Chương 39

Minh đi lấy túi hộ Di, vốn là để tạm thời tách khỏi nơi ồn ào ấy cho bình tâm lại. Cậu vẫn chưa hết xấu hổ vì đã để Khang nghe thấy những lời từ tận đáy lòng mình, giờ lại thêm sự náo nhiệt của các bạn xung quanh, ngồi thêm một lúc chắc rối tung đầu óc lên mất. Vậy mà vừa mới đi được vài bước đã thấy Khang chạy theo, thật không biết phải làm sao, khó xử vô cùng. Chẳng lẽ lại quay về bảo Di tự đi lấy, như vậy thì chỉ có bị cười cho vào mặt. Rốt cục, Minh đành tiếp tục đi, mặc cho Khang đi bên cạnh với ý định mở lời cho một cuộc trò chuyện, nhưng rồi Khang lại thôi, chỉ im lặng đi theo Minh. Hai người lên tầng, Minh tr.a khóa vào ổ, “cạch” một tiếng liền vặn tay nắm cửa bước vào.


Căn phòng tối om, Khang đi sau liền dặn Minh bước cẩn thận kẻo vấp, cậu ừ một tiếng rồi lọ mọ tìm công tắc. Sờ sờ trên tường một lúc, Minh chạm được vào bảng công tắc. Nhưng vừa gạt được cái nút, cậu bước chân lên phía trước thì vấp ngay phải thứ gì đó, chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi mất đà ngã xuống. Khang đi ngay bên cạnh, thấy Minh la lên thì lập tức ôm lấy cậu, đồng thời xoay người để lưng tiếp đất, còn Minh thì ngã đè lên mình, như vậy là bảo vệ được Minh khỏi bị đập người xuống sàn.


Đèn sáng lên, Minh tim đập thình thịch nhìn cảnh trước mắt mình. Cậu vừa mới ngã lên người Khang, còn Khang đang ôm chặt cậu để che chở. Minh lúng túng rời khỏi Khang, thấy mặt Khang hơi nhăn lại, cậu hoảng hốt:
“Khang, ông bị đau à?”
Khang từ từ ngồi dậy, tay xoa lưng:
“Tôi không sao”


Minh nhận ra sự đau đớn hiện trên nét mặt Khang, vội nói:
“Rõ ràng là có đau mà. Ông ngã đập cả lưng xuống đất kia kìa”
“Không sao mà, cậu đừng lo”


Khang vẫn cười trấn an, nhưng Minh không thể không lo lắng khi Khang bị đau như vậy. Cậu nhìn quanh, thấy chiếc túi trại đặt ở cạnh giường, và nó chính là nguyên nhân vừa rồi khiến hai người bị ngã. Minh vội mở túi tìm đồ sơ cứu, rồi thở phào vì nhìn thấy chai mật gấu lấp ló dưới đáy hộp cứu thương. Minh mở lọ thuốc, ngồi xuống sau lưng Khang:


“Kéo áo lên đi”


available on google playdownload on app store


Khang liền làm theo, Minh chấm thuốc vào tay, nhẹ nhàng xoa lên chỗ bầm tím trên lưng Khang. Dù cậu đang rất ngượng vì sự việc vừa xảy ra cũng như chạm vào lưng trần của Khang thế này, nhưng điều quan trọng bây giờ là phải chữa thương cho Khang đã. Khang đã vì cậu mà chịu đau thế này, làm Minh không khỏi cảm thấy hối hận. Vừa xoa thuốc cậu vừa xót xa, lòng thầm mong giá như vừa rồi đi đứng cẩn thận hơn thì đã không có chuyện gì.


Khang mỉm cười hạnh phúc, miệng nói:
“Ngã đau như vậy mà được Minh quan tâm lo lắng thì cũng đáng”
Minh kéo áo Khang xuống rồi đập vào vai Khang:
“Còn đùa được”
Khang quay người lại, cười tươi:
“Tôi nói thật mà, cậu phải tin tôi chứ”


Minh không đáp mà đứng dậy xách cái túi lên, nhìn Khang nói:
“Mình còn phải mang túi xuống nữa”
Minh mới đi được hai bước đã dừng lại. Khang đang ôm cậu từ phía sau, hai tay vòng vào nhau giữ cậu lại. Khang cúi trán xuống chạm vào đầu Minh, giọng gần như van nài:
“Đừng đi…”


Minh khẽ chạm vào cánh tay Khang đang ôm eo mình, thở dài:
“Nhưng mọi người chờ…”
“Chờ lâu một chút cũng được. Cho tôi ôm cậu lâu hơn đi, cả ngày đã không được ở bên cậu rồi”


Câu nói của Khang cùng với nỗi nhớ của chính bản thân đã khiến Minh không kìm lòng được nữa. Cậu rũ bỏ mọi lo âu, không phản kháng mà để yên cho Khang từ từ chạm vào cơ thể mình. Cảm nhận môi Khang lướt từ sau gáy xuống cổ, Minh khẽ rùng mình, một tay vô thức vòng ra sau vuốt lấy tóc Khang. Hai người đang trở nên hưng phấn thì giật mình vì nghe tiếng điện thoại vang lên, Khang vội lấy điện thoại trong túi quần ra, đưa lên tai:


“Hai cậu lấy được chưa? Cả lớp đang chờ đó” – Tiếng Di thúc giục
“Bọn tớ đang xuống, chờ chút”
Khang tắt máy, thở dài ngán ngẩm. Minh nhìn Khang cười tỏ ý thông cảm, rồi hai người nhanh chóng xách túi đồ xuống sân. Ra đến nơi đã thấy mọi người la ó:


“Làm gì mà lâu thế hai người?”
“Chờ nãy giờ, bị muỗi đốt sưng mặt rồi”
“…”


Khang cười khì đáp lại mọi người, còn Minh chỉ biết cúi mặt vì ngượng. Những ai không để ý thì không biết, chứ các bạn của Minh, và cả mấy bạn nữ nữa, nhìn một cái là phát hiện ra ngay, lập tức quay sang nhau thì thì thầm thầm rồi cười khúc khích.


“Thôi nào các em, hai bạn xuống rồi thì chúng ta bắt đầu thôi”


Cô giáo lên tiếng trấn tĩnh mọi người, thực ra các bạn chỉ đùa chứ không có ý bực bội với Khang và Minh, giờ đã đầy đủ các thứ thì phấn khởi bắt đầu trại. Đêm trại diễn ra thật sôi động, cả lớp lúc thì im lặng hồi hộp nghe kể truyện ma, lúc thì bò lăn ra cười vì truyện hài. Không chỉ thế, cô giáo còn cho mọi người tâm sự những chuyện mà thường ngày không được lắng nghe, lúc ấy mới biết, các thành viên của lớp ai cũng có bí mật riêng, có người thoải mái nói ra được, nhưng có người thì nhất quyết không chịu kể. Nhưng ít nhất thì cô giáo cũng như cả lớp đã biết thêm một số điều thú vị về nhau. Sau đó, những thành viên năng động và năng nổ đứng lên biểu diễn hát hò, nhảy múa, có tài năng gì là thể hiện hết mình, đem lại cho mọi người không ít những tràng cười sảng khoái hoặc là sự trầm trồ thán phục. Chơi vui suốt cả tối, cuối cùng Di hô to:


“Đốt lửa trại thôiiii”


Nhất lượt mọi người cùng hò reo hưởng ứng, thi nhau góp sức nhóm lửa. Chỉ một loáng, ngọn lửa đã bùng lên, cháy lan theo từng khúc gỗ mà dần trở nên khổng lổ, phải cao gần 2 mét, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu sáng khắp không gian. Cả lớp cùng ồ lên vỗ tay hoan hô xung quanh ngọn lửa, nét mặt ai cũng vui mừng thanh thản, thực sự buổi đi chơi này đã làm mọi người trở nên đoàn kết và hiểu nhau hơn rất nhiều.


Khoảng 9 giờ tối, cả lớp thu dọn đồ rồi trở về phòng. Ai nấy cũng đã được quậy hết sức mình, hài lòng không còn gì phải nói nữa, có điều hơi mệt nên một số người vào phòng là lăn ra ngủ luôn, số khác thì chạy sang phòng nhau chơi bài, nhảy nhót hoặc là ngồi tán gẫu. Nhóm Minh đi cùng hội của Di lên hành lang, cười đùa không ngớt, trước khi về phòng, mấy cô gái nói:


“Tí ai thích xem phim ma thì sang nhá, bọn tớ mang đĩa đấy”
“Ok liền”
“Hura”
Cả Liêm, Nga, Ân, Ly và Khôi cùng reo lên, riêng Minh chỉ cười chứ không ý kiến gì. Rồi cả đám quay về phòng, vừa vào trong là nằm vật ra giường, sau đó kéo nhau vào nhà tắm rửa tay chân, đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.


“Bao giờ mình qua?” – Ân vừa bấm điều khiển tivi vừa hỏi
“Chắc nửa tiếng nữa” – Liêm đáp
“Phòng đó toàn con gái nên lâu hơn đấy, tao con gái tao biết mà”
Ly cười tít mắt, Nga cũng gật đầu theo. Ân liền lè lưỡi:


“Ừ quên, hồi chiều chúng mày chả chiếm phòng tắm mỗi đứa hơn 30 phút còn gì”
“Chính xác” – Nga búng tay một cái rồi cười
Đang nằm xem tivi, cả nhóm giật mình vì tiếng gõ cửa, Minh nằm ngoài cùng nên đứng dậy đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, Minh đã bất ngờ nói:
“Có chuyện gì thế?”


“Tôi muốn…mời cậu đi dạo với tôi, có được không?”
Khang cười nhìn Minh, ánh mắt hiện lên sự hy vọng. Bên trong vọng ra tiếng các bạn cậu:
“Đi đi, đừng có do dự”
“Chào Khang, đi vui vẻ nhé”
“Cố lên Khang ơi, tớ ủng hộ cậu”


Minh đến xấu hổ với mấy đứa yêu quái bạn mình, vội bước ra ngoài đóng cửa lại, rồi cùng Khang xuống tầng.


Hai người rảo bước xung quanh khách sạn, không khí buổi tối nơi đây thật trong lành, tạo cho người ta cảm giác khoan khoái khác hẳn với ở thành phố. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của cây cối đung đưa theo gió, hay tiếng dế kêu vang vọng các bãi cỏ. Tất cả như đang làm nổi bật lên cái tĩnh mịch của bầu trời đầy sao trên kia vậy.


“Hôm nay cậu có thấy vui không?” – Khang lên tiếng
“Có…”


Minh đáp lại, cái cảm giác gượng gùng giữa hai người khiến cậu không tài nào nói chuyện tự nhiên được. Ngay cả Khang bình thường vẫn hay trêu cậu mà chẳng ngại ngần gì, giờ cũng trầm hẳn đi. Dường như, vào những lúc quan trọng thế này, người ta thường cảm thấy mất tự tin, không thể thoải mái hành xử như bình thường được.


Minh ngẫm nghĩ mãi để tìm ra một chủ đề nào đó phù hợp với khung cảnh này, rồi chợt nhớ ra, cậu quay sang hỏi:
“Ông còn đau không?”
Khang nhìn Minh cười:
“Hết rồi”
Hai người lại tiếp tục đi, được một lúc Minh lại hỏi:
“Sao ông lại làm thế?”
“Làm gì cơ?” – Khang ngạc nhiên


“…Bảo vệ tôi lúc ngã ấy…”
Minh ấp úng, giọng hơi nhỏ dần, không dám nhìn Khang nữa mà quay đi giấu vẻ mặt ngượng ngùng của mình. Khang bật cười trước hành động của cậu:
“Vì tôi sợ cậu bị đau”


Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ làm tim Minh đập rộn ràng, cậu nói, giọng vừa xót xa vừa trách móc:
“Nhưng vì thế mà ông lại để mình bị thương, tôi…”
“Thôi nào…”
Khang ngăn câu nói của Minh lại:


“…Đừng tự trách mình. Tôi bị thương thì không sao, nhưng nhìn cậu bị thương, tôi đau lắm, đau hơn nhiều so với những vết thương trên người. Vậy nên đừng vì thế mà cắn rứt, hãy hiểu rằng, chỉ cần cậu an toàn thì tôi sẽ không thấy đau gì cả”


Trái tim Minh đập ngày càng nhanh hơn như đang tiếp nhận từng lời thấm đậm tình yêu thương của Khang. Minh không còn biết nói gì nữa, chỉ nhìn Khang mỉm cười. Thế rồi Khang hơi giật mình vì cảm giác lạ ở tay, cậu nhìn xuống, nhận ra Minh đã chủ động nắm lấy tay mình, còn mặt cứ cúi xuống vì ngượng. Khang cười sung sướng, nắm chặt lấy tay Minh, không cần nói gì nữa, bởi cả hai đều đang cảm thấy niềm hạnh phúc đang lớn dần lên từ sâu thẳm trong lòng.


Cả hai cứ đi như vậy cho tới khi trở về gần khách sạn. Khang cùng Minh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài đặt ở sân sau, được chiếu sáng nhờ những ánh đèn hắt qua cửa sổ các phòng. Nhưng từ trên cao nhìn xuống thì không thể thấy gì, chỉ có thể lờ mờ nhận ra những chiếc ghế được xếp thành hàng ngay ngắn cho khách ngồi ngắm sao ngoài trời, chứ tuyệt nhiên không thể biết có người ở đó hay không. Bởi vậy mà vị trí đó hoàn toàn là riêng tư, không sợ bị làm phiền.


Có thể nói không khí xung quanh Khang và Minh lúc này còn khó xử hơn cả khi hai người đi dạo. Minh ngồi khép nép không biết nên nói gì, trong khi Khang cứ nhìn cậu không rời, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Hai người im lặng một hồi lâu, Khang mới lên tiếng:
“Minh này”
“Ừ?”


“Tôi đã chờ thời khắc này rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ mới có can đảm…”
“…”
Minh yên lặng nhìn Khang, cậu đang rất hồi hộp, đến nỗi gần như nín thở vì chờ đợi. Nhưng cậu vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, bởi nếu quá khích sẽ làm hỏng khoảnh khắc này mất.


Khang hít sâu một hơi, rồi nói:
“Nguyệt Minh, cậu có đồng ý làm người yêu của tôi không?”
Minh như vỡ òa trong niềm vui mừng sau mọi nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình, cậu mỉm cười thật tươi, cảm giác như hai mắt đã ướt nhòe. Minh xúc động gật đầu, giọng run run:
“Có…Tôi đồng ý”


Khang giờ đây không thể hạnh phúc hơn được nữa, cậu ôm lấy Minh, cười vui sướng:
“Cậu đồng ý rồi, cuối cùng cũng đồng ý rồi!!! Tôi vui quá Minh ơi”


Minh cũng cười ôm lấy Khang, cậu đã lắng nghe trái tim mình đón nhận tình cảm của Khang rồi. Giờ đây cậu không còn phải lo âu, không còn phải đề phòng hay nghi ngờ gì nữa, chỉ cần tin tưởng mà thôi. Minh nhắm mắt lại, cảm nhận những vẻ đẹp đầu tiên của tình yêu mà mình vừa có được. Giống như ngọn lửa trại, cháy bùng lên giữa trời đông buốt giá.


Khang bỏ Minh ra, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, Minh cũng mỉm cười đáp lại. Thế rồi, Khang đưa tay nâng cằm Minh lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Nụ hôn tình yêu đầu tiên của hai người.


Đêm đó, Khang cùng Minh trở về phòng. Minh mở cửa ra, trong phòng tối om, cậu bật đèn lên thì thấy có tờ giấy nhắn to đùng đặt trên giường:
“Bọn tao sang phòng Di xem phim ma, sáng mai về. Chúc hai người ở với nhau vui vẻ”


Minh đọc mà run run, vậy là tối nay chỉ có mình cậu ngủ ở đây, ở nhà ngủ một mình thì không sao, chứ đi những nơi xa lạ thế này làm sao mà dám ngủ một mình một phòng chứ. Lúc ấy, Khang tiến tới khoác vai cậu rồi nhìn vào tờ giấy:
“Mọi người đi hết rồi à?”


Minh khẽ gật đầu, nhìn Khang bằng ánh mắt lo lắng, trong lòng hy vọng Khang sẽ nói gì đó để cậu an tâm.
Khang thấy vậy thì bật cười:
“Sợ ma à? Có cần tôi ngủ cùng không?”
Minh ngượng quá không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái. Khang liền vui mừng ra mặt:
“Vậy tôi sẽ ngủ lại”


Nói rồi Khang đi ra đóng cửa phòng khóa lại, còn Minh lên giường đắp chăn, tiện tay bật đèn bàn. Khang cởi chiếc áo khoác trên người, tắt đèn phòng rồi tiến lại chỗ giường Minh đang nằm, từ từ chui vào chăn. Khang cười:
“Có muốn tôi ôm cho dễ ngủ không?”
“Ông biết rồi còn hỏi” – Minh lí nhí


“Được rồi được rồi, ngủ đi nào”


Khang ôm Minh vào lòng, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu rồi hít hà mùi hương thơm đặc biệt ấy. Minh được Khang ôm gọn, cảm giác an toàn không còn sợ hãi gì nữa. Cậu mỉm cười rúc đầu vào ngực Khang, nhắm mắt lại tận hưởng niềm hạnh phúc của riêng hai người.
Rất ấm áp.






Truyện liên quan