Chương 21

- Hầy, nhất định phải làm vậy sao?


Hôm nay là sinh nhật Tuấn béo, cả lớp đang ráo riết cùng nhau chuẩn bị những món quà đặc biệt để tặng cho cậu ta. Hiện tại mọi người đã đưa ra nhiều đề cử khác nhau cho việc tặng những món quà gì, đương nhiên là hơn nửa trong số đó là những đồ ăn vặt ngon nhất, số ít còn lại là quần áo, giày thể thao. Tuy nhiên cả lớp có 40 thành viên, trừ đi Tuấn béo và nhỏ Dung không tham gia vụ này nên còn lại 38, nếu tặng chỉ toàn đồ ăn thôi thì vẫn cảm thấy còn hơi ""nghèo nàn"", vì vậy mọi người quyết định tặng cho Tuấn béo thêm những món quà về tinh thần.


Cả nhóm rút thăm xem sẽ phải làm những công việc gì, có người rút được phiếu ""hát"", có người thì rút được phiếu ""bày trò gì đó hài hước và vui vui""... còn riêng Lâm thì cậu lại nhặt được tấm phiếu ""giả làm hầu gái và bưng nước, đồ ăn mời Tuấn béo"". Lâm vô cùng sửng sốt với tấm phiếu mình nhận được và cũng vô cùng bất ngờ khi mà lại có một tên ch.ết tiệt nào đó đi đưa nội dung như thế này vào quá trình bốc phiếu. Mặt cậu méo xệch và không ngừng từ chối.


- Ừ, nhất định phải làm, trò này là vui nhất mà.
- Chịu thôi, đứa nào là con gái làm đi.
- Là con gái thì còn gì là thú vị nữa?
- Trời ạ, tôi không làm đâu!


Cả bọn quyết định đi lấy bộ váy cho những cô giúp việc phương Tây mà nhỏ Vy có. Tiếp tới đó là cùng nhau đi thật nhanh tới nhà Tuấn béo. Hiện tại vẫn chưa ai thuyết phục được Lâm nên mọi người quyết định tới cuối bữa tiệc sẽ lột cậu ra bắt mặc váy. Đến lúc ấy số đông ắt sẽ thắng.


Bữa tiệc đã được dọn sẵn sàng, cả đám tới nơi liền chào hỏi những người trong bữa tiệc, sau đó tất cả cùng nhau tặng quà Tuấn béo và bắt đầu tổ chức sinh nhật. Tuấn béo thổi nến rồi cắt bánh mời mọi người. Ai cũng giành cho cậu những lời chúc tốt đẹp nhất. Cả đám cùng ăn uống, hát hò nô nghịch và chơi nhiều trò chơi thú vị. Lớp 12 cả rồi nhưng hôm nay đứa nào cũng như con nít vậy.


available on google playdownload on app store


Đến cuối buổi tiệc, cả đám kéo Lâm vào phòng Tuấn béo ép mặc váy. Lâm chống cự quyết liệt nhưng không qua được đám người dữ tợn kia, cậu đành ngậm ngùi vì số phận đơn độc của mình. Dương không khỏi phì cười sau khi cậu đã mặc bộ váy, nó lại gần cậu vỗ vai.


- Ông nhìn dễ thương lắm!
Lâm đỏ mặt, cậu không thể nào chịu đựng được cái cảnh như thế này. Tuấn béo sau khi nhìn thấy Lâm bước ra, cậu ta không khỏi té ghế, sau đó là một tràng cười giòn giã. Được nước lấn tới, cả bọn sai Lâm bưng nước, đồ ăn.
- Sai vừa thôi chứ!


Lâm nhìn thằng Minh với con mắt thiếu mì chính, tên này là kẻ sai việc vặt cậu nhiều nhất. Minh cười toe toét nhìn Lâm rồi vỗ vai cậu.
- Chịu làm người hầu hôm nay thôi!


Lâm nhìn lên chiếc bánh kem vẫn còn trên bàn, cậu cười mỉm rồi bê nguyên một góc bánh tới úp lên mặt Minh. Cậu ta không kịp phản ứng và ngồi đó ngỡ ngàng với những vết kem trên mặt. Cả đám lại được một dịp cười đau hết cả bụng trước vẻ mặt ngơ ngác khi bị ăn cái bánh của Minh.


- Haiz... cái thằng hầu gái kia!


Minh lấy bánh kem đuổi theo Lâm để trả đũa. Nhìn cảnh tượng một ""thằng hầu gái"" chạy tung hết cả váy lên thật sự không thể nào nhịn được cười. Lâm núp xuống cái ghế khiến miếng bánh ụp luôn lên mặt nhỏ Duyên đang ngồi ở đó. Thế là cả lớp nó đuổi nhau loạn lên để ụp bánh lên mặt nhau...


- Mệt quá! Tao không chơi nữa đâu!


Mặt đứa nào cũng dính đầy kem, đuổi nhau đến mức mệt lả ra rồi cả lũ ngồi thụp xuống. Lâm mặc váy mà ngồi theo cái kiểu của con trai khiến mọi người đã mệt rồi mà cũng vẫn phải cười. Tuấn béo nhìn tất cả bạn bè của mình, chưa năm nào cậu có một sinh nhật vui như vậy cả. Thật sự cậu rất biết ơn những người bạn của mình.


- Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Cả đám nhìn nhau rồi khoác tay lên vai nhau mỉm cười hạnh phúc.
- Chúng cháu về đây ạ, bọn tớ về đây!
- Ừ, hẹn mai gặp lại ở trường!


Sau khi đã tẩy rửa hết vết bẩn trên mặt, tất cả cùng nhau ra về. Ngày mai lại tiếp tục đi học, tối nay lớp nó cũng không lo lắng gì cả vì đều đã làm xong hết bài tập rồi. Sáng nay lúc ở trường đứa nào cũng chăm chỉ cả nên rất nhanh chóng cả bọn đã làm xong bài tập.
- Tạm biệt!


Lâm và Dương rẽ sang một đường khác để về nhà. Hai đứa đi trên vỉa hè, ánh đèn hắt xuống nhìn khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Dương vui vẻ dang rộng tay ra và hét lên. Lâm đi bên cạnh mỉm cười nhìn nó, thời gian qua, cậu thấy nó đã cười nhiều hơn một chút rồi.
- Về thôi!
***


Ánh trăng sáng luồn qua cửa sổ chiếu sáng một góc phòng. Chiếc rèm cửa đu đưa theo cơn gió. Một cô gái xõa mái tóc dài ngồi dưới cửa sổ, tay khoanh lên ôm lấy hai đầu gối, lưng dựa vào tường. Từ sau bữa cơm tối tới giờ, Dung vẫn cứ ngồi ở bên chiếc cửa sổ, lòng tức giận xen lẫn buồn tủi. Thỉnh thoảng nghe qua cửa sổ thấy tiếng nói xì xào của mấy bà trong khu phố nói chuyện về nhỏ. Họ cũng không thể ngờ được nhỏ từ trước giờ nổi tiếng ngoan ngoãn mà giờ lại hư như thế. Mỗi lần nghe họ nói, Dung lại xiết chặt tay ôm lấy chân, đầu tì xuống hai bên đầu gối, khom người lại ngồi bên cửa sổ.


Nhỏ hận Dương vô cùng, mấy ngày vừa rồi những chuyện xảy ra với bản thân nhỏ đều đổ lỗi cho Dương cả. Nhỏ vô cùng tức giận và chỉ muốn làm gì đó để có thể trả thù Dương mà thôi. Nhưng bây giờ Dung chẳng còn có những gì mà nhỏ muốn nữa, đến việc trả thù cũng khó hơn xưa rất nhiều. Dung cứ ngồi đó tới tận nửa đêm, nhỏ mới đóng cửa sổ lại rồi nằm trên giường buồn bã, khó ngủ. Bây giờ đối với nhỏ, thà cứ đóng cửa và mãi ở trong căn phòng này có lẽ còn dễ chịu hơn là đi bất kì nơi nào khác, kể cả trường học, nhỏ cũng không muốn tới nữa rồi.


***


Sáng sớm, Dung đã chuẩn bị đồ đạc và ăn sáng để đi đến trường. Dù không muốn đi một nơi nào khác chăng nữa, nhỏ cũng không thể nghỉ học mà ở nhà. Ăn sáng qua loa, nhỏ rảo bước đi đến trường. Dung đi chầm chậm, nhỏ nhìn mọi thứ xung quanh rồi lại lắc đầu buồn bã, gượng cười nhẹ một cái. Cảm giác tức giận mà không thể xoa dịu sự tức giận của chính bản thân thật là khiến người ta cảm thấy khó chịu.


Hoa lá, cây cỏ đang rung rinh theo từng cơn gió thổi. Dung nhìn theo một chiếc lá bay xa trên bầu trời một cách ngẩn ngơ. Nhỏ muốn đi theo chiếc lá đó!


Đặt chiếc cặp xuống dưới bàn của mình, Dung ngồi đó lặng lẽ. Nhỏ đến lớp sớm nhất nên bây giờ lớp học rất vắng vẻ. Nhỏ rảo bước ra ngoài hành lang đứng, nơi mà nhiều gió nhất thổi vào người mình. Trường học cũng dần đông đúc hơn khi những học sinh khác cũng đã đến trường. Mọi người cười đùa vui vẻ nhộn nhịp cả sân trường.


Dương và Lâm cũng cùng nhau vào lớp. Cả hai chào bạn bè của mình rồi làm những công việc riêng của bản thân. Mọi người nói chuyện rôm rả, trước khi vào giờ truy bài thì phải nói nốt cho xong câu chuyện đã.


- Ừm, Dương này, con em tớ nó kể, bạn cùng lớp nó hôm qua bị nhỏ Dung đánh đấy. Mà lí do hình như là vì con bé nó ủng hộ việc cậu đã khiến Dung mất chức lớp trưởng đấy! Sau đấy nhỏ bị ba mình đánh một trận. _ Quỳnh kể lại.
- Thật à?
- Ừ.
""Reng reng...""


Dương định hỏi thêm Quỳnh về chuyện này nhưng chuông báo vào lớp đã vang nên thôi. Giờ truy bài, nó cứ suy ngẫm mãi, chợt thấy lòng mình không thoải mái chút nào. Nó cứ thỉnh thoảng lại nhìn Dung rồi thở dài.


Sau hai tiết học kết thúc, Dương nhìn quanh trong lớp nhưng không thấy nhỏ Dung. Nó đưa mắt ra bên ngoài, nhỏ đang đứng ở ngoài hành lang, nơi mà hôm đó nhỏ cãi nhau với nó và bị cô Vân Anh nghe thấy.


Dương sau một hồi ngần ngừ, nó quyết định rằng hôm nay cần phải nói rõ mọi chuyện với Dung. Nó bước tới gần nhỏ, nhìn thấy Dung đang nhắm mắt lại thư giãn, nó không khỏi cảm thấy phiền muộn, mọi thứ bây giờ thực sự đã trở nên rất phiền phức rồi.


- Tôi không cố tình để cô Vân Anh nghe thấy cậu nói đâu, hôm đó chỉ là vô tình thôi.
Nhỏ Dung giật mình, sau khi nghe hết nội dung của câu nói thì nhỏ cũng đã biết ai đang nói chuyện với mình. Dung quay sang Dương với vẻ mặt căm tức.


- Hừ, cậu đang định giải thích đấy à? Cậu nghĩ tôi là con ngu sao mà tin cậu?
- Tôi không hề nói dối.
- Im đi, tại mày mà ba tao đánh tao, tại mày mà hàng xóm láng giềng bàn tán về tao, tất cả mọi thứ đều là tại mày! Mày biết tao cảm thấy như thế nào không hả?


Nhỏ Dung đẩy vào vai nó một cái rồi trừng mắt lên quát tháo. Dương đứng vững lại rồi lại tiếp tục giải thích rõ ràng.


- Nếu như tôi thực sự bày ra mọi chuyện để cô biết, tôi sẽ không đến đây để giải thích với cậu đâu. Cậu sống ích kỷ quá rồi đó, tại sao cậu lại luôn cho là mình đúng như vậy. Lúc cậu bắt nạt người khác, đổ oan cho họ họ cũng bị tổn thương rất nhiều nhưng cậu lại không bao giờ để ý. Điều cậu bị phạt là đúng nhưng cậu lại cho rằng tại tôi nên cậu mới bị phạt rồi gây gổ với người khác. Tôi đâu có phải là người ra lệnh cho cậu làm những điều sai rồi phải chịu phạt đâu chứ? Tại sao cậu không chịu hiểu rằng những việc làm trước đây là sai nên cậu phải chịu trách nhiệm về nó chứ? Tôi thực sự không hề sắp đặt điều gì hết. Trước giờ tôi chỉ muốn cậu hiểu ra lỗi sai và sửa đổi thôi! Nhưng cậu bao giờ cũng bảo thủ cả.


- Mày là cái gì mà dạy đời tao? Chính mày là người sắp đặt tất cả, tao không bao giờ tin lời mày nói hết. Mày khiến tao bây giờ nhà cũng không muốn về, trường cũng không muốn đến, đi nơi nào cũng bị soi mói mày biết không hả, mày có bao giờ hiểu được đâu con khốn. Tất cả là tại mày, là tại mày, TẠI MÀY!...


Dung không giữ được bình tĩnh và túm lấy áo nó kéo và đẩy. Nhỏ muốn làm vậy để bớt đi sự tức giận nhưng khi bỏ tay ra, nhỏ đã lỡ tay đẩy nó xuống cầu thang. Dung sửng sốt, nhỏ không thể tin được điều đang xảy ra trước mắt, nhỏ thực sự không có ý muốn đẩy nó xuống. Dương bị thương, nó nằm dưới nền đất đau đớn, suýt chút nữa là khóc. Cố gượng chống tay để ngồi dậy nhưng tay quá đau, nó cũng không khỏi hoảng hốt.


Lớp nó đang ngồi ăn vặt cùng nhau ở chiếc bàn ngoài ban công tầng hai chợt nhìn thấy nó và Dung đang cãi nhau ở phía góc khuất của hành lang. Dương cứ nghĩ chỗ đó lớp mình sẽ không ai nhìn thấy vì nó bị che khuất, nó không muốn để mọi người biết nó đi nói chuyện với nhỏ Dung nhưng mọi người vẫn tình cờ nhìn thấy. Họ hoảng hốt khi Dung túm lấy áo nó và xô đẩy. Tất cả mọi người nhanh chóng chạy đến.


- Cậu không sao chứ? Nhanh lên đưa cậu ấy tới bệnh viện đi, tay sưng lên rồi phải tới bệnh viện luôn để chụp, xuống phòng y tế không được đâu.
- Gãy tay mất, hức...


Mọi người lo lắng rồi nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện. Dung vẫn đứng đó chưa khỏi sốc, mặt trở nên tái mét. Nhỏ thực sự đã đẩy nó ngã xuống rồi ư? Dù cho thù ghét nó thật, nhưng nhỏ chưa bao giờ dám làm chuyện nguy hiểm như thế, cùng lắm trước đây khi nhỏ bắt nạt người khác cũng chỉ đánh để sao cho họ sợ chứ không dám làm họ bị thương nặng. Dung vịn tay vào lan can, nhỏ gần như không còn có thể nói được gì nữa. Mọi người không khỏi tức giận với nhỏ, nhưng hiện tại đang lo lắng cho Dương nên không quay lại cãi nhau với nhỏ nữa. Rất may là bệnh viện cũng gần ngay trường học nên chỉ cần dùng cáng khiêng nó sang là được.


- Dương ơi cậu có sao không hu hu...
Nhỏ Chi vốn dễ bị tác động vào cảm xúc nên không nhịn được mà khóc. Nó nằm đau mà vẫn cố quay sang trả lời nhỏ.
- Không sao đâu, đừng khóc nữa.


- Tớ nhất định sẽ cho con nhỏ Dung đó một trận, tớ nhịn đủ lắm rồi, lần này phải báo với cô Vân Anh và Đoàn trường để cho nhỏ biết mặt.
- Đừng...
Dương kéo tay những người bạn của mình làm họ ngạc nhiên. Nhỏ Yến không khỏi thắc mắc.
- Tại sao chứ? Cậu còn định nhân từ đến bao giờ nữa?


- Các cậu đừng nói với ai cả, không sao đâu, tớ biết Dung không cố ý đẩy tớ đâu. Các cậu đã từng nói cảm ơn vì tớ đã giúp các cậu có một lớp học tuyệt vời đúng không? Lúc ấy các cậu cũng nói rằng muốn trả ơn tớ vì điều đó, lúc ấy tớ không cần các cậu làm gì cả, nhưng bây giờ là lời cầu xin của tớ, nếu các cậu muốn trả ơn tớ, xin các cậu đừng nói với ai về chuyện này cả!


Cả lớp nó nhìn nhau thở dài, một người như nó, luôn luôn vị tha cho người khác, nhưng tại sao người khác lại không bao giờ cư xử tốt với nó cơ chứ? Nếu như mà một lần trong đời Dung biết sống tốt hơn một chút, thì những gì nó làm đã được đền đáp rồi.


- Được rồi, vì cậu nên bọn mình mới hứa. Mong rằng sau này cậu đừng dung thứ cho nhỏ như thế này nữa!
- Cảm ơn các cậu!
googletag.pubads().definePassback("/94672926/VnJOTUN", [ , 1]).display();






Truyện liên quan