Chương 54: Buổi hẹn
Kể từ hôm giải quyết ổn thỏa chuyện với Thu đến nay đã được gần một tuần. Toàn thể học sinh và giáo viên trong nhà trường đều đang vô cùng háo hức, vì chỉ nốt buổi tập trung vào thứ hai tuần sau thôi là cả nước sẽ bắt đầu nghỉ Tết. Khỏi phải nói, tính từ đầu tuần khi mới biết tin, các nhóm học sinh đã tranh thủ lên kế hoạch đi chơi ngay từ trước Tết. Còn thầy cô, vốn hiểu tâm lý học sinh nên đến tiết chỉ đùa mấy câu “Học nhé”, “Kiểm tr.a đột xuất nhé” là y như rằng sẽ bị một tràng những tiếng kêu khóc và van xin át hết cả giọng. Sau đó thì “đường ai nấy đi”, thầy cô ngồi kiểm kê tài liệu, còn học sinh thì ngồi trò chuyện, bàn bạc không ngớt về vô vàn những dự định sẽ làm trong Tết.
Nhóm Minh hiện giờ cũng đang rất sôi nổi, đặc biệt là Ly và Ân. Có thể nói, hai người này là trùm sò trong việc tổ chức đi chơi, cứ khi nào có cuộc vui là Ly và Ân lại hào hứng và nhiệt tình nhất. Mới được chục phút mà số địa điểm vui chơi, ăn uống đã không thể đếm xuể, khiến cả bốn người kia choáng ngợp, rối tung hết cả lên.
“Chờ chờ chờ, chúng mày bớt điên hộ tao cái. Giới thiệu từng nơi chi tiết cụ thể để mọi người còn chọn chứ”
Nga vội giơ ngón tay ra dấu im lặng trước mặt hai người khi còn đang thao thao bất tuyệt, khiến cả hai cụt hứng, bất mãn đáp:
“Hứ, đang phiêu thì bị mày bắn rơi, xứng đáng ăn đập”
Còn Ân giả bộ hùng hổ vung tay vung chân đánh trêu Nga, lập tức bị Nga cấu vào tay:
“Thằng dở hơi này, định vũ phu à”
“Đau! Có mày vũ phu ý”
“Mày ý”
“Mày ý”
“…”
Cuộc nói chuyện vẫn chưa đi đến đâu, chỉ thấy Nga và Ân cãi nhau chí chóe còn Ly đứng cười như được mùa. Trong khi mọi người đang cố ổn định để thống nhất kế hoạch, Minh nhìn vu vơ quanh lớp, thấy Khang đang ngồi cùng đám con trai, còn có mấy bạn nữ ngồi xung quanh hóng chuyện. Nhìn cách mọi người bị cuốn hút cũng như phá lên cười khi nghe Khang kể chuyện, Minh cũng thấy vui lây. Một phần là vì khiếu hài hước của Khang, một phần thì chính Minh cũng phải thấy ngượng khi nghĩ tới, đó là vì cậu có một người bạn trai thật tuyệt vời.
Đang mơ màng, Minh giật mình vì tiếng búng tay vang lên bên tai:
“Huh?”
“Đừng ngắm chồng em nữa, tập trung nào”
Dùng từ “chồng” rõ là có ý trêu chọc Minh, nhưng Ly và mọi người lại nói rất tự nhiên như thể điều đó là mặc định, lại còn nói trúng tim đen, khiến Minh chỉ biết lúng túng đáp trả:
“Chồng cái đầu chúng mày, tao vẫn đang nghe mà”
“Thế thì nghe kỹ đây, hiện giờ đã giảm được số lựa chọn xuống, lọc ra một số chỗ đủ tiêu chuẩn, một là…”
Ly nói với Minh đồng thời cũng nói luôn với cả nhóm. Nhưng chẳng mấy chốc, Minh lại một lần nữa để tâm trí bay bổng trên mây:
*“Chồng” à? Nghe cũng hay đấy chứ…*
Cuối cùng thì cả nhóm cũng thống nhất xong, lại vào đúng giờ ra chơi nên ai nấy đều tản đi việc riêng. Còn Minh trong lúc mọi người bàn bạc thì tâm hồn treo ngoài cửa sổ nên câu được câu mất, đến lúc xong xuôi hết rồi thì chả nhớ được cái gì, đành phải bí mật hỏi lại Khôi:
“Psss, Khôi, tôi hỏi tí”
“Muốn tâm sự gì đây?” – Khôi dịch sang một bên cho Minh ngồi xuống bên cạnh
“Ờ thì…ông nói lại cho tôi…kế hoạch đi chơi được không?”
Minh vừa nói vừa thấy ngượng, cái tội không chú ý để bây giờ phải đi hỏi lại về một việc đã được nhắc đi nhắc lại một cách chi tiết và cẩn thận. Nghe Minh hỏi là Khôi hiểu ngay, không nhịn được liền bật cười:
“Ôii, Minh ơi là Minh…Mải ngắm Khang nên bỏ ngoài tai hết phải không?”
Minh chỉ biết lặng lẽ vừa cười vừa mếu vì xấu hổ, có muốn cãi cũng không cãi được vì Khôi nói quá đúng. Còn Khôi, vốn không phải tuýp người thích trêu chọc người khác nên chỉ cười một chập rồi thôi, sau đó từ tốn nói lại cho Minh về kế hoạch đi chơi mà cả nhóm đã thống nhất…
Nghe xong, Minh gật gù cảm ơn Khôi. Rồi khi cậu vừa định bắt đầu một câu chuyện mới, Khôi đã lên tiếng trước:
“Tôi bảo ông cái này nhá?”
“Gì thế?” – Minh ghé tai lại gần
Khôi đưa mắt xung quanh lớp, nhận thấy có quá nhiều người xung quanh, nhất là có Nga đang ngồi nói chuyện với Liêm ở gần chỗ cậu ngồi, liền nói:
“Ở đây không tiện, ra ngoài đi”
Khôi cùng Minh đứng dậy, lướt qua Liêm và Nga đang cười rũ rượi không còn đến biết trời đất gì nữa, cả hai nhanh chóng bước ra ngoài cửa lớp. Chọn chỗ đứng vắng nhất nơi lan can lộng gió, Khôi nhìn Minh ngẫm nghĩ gì đó như để chắc chắn về ý định của mình, rồi mới mở lời:
“Không biết ý ông thế nào, nhưng tôi…”
*
*
*
Thứ Tư (Năm ngày trước nghỉ Tết)
“Đưa tôi hộp sữa nào”
Minh một tay trộn bột, một tay đưa ra nhận lấy hộp sữa từ Khang. Sáng nay, Minh chợt nảy ra ý tưởng rủ Khang làm bánh, vừa lãng mạn, vừa có thêm thời gian ở bên nhau, lại đỡ phải tốn tiền mua ngoài hàng. Còn Khang thì khỏi phải nói, gật đầu đồng ý ngay, xem chừng còn hào hứng hơn cả Minh. Vậy là sau giờ học, Khang liền đèo Minh về nhà và cả hai bắt tay luôn vào công việc.
Khang không quen làm bánh nên chỉ đứng cạnh phụ giúp, đồng thời cũng học tập luôn. Còn Minh vốn có kinh nghiệm nên lo hết từ khâu chuẩn bị nguyên liệu cho đến cách thức tiến hành. Có thể nói, đúng như Minh mong đợi, cả Khang và cậu hiện giờ đang có khoảng thời gian rất vui vẻ. Cùng người yêu nấu nướng và cùng nhau thưởng thức thành quả, thật không còn gì bằng.
Khi hỗn hợp bột đã được trộn xong, Minh quay sang Khang:
“Giờ mình đánh bột nhé”
“Ừ”
Minh cắm điện cho máy đánh trứng rồi từ từ đưa vào trong bát. Hai chiếc thanh đánh xoay tít, theo nhịp đưa tay khéo léo của Minh liên tục khuấy đều trong bát bột. Chỉ một chốc, sự kết hợp của các nguyên liệu ban đầu đã biến thành một hỗn hợp trơn mịn rất đẹp mắt, sẵn sàng để được đưa vào lò nướng.
Khang giúp Minh đổ bột vào các khay, lần lượt từng ô nhỏ được đổ đầy, tính ra cũng phải được hai chục cái bánh. Sau đó, Minh cẩn thận đưa từng khay vào trong lò nướng, chỉnh công tắc thời gian, và giờ thì chỉ việc ngồi chờ sản phẩm ra lò là coi như hoàn tất.
Trong lúc chờ bánh chín, Minh tranh thủ dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn bếp. Khang thấy vậy thì cũng tiến lại phụ một tay, nhưng vừa lại gần thì phát hiện ra trên cổ Minh dính chút bột, liền nói:
“Bột bánh dính trên cổ cậu kìa”
“Hử, đâu?”
Minh đưa tay vuốt lên cổ:
“Hết chưa?”
“Chưa” – Khang vừa lắc đầu vừa cười
“Hết chưa?” – Minh lại vuốt tiếp
“Vẫn còn, để tôi lấy cho”
Nói rồi Khang đưa tay lên vuốt nhẹ cổ Minh, còn Minh không mảy may nghi ngờ mà vẫn tiếp tục rửa bát. Chợt Minh cảm thấy nhột ở cổ, còn Khang thì gần như ôm lấy toàn thân cậu, không nói năng gì. Thấy lạ, Minh bèn hỏi:
“Ông làm gì thế?”
“Lấy bột khỏi cổ cậu”
Vừa nói Khang vừa hôn nhẹ vào gáy Minh, mỗi cái hôn là một bước di chuyển dần đến chỗ nhạy cảm. Cuối cùng, Khang kết thúc bằng việc đưa lưỡi ɭϊếʍƈ chỗ bột dính trên cổ Minh khiến cậu run bắn mình, lập tức xoay người lại nhìn Khang, nhướn mày cười:
“Ý ông là “ɭϊếʍƈ” bột khỏi cổ tôi chứ gì”
“Còn tùy theo cách cậu cảm nhận” – Khang nháy mắt
“Ông quái vừa thôi…”
Nói đến đây, Minh liền ngẩng đầu lên thơm vào môi Khang, ngại ngùng nói:
“…nhưng tôi thích thế”
Rồi cậu quay lại với đống bát đĩa trong bồn rửa, tay làm nhưng miệng thì cười tủm tỉm cùng với hai má ửng hồng. Về phần Khang, nghe Minh nói thế thì trong lòng vui khó tả, vừa dọn bếp vừa tua đi tua lại thật chậm khung cảnh vừa rồi trong đầu, miệng cứ cười toe toét mãi không thôi.
Nửa tiếng sau, một tiếng *Ding* vang lên. Bánh đã chín. Vừa mở lò nướng ra là mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng. Hai người cùng nhau lấy các khay ra, từng chiếc bánh sôcôla mang một màu nâu xốp, phồng lên ở mức độ hoàn hảo, vậy là đã đạt tiêu chuẩn. Cả Khang và Minh đều vui mừng vì công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng, cẩn thận lấy từng chiếc bánh ra đĩa, phết kem lên trên rồi mau chóng mang lên phòng. Giờ thì chỉ còn một bước cuối cùng: Tận hưởng.
Ngồi yên vị trên giường, Minh nhanh tay bấm điều khiển tivi, vừa kịp lúc chiếu bộ phim hoạt hình yêu thích của cậu. Nhìn vẻ háo hức ấy, Khang không nhịn được cười, khẽ đặt đĩa bánh xuống giường rồi nằm ngả xuống bên cạnh Minh. Tiện tay Khang đưa bánh lên miệng, vừa cắn miếng đầu tiên đã tấm tắc:
“Ngon quá!”
“Thật à?”
Minh nghe vậy thì rất mừng, cũng cùng lúc Khang đưa miếng bánh lại gần miệng cậu. Ăn thử, chính Minh cũng phải bất ngờ vì độ ngon của mẻ bánh lần này:
“Ng…on thật đấy”
Khang chỉ cười rồi tiếp tục ăn, vui vẻ cùng Minh vừa xem vừa nhận xét về bộ phim. Chẳng mấy chốc, đĩa bánh đã hết veo, cũng là lúc hết phim. Cả hai lăn ra giường vì no, miệng cười rất hài lòng vì thành quả nhỏ bé nhưng đầy tuyệt vời ấy. Được một lúc, Khang chống một tay nằm nhìn Minh, hỏi:
“Sao cậu làm bánh giỏi thế?”
“Nhờ chị Phương đấy…”
Minh xoay người về phía Khang:
“Từ hồi tôi học cấp hai, chị ý đã dạy tôi làm mấy thứ này rồi”
“Vậy thì nên cảm ơn cả chị Phương nữa nhỉ?” – Khang cười
Minh gật đầu cười lại, sau mới rụt rè nói:
“Với lại…cũng nhờ có ông ở đây với tôi mà bánh mới ngon như thế”
Minh nói xong thì ngượng quá, liền quay mặt đi trong khi Khang còn đang đơ ra vì câu nói của cậu. Hiểu ra ý nghĩa của những lời ấy, Khang cười sung sướng chồm tới đè Minh ra giường khiến cậu hốt hoảng:
“G-gì đấy”
“Hôm nay cậu lạ lắm đấy, toàn nói những điều khiến tim tôi rộn ràng là sao?”
Minh nghe vậy thì bật cười khúc khích, rồi nhìn thẳng vào mắt Khang, giọng tinh nghịch:
“Vậy giờ ông muốn làm gì?”
“Cậu biết rồi mà”
Dứt lời, Khang liền cúi xuống hôn Minh say đắm…
2:30 pm
Minh mở mắt ra, cảm giác vừa tỉnh giấc khiến cậu cảm thấy mọi thứ thật giống như một giấc mơ. Căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng dịu nhẹ của chiều mùa đông chiếu qua ô cửa sổ, tiếng xe cộ hiếm hoi trên phố càng làm bật lên vẻ yên ắng của khung cảnh xung quanh. Thế nhưng, trong sự mơ hồ ấy, vị ngọt của những nụ hôn giữa Khang và cậu lại vô cùng rõ rệt. Hai người ngủ đã được hơn hai tiếng rồi, vậy mà dư vị ấy vẫn còn đọng lại trên môi, cảm tưởng như chỉ vừa mới xảy ra vậy. Minh vừa nghĩ vừa mỉm cười, mới ngày nào chỉ một cái chạm của Khang cũng đủ khiến cậu rùng mình, vậy mà bây giờ cậu đã thấy thoải mái với những hành động còn hơn thế rất nhiều.
Phải chăng vì quá yêu rồi không?
Nằm nghĩ ngợi được một lúc thì Minh thấy động, Khang đã ngủ dậy. Vừa mở mắt ra thấy Minh là Khang vòng tay qua ôm lấy người cậu, giọng ngái ngủ:
“Dậy từ lúc nào đấy?”
“Chắc khoảng 15 phút trước” – Minh nắm lấy cánh tay Khang
“Mấy giờ rồi?”
“Gần 3 giờ chiều”
“Chán thế”
Khang làu bàu rồi ôm Minh chặt hơn, vùi đầu vào cổ cậu định ngủ tiếp. Hành động ấy làm Minh bật cười:
“Sao mà chán? Ông có phải trẻ con nữa đâu?”
“Gần hai tiếng nữa là phải về rồi, không chán sao được”
Giọng Khang nhỏ dần rồi tắt hẳn, hình như lại ngủ rồi. Minh nghe Khang nói vậy thì cũng thấy hơi tiếc, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cậu “A” lên một tiếng đầy hào hứng:
“Tuần sau nghỉ Tết rồi mà, từ giờ đến lúc đấy lại không phải học gì cả, nên…”
Không đợi Minh nói hết, Khang bật dậy:
“Nên ngày nào tôi cũng có thể đến chơi với cậu đúng không?”
“Nhầm rồi”
Minh vỗ “Bốp” vào trán Khang:
“Hãy dành một hôm nào đó để đi chơi, chứ không chỉ có về nhà ăn bánh rồi lăn ra ngủ đến chiều thế này”
“Ý cậu là hẹn hò?”
Khang nhìn Minh cười trêu chọc, còn Minh thì cuống cả lên:
“Hả? Không…không phải. Ý tôi không…”
Rồi cậu chợt dừng lại:
“Mà từ từ…Thế chẳng phải đến nhà ăn trưa, xem phim và ngủ cùng nhau là hẹn hò rồi à?”
Cả giọng điệu lẫn biểu cảm của Minh khi hỏi câu hỏi ngây ngô ấy khiến Khang phải bật cười:
“Đó là hẹn hò tại gia. Còn đi chơi ở ngoài là hẹn hò kiểu khác chứ”
Nghe vậy, Minh gật gù:
“Hiểu rồi…nhưng mà…”
Cậu ngồi thẳng dậy, khoanh hai chân đối diện với Khang:
“Tôi muốn…một buổi đi chơi với ông, và cùng với bạn của tôi nữa…”
Dường như chưa hiểu ý định của Minh, Khang cứ ngơ ngác nhìn cậu. Sau phải hỏi lại:
“Là…đi chơi có bạn của cậu nữa hả?”
“Ừ…”
Khang chưa trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ. Nhưng Minh đã đoán được ngay rằng Khang đang thất vọng vì một buổi hẹn đáng ra chỉ có riêng hai người, nay lại có người khác đi cùng thì đâu còn gì hay ho nữa. Minh vội chữa cháy:
“Nh…nhưng tôi hứa với ông là mình vẫn sẽ có thời gian bên nhau mà. Bạn tôi sẽ không gây ảnh hưởng đến chúng ta đâu”
“Sao cậu lại chắc chắn thế?” – Khang đáp
“Vì tôi biết mọi việc sẽ như thế…”
Minh ngồi lên lòng Khang rồi vòng hai tay ôm lấy cổ Khang, giọng nhỏ nhẹ:
“…Tôi cũng muốn bạn trai và bạn mình gặp gỡ nhau nhiều hơn…Nên vì tôi lần này có được không?”
Khang khẽ cười, cụng mũi vào mũi Minh:
“Tôi luôn vì cậu mà Minh”
“Cảm ơn ông”
Minh cười vui mừng rồi ôm chầm lấy Khang. Buổi “hẹn hò tại gia” đã trôi qua êm đẹp trong niềm hân hoan của hai người.
(To be continued…)