Chương 16
Tuần học mới lại bắt đầu. Vẫn như mọi khi, khi ánh bình minh vừa rực chiếu, những chú chim lại tíu tít đứng đậu trên bệ cửa sổ của những ngôi nhà cất tiếng hót chào buổi sáng. Ngày xưa, trong câu chuyện cổ tích Cinderella, những chú chim cũng là người bạn thân thiết với cô và luôn đánh thức cô mỗi buổi sớm bằng tiếng hót của mình. Có lẽ buổi sớm tinh khôi luôn chứa đựng một điều gì đó mà rất nhiều sinh vật trên Trái Đất đều vô cùng hào hứng đón nhận nó. Phải chăng nó chứa đựng những phép màu kì diệu mà muôn loài đều muốn khám phá và phải chăng nó cũng là một loại thuốc thần kì đánh thức và làm cho mọi thứ trở nên nhộn nhịp hơn, có sức sống hơn?
Mọi người đều vui vẻ, tất cả đều nhanh chóng chuẩn bị những công việc đầu tiên của một ngày dài. Trên con đường phố huyện nhộn nhịp, những chiếc phương tiện giao thông đầu tiên cũng bắt đầu hành trình của mình. Trên các vỉa hè, những bông hoa trong chiếc bồn được tỉa tót gọn gàng cũng vươn mình đón ánh nắng và những giọt sương sớm. Một vài cô cậu học sinh trung học rảo bước cùng nhau, một vài những học sinh khác nhỏ tuổi hơn vừa đi vừa nô đùa trên vỉa hè. Không khí vui tươi, rộn ràng này thực sự làm người ta cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Bên phía tay trái của những dãy bồn hoa xinh xắn trên vỉa hè, một cô gái bước đi nhẹ nhàng, ẩn đằng sau bước đi ấy là một chút gì đó buồn. Trong khi tất cả mọi người đều rạo rực cho một tuần làm việc mới thì cô là người duy nhất ở đây mang những bước đi ảm đạm đó. Những bước đi cho thấy cô không hề chào đón một ngày mới, một tuần làm việc mới này chút nào!
Dung lặng lẽ đi trên vỉa hè, gương mặt của nhỏ thể hiện vô cùng rõ sự nhàm chán mà nhỏ đang gặp phải. Từ sau khi không còn chơi với những người bạn của mình, nhỏ bỗng trở nên cô độc và lãnh lẽo. Trong khi tất cả bọn họ đều luôn cố gắng nói rõ với nhỏ rằng họ vẫn rất quan tâm nhỏ, nhưng Dung nhất định cự tuyệt tình bạn từ họ bởi vì nhỏ cho rằng, họ là những kẻ phản bội và bản thân nhỏ không cần họ nữa.
Đôi lúc Dung nhìn thấy những người khác cùng nhau vui vẻ tới trường, nhỏ lại có cảm giác nhớ về quá khứ, khi mà nhỏ nói ai cũng phải nghe và lúc nào cũng có rất nhiều người đi cùng giống như một nữ hoàng được tôn sùng. Mỗi lúc như thế nhỏ lại cảm thấy buồn và giận những người khác vì bọn họ dám phản bội mình nhưng Dung lại không hề nhận ra rằng họ vẫn luôn coi nhỏ là bạn, chỉ có mình nhỏ là bảo thủ mà thôi!
Bước chân vào trong trường, Dung nhìn thấy phía xa kia là đám bạn trong lớp mình. Ở đó, vị trí trung tâm vẫn luôn là thuộc về Dương. Hừ, là nó, tất cả là từ nó mà đến bây giờ nhỏ trở nên thảm hại hơn bao giờ hết. Nhỏ vĩnh viễn không bao giờ có thể lấy lại cái chức lớp trưởng của mình và từ bây giờ, Dung cũng không còn được tiếp tục cái quyền hành của mình nữa. Từ khi Dương yêu cầu việc chính nó là người tổng sắp hạnh kiểm định kì và hạnh kiểm đó sẽ được cô Vân Anh trực tiếp gửi qua hệ thống tin nhắn về nhà cho phụ huynh, mọi thứ đã bị đảo lộn. Tất cả đã thay đổi, chỉ sau một tuần. Dung đã thua nó chỉ sau một tuần và điều đó làm nhỏ cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết.
***
- Ngày mai kiểm tr.a 15 phút Văn nhé cả lớp!
Dương nhắc nhở cả lớp về việc kiểm tr.a 15 phút đã được giáo viên bộ môn nhắc nó sau khi mọi người đã ổn định trong lớp. Còn vài phút nữa là vào giờ truy bài rồi. Hôm nay lớp nó không có ai đến muộn hết cả.
- Ok lớp trưởng!
Dương trở về chỗ ngồi của mình, nó cười nói vui vẻ với những người bạn ngồi quanh mình. Mấy ngày nay việc học của lớp nó đều rất tiến bộ. Bạn bè trong lớp nó cũng đã dần trở nên thấu hiểu nhau, thực sự mà nói, bây giờ trong lớp, tất cả mọi người đều đối xử với nhau như anh chị em trong gia đình và điều đó làm mọi thứ trở nên thật ấm cúng.
Dương đưa đôi mắt nhìn quanh lớp một cách vui vẻ, đôi mắt của nó dừng trên chỗ ngồi của Dung. Gương mặt khó chịu, ảm đạm khác xa so với trước kia của nhỏ bỗng làm nó cảm thấy chạnh lòng. Mặc dù mọi người đã coi nhau là người nhà cả rồi nhưng riêng nhỏ vẫn tự tách bản thân ra khỏi cái gia đình ấy. Trường hợp của nhỏ không giống như những người bị bắt nạt, bị ghét bỏ, bị người khác ghen tị và làm hại nên mới tự thu bản thân lại. Trường hợp này là do nhỏ cảm thấy ghen ghét với những người xung quanh vì cảm thấy họ đã phản bội mình nên mới thu mình lại. Đôi mắt nó lại chợt trở nên buồn, rốt cuộc thì nó nên làm thế nào để nhỏ có thể hiểu được đây?
***
Tiết học đầu tiên cũng đã trôi qua. Dương nhìn ra phía Dung nhưng không thấy nhỏ còn ở trong lớp. Nó đi ra khỏi lớp học và đưa ánh mắt tìm kiếm. Dung đang đứng ở hành lang gần phòng dụng cụ hóa học và lối đi xuống tầng dưới. Dương tiến lại gần nhỏ, đôi chân của nó nhẹ sải từng bước đến gần hành lang hơn. Dung đang đưa đôi mắt của nhỏ lên nhìn ngắm bầu trời. Gương mắt ấy của nhỏ bỗng khiến nó hình dung ra hình ảnh của bản thân mỗi lúc mình gặp chuyện buồn. Nó cũng thường hay đưa mắt lên nhìn trời như thế vào những lúc tâm trạng không vui. Nhưng Dương vẫn vô cùng thắc mắc rằng, tại vì sao Dung cảm thấy buồn như vậy nhưng nhỏ lại không chịu hiểu ra những gì mà mọi người đối với nhỏ. Tại sao lại cố chấp như thế?
- Hai tuần trước tôi cũng nhìn lên bầu trời để giúp bản thân bình tĩnh hơn giống như cậu bây giờ.
Dương bất chợt lên tiếng. Tiếng nói của nó vang lên làm cho Dung có chút ngạc nhiên. Nhỏ quay người lại về phía nó, gương mặt của nhỏ bỗng trở nên khó chịu khi biết được người đứng trước mặt mình là ai. Nhỏ tính bước đi nhưng nó chợt lên tiếng.
- Tại sao cậu lại cố chấp thế? Mọi người đều muốn là bạn của cậu mà, không ai ghét cậu cả, mặc dù trước đây cậu đã đối xử với họ như thế!
- Hừ, cậu thì biết cái gì chứ? Cậu cảm thấy họ thực sự là bạn thì tiếp tục mà chơi, tôi không rảnh để nghe cậu nói!
- Cậu sao vậy, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Tôi chỉ muốn cậu nhận ra rằng bản thân cậu đã sai khi luôn suy nghĩ lệch lạc và luôn hành động không đúng.
- Tốt cho tôi? _ Dung chợt nhếch miệng của mình và cười khẩy _ Nếu cậu thực sự muốn tốt cho tôi thì đã chẳng tranh giành chức lớp trưởng của tôi, cũng chẳng nói với cô Vân Anh những điều tôi làm! Cậu đừng có lên mặt dạy đời tôi!
- Tôi không hề lên mặt. Dung à, cậu thử nghĩ lại xem, làm lớp trưởng giống như cậu, luôn bắt nạt người khác, luôn thiếu dân chủ, luôn yêu cầu người khác phải phụng sự mình có thực sự tốt hay không? Cậu có thấy bây giờ tôi bắt ép một ai đó giống như cậu trước kia không?
- Tôi chẳng sai gì cả, tôi là lớp trưởng và tôi có quyền hành đối với họ, cậu không có quyền nói tôi đúng hay sai. Bọn họ chỉ là những học sinh bình thường trong lớp. Tôi là một lớp trưởng quản lí họ, tôi thích sao thì họ cũng phải như vậy cũng chỉ là lẽ đương nhiên thôi!
- Có chuyện gì ở đây vậy? Dung, những gì em vừa nói là thật sao?
Cô Vân Anh bất ngờ đi từ phía dưới lên trên, vừa lên đến gần tầng ba, cô chợt nghe thấy tiếng cãi vã và cô không thể tin được những gì Dung vừa nói ra. Đó là một học sinh cô luôn yêu quý, một lớp trưởng mà cô luôn tin tưởng đây ư?
- Em...
Dung không thể nào bất ngờ hơn được nữa. Nhỏ đứng hình trước sự xuất hiện của cô Vân Anh. Cô đã nghe thấy hết tất cả? Điều này thực sự vô cùng kinh khủng đối với Dung vì từ trước tới giờ, nhỏ vẫn luôn giả dối để có được sự tin tưởng của cô suốt hai năm qua.
Dương cũng bất ngờ không kém. Nó suýt nữa giật bắn mình lên. Nó nhìn cô Vân Anh và nhìn Dung, thực sự là nó cũng không muốn xảy ra chuyện này. Nó không muốn nhỏ Dung lại hiểu nhầm nó, lại càng tức giận với nó hơn. Nó muốn Dung tự nhận ra lỗi sai và nhỏ sẽ tự đi xin lỗi mọi người và cô Vân Anh hơn là để cô nghe thấy mọi chuyện một cách tình cờ như thế này.
Cô Vân Anh vô cùng sốc trước những gì mình vừa chứng kiến. Cô lại nhớ lại khoảng thời gian trước khi Dương và Dung cũng tranh luận trên lớp và yêu cầu thay lớp trưởng, cô đã tin tưởng Dung và không thực sự nghe theo những gì nó nói về Dung vào lúc đó. Cô thực sự đã sai quá nhiều. Suốt hai năm qua cô chưa bao giờ thực sự hiểu các học trò của mình, cô không phải là một giáo viên chủ nhiệm tốt, cô đã quá chủ quan về các học trò của mình. Và giờ, cô cảm thấy hổ thẹn và bất lực hơn bao giờ hết với nhiệm vụ là giáo viên của bản thân.
- Cô nghĩ cô và em cần nói chuyện Dung à. Sau tiết năm em hãy xuống gặp cô tổ Vật Lý.
Cô Vân Anh lắc đầu và rảo bước đi về phía lớp học mà tiết tới cô sẽ dạy. Dung nhìn theo cô lo lắng hơn bao giờ hết. Nhỏ quay sang nó với một ánh mắt tức giận hơn bao giờ hết. Dung bỏ về lớp học. Dương nhìn theo nhỏ vội với tay ra nhưng không kịp, nhỏ đi quá nhanh.
- Mọi thứ lại tệ hơn rồi. Cứ thế này, đến bao giờ mình mới có thể giúp Dung hiểu ra được đây?