Chương 25: Niềm vui diệu kỳ
Dương vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm trong yên lặng. Minh đơ cả người ra, mắt nhìn Dương với sự ngỡ ngàng, Dương biết
chuy
ện này rất sốc với Minh nên không nói gì thêm mà chỉ ngồi nhìn Minh chờ đợi. Một lúc sau, Minh bỗng cười rúc rích, miệng lắp bắp:
“Ông…đang đùa tôi…đúng không? Kiểu này mới lạ nha”
Dương khẽ thở dài, biết ngay là từ đầu Minh sẽ không tin mà. Cậu đáp:
“Không hề, tôi đang nói thật”
Dù đã nghe vậy, Minh vẫn tưởng rằng Dương đang đùa mình, tiếp tục cười:
“Thôi mà…hahaha…Trường ông có bạn nào tên Khôi hả? Con gái mà tên Khôi thì lạ nhỉ? Mà cũng chẳng sao, chắc là xinh xắn dễ thươ…”
“MINH!!!”
Dương gọi lớn làm Minh lập tức ngừng lại, hai tay Dương đã nắm chặt lấy vai cậu. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương, nụ cười của Minh dần biến mất, cậu khẽ nói:
“…Khôi…là Khôi đó sao?”
Dương thả tay khỏi Minh, gật đầu, tin này khiến cho Minh quá đỗi bất ngờ, hiện không biết nên nói gì. Cậu cứ nhìn mãi thằng bạn thân mấy năm trời của mình, lòng dấy lên bao câu hỏi, vừa mới tháng trước còn bảo không có tình cảm đặc biệt với ai mà hôm nay đã nói khác hẳn rồi. Nghĩ sâu hơn nữa, Minh chợt nghĩ tới cú điện thoại lần trước, cậu rụt rè hỏi:
“Lí do ông hỏi tôi về các câu lạc bộ thứ tư…là vì vậy à?”
Dương đang trầm ngâm, nghe Minh hỏi thì gật đầu đáp:
“Ừ…Tôi muốn xác định thời gian cụ thể để…gặp Khôi”
Nói xong, Dương nằm phịch ra giường, tay vò vò đầu suy nghĩ. Minh đưa mắt nhìn mông lung, hít sâu một hơi rồi lên tiếng:
“Ông có chắc là…ông thích Khôi thật chứ?”
Nghe vậy, Dương nhổm người dậy, đáp:
“Tôi chắc. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói với ông mà.
Ban
đầu tôi không xác định được cảm xúc này là gì, nhưng giờ thì chắc chắn rồi”
Giọng Dương chắc nịch, Minh nghe xong thì gật gù, rồi tiếp:
“Vậy ông để ý đến Khôi từ bao giờ thế?”
“Cái hôm ông đi chơi với Khang, còn nhớ chứ? Tôi đã gặp Khôi và từ đó…”
Dương nói đến đây thì dừng lại, Minh hiểu ý nên chỉ gật đầu, rồi cả hai lại ngồi yên suy nghĩ. Đối với Dương, nói ra chuyện này thật không dễ dàng gì, kể cả là với người bạn thân nhất. Suốt bao lâu nay chơi với nhau, đây là lần đầu tiên mà Dương lại có những tâm sự này, ắt hẳn chính mình có khó tin nữa là người khác. Còn Minh, dù biết chuyện này là thật, nhưng trong lòng vẫn rất bất ngờ. Phải rồi, vào một ngày bình thường, đột nhiên thằng bạn thân 6 năm xuất hiện và nói thích cậu bạn cùng lớp của mình, ai mà có thể không nhạc nhiên khi nghe điều ấy chứ. Nhất là Minh không thể ngờ được, trong suốt thời gian qua Dương đã phải lo nghĩ rất nhiều, và những phản ứng kỳ lạ của Dương mỗi khi nhìn thấy Khôi, vậy mà cậu lại không nhận ra.
Minh thầm thở dài, trách mình đã lơ là mà không quan tâm tới Dương, để bây giờ chuyện xảy đến đột ngột thế này đây. Ngẫm nghĩ một hồi, Minh quay sang Dương cười khúc khích:
“Ààà, hiểu rồi, cái lần ông hỏi tôi về tình yêu sét đánh, là chuyện này đấy phải không?”
Dương mỉm cười, gật đầu:
“Ừ…”
Tức thì, Minh ngồi sát lại Dương, giương đôi mắt long lanh tò mò hỏi:
“Thế…đúng là tình yêu sét đánh à?”
Vẻ mặt ấy của Minh khiến Dương phải phì cười, cậu đáp:
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ngay từ lúc nhìn thấy Khôi, tôi đã cảm thấy…ừm…thấy…”
Dương không biết diễn tả ý của mình thế nào, cứ ngập ngừng mãi, Minh liền hăng hái trợ giúp:
“Thấy hồi hộp à? thế có thấy ngượng không? hay là căng thẳng?”
“Ừ, có thể nói là hồi hộp, tôi không biết nói sao cho đúng nhưng lúc ấy cảm giác như tôi không thể tự tin như bình thường được.”
Dương vừa nói vừa có vẻ ngượng, đùng cái hai thằng lại ngồi nói mấy chuyện tình cảm mà cả hai đứa đều chưa từng trải qua bao giờ, vậy nên sẽ rất khó để có thể diễn đạt cũng như hiểu được những thứ cảm xúc ấy. Với Minh thì khác, cho dù cậu chả biết gì về tình yêu, từ chuyện Khang mà bạn bè đã phải tốn biết bao công sức khuyên bảo cũng như chính bản thân cậu đã phải trải qua những cãi vã giận hờn chỉ vì sự ngây thơ ngơ ngác của mình, nhưng cậu vẫn thấy rất hào hứng và tò mò. Vì đây là chuyện của Dương, việc mà chưa từng xảy đến với thằng bạn chí cốt của cậu nay đã thực sự xảy ra, hiển nhiên sẽ khiến cho Minh cảm thấy vô cùng thích thú.
Minh hỏi tiếp:
“Rồi sau đấy ra sao?”
“Tôi…đến trường ông để gặp Khôi nhiều hơn, rồi dần dần càng thấy cảm xúc của mình rõ ràng hơn…” – Dương cười khì
“Ồ, hóa ra là dạo này toàn đến mà không nói gì với tôi nha, ông kinh phết nhờ”
Minh bĩu môi trêu chọc, Dương chỉ cười không đáp. Minh nói:
“Đến gặp Khôi xong hai người làm gì?”
“Bọn tôi ngồi nói chuyện, chia sẻ nhiều thứ lắm. Mà chuyện Khôi kể luôn làm tôi thấy thú vị ông ạ, cậu ấy có một sự cuốn hút rất đặc biệt. Từ ánh mắt, nụ cười, giọng nói,…tôi chưa từng gặp ai như thế bao giờ…”
Vừa nói đến Khôi là Dương mơ màng, nói chuyện cứ như đang bay bổng. Minh nhìn Dương thao thao bất tuyệt thì tủm tỉm cười rồi tiếp lời:
“Ông thấy Khôi hấp dẫn đến thế à? Hay quá, hóa ra ông thích mẫu người trầm tính điềm đạm như vậy”
“Hahaha, có vẻ là thế. Nhưng chẳng hiểu sao chỉ có Khôi mới có thể khiến cho tôi có những cảm xúc này. Giống như…Khôi là người dành cho tôi vậy…”
Dương nói xong thì hơi đỏ mặt, nói ra một điều từ trong tim như vậy thì cảm thấy ngượng cũng phải. Minh nhìn phản ứng của Dương, không nhịn được liền cười sằng sặc:
“Ôi ch.ết mất hahahahahah. Sao ông có thể nói ra những lời ấy chứ, sến ch.ết đi được. Đau bụng quá, hahahaha”
“A, ông dám cười à? Đã thế cho cười đã đời luôn nhé”
Dương lao đến cù vào hai bên hông của Minh, làm cậu ngã ra giường cười lăn lộn. Dương cù càng mạnh, Minh càng cười lớn, đến lúc không chịu nổi phải đầu hàng:
“Đừng… đừng, tôi không cười nữa, không cười nữa mà. Xin tha mạng”
Lúc này Minh đã co quắp hết cả người. Dương dừng lại, cười hả hê:
“Hà hà, chừa rồi chứ hả?”
“Ông đúng là…dã man”
Minh ngồi dậy, hậm hực đấm Dương một cái nhưng chả nhằm nhò gì. Hai người lại xông vào đánh nhau, đang đánh đấm cười đùa ầm cả phòng thì nghe tiếng mẹ Minh:
“Minh, Dương, xuống ăn nào!”
Cả hai cùng chạy xuống nhà, trên bàn, thức ăn, bát đũa đã được dọn ra đầy đủ. Thấy Dương, Siêu hồ hởi:
“Em chào anh”
“Chào Siêu”
Dương tươi cười, rồi lễ phép chào bố Minh:
“Cháu chào bác ạ”
“Chào cháu” – Bố Minh cười đáp
Minh và Dương ngồi xuố
ng gh
ế, xới cơm xong, cả nhà bắt đầu bữa trưa.
Trong bữa ăn, chợt mẹ Minh hỏi:
“Lâu rồi không gặp cháu, vẫn học tốt chứ?”
“Ôi giời, mẹ hỏi vậy cũng như khô…”
Minh nói chen vào, liền bị Dương chặn miệng:
“Vâng ạ, điểm số vẫn không thay đổi ạ”
Mẹ Minh cười hài lòng, gật gù gắp thức ăn, chốc sau lại hỏi tiếp:
“Thế cháu có bạn gái chưa?”
Minh tí thì sặc cơm, vội đặt bát xuống. Cậu ỉ ôi:
“Mẹ, sao lại hỏi thế, toàn chuyện gì đâu”
Mẹ Minh có phần ngạc nhiên khi thấy phản ứng của cậu:
“Ơ kìa, mẹ hỏi Dương chứ có hỏi con đâu mà”
“Nhưng mà tự dưng…”
“Thôi nào, để yên cho mẹ nói chuyện với bạn”
Minh cố gắng để mẹ cậu không đả động gì đến vấn đề này, ấy vậy mà mẹ cậu cứ khăng khăng muốn hỏi chuyện Dương. Thật là kỳ lạ, nhằm đúng hôm nay thì mẹ lại hỏi chuyện đấy, chỉ sợ Dương không biết đối đáp thế nào. Minh nhìn sang Dương, và bất ngờ khi thấy Dương vừa cười vừa trả lời:
“Haha, cháu chưa có bạn gái đâu cô, vẫn đang độc thân đây ạ”
“Thật à? Tại cô thấy cháu đẹp trai, học giỏi mà còn ngoan ngoãn lịch sự thế này, chắc phải có ai thích rồi chứ?”
“Kìa mẹ…”
Minh ngồi cạnh cứ choi choi lên ngăn mẹ lại, Siêu và bố cậu nghe chuyện thì ngồi cười với nhau, mẹ Minh không để tâm, tiếp tục quan tâm hỏi han Dương. Và Minh càng choáng hơn khi thấy Dương trả lời vui vẻ:
“À vâng, có nhiều bạn thích cháu, nhưng cháu chưa tìm được ai hợp với mình ạ”
“Ồ, ra thế. Xin lỗi cháu, cô không có ý hỏi chuyện riêng tư. Chỉ tại cô hơi tò mò”
“Dạ không sao đâu. Cháu thoải mái mà cô”
Thái độ tỉnh bơ của Dương làm Minh ngỡ ngàng. Cho dù đang vướng vào chuyện tình cảm rắc rối nhưng khi mẹ cậu hỏi đến, Dương lại có thể trả lời như thể mọi thứ đang rất bình thường mà không hề có vẻ mất tự nhiên hay một chút bối rối. Quả là vừa đáng phục, vừa đáng sợ.
“Dương thân với Minh thế, có biết Minh nó thích ai chưa cháu?”
Lần này thì đến lượt bố Minh lên tiếng làm Minh xém ngã ngửa, cậu cuống lên:
“Lại cả bố nữa, sao hôm nay bố mẹ cứ hỏi mấy chuyện này thế?”
“Thì bố thấy mẹ hỏi nên cũng muốn biết, khà khà. Mà tuổi này bọn thanh niên yêu đương đầy ra, con thì mãi không thấy nói gì nên bố mới thắc mắc”
Mẹ Minh gật gù với bố cậu, Siêu được thể thì nhìn Minh trêu chọc, còn Dương bật cười:
“Cả nhà cứ yên tâm đi ạ, Minh vẫn còn đang ngoan hiền lắm chưa có người yêu đâu”
“Vậy à? Ừ, bác thấy nó cũng được mà mãi không có ai” – Bố Minh đáp
“Bố, khổ quá…” – Minh nhảy dựng
“Cái đấy thì không lo ạ, thế nào mà chả có người thích Minh, trông nó thế này cơ mà”
Mọi người cười phá lên, còn Minh thì chả biết phải nói thế nào trong cái trường hợp này. Cậu quay sang thấy Dương thầm nháy mắt với mình, hiểu ngay ý của Dương là gì. Cái câu “Thế nào mà chả có người thích” thực chất phải là “có người thích”, và người đó là Khang chứ còn ai vào đây. Đụng đến vấn đề này thì thật là khó nói, nên Minh không có ý kiến gì thêm, mặc kệ mọi người cười nói còn mì
nh ch
ỉ chăm chăm ăn cho xong bữa.
Xong xuôi, Minh cùng Dương lên phòng. Đánh răng rửa mặt xong, cả hai nhảy lên giường nghỉ ngơi. Tán gẫu một hồi, Minh hỏi:
“Này, Khôi có biết không thế?”
“Chưa, tôi kể với ông đầu tiên mà”
“Thế…ông có định cho Khôi biết không?”
Nghe Minh hỏi, Dương nhất thời im lặng suy nghĩ. Đúng là cậu chưa nghĩ đến việc này, mới xác định được tình cảm của mình, nhưng Dương không chắc liệu có nên để cho Khôi biết điều đó. Cậu trả lời:
“Tôi cũng không rõ nên làm thế nào, chỉ sợ nếu Khôi biết, cậu ấy không nói chuyện với tôi nữa thì…”
“Sao ông lại lo điều đó?”
Minh ngồi hẳn dậy nhìn Dương với vẻ thắc mắc. Dương đáp:
“Dễ hiểu mà, nếu Khôi không có hứng thú với con trai, chẳng phải cậu ấy sẽ rất sốc nếu như biết tôi đang thích cậu ấy sao?”
“Tôi nghĩ là…”
“Tệ hơn nữa, có thể Khôi sẽ ghét tôi, có khi…thấy kinh sợ khi tiếp xúc với tôi ý chứ”
“Trời ơi, Dương!”
“…”
Minh gọi lớn làm Dương dừng lại, nhìn cậu khó hiểu. Minh thở dài, nói:
“Ông đừng lo nghĩ những thứ ấy làm gì. Khôi là bạn tôi nên tôi biết mà, nó sẽ không hành xử như thế đâu”
“Sao ông chắc chắn được vậy?”
Dương có vẻ đã bớt lo, nghe Minh nói vậy thì thấy có chút hy vọng, liền chăm chú lắng nghe. Minh trả lời:
“Tại vì…tôi thấy như thế…”
“Thế thì…”
“Khoan, nghe đã!”
Minh giơ tay ra dấu im lặng, rồi tiếp:
“Có cơ sở cả đấy. Nói ra sợ thành đứa nhiều chuyện, nhưng tôi nghĩ điều này sẽ giúp ông bớt lo lắng. Khôi có điều gì đấy…bí ẩn lắm, rất am hiểu mấy chuyện tình cảm, mấy lần liền đều đưa ra lời khuyên, rồi phân tích vấn đề cho tôi, mà lần nào nó cũng hiểu đúng vấn đề…”
“Ừm…” – Dương gật gù
“Cái chính là, hình như Khôi biết nhiều về tình cảm giữa…hai đứa con trai…Giống như…”
Nói đến đây Minh liền ngừng lại vì hơi ngại, Dương hiểu ý liền tiếp lời:
“Như ông với Khang”
“Ừ…đúng thế. Đấy, xong rồi Khôi còn biết mấy cái thuật ngữ như là…cái gì nhỉ? Là…À, nằm dưới!!!”
Minh búng tay tách một cái, Dương liền ngẩn ra, hỏi:
“Nằm dưới? Nằm dưới là cái gì thế?”
“Tôi cũng không biết cơ, hỏi nó thì nó cứ bảo là rồi sẽ biết, mà tôi chả hiểu ý là gì”
“Khôi nói thế khi nào?”
“Nó nói tôi là nằm dưới, bảo là với vẻ ngoài và tính cách của tôi thì…là nằm dưới”
Minh tỏ ra băn khoăn xen lẫn hậm hực, Dương nghe xong thì nghĩ ngợi gì đó. Minh thấy Dương bỗng nhiên im ắng thì hỏi:
“Sao đấy?”
“Huhmm…”
Dương nhìn Minh một lượt, rồi liên hệ với câu nói của Khôi. Bất chợt, cậu lên tiếng:
“Mở máy tính đi”
“Hở? Để làm gì?”
“Cứ mở đi nào”
Minh mở laptop lên rồi đưa cho Dương. Dương đặt máy lên giường, nói:
“Chúng ta sẽ tìm hiểu luôn”
“Gì cơ? Tìm hiểu…ý ông là giải nghĩa cái từ ấy hả?”
“Chính xác”
Dương cười toe rồi gõ gõ trên bàn phím, Minh ban đầu định không để tâm, nhưng rồi vì tò mò muốn biết nên cũng ngồi chúi đầu vào xem. Màn hình hiện ra một loạt các
trang
web hiển thị kết quả cho từ “nằm dưới”.
Lướt qua mấy trang đầu, cả hai không thấy có gì liên quan, toàn là những bài chán ngắt về địa lý hay bom mìn. Chợt, Dương dừng lại nhìn chăm chú vào một kết quả, phía dưới là mấy dòng chữ mở đầu có từ “nằm dưới” được đặt trong ngoặc kép:
“Trong một mối quan hệ giữa hai người con trai, “nằm dưới” là…”
Minh cũng đã thấy dòng chữ đó, cậu bất giác thấy ngường ngượng, chưa kịp bảo Dương đừng click vào thì Dương đã bấm chuột. Bài viết hiện ra:
“Trong một mối quan hệ giữa hai người con trai, “nằm dưới” là từ dùng để chỉ người đóng vai nữ. Tức là khi hai người con trai yêu nhau, thường sẽ có một người yếu hơn, có thể thấp hơn hoặc không, nhưng chung chung là nữ tính hơn người còn lại…”
“Uây, có vẻ đúng là cái này rồi Minh ơi”
Dương reo lên thích thú, còn Minh vừa đọc vừa thấy ngượng đến nóng ran cả người. Xét mối quan hệ giữa cậu và Khang, thì rõ ràng Khang là người cao hơn, khỏe hơn và nam tính hơn, còn cậu thì toàn được mọi người khen là dễ thương chứ chưa thấy ai nói mạnh mẽ bao giờ. Càng nghĩ, Minh càng thấy đúng, nhưng đồng thời cũng rất xấu hổ khi tưởng tượng ra cảnh cậu và Khang yêu nhau giống như bài viết miêu tả. Dương vẫn chăm chú đọc, tay kéo chuột từ từ, nãy giờ đã đọc được nửa bài rồi.
“…Từ này cũng dùng để chỉ vị trí của hai người khi “yêu”, người nằm dưới là người đảm nhiệm việc “nhận”, còn người nằm trên sẽ là người “cho”. Nói thế này các bạn cũng hiểu ý tớ là gì nhỉ ố hô hô hô…”
“Trời ơi, không đọc nữa!!!. ch.ết mất, sao lại thành ra thế này cơ chứ”
Minh gần như muốn tắt luôn màn hình máy tính, những dòng chữ mang đầy hàm ý nhạy cảm kia đập vào tâm trí cậu như một mũi khoan xuyên thủng tinh thần. Mặt Minh đỏ bừng, đầu óc rối bời vì choáng váng, Dương ngồi cạnh cũng đỏ mặt không kém, có điều chỉ im lặng tắt máy đi chứ không phản ứng loạn lên như Minh.
Cất laptop đi, Dương ngồi lại lên giường, quan sát Minh đang đờ người ra. Minh nói không ra hơi:
“Khôi…nó…nó bảo tôi….là…như thế…Là như thế thật sao?”
“Bình tĩnh nào…” – Dương vỗ vai trấn an
“Oaaa, xấu hổ quá Dương ơi, sao tôi lại bị gán cho cái vị trí ấy chứ”
Minh ôm mặt ngã ra giường, lăn qua lăn lại kêu khóc làm Dương phải phì cười. Xoa xoa lưng Minh dỗ dành, Dương chợt hỏi:
“Mải đọc mà quên mất đấy, thế ý ông thì cái này liên quan thế nào đến Khôi?”
Nghe Dương hỏi, Minh dừng lại, nằm yên nghĩ ngợi gì đó rồi bật dậy:
“Ừ nhở…”
“…”
“Bây giờ mình đã hiểu rõ hơn một chút rồi đúng không?”
“Ông đang nói gì không hiểu?”
Dương nheo mắt nhìn Minh, còn Minh tiếp tục:
“Tức là Khôi biết mấy thứ kiểu này, mà ông nghĩ xem, nếu nó không có hứng thú với con trai, thì còn tìm hiểu mấy chuyện đấy làm gì?”
“Huhm…”
“Ý tôi là vậy đấy, Khôi rành những chuyện này, hơn nữa nó còn ủng hộ tôi với Khang cơ mà, điều đấy nghĩa là nó thấy hoàn toàn bình thường. Nên ông đừng lo nếu như Khôi biết…ông thích nó, không sao đâu mà.”
Minh nhìn Dương động viên, Dương nghe Minh nói rồi gật đầu cười:
“Cảm ơn ông, vậy thì tôi không lo nữa. Đến lúc thích hợp, tôi sẽ nói với cậu ấy.”
“Ừ”
Minh hài lòng vì đã giúp Dương bớt được phần nào mối lo lắng trong lòng, cậu mỉm cười rồi ngả xuống giường đánh một giấc. Dương vẫn còn ngồi suy nghĩ về những gì hai người vừa nói, nhưng được một lúc thì mệt quá nên rồi cũng lăn ra ngủ ngon lành.