Chương 23
"Nhẹ thôi....".
"Mở to ra....".
"Đút vào đi....".
"Này, kêu nhẹ thôi.....".
"Nhanh lên tôi chịu hết nổi rồi....".
Ông bà Tịch cùng Thiên phu nhân đứng ngoài của.
Thiên Phu Nhân nhẹ nhàng hé cửa, bà dùng khẩu hình nói với Tịch phu nhân bơm khói mê vào căn phòng. Còn ra lệnh cho Ông Tịch bế Tịch Khả đang ngủ say rời đi.
"Đến chưa? Tôi chịu hết nổi rồi". Ông Tịch cả người đẫm mồ hôi, bế Tịch Khả thở hồng hộc.
"Sắp đến rồi, mau đưa Tiểu Tịch Khả vào xe". Tịch Phu Nhân thấy chồng toát nhiều mồ hôi quá, bà đành phải nhặt giẻ lau chân lên lau cho chồng.
Ông Tịch nhanh chóng đặt Tịch Khả lên xe, giật lấy giẻ lau chân trong tay bà, lau quanh mặt....
"Này, bà lấy giẻ gì đây?". Tịch Cố Lăng đưa giẻ lau đến trước mặt bà.
"Tôi thấy ông toát nhiều mồ hôi quá, mà không thấy khăn lau cho ông, vừa hay thấy dưới chân có giẻ lau, nêu nhặt tạm". Tịch Phu Nhân vẻ mặt vô tội.
"Bà....bà...." Tịch Cố Lăng khô lời rồi! Ông cũng là người có tiếng tăm trên thương trường, dù đã vể nhà nghỉ ngơi nhưng trong ngành, lời ông nói vẫn có trọng lượng, bây giờ truyền ra ngoài việc ông đem giẻ lau chân lau lên mặt thì còn mặt mũi gì nữa!
"Nhanh lên". Dáng vẻ hớt hả của Thiên Phu Nhân.
"Bà làm xong rồi chứ?".
"Không lo, ổn thoả hết rồi".
Sau khi hai người họ đưa Tịch Khả ra ngoài, Thiên Phu Nhân đã ở lại phòng đập bể hết mọi đồ đạc, nguỵ tạo một vụ bắt cóc thực ra, còn để lại một tờ giấy được đánh máy với dòng chữ:"Một là mày ch.ết hay là cô ta ch.ết?", kèm theo chữ ký:"Hội những người xinh đẹp".
Sáng hôm sau.....
"Khả Khả....".
Thiên Lãnh một tay cầm đồ ăn sáng vẫn còn nóng hổi, một tay đẩy cửa, cảnh tượng thật kinh hoàng đập vào mắt hắn.
Đồ đạc rơi lã chã, khắo sàn nhà đều là mảnh thuỷ tinh nhỏ, cái gối cô hay nằm nằm gọn trong góc tường, đồ trang điểm mỗi thứ một nơi. Trên giường để một tờ giấy nhỏ.
[ Tiểu Mộc Hy: vì năm nay Hy thi cấp ba năm hiện tại học hơi nhiều nên chap hơn ngắn ❤️ cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của Hy ]