vừa ngẫm nghĩ, mất một lúc mới kêu lên:
“Mày…”
“Sao hả? không đúng à?”
“Tại…tại tao đã quyết định được đâu”
“Ôi thằng bạn đáng thương của tôi…”
Vừa nói Ly vừa chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ thương cảm:
“…mày cứ như vậy thì đến ch.ết cũng không biết yêu là gì”
“Aish, mày cứ thích đùa tao thế nhở?”
“Hihi, nói đúng chứ đùa đâu. Rồi đấy mà xem, ế chỏng chơ ra rồi thì ngồi ăn vạ”
“…Đồ…Arghhh”
Không cãi được nữa, Minh dậm chân bình bịch, đi vào canteen, Ly theo sau cứ cười ngặt nghẽo, chốc chốc lại chọc mấy câu làm cậu phản ứng loạn lên khiến mọi người để ý, xấu hổ không biết trốn đi đâu nữa.
*
*
*
Vừa về lớp, đám bạn đã bao vây lấy hai đứa:
“Ai chà, đi ăn mảnh này”
“Không rủ bọn tao à, láo quá”
“Đâu có, hai mình thì lấy đâu ra mảnh”
Ly vặn lại, giơ gói bim bim ra thách thức, làm Nga với Ân nhảy vào giành giật
“Còn dám khoe à?”
“Trấn lột nó đê”
“Ai bảo ra chơi đi vắng làm gì, đáng đời”
“Hahahaha”
Cả đám đứng cười với nhau, còn Minh trong gang tấc đã kịp chuồn về chỗ, nói là đi ăn với nhau chứ toàn là Ly vơ vét đồ còn cậu chỉ đứng cạnh tiếp chuyện, thật đúng là cái bọn tham ăn. Nhìn mấy đứa đứng tranh nhau gói bim bim, Minh bật cười, đang khoái chí thì giật mình vì Khang đã ngồi cạnh từ lúc nào:
“Muốn ăn nhưng ngại phải tranh giành hả?”
“Tôi thèm mà ăn, thấy buồn cười thôi”
“Vậy có muốn ăn gì không để tôi mua cho?”
“Vào giờ rồi còn xuống làm gì nữa?”
“Minh đã muốn thì gì tôi cũng làm”
Nghe câu ấy, Minh bất giác nhớ đến cảnh Đức cầu hòa với Linh lúc bị giận đùa, vừa thấy buồn cười vừa thấy ngượng, liền trả lời:
“…Không cần đâu”
“Ừ, thích ăn gì thì bảo tôi, tôi mua cho”
“Ông không sợ tốn tiền à?”
“Tiền của tôi mà, không phải lo”
“Của ông?”
“Tất nhiên, tôi tự kiếm tiền được rồi mà”
“Thật sao? Wow, ông giỏi quá!”
“Làm việc trực tuyến, cũng được. Mà…Minh vừa khen tôi đấy à?”
Mới nói mấy câu mà Minh đã bị cuốn theo câu chuyện, đến lúc thấy Khang hỏi, mắt đưa tình, miệng cười tinh nghịch thì mới ngớ ra, luống cuống:
“Thì…thì…giỏi thì khen…”
“Chà, Minh làm tôi vui quá, vậy thì tôi sẽ cố giỏi hơn, để còn được cậu khen, nhỉ?”
“…Đừng có cơ hội”
“Haha”
Khang cười vui sướng, còn Minh thì cứ lúng túng che đi sự xấu hổ của mình. Cứ như vậy, lại một ngày nữa trôi qua với rất nhiều những cảm xúc khác biệt trong lòng…
*
*
*
Buổi tối, như thường lệ, học bài xong là Minh nhảy lên giường xem tivi, lúc 10:00 có chiếu phim hoạt hình Naruto mà cậu vẫn thường xuyên theo dõi, vừa xem vừa cười khoái chí. Đang chăm chú theo dõi cảnh chiến đấu giữa các ninja thì tiếng điện thoại cậu vang lên, là một tin nhắn, từ Khang:
“Học bài xong chưa Minh thân yêu? Có mệt không? Xem phim xong thì nhớ đi ngủ sớm đi, thức khuya là thành con cú đấy. Good night. Ký tên: Khang đẹp trai”
Minh khẽ mỉm cười, không còn thấy ngứa mắt với dòng ký tên đó nữa, trong đầu bỗng xuất hiện ý nghĩ:
*Ừ thì hắn cũng đẹp trai…*
Làm cậu lại lắc đầu, tự nói bản thân dở hơi, nhưng rồi, cậu cũng nhắn tin trả lời…
…
Khang cầm lấy điện thoại ngay khi thấy tin nhắn đến, là của Minh, liền vội vàng mở ra đọc, trong lòng phơi phới đến kỳ lạ:
“Tôi thành cú mặc kệ tôi. Cảm ơn. G9″
Một tin nhắn ngắn ngủi nhưng lại làm cho một người sướng đến mức hân hoan không thể ngủ được. Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy tháng trời theo đuổi, Minh chịu trả lời tin nhắn của Khang, còn chúc lại nữa. Không thể diễn tả Khang đang vui đến thế nào, chỉ biết cậu cứ cười mãi như vậy cho đến lúc lên giường, trong đầu tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh tươi đẹp. Phải đến gần 1 giờ sáng, chàng lớp trưởng mới có thể yên giấc, trong mơ vẫn còn nhìn thấy tin nhắn đặc biệt ấy, miệng nở nụ cười mãn nguyện.
…
Minh nhắn tin cho Khang xong, trong lòng lại có những cảm giác kỳ lạ, vừa vui vừa hồi hộp, vừa băn khoăn không biết có nên làm vậy không. Cậu có thể thấy rằng, sự thật đã quá rõ rồi, mối quan hệ của hai người đang dần trở nên tốt đẹp, cho dù vẫn còn có lúc ngượng ngùng, e ngại. Có lẽ…nên để mọi chuyện tiếp tục như vậy, giống như các bạn của cậu đã nói, sẽ tốt hơn cho cả hai bên.