Chương 22: Cầu vồng sau cơn mưa

“Cậu muốn nói gì? Đứng nhìn nhau mãi sao?”
“Tôi…Không phải…Ý tôi là…”


Việc Khang nói bất ngờ làm cho Minh giật mình, tinh thần càng trở nên rối loạn hơn, khắp người cậu nóng ran lên, ngứa ngáy như có kiến bò, khó chịu vô cùng. Minh tự trách bản thân sao quá yếu đuối, cứ đến lúc quan trọng là lại líu hết cả lưỡi lại thế này, để rồi chỉ tốn thời gian, gây thêm hiểu nhầm. Nhớ lại cảnh y hệt thế này mấy hôm trước, lúc ở hành lang, cậu cũng đã không thể nói một lời nào với Khang, và sau đó thì kết cục kinh khủng thế nào, cậu không muốn nghĩ đến nữa. Tự vả mình một cái trong ý nghĩ, Minh hét lên với chính mình:


*Đồ điên, đừng có đứng đực ra đấy nữa, nói gì đi, không được để điều ấy xảy ra lần nữa biết chưa! NÓI ĐI!!!*
Hít một hơi thật sâu, Minh lấy hết can đảm và quyết tâm. Nhìn thẳng vào mắt Khang, cậu nói:
“Tôi xin lỗi…”


Ba chữ ấy vừa phát ra, Khang đã thấy rất ngạc nhiên, nhưng cũng vui mừng không kém, tim đập trong ***g ngực rộn ràng như tiếng trống. Bởi cậu không hề nghĩ Minh sẽ chịu làm lành trước, đã thế còn xin lỗi nữa chứ, thật không biết phải diễn tả cái tâm trạng hiện giờ của cậu ra làm sao. Có thể tạm gọi là “sướng nên mất phương hướng”.


Dù là đang sướng lắm, nhưng Khang chưa chịu để lộ ra, cậu tiếp tục nhìn Minh chờ đợi, vẻ nghiêm khắc vẫn còn hiện lên rõ rệt. Biết rằng chỉ nhiêu đó là chưa đủ, Minh tiếp tục lấy hết dũng khí, có bao nhiêu tự tin là sử dụng tối đa, rồi tuôn một tràng:


“…xin lỗi vì đã nói những điều quá đáng như thế với ông, tôi không cố ý làm ông giận mà. Tôi với Dương…chỉ ngủ thôi, không ôm nhau gì cả, và việc tôi nói ông đừng…xía vào chuyện của tôi…ông đừng để tâm nhé, tôi không hề có ý đó. Chỉ vì không kiềm chế được mà tôi mới trở nên như vậy, tôi xin lỗi.”


available on google playdownload on app store


Nói xong, Minh như trút được cả một cục tạ trong lòng, đổi lại là một cảm giác xấu hổ khiến cho cậu chỉ biết cúi gằm mặt, hai tai đã đỏ ửng lên rồi. Cậu chưa từng nói xin lỗi ai mà lại dài dòng và tha thiết đến thế, đây là lần đầu tiên của cậu, mà lại là với Khang, thử hỏi làm sao mà không thấy ngượng chứ.


Khang nghe Minh nói xong, cảm giác như có một dòng nước mát lạnh chảy trong người, xoa dịu mọi căng thẳng và buồn phiền suốt mấy ngày qua. Tất cả những gì cậu cảm thấy bây giờ, là một sự vui sướng vô cùng tận, khi mà Minh đã chịu nhận lỗi của mình, và nói với cậu những lời chân thành ấy. Hình ảnh Minh đứng trước mặt Khang lúc này không khác nào một chú mèo con đang cúi đầu hối lỗi, quá đáng yêu, làm cậu chỉ muốn ôm chầm lấy. Nhưng Khang thật là một người “gian xảo”, ngay cả khi bản thân đang bị hấp dẫn bởi Minh như vậy, vẫn có thể kiềm chế và chơi trò “mèo vờn chuột”, cậu nói:


“Minh thật sự đang xin lỗi tôi sao?”
Nghe Khang nói, Minh ngẩng mặt lên, vô cùng ngạc nhiên:
“…Đúng…đúng vậy mà”
“Sao tôi vẫn thấy buồn quá”
“Nhưng…tôi đã…xin lỗi…”
“Xin lỗi xong rồi mà lòng tôi vẫn còn đau lắm”


Khang nói bằng giọng thương tâm, mắt nhìn Minh đau khổ, thực chất trong lòng đang cười mãn nguyện vì phản ứng bối rối lẫn lo sợ của Minh, thật cáo già hết sức. Minh thấy lời xin lỗi của mình không có tác dụng như mong đợi thì cuống hết cả lên, không biết phải làm sao để Khang hết giận mình, cậu ấp úng:


“…Tôi…tôi phải làm sao đây? Ông đừng giận tôi nữa mà, tôi xin lỗi”
Khang vẫn tiếp tục, giọng buồn bã:
“Tôi đâu có giận cậu, tôi chỉ đau lòng thôi”
“Vây…tôi phải làm gì để ông hết đau lòng bây giờ? Nói đi, tôi sẽ làm.”


Thấy Khang như vậy, Minh cảm thấy rất ăn năn, không hề nghĩ rằng mình đã làm tổn thương Khang nhiều đến thế, trong lúc lo lắng liền nói luôn như vậy, đến lúc nhận ra mình vừa phát ngôn cái gì thì muộn mất rồi, vì cậu đã sập bẫy. Chỉ chờ có thế, Khang trút bỏ “lốt cừu” của mình, lập tức áp sát lại gần Minh, vẻ mặt từ đau khổ chuyển sang gian tà chỉ trong chốc lát:


“Thật chứ? Cậu sẽ giúp tôi xoa dịu vết thương lòng này chứ hả?”


Nhìn điệu cười ác quỷ của Khang, Minh biết là mình đã nằm trong rọ, bây giờ muốn kêu cứu thì làm gì có ai giúp được nữa, cậu đã bảo mấy đứa kia về trước rồi còn đâu. Than thầm trong lòng vì đã quyết định sai lầm khi đơn thương độc mã lên “chiến trường”, Minh lí nhí:


“…Tôi…Tôi chỉ nói là…”


Nói câu nào câu nấy cũng không ra hồn, cơ bản là vì cái câu nói ch.ết tiệt phát ra trong vô thức kia đã trở thành vật cản làm cho Minh không thể chối cãi được, luận lí lẽ thế nào cũng ch.ết. Còn chưa kịp tìm ra giải pháp trốn chạy an toàn thì Khang đã ép cậu dựa vào thành bàn, hai tay chống sang hai bên mặt bàn, làm cậu bị kẹt ở trong, giờ muốn chạy cũng không được nữa rồi. Khang cười ranh mãnh:


“Cậu đã làm tổn thương tôi Minh à, giờ thì phải chịu trách nhiệm thôi”
“Nhưng…tôi…tôi…tại sao…tôi”


Minh đáp lại yếu ớt, miệng của cậu run đến mức không thể nói rõ ràng. Ánh mắt Khang nhìn cậu như muốn trói chặt cậu lại vậy, sự thèm muốn hiện lên rõ rệt trong đó làm cho tay chân cậu bủn rủn, chỉ muốn ngất đi. Dù biết Minh đang run rẩy đến đáng thương, Khang vẫn không tha:


“Xem nào, Minh bé nhỏ dễ thương, cậu muốn nhận hình phạt gì đây?”
“…Ph…Phạt?” – Minh lắp bắp
“Đương nhiên rồi, cậu nghĩ rằng mình có thể thoát tội dễ dàng vậy sao?”


Khang vẫn nhìn Minh mê hoặc, từng câu nói càng khiến cho Minh cảm thấy sợ đến rợn người, chỉ biết hỏi lại một cách ngô nghê, cho dù biết chắc sẽ có điều “nguy hiểm” xảy ra. Khang đưa một tay lên ôm lấy gáy Minh làm cậu rùng mình, tiến sát mặt lại gần, Khang nói:


“Tại sao cậu lại dễ thương đến thế này hả Minh?”
Chóp mũi của hai người đã gần chạm vào nhau mà Khang vẫn tiếp tục tiến gần hơn, nếu cứ để yên thế này, không chừng sẽ…chạm môi. Đến nước này, Minh lắp bắp cầu xin:
“Đ…Đừng…Tôi xin lỗi mà, tha cho tôi đi, đừng tiến thêm nữa…”


Bản thân Khang bây giờ chỉ muốn chiếm lấy đôi môi đang run rẩy những đầy hấp dẫn của Minh, thời cơ hiện tại quá thuận lợi để có thể làm được điều ấy. Thế nhưng, khi nghe những tiếng tuyệt vọng, cùng với vẻ co rúm người, run lẩy bẩy của Minh, thì Khang đã dằn lòng lại, kiềm chế không để cho hành động của mình vượt quá giới hạn. Thở dài trong lòng, Khang quyết định sẽ đợi, đợi đến khi nào Minh sẵn sàng để cho cậu tiến tới, lúc ấy cậu mới có thể toàn tâm mà thực hiện mong muốn của mình mà không cảm thấy day dứt. Khang lùi lại, thả Minh ra, nói:


“Phạt thế được rồi, tôi tha lỗi cho cậu”
Nghe vậy, Minh rất mừng, nhưng sau màn “cưỡng ép” vừa rồi, cậu đã quá mệt, nói không ra hơi:
“C…Cảm ơn”
“Giờ chúng ta về thôi nhỉ?”
“Ừ…”
Cả hai cùng ra ngoài, khóa cửa xong, Khang nói:
“Cậu về trước đi, tôi có việc”


“…Vậy tôi về nhé…”
“Chào Minh thân yêu”


Nói rồi Khang quay lưng đi hướng khác, còn Minh lững thững bước xuống tầng, đầu óc quay mòng mòng, vẫn còn đang choáng lắm. Suốt chặng đường về, Minh chỉ nghĩ đến chuyện trước đó, từ lúc cậu xin lỗi cho tới khi bị Khang “tóm”, tất cả diễn ra thật nhanh mà sao cũng thật chậm, nhớ đến là thấy ngượng. Về đến nhà là Minh lăn ra giường, suy nghĩ quá nhiều khiến cho cậu mệt lử, trong chốc lát đã ngủ say không biết trời đất gì nữa. Thời gian tiếp tục trôi đi cho tới chiều…


5:30 pm
Minh tỉnh giấc, cứ mỗi khi ngủ trưa dậy là cậu lại thấy đau đầu. Với tay kiểm tr.a điện thoại, Minh chẳng lấy làm ngạc nhiên khi hiện lên trên màn hình là một loạt tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ của mọi người hỏi han tình hình. Cậu bấm trả lời:
“Bọn tao làm hòa rồi, yên tâm đi”


Một tin nhắn gửi luôn cho năm người. Minh đặt điện thoại xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, rồi ngồi vào bàn làm bài tập. Cậu muốn làm xong luôn bây giờ để tối đỡ phải mất thời gian nữa, rảnh rỗi còn lo việc khác.


Buổi tối, Minh mở tivi lên xem, nói là xem nhưng thực chất là đang chờ đến giờ mà Khang vẫn hay nhắn tin cho cậu. Hôm nay hai đứa đã làm lành với nhau, nhưng Minh vẫn sợ, không biết rằng liệu Khang có đối xử với mình như cũ nữa không, và việc chờ đợi ấy đang khiến cho cậu muốn phát điên. Kim đồng hồ cứ nhích dần nhích dần, chầm chậm như muốn trêu tức cậu. Trong khi Minh đang sốt hết cả ruột, bỗng điện thoại reo lên, lập tức cậu vồ lấy nó, cuống cuồng mở ra…


Là tin nhắn của Dương:
“Mai bảo bố đèo đi học nhá, trưa tôi đón rồi về nhà ông chơi”


Đọc tin nhắn xong, Minh vừa thấy vui, vừa có chút thất vọng. Vui vì ngày mai Dương sẽ đến chơi, nhưng thất vọng vì không phải là Khang nhắn. Tự thấy xấu hổ về bản thân, khi mà mong người khác đến nỗi bạn thân mình nhắn đến mà lại cảm thấy thất vọng, Minh lắc đầu quầy quậy, cố để xua đi những ý nghĩ đó. Cậu nhắn lại:


“Tốt quá, vậy là lần này đã báo trước rồi đấy nhỉ. Haha”
“Lo ông bị bất ngờ mà lại như lần trước thôi” – Dương trả lời
“Mai tôi xử ông”
“Hahaha”


Hai người nhắn tin một hồi thì dừng. Minh thả máy xuống giường, trong lòng háo hức vì mai được gặp lại Dương, nếu không tính thứ tư, bị Khang “bắt cóc”, phải để Dương lại với hội bạn, thì cũng gần tuần rồi cậu và Dương không gặp nhau. Thế nhưng sự hân hoan ấy cũng không làm giảm bớt được bao nhiêu cảm giác bồn chồn của cậu, khi mà vẫn chưa thấy Khang gửi tin nhắn đến. Minh cứ nằm chờ đợi mãi, tự hỏi từ bao giờ mình lại trở nên như vậy, lo lắng, mong mỏi, chờ đợi Khang, như thể thiếu Khang, cậu sẽ không thể chịu được vậy.


*Kể từ lúc nào nhỉ? Hình như là thứ 7, rồi từ đó…trời ơi, mình bị làm sao thế này…*


Miên man trong dòng suy nghĩ, Minh giật mình vì tiếng điện thoại bất ngờ vang lên. Tim đập thình thịch, Minh hồi hộp cầm máy lên, dòng chữ “Khang đáng ghét” hiển thị trên màn hình. Một cảm giác vui mừng dâng trào lên trong lòng, Minh mở tin nhắn ra ngay:


“Muộn rồi đấy, vẫn còn thức phải không? Ngủ đi, kẻo lại thành cú, xấu lắm”
Minh mỉm cười sung sướng, vậy là Khang đã hết giận cậu thật rồi, đã nhắn tin quan tâm tới cậu như mọi khi rồi. Giờ thì không còn lo lắng gì nữa cả, Minh trả lời trong vui mừng:
“Quen thức rồi nên xấu cũng được, không sao”


“Ừ, không sao, xấu tôi vẫn thích”
Khang trả lời ngay sau vài giây, ba chữ “tôi vẫn thích” làm Minh thấy vừa ngượng vừa buồn cười, đáp lại:
“Ai cần chứ, đây thích độc thân cơ”
“Có tôi ở đây thì Minh độc thân làm sao được”


Độ thân mật trong lời nói của Khang đã bắt đầu tăng cao, càng làm Minh ngượng hơn, nhưng cậu vẫn cố phũ:
“Được tốt, đừng có tưởng bở nha”


“Ôi, Minh ngoan ngoãn dịu hiền sáng nay vừa mới xin lỗi tôi đi đâu rồi? Tôi biết là cậu không sống thiếu tôi được mà, đừng phủ nhận thế chứ. Hay là lại muốn bị tôi phạt?”


Đọc xong cái tin nhắn này thì mặt Minh lập tức đỏ bừng. Khang thật ác quá mà, ngôn từ đã sến súa thì chớ, còn cố tình gợi lại chuyện sáng nay nữa, làm Minh chỉ muốn độn thổ khi nhớ lại cái cảnh bị ép sát vào bàn rồi suýt nữa thì bị cưỡng…hôn. Mới chỉ là tin nhắn mà đã cảm thấy bối rối thế này rồi thì khi gặp trực tiếp không biết sẽ thành thế nào nữa, Minh không biết cãi lại thế nào, đành đánh trống lảng:


“Không nói chuyện với ông nữa, tôi đi ngủ.”
“Haha, ngủ ngon. Mơ về tôi nhé”


Minh tắt điện thoại, trong lòng thấy vui khó tả. Mặc dù vẫn còn rất xấu hổ mỗi khi nghĩ đến những gì đã xảy ra, cậu vẫn thấy mừng, vì cậu và Khang đã trở lại bình thường, có điều, nó có vẻ đã…vượt xa so với trước đây. Khi mà ngày ngày Minh chỉ thấy khó chịu và ghét Khang, cho đến lúc thay vào đó là một cảm giác thoải mái mới lạ, và bây giờ, cảm giác ấy còn mạnh mẽ hơn nữa. Có thể nói, những cảm xúc trong Minh về Khang đang dần thay đổi theo hướng tốt hơn, giờ đây tất cả những khó chịu, đề phòng đều gần như biến mất, chỉ còn là những vệt mờ ảo đang trôi nổi trong tâm trí. Minh tự hỏi mình, liệu có nên để mọi việc tiếp tục tiến xa hơn nữa không, hay chỉ dừng lại ở mức độ này, vì đây là lần đầu tiên chuyện này xảy đến với cậu, nên thật khó khăn để có thể quyết định được. Nghĩ đi nghĩ lại, Minh vẫn không biết phải làm sao, cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, để cho giấc ngủ giúp cậu tạm thời quên đi những băn khoăn ấy.


Dù sao thì, ngày mai sẽ không còn u ám nữa, phải không?

Sáng thứ bảy
“Chào buổi sáng, Minh thân yêu”
Khang tươi cười ngay khi vừa ngồi xuống, được nghe lại lời chào thân mật ấy sau bao ngày, Minh cảm thấy như tai mình vừa được đắp thần dược. Cậu mỉm cười:
“Chào”


Khang đặt tay lên thành ghế, vòng ra sau lưng Minh:
“Tối hôm qua bảo đi ngủ rồi có ngủ thật không đấy?”
“Ngủ thật hay không là việc của tôi chứ”
“Ay dà, vậy là tiếp tục thức rồi”
“Ừ, thức mà”
Minh đáp tỉnh bơ, nhưng lập tức im bặt khi thấy Khang bắt đầu áp người lại gần:


“Thích mang thêm tội nói dối phải không?”
Ánh mắt gian tà hiện lên ngay lúc ấy, dọa Minh phát khiếp. Cậu không muốn lại bị ép vào bàn như lúc trước thêm một lần nào nữa, lí nhí:
“…Tôi…tôi đùa, ngủ đúng giờ mà, thật đấy”


Phản ứng của Minh làm Khang phải bật cười, cậu ngồi thằng lên, nhìn Minh trêu chọc:
“Vậy mới ngoan chứ. Tí thưởng bánh kem nhé”
“Ông…Biến đi!!!”


Khang cười ha hả khi thấy Minh nổi quạu, khi cậu tức lên nhìn đáng yêu không kém gì lúc bình thường. Còn Minh thì chẳng hiểu nổi mình bị làm sao nữa, mới bị dồn một tí đã mềm nhũn ra rồi. Trước đây cậu có thể lạnh lùng với Khang, mặc dù hầu như lúc nào cũng bị chọc cho tức điên lên những vẫn phũ được hết công suất. Vậy mà bây giờ, chỉ cần một động thái nhỏ như vậy thôi là Khang gần như có thể khống chế cậu, ngày một dễ dàng.


Tất nhiên, cuộc đối thoại lẫn cảnh tượng áp vào nhau vừa rồi không thể không làm cho mọi người bất ngờ. Tất cả những người quan tâm đều không giấu nổi sự mừng rỡ khi thấy cả hai đã gần gũi lại với nhau, mà còn gần hơn nhiều so với lần trước. Mấy bạn nữ ngồi trên bắt đầu gào rú trong thầm lặng với nhau, còn các bạn của Minh, chỉ lặng lẽ quan sát hai người rồi mỉm cười hài lòng.


Giờ ra chơi
“Lần này là làm lành thật rồi cơ đấy”
Ly đập nhẹ vào mặt bàn khi Minh đang bấm điện thoại, cậu ngẩng lên, thấy cả lũ đã đứng xung quanh. Minh cười:
“Ừ…”
“Như thế nào?” – Nga hỏi
“Thì…xin lỗi, xong rồi thế thôi”


Từ bao lần nói điêu bị phát hiện, Minh đã rút ra kinh nghiệm khi chém gió phải thật bình tĩnh, giọng tự nhiên, như vậy mới qua mặt được thiên hạ. Và lúc này, cậu đang sử dụng kinh nghiệm đó một cách…rất không khéo léo. Cơ bản là vì khi nhắc tới chuyện hai người làm lành đồng nghĩa với việc trí não tái hiện lại cái cảnh “mặt bàn”, thế nên má cậu lại bắt đầu hồng lên, lời nói còn do dự. Vậy là giấu đầu hở đuôi, những cặp mắt nghi ngờ bắt đầu rọi thẳng vào Minh, làm cậu lúng túng, Ân tr.a hỏi:


“Chỉ có thế thôi à?”
“Ừ, chứ muốn gì nữa?”
Minh đáp lại bằng một câu hỏi, thật may, phương pháp này đã có hiệu quả, vừa để khẳng định, vừa để dội lại đối phương. Nga tiếp lời ngay:
“Phải có hành động gì chứ, kiểu “…” rồi “…” hay là “…” ý”


“Khiếp, đầu óc”
“Ý kiến giề, kệ bọn tao chứ”
“Kệ mà, chỉ là thấy…sợ”


Liêm bĩu môi nhận xét, cười châm chọc, Ly và Nga bị trêu, lập tức châu vào hội đồng Liêm, Ân thấy bỗng dưng chí chóe thì nhảy luôn vào tham gia, làm loạn hết cả một góc. Kệ cho bốn người cãi nhau, Khôi nói với Minh:
“Xong rồi là tốt, bọn tôi cũng mừng”
“Ừ, và tôi cũng cảm ơn”


“Vì?” – Khôi ngạc nhiên hỏi
“Vì mọi người, nhất là ông, đã khuyên nhủ và giúp đỡ tôi”
Minh cười nhẹ nhàng, Khôi nghe vậy, không nói gì nữa, chỉ cười đáp lại, rồi quay sang can ngăn cái hội ầm ĩ kia. Đúng lúc ấy, Khang chạy lên lớp, tiến về chỗ ngồi. Minh thấy lạ, bèn hỏi:


“Sao hôm nay lên sớm vậy?”
“Nhớ Minh”
“Thôi đi ông”
Cả đám kia đang loạn xị ngậu bỗng thấy Khang đã ngồi cạnh Minh từ bao giờ, liền nhanh chóng giải tán:
“Ôi, ôi, không làm phiền hai người nữa nha, đi đây”


Ly đưa tay chào, miệng cười tươi tắn, nhưng là cười với Khang. Như thể hiểu rõ ý của Ly, Khang cười lại cùng với ánh mắt hàm ý không kém. Minh nhận ra có âm mưu gì đó ở đây, liền đuổi:
“Thôi, về chỗ đê con hâm”
“Hứ, không thèm”


Ly giả vờ ngúng nguẩy bỏ đi, mấy người còn lại đã yên vị tại chỗ của mình, chỉ còn Khang và Minh. Khang chìa tay ra, đặt lên bàn một hộp bánh nhỏ:
“Này”
“Gì đây?” – Minh bất ngờ
“Bánh kem, lúc nãy tôi nói sẽ thưởng cậu mà”
“Ông coi tôi là cái gì thế hả?”


Thấy Khang “thưởng” bánh cho mình, Minh có đôi chút…tự ái, nhất thời to tiếng lên. Khang nhận ra mình vừa dùng từ không thích hợp, liền xuống nước:
“Tôi coi Minh là người mà tôi rất yêu quý, nên tôi mua bánh để tặng cậu”
Nói đoạn, Khang lấy thìa xắt một miếng bánh, đưa lại gần Minh:


“Ăn đi nào”
Minh có phần bất ngờ trước hành động của Khang, nhưng rồi bình tĩnh lại, cầm lấy cái thìa từ tay Khang:
“Không cần, tự tôi ăn được”


Nói rồi đưa thìa vào miệng, vị ngon của bánh làm Minh thấy thích thú, liền xúc lia lịa, loáng cái đã hết sạch cái bánh. Minh mãn nguyện buộc túi lại, không quên quay sang cười nói với Khang:
“Cảm ơn”


Khang ngồi ngắm Minh ăn nãy giờ, nghe Minh nói vậy thì cười hạnh phúc, bởi cậu đã chịu ăn bánh, không những vậy còn nói lời cảm ơn bằng một thái độ vui vẻ. Điều ấy chứng minh rằng, khoảng cách giữa hai người đang ngày càng gần hơn.


Vậy là ngày đầu tiên sau khi kết thúc “chiến tranh lạnh” của hai người trôi qua trong yên bình và những cảm xúc tốt đẹp.
Tan học, trước khi ra về Khang nói với Minh:
“Minh về cẩn thận nhé, hay để tôi đèo về”
“…Cảm ơn, nhưng tôi tự về được rồi”


Một lần nữa thất bại trong việc xin chở Minh về, nhưng Khang không thất vọng, vẫn tươi cười:
“Vậy chào nhé, tôi đi trước”
“Bye…”
Khang ra ngoài trước, nói vậy chứ cậu còn ối việc của trường phải lo, hiện giờ phải xuống phòng đoàn đội cập nhật tin tức. Minh thấy điện thoại rung lên, liền bắt máy:


“Ông đến rồi à?”
“Đang chờ ở cổng đây, xuống đi”
“Ừ”
Tắt máy, Minh cùng hội bạn ra về, cả lũ cười nói sôi nổi suốt đường đi xuống sân. Xuống tới nhà xe, Minh nói:
“Hôm nay Dương đèo tao về, đi trước nhá, bye bye”


“Úi trồi ôi, từ chối Khang để đi cùng Dương nha, hỏng hỏng”
Ly bắt đầu trêu ghẹo cậu, mấy đứa kia cũng cười hùa theo. Minh biết ngay là sẽ thế này, đáp:
“Chúng mày biết thừa mà còn trêu tao, lúc khác tao xử, về đây”
“Chúc hú hí với nhau vui vẻ nha em”


Mấy đứa cười phá lên, nói với theo vang khắp nhà xe làm Minh xấu hổ quá đi thẳng. Ra đến cổng, cậu đã thấy Dương đứng đó chờ, xung quanh, các bạn nữ cùng trường đi qua cứ nhìn xuýt xoa, thì thầm ríu rít với nhau khen đẹp trai. Minh đi tới, cười:
“Chờ lâu không?”
“Mới 10 phút thôi”


“Đáng ra nên để ông chờ lâu hơn haha”
“To gan thật đấy, có tin tôi cù ông luôn bây giờ không” – Dương giơ sẵn hai tay ra, cười
“Không dám, ai lại làm thế, thôi về nào”
“Lên xe đê”


Dương phóng xe đi trong sự tiếc nuối của bao người, cứ nhìn theo cho đến khi chiếc xe máy đi khuất. Trong đó có những người biết Minh, nhất là mấy bạn nữ, thấy Minh đi cùng một anh chàng lạ mặt thì bắt đầu bàn tán:
“Trời, sao Minh lại đi cùng anh kia? Tưởng có Khang rồi cơ mà?”


“Nói gì thế? Người ta là con trai mà”
“Ơ kìa, không biết hay sao. Thế để tôi kể cho mà nghe, này nhá…”

Về đến nơi, Minh mở cửa, Dương cất xe vào nhà rồi cả hai cùng ra bàn ăn. Siêu thấy tiếng người thì chạy xuống, thấy Dương, cậu niềm nở:
“Anh Dương đấy à? Chào anh”


“Chào em, vừa đi học về à?” – Dương cười lại
“Em về lúc 11 giờ hơn rồi”
“Ăn gì chưa? Anh gọi đồ về ăn nhá”
“Vâng ạ”
“Này, anh ngồi đây mà không thèm chào à?”


Thấy thằng em chỉ lễ phép chào mỗi Dương, còn có vẻ rất vui, Minh liền chen ngang. Siêu lè lưỡi, dài giọng:
“Chàoooo anhhhh”
“Thích ăn đập rồi đây”
“Không sợ”
Lập tức, hai anh em lao vào đánh nhau loạn xạ. Dương vừa nín cười vừa bấm điện thoại:


“Xin chào quý khách. Đây là nhà hàng Pepperonis. Quý khách muốn gọi món gì ạ”
“Dạ, cho em pizza số…”
Mặc kệ Dương đang đứng gọi đồ, Minh với Siêu vẫn đánh nhau rất hăng, ầm hết cả nhà lên. Dương đặt hàng xong liền tiến tới, gỡ hai người ra:
“Lớn đùng rồi còn chấp trẻ con hả ông?”


“Em lớp 8 rồi đấy anh Dương”
“Nó trẻ con quái gì đâu”
Siêu và Minh đồng thanh cãi lại, Dương đành bó tay với hai người này, không nói nữa mà kéo Minh ra, như vậy mới chịu thôi chí chóe với nhau. Dương quay sang Siêu:
“Siêu có quý anh không?”
“Có ạ”


“Gớm, mắt sáng như sao kìa” – Minh đứng cạnh lèm bèm
“Kệ em” – Siêu lè lưỡi
“Thế phải nghe anh, không được trêu anh Minh nữa nhá” – Dương nhìn Siêu cười
“…Nhưng mà anh Minh…”


“Ngoan nào, bây giờ mà lễ phép với anh trai, sau này sẽ còn trưởng thành hơn nữa đấy. Con gái thích người chín chắn biết chưa”
“Dạ vâng, em biết rồi”
Siêu gật đầu, nghe Dương răm rắp, Dương cười xòa vỗ vai Siêu, rồi trong lúc chờ đợi, cả ba trở về phòng.
Minh bĩu môi:


“Khiếp, dụ dỗ trẻ con ngọt xớt”
“Sao lại vu khống tôi thế. Tôi vừa mới ngăn chặn trận chiến anh em trai cho ông một lần và mãi mãi đấy”
“Ừ thì chặn. Nhưng mà nghe thấy gian gian. Lại còn hiểu tâm lý con gái thích người chín chắn. Eooo”


Minh tiếp tục trêu Dương, Dương thấy cậu cứ nhờn thì lao tới cù cho một trận, làm Minh co rúm người lại kêu tha:
“Á, đừng, dừng…dừng đi. Tôi không trêu nữa, dừng…”
Dương dừng lại, cười ha hả:
“ch.ết chưa, cho chừa cái tội thích láo lếu”


“Ông dám nói thế hả? Tôi đập cho trận giờ”
Minh nhảy dựng lên, Dương chỉ cười khiêu khích. Thế rồi tiếng chuông cửa vang lên, đồ ăn đã được giao đến.


Trả tiền xong, Dương mang đồ vào đặt lên bàn, còn Minh gọi Siêu xuống rồi cả ba cùng ngồi vào bàn, bắt đầu bữa trưa. Đang ăn, Dương hỏi Siêu:
“Thế dạo này sao rồi?”
“Vẫn bình thường ạ. Chả có gì đặc biệt”
“Vậy chưa có người yêu à”


“Vâng. Mãi chả có ai cả anh ạ” – Siêu tỏ vẻ chán nản
“Lạ nhỉ, anh thấy Siêu cũng được mà, hay là…”
Dương chưa kịp nói hết câu, Minh đã chen vào:
“Thôi đi ông, toàn tiêm nhiễm linh tinh, lo thân mình đê”
“Thì đã thích ai đâu mà phải lo” – Dương phẩy tay


“Anh Minh vô duyên nhở, đang nói chuyện lại cắt ngang. Anh thì cũng đã có ai đâu”


Siêu miệng vừa nhai vừa nói. Nghe vậy cả Dương lẫn Minh đều nghe “thịch” một cái trong tim. Đơn giản là vì Siêu có biết gì đâu, anh trai của nó đang có người theo đuổi suốt bấy lâu nay đấy chứ. Dương nhìn Minh cười ẩn ý, Minh cũng chỉ biết nhìn lại rồi lập tức đổi chủ đề:


“Thôi, tí tuổi đã bày đặt nói chuyện yêu đương. Lo học hành đi mày”
“Anh hơn em có 3 tuổi thôi”
“Ơ ăn đòn mãi chưa chừa à?”
“Chưa”


Thế là lại lao vào đánh nhau, Dương cũng đến chịu, chả biết phải làm sao, đành mặc đấy cho đánh chán thì thôi. Ăn xong, ai về phòng nấy. Đánh răng rửa mặt xong, Dương nằm phịch lên giường, chọc vào người Minh đang ngồi khoanh chân bên cạnh:


“Chuyển nhà về đây đỡ thật đấy, rảnh là gặp được ông luôn”
“Ừ, tôi cũng mong đến ngày ông chuyển về mãi đấy chứ”
“Thật hả? Cảm động ghê”
“Thật 100% chứ lại, ông này” – Minh giơ tay lên, giả vờ định đánh
“Haha, ừ tin mà”


Dương cười toe, xua xua tay Minh. Cả hai đùa giỡn được một lúc, Dương nói:
“Hôm nọ, mẹ tôi tự nhiên hỏi tôi có bạn gái chưa ông ạ”
“Thật á? Sao lại hỏi thế?” – Minh ngạc nhiên


“Vì mẹ tôi biết tôi như thế nào ở trường, ông biết đấy, học giỏi, nhiều thành tích, có nhiều người hâm mộ…”
“Ừhm…”
“Thế nên mẹ mới thắc mắc tại sao mãi mà tôi chưa dẫn người yêu về nhà. Mà tôi có thích ai đâu cơ chứ”


Dương tỏ vẻ bất bình, Minh thấy vậy thì buồn cười, đáp:
“Rồi sẽ tìm được thôi mà. Gớm ạ, mới lớp 11 mà mẹ ông đã lo làm gì”
“Tôi nghĩ là vì mẹ tôi sợ”
“Sợ sao?”
Dương nằm nhìn lên trần nhà, có vẻ suy tư, rồi trả lời:


“Tại vì có bao nhiêu người thích tôi rồi, mà tôi vẫn chưa hề có cảm xúc với ai cả. Nên chắc vì thế mà mẹ tôi lo”
Nghe vậy, Minh cũng lờ mờ hiểu được vấn đề, định trấn an mấy câu, nhưng chưa kịp nói đã thấy Dương vui vẻ trở lại:
“Thôi kệ đi. Thế ông với Khang dạo này thế này?”


Bị hỏi về Khang bất ngờ, Minh hơi rối, ấp úng trả lời:
“…Cũng tốt, tôi đang dần…quý…hắn hơn”
“Kinh chưa, hơi bị hay đấy. Bắt đầu có cảm tình rồi kìa haha”
“Thằng này, đừng có trêu tôi”
“Ai trêu chứ, haha, rồi sẽ thấy”


Minh càng thấy ngượng hơn khi nghe Dương nói vậy, chồm tới đánh nhau với thằng bạn thân, nhưng rồi bị Dương đánh thua, đành lăn ra giường dỗi:
“Không đánh nữa, ông khỏe hơn tôi bao nhiêu”
“Cảm ơn đã khen. Tôi nhẹ tay lắm rồi đấy”
“Nỡ khinh thường tôi vậy sao?”


“Đâu…Đâu có, tôi sợ ông đau đấy thôi”
Dương giả vờ xoa xoa vai Minh, rồi lại bật cười ha hả, Minh lại nhảy vào đập nhau mấy trận nữa với Dương, nhưng kết quả toàn là bị Dương tẩn lại. Cả hai đùa giỡn với nhau chán chê rồi lăn ra ngủ ngon lành.


Đến chiều, Dương thức dậy, đứng lên lấy cặp. Thấy động, Minh cũng tỉnh giấc, Dương nói:
“Tôi về nhé, cuối tuần có nhiều bài. Tiếc quá, giá mà ở lại chơi được”
“Haiz, chán thế, chờ dịp khác vậy, chơi từ thứ bảy đến chủ nhật luôn” – Minh ngáp ngắn ngáp dài


“Đúng, chắc chắn phải có hôm đấy. Lúc ấy thì tha hồ quậy.”
“Ừ…”
Dương mở cửa phòng, Minh xuống cầu thang cùng, rồi tiễn Dương ra cửa:
“Về cẩn thận nhá. Mong sớm gặp lại, để còn đi chơi”
“Tôi cũng mong lắm đây, nhưng cứ yên tâm, sẽ sớm thôi. Về nhé, bye bye”
“Bye bye”


Rồi Dương phóng xe đi, ngày gặp gỡ ngắn ngủi của hai người bạn kết thúc. Minh trở về phòng, tiếp tục các hoạt động như mọi ngày: Ăn cơm, tắm rửa, làm bài tập, nhận tin nhắn chúc ngủ ngon của Khang, rồi yên tâm lên giường đi ngủ. Chuẩn bị cho một ngày chủ nhật ngủ nướng và nghỉ xả hơi.


Kể từ hôm làm lành, những ngày sau đó là quãng thời gian mà tình cảm giữa Khang và Minh ngày càng được lớn mạnh. Khang vẫn ân cần quan tâm tới Minh như mọi khi, chỉ khác là tần suất và mức độ được nâng cao. Còn Minh thì ngày càng tiếp nhận những điều ấy nhiều hơn, không còn bất cứ nghi ngờ gì về tình cảm của Khang nữa, cậu nói, cười với Khang vui vẻ hơn, dần quen với những cái khoác vai, cái nắm tay bất chợt, và còn nhắn tin vào buổi tối với Khang nhiều hơn nữa. Mọi người trong lớp nhìn vào hai người, tên con trai nào khô khan thì tặc lưỡi không quan tâm, nhưng những người khác thì cứ ca ngợi mãi, mừng cho cả hai. Nhất là mấy bạn nữ hay ghép cặp Minh với Khang, còn thích thú gọi đó là “Khoảng thời gian tình yêu thăng hoa”.


Thứ tư
Tan học, Minh thấy Khang có ý muốn nói gì đó, biết là muốn đèo mình về, Minh mỉm cười chờ Khang lên tiếng. Thế rồi, Khang nắm lấy tay cậu, làm cậu bất ngờ, giọng Khang nhẹ nhàng:


“Hôm nay tuyển đấu bóng rổ, không phải là trận đấu lớn, nhưng cậu có muốn đi xem không? Sau đấy chúng ta có thể…đi chơi đâu đó…”
“Ông…đang mời tôi đi chơi à?”
Minh thấy ngượng quá, khi mà Khang lại nắm tay mình và nói như vậy. Khang tiếp tục:


“Phải, chưa chính thức là một buổi hẹn hò, nhưng ít nhất tôi cũng cần phải bắt đầu tiến xa mối quan hệ của chúng ta hơn. Tôi đã muốn mời cậu lâu lắm rồi, nhưng hôm nay mới có thể nói…Vậy…cậu sẽ đi chứ?”


Nghe những lời tha thiết ấy, Minh bỗng thấy mềm lòng. Mọi khi Khang vẫn thường xuyên thân mật với cậu, nhưng sau đó toàn trêu tức cậu, hôm nay là lần đầu tiên Khang rủ cậu đi chơi, thật không biết phải làm thế nào bây giờ. Đấu tranh tư tưởng mất một lúc, Minh lí nhí, mặt đỏ bừng:
“…Ừ, tôi sẽ…đi”


Khang mừng rơn lên khi Minh đồng ý đi cùng cậu, dù chỉ là đi chơi bình thường, chưa phải là hẹn hò thực sự. Nhưng Khang tự tin rằng, lần này sẽ thành công, rồi còn những lần khác như vậy nữa, có nghĩa là cậu và Minh sẽ có thêm thời gian riêng bên nhau, sẽ hiểu nhau hơn, để rồi tình cảm của Minh dành cho cậu sẽ phát triển, và sẽ có thể chính thức hẹn hò với nhau. Khang vui mừng trả lời:


“Cậu đồng ý rồi? Cậu sẽ đi thật chứ?”
“…Ừ, tôi….ừ…”


Minh biết là Khang đang rất vui, nhưng bản thân không làm sao có thể thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng, vì đây là lần đầu tiên cậu đồng ý đi chơi cùng Khang, chắc chắn chưa thể cảm thấy thoải mái ngay được. Cố gắng lấy lại tự tin, Minh đi lên chỗ Khôi:


“Này…mọi người về trước nhé. Tôi…đi với Khang”
Nghe hết câu, Khôi mở to mắt ngạc nhiên:
“Thật hả? Đi…chơi đấy à?”
“…Ừ”
Khôi mặc dù vẫn đang rất bất ngờ vì tin mới nhận, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, mừng rỡ:
“Tốttttttt, tôi rất mừng đấy. Chúc vui vẻ”


“Cảm ơn, vậy tôi đi nhé”
“Bye bye”


Minh cùng Khang ra khỏi lớp, cảnh tượng ấy khiến cho toàn bộ mọi người trong lớp ngạc nhiên, nhất là mấy đứa bạn của Minh. Khôi chỉ cười thầm trong lòng, lúc sau mới nói cho Ly, Ân, Nga và Liêm biết. Không hẹn mà gặp cả bốn đứa đều há hốc mồm, rồi sau đó cùng cười vang, ai cũng mừng vì cuối cùng Khang đã có thể tiến thêm một bước với Minh, nhất là Ly với Nga, cứ ríu rít với nhau mãi không thôi.


Hôm nay là thứ tư, chỉ phải học ba tiết, nên rất nhiều học sinh đều ở lại để hoạt động câu lạc bộ. Những người bạn của Minh cũng không phải ngoại lệ, ai cũng có việc trong câu lạc bộ riêng của mình, nhanh chóng chào nhau rồi tách nhau mỗi người một chỗ.


Ở cổng trường, Dương đang đứng chờ Minh. Dù là ngày thường, nhưng vì cả lớp cậu và lớp Minh đều tan sớm hơn thường lệ, nên Dương định đến gặp Minh rồi tranh thủ thời gian thừa đi chơi một lúc, sau đó về làm bài tập cũng được. Chờ mãi không thấy Minh ra, Dương bấm máy, nhưng chưa kịp bấm xong thì nghe tiếng gọi:


“Có phải Dương không?”
Dương quay lại, nhận ra người quen, cười:
“Chào cậu, hôm nọ mình gặp nhau rồi đúng không?”
“Ừ, cậu chờ Minh phải không? Rất tiếc cậu ạ, Minh hôm nay đi với Khang rồi”
“Ahaha, thật à? Tốt quá rồi. À mà, xin lỗi nhưng tớ quên mất tên cậu rồi. Cậu là…?”


“Tớ là Khôi” – Khôi cười đáp






Truyện liên quan